Khu cư xá vào lúc gần mười hai giờ yên lặng như tờ.
Tạ Yển Xuyên đeo guitar sau lưng, đứng dưới ngọn đèn đường màu cam, chợt lắc đầu, bật một tiếng cười tự giễu.
Anh rất ít khi có khoảnh khắc xúc động như này, giống tên nhóc vắt mũi chưa sạch, bất chấp hậu quả.
Thuở nhỏ lớn lên ở nước ngoài, bởi vì lí do gia đình nên Tạ Yển Xuyên được bà nội nuôi lớn. Bà là người thành phố C điển hình, bà không biết nói tiếng Quảng Đông và tiếng anh, bởi vậy trong nhà thuê tất cả người giúp việc biết nói lưu loát tiếng phổ thông.
Bà nội thường xuyên bôn ba nhiều nơi, tư tưởng của bà cũng không cứng nhắc, nhiều khi linh hoạt một cách quá mức. Nhưng bà thường xuyên dạy cho Tạ Yển Xuyên về những văn hoá đạo đức và lễ giáo mà người Trung Quốc nên có, bảo anh không nên quên gốc.
"Gặp chuyện không hoảng hốt, không lộ liễu khoa trương, không quấy rầy người khác." Đây là lời bà nội ân cần dạy bảo.
Đêm nay Tạ Yển Xuyên rất không tỉnh táo.
Từ làng đại học thành phố C đi ra ngoài thêm mấy cây số là tới vùng ngoại thành, trời tối vắng người, trên đường đa số là xe hàng cỡ lớn đang chạy. Tạ Yển Xuyên lái xe với tốc độ trong quy định, lượn một vòng lại một vòng, Cách một tầng tay áo dài rất mỏng, da của anh lạnh buốt vì gió lạnh.
Trong đầu Tạ Yển Xuyên quay lộn xộn, bên tai là tiếng động cơ ong ong, nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm nay, vẫn có một loại cảm giác choáng váng không thật.
Gió lạnh lại cũng không khiến đầu óc Tạ Yển Xuyên tỉnh táo, tiếng xe máy gào thét dừng trước biệt thự, hai chân anh chống đất, tháo mũ bảo hiểm xuống, bất chấp kiểu tóc rối loạn, đầu tiên là mở điện thoại ra xem rồi mới lên lầu.
Lấy đàn guitar ra, lại lần nữa xuống lầu, vốn dĩ định lái xe motor, ngẫm lại lại muốn đi lái xe nên lại quay bước đi về phía gara ngầm. Không ngờ đàn guitar đang đeo lại đụng đổ bình hoa, mảnh thuỷ tinh vỡ trải đầy đất, thế là anh lại ngồi xổm xuống nhẫn nại thu dọn sạch sẽ từng chút một.
Tạ Yển Xuyên về nhà một chuyến loảng xà loảng xoảng, tạo ra không ít động tĩnh, một loạt động tác khó tránh khỏi đã quấy rầy bà nội ngủ không sâu, bà cụ choàng áo khoác đi từ trong nhà ra, hỏi làm sao vậy?
Tạ Yển Xuyên đứng trong vườn nở đầy hoa nguyệt quý màu hồng, lắc đầu nói không có việc gì, anh lại quay đầu vào nhà, nhỏ giọng thì thầm: "Cháu đi ra ngoài một chuyến, bà đi ngủ sớm đi."
"Không có thói quen xưng hô "người", cũng không phải không lễ phép, mà là thói quen dùng từ mà thôi.
Bà nội lập tức nhận ra sự khác thường của Tạ Yển Xuyên, cười hỏi: "Cháu phát sốt à?"
Tạ Yển Xuyên bất đắc dĩ: "Bà không muốn thấy cháu khoẻ mạnh à?"
Bà nội vui vẻ: "Vậy cháu để bà đoán xem, cái điệu bộ mất hồn mất vía này, chắc không phải là yêu đương rồi chứ?"
Tạ Yển Xuyên: "Không phải."
Bà nội: "Vậy là đang trong giai đoạn tiến hành rồi."
Tạ Yển Xuyên đỡ trán: "Xin bà, bà mau đi ngủ đi."
Bà nội: "Không ngủ được, bây giờ bà đang tỉnh lắm. Cháu muốn đi ra ngoài gặp cô bé ấy thật hả?"
Tạ Yển Xuyên đầu hàng: "Bà nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cháu cho phép bà uống một ngụm rượu."
Trước kia bởi vì bà nội hút thuốc nên phổi sinh bóng khí, trong nhà cẩn thận căn dặn không cho hút thuốc nữa. Hiện tại còn thừa lại một sở thích chính là uống rượu. Bà còn không thích bia tây whisky các thứ, lại cứ thích uống rượu trắng.
Bác sĩ từng căn dặn, rượu cũng phải uống ít.
Bà nội không bị lừa: "Một ngụm rượu này còn chưa đủ bà nhét kẽ răng đâu, đừng hòng gạt bà."
Bà cụ này là thật sự là mạnh như cọp.
Đầu óc cực kì tỉnh táo, không bị một chủ đề quay hai lần, hỏi Tạ Yển Xuyên: "Không phải là một cậu nhóc chứ?"
Tạ Yển Xuyên: "Là sao ạ?"
Bà nội nói: "Cháu che giấu kiểu này, là không thể gặp ánh sáng hả? Vậy bà nói cho cháu, có là một cậu nhóc thật thì bà cũng chấp nhận, bà cũng không phải người cổ hủ, gặp nhiều rồi."
Tạ Yển Xuyên nói thẳng: "Bà đừng đoán mò, là con gái."
Bà nội gật đầu: "Vậy thì trực giác của bà không sai."
Tạ Yển Xuyên: "Đúng, người nói đúng."
Bà nội lại không vui: "Người cái gì mà người, nghe khó chịu, như ngầm mỉa mai ấy. Bà nói cho cháu nhá, cháu đừng thấy bà già chứ trái tim bà còn trẻ chán."
Tạ Yển Xuyên hùa theo: "Vâng vâng, bà lợi hại nhất, bà còn trẻ hơn cháu."
Bà nội thở phì phì giơ tay đập Tạ Yển Xuyên một cái: "Cháu đừng đứng đây pha trò, có ảnh không? Cho bà xem nào."
Tạ Yển Xuyên cười: "Không có ảnh, chẳng qua bà từng thấy rồi."
Bà nội càng phấn khích: "Bà từng thấy? Lúc nào?"
Tạ Yển Xuyên: "Bà còn dám nói mình trẻ? Chuyện này cũng quên mất."
Bà nội: "Cháu nói mau!"
Tạ Yển Xuyên nói một địa điểm, một sự kiện.
Bà nội ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nhớ ra: "Sao có thể khéo thế?"
Tạ Yển Xuyên nói: "Không khéo."
Anh tìm rất lâu, mới tìm thấy cô.
Cô căn bản không nhận ra anh.
Vừa lừa vừa dỗ, chờ đến lúc bà cụ ngủ thiếp đi thì Tạ Yển Xuyên mới đi ra ngoài.
Người lớn tuổi rồi lại giống như đứa trẻ.
Khi còn bé, Tạ Yển Xuyên được bà nội nuôi lớn, hiện tại đổi thành anh chăm sóc bà nội.
Hai năm trước bà nội nói không muốn ở Canada nữa, muốn về thành phố C. Bây giờ trong nhà chỉ có một cục cưng lớn tuổi như thế, đều nâng niu trong lòng bàn tay. Bà cụ tức giận, tất cả mọi người không dám lên tiếng. Nguyện vọng của bà đương nhiên là phải thoả mãn, nhưng vấn đề lớn nhất là sợ không ai chăm sóc. Không phải là không mời được bảo mẫu, mà là cần có người thân ở bên.
Người Trung Quốc làm chuyện gì thường thường đều sẽ lo trước lo sau, suy xét ổn thoả tất cả chi tiết. Bão mẫu thuê bằng nhiều tiền tới có tri kỷ chăng nữa, thì có thể tri kỷ được bằng người nhà có quan hệ máu mủ không?
Lúc này người "nhàn rỗi" nhất là Tạ Yển Xuyên lại nói có thể về nước, có thể cùng bà nội chăm sóc lẫn nhau.
Tạ Yển Xuyên từ nhỏ đã là một cậu bé độc lập, bố mẹ không ở cạnh trong thời gian dài, thường xuyên ném cho anh một số tiền để anh tự đi nộp học phí, tự mình quy hoạch. Hồi đi học ở Canada, thành tích của Tạ Yển Xuyên đứng hàng đầu, cách đối nhân xử thế cũng không tìm ra được vấn đề gì.
Không ai nghi ngờ năng lực của Tạ Yển Xuyên.
Đề nghị này trải qua thảo luận từ nhiều mặt, cuối cùng được chấp nhận.
Tạ Yển Xuyên dùng thời gian một năm để tham gia thi đại học trong nước, thuận lợi trúng tuyển đại học C.
Hai bà cháu thuận tiện định cư luôn ở thành phố C.
Chẳng qua Tạ Yển Xuyên tự nhận chưa chăm sóc được gì. Trong nhà có bảo mẫu thường chăm sóc sinh hoạt hằng ngày, có đôi lúc anh tan học về nhà sẽ tự tay làm mấy món nhắm cho bà nội nếm thử. Thường ngày nhàn rỗi anh sẽ lái xe dẫn bà cụ ra ngoài giải sầu, còn không thì đùa nghịch những cây trồng mà bà cụ yêu thích nhất.
Đã mười giờ tối.
Cuối cùng Tạ Yển Xuyên không lái ô tô cũng không lái motor, anh đi bộ tới dưới lầu toà nhà Chu Phỉ ở.
Nửa tiếng, bước chân của anh không tính nhanh, cũng không tính chậm. Đeo guitar, bóng người bị đèn đường kéo dài lại rút ngắn.
Anh giống như là một vị khách lữ hành cô độc, trái tim không có nơi nghỉ lại, dù ở nơi nào cũng chỉ là đang lang thang.
Tạ Yển Xuyên đeo tai nghe, một bài hát lặp lại tuần hoàn: "Một ngày nào đó em sẽ xuất hiện bên cạnh anh."
Trước kia, anh rất ít khi nghe nhạc Trung, tiếp xúc không nhiều.
Vào ngày anh về nước, bài hát tài xế mở trên xe chính là bài này, anh cảm thấy rất thích giai điệu nên đã ghi nhớ.
Tạ Yển Xuyên nghe nhạc, không quan tâm có phải bài hát đi đâu cũng có thể nghe thấy hay không, anh cũng không cho rằng thưởng thức của bản thân tốt cỡ nào, chỉ là vào giây phút này muốn nghe bài hát này, vậy thì nghe.
Đoạn đường này, Tạ Yển Xuyên đang cho mình một cơ hội, bảo bản thân tỉnh táo, bảo bản thân quay đầu. Những điều được dạy dỗ nhiều năm nói cho anh biết, không nên tìm một cô gái vào đêm khuya, nhất là bọn họ mới vừa quen biết.
Nhưng mà chẳng còn cách nào, anh quá muốn gặp lại cô. Lòng anh rất tham, không vừa lòng với cuộc gặp ngắn ngủi đêm nay, muốn thời gian ở cùng nhau của cả hai dài thêm chút, cho dù không nói lời nào.
Im lặng chờ đợi dưới lầu, Tạ Yển Xuyên cuối cùng cũng không nhịn được.
23:45 anh gửi tin nhắn cho cô.
Dâu tây nhỏ: [Anh đợi em một chút nhá!]
*
Thời gian vội vã, Chu Phỉ nhanh chóng đeo kính lên. Cô cận gần ba độ, bình thường không đeo kính sát tròng thì sẽ đeo kính, đôi khi cũng lười không đeo gì cả. Nhưng bây giờ không được, cô không đeo kính sẽ không có cảm giác an toàn.
Chạy nhanh ra trước gương chỉnhtrang lại nhan sắc, nếu như thay đồ ngủ ra thì liệu có vẻ quá cố tình không?
Áo ngủ của cô còn là kiểu hơi dày, nhìn qua thật ra còn rất đáng yêu, không cần đổi cũng không sao đâu nhỉ?
Nhưng mà không trang điểm.
Mặt mũi thì vẫn nhìn được, nhưng nhìn tổng thế thiếu tinh tế.
Lúc này trang điểm là không có khả năng rồi, không chỉ có vẻ quá cố tình, cũng rất mất tự nhiên.
Cuối cùng Chu Phỉ mặc quần áo bình thường xuống lầu. Cô đội một cái mũ lười trai, đổi sang bộ quần áo rộng rãi bình thường, thuận tiện còn đeo khẩu trang.
Mở cửa, xuống lầu, trái tim Chu Phỉ đã sớm bay xuống dưới lầu. Trong lúc vội vã cô còn cầm điện thoại mời trợ giúp từ bên ngoài, gửi tin nhắn cho Bách Dung Dung.
Đáng tiếc Bách Dung Dung không trả lời, cô nàng đi ngủ sớm để dưỡng nhan rồi.
Chu Phỉ chỉ có thể đối mặt với con sóng lớn mãnh liệt sắp tới một mình.
Thật ra cô rất bất ngờ, bước chân mang theo vui sướng. Giống như chờ đợi mở hộp quà ra, đã bắt đầu nghĩ tới vẻ chói lọi nhiều màu trong đó.
Đèn cảm ứng âm thanh sáng lên từng tầng một, lại tối xuống.
Cửa sắt dưới lầu đã khoá.
Hai người bọn họ nhanh chóng cách nhau một cánh cửa.
Tay Chu Phỉ đặt lên khoá cửa, hít sâu một hơi, mở ra.
Giống như có một loại công năng đặc biệt, đôi mắt của họ có thể tìm thấy đối phương ngay lập tức.
Ánh mắt Chu Phỉ dừng lại trên người trên người Tạ Yển Xuyên, bước chân ra.
Trên người anh có thêm một cái áo khoác, áo hoodie có mũ màu đen trơn, đeo một chiếc đàn guitar. Vẫn là trang phục đơn giản như cũ, nhưng mặc trên người anh lại có thể không đơn giản như vậy.
Không hiểu sao Chu Phỉ có một loại trực giác, cô nhìn chằm chằm anh hỏi: "Anh tới từ lúc nào?"
Tạ Yển Xuyên thành thật: "Một tiếng trước."
Vừa trong suy đoán lại vừa bất ngờ.
Chu Phỉ không phân rõ rốt cuộc là ai điên.
Tạ Yển Xuyên đứng trước mặt Chu Phỉ, cúi đầu nhìn cô: "Sao lại đeo khẩu trang?"
Nói chưa dứt lời, Chu Phỉ vừa vặn mượn đề tài để nói chuyện của mình: "Anh tập kích lúc nửa đêm, em chưa chuẩn bị gì cả, hiện tại xấu hổ muốn chết."
Tạ Yển Xuyên xin lỗi: "Là anh không suy xét cẩn thận."
Anh cũng không ép cô tháo khẩu trang ra, càng không cảm thấy cô xấu chỗ nào.
Chu Phỉ nhìn đàn guitar trên người Tạ Yển Xuyên: "Anh chuẩn bị đàn hát ở chỗ này sao?"
Không đợi Tạ Yển Xuyên trả lời, Chu Phỉ đã nhắc nhở: "Đêm hôm khuya khoắt thế này, cẩn thận làm phiền người dân nha."
Đây cũng là hậu quả do Tạ Yển Xuyên xúc động dẫn tới.
Đại khái chỉ có chính anh rõ ràng nhất, cái gọi là guitar chẳng qua chỉ là một cái cớ.
Hiếm thấy anh cũng không thành thạo điêu luyện như bình thường, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt tìm kiếm giúp đỡ ướt át giống như ngâm nước.
Chu Phỉ cười cười hỏi anh: "Muốn lên lầu không?"
Giọng cô rất nhẹ, cách khẩu trang, Tạ Yển Xuyên không nghe rõ.
Có lẽ nghe rõ, nhưng anh cũng không xác định.
Chu Phỉ bỗng nhiên túm lấy vạt áo Tạ Yển Xuyên, kéo người anh xuống, dựa gần anh nói: "Muốn lên lầu không?"
Lần này anh nghe thấy rõ ràng.
Quyền quyết định cũng đặt vào tay anh.
Chu Phỉ đeo một cặp kính gọng to, dưới ánh đèn đôi mắt như bi thuỷ tinh rửa qua nước. Cô cứ nhìn Tạ Yển Xuyên một cách ngây thơ như vậy, câu dẫn anh lên lầu.
Tạ Yển Xuyên hỏi lại: "Em chắc chắn chứ?"
Chu Phỉ nhún vai: "Em có gì đâu mà không chắc chắn? Sao nào? Anh không dám?"
Tạ Yển Xuyên: "Ừm, không dám."
Chu Phỉ bất ngờ: "Ồ, vậy thì thôi."
Cô nói xong quay người định lên lầu, bất ngờ bị người phía sau nắm chặt cổ tay.
Tạ Yển Xuyên nói: "Không cam lòng 'thôi' như thế."
Chu Phỉ: "Sao lại không cam lòng?"
Tạ Yển Xuyên: "Muốn đứng chung với em lâu hơn nữa."
Vẻ mặt Chu Phỉ gian manh: "Không thì anh cho rằng làm gì?"
Tạ Yển Xuyên cũng có lúc bị người đùa giỡn.
Anh cong môi, người khiến người nhìn mềm lòng.
Chu Phỉ cúi đầu nhìn cổ tay đang bị anh nắm lấy, nắm ngược lại cổ tay Tạ Yển Xuyên, kéo anh vào cửa.
Đèn cảm ứng âm thanh sáng lên từng tầng một, hai người bọn họ một trước một sau, Chu Phỉ là người dẫn đường.
Thoáng chốc đã tới lầu năm, đi tới trước cửa căn Chu Phỉ ở. Nơi này một tầng hai căn, nhưng trong khoảng thời gian này chị khoá trên ở căn bên cạnh cũng không ở đây.
Cách một cánh cửa, chính là căn phòng của cô.
Chu Phỉ cũng không vội mở cửa, cô xoay người nhìn Tạ Yển Xuyên.
Trên hành lang hẹp dài, hai người bọn họ nhìn lẫn nhau.
Đèn cảm ứng âm thanh trên đầu bỗng nhiên tối sầm.
Trong tia sáng mông lung, Tạ Yển Xuyên bị Chu Phỉ đẩy nhẹ, dựa vào trên tường.
Anh nghe được tiếng hít thở của cả hai, giống như là thuỷ triều, từng đợt đánh tới, như muốn chôn vùi người ta.