Tùng Vũ nhận ra tâm trạng Nam Liệt dao động vì nhìn thấy chiếc xe lăn của mình liền vội vàng an ủi nói: "Bởi vì tay trái của tôi cũng bị thương, chống nạng không tiện nên mới ngồi xe lăn chứ thật ra không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu."
Để chứng minh lời nói của mình, cô nhanh chóng di chuyển xe lăn về phía chiếc nạng dựa vào tường cạnh giường, đứng dậy cười nói: "Nhìn xem! Như vậy trông đẹp hơn nhiều đúng không?"
"Giang Tùng Vũ! Đừng cậy mạnh!" Cậu kêu lên. Hộ lý ở bên cạnh cũng nhanh chóng tiến lên đỡ cô.
Tùng Vũ hơi nghiêng người nói: "Cô Liễu Điền, để tôi ở riêng với bạn tôi một lúc, cần gì tôi sẽ gọi cô."
Liễu Điền đáp lại, hơi cúi đầu lui về phía sau vào phòng mình.
"Chị ngồi xuống đi." Nam Liệt đi xe lăn về phía cô, ngước mắt lên cau mày nói: "Chống nạng bằng một tay sẽ không vững, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn chị dùng nạng cũng không quen. Nếu ngã lần nữa sẽ không đùa được đâu."
Tùng Vũ ngoan ngoãn ngồi lại trên xe lăn, trượt đến bên cạnh cậu: "Cậu đến khi nào?"
"Giữa trưa hôm nay." Cậu nói, "Xin lỗi, lẽ ra nên nói trước với chị một tiếng nhưng tôi không muốn làm chị phân tâm nên bảo ba tôi đừng nói trước với chị. Tôi đã lấy thẻ phòng phụ mà chưa được sự đồng ý của chị, nhưng chị yên tâm, tôi chỉ bảo ba thêm tên tôi lúc đặt phòng cho chị, tôi cũng đã đặt một phòng khác ở cạnh phòng chị, chú Quý đi với tôi, buổi tối tôi sẽ ngủ ở đó..."
Tùng Vũ nhoẻn miệng cười, ý vị thâm trường nói: "Cậu nghĩ quá nhiều rồi... Tôi đối với cậu có gì mà không yên tâm? Cậu ngủ ở đây cũng không phải là không thể..." Cô nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt không kiêng nể gì.
"Giang Tùng Vũ!" Cậu gầm nhẹ.
Cô cảm thấy bộ dáng ủ rũ đỏ mặt của cậu rất thú vị, khoé mắt giương lên mềm mại đáp:"Đây..."
"Xem ra chị không có vấn đề gì, tôi về phòng đây." Nam Liệt quay xe lăn hướng về phía cửa.
Ngoài miệng cậu nói "Chị kêu hộ lý lấy nước cho" nhưng xe lăn lập tức dừng lại.
"Cậu đã đến rồi mà cũng không chăm sóc tôi, chỉ nhìn một cái thôi à?" Cô cố ý nói với giọng điệu oán giận.
Cậu thở dài một tiếng: "Tùng Vũ, tôi thậm chí còn không thể tự chăm sóc chính mình. Chuyến đi này tôi còn mang theo bảo mẫu, bác sĩ và y tá chị biết không? Nếu không đừng nói ba tôi sẽ không đồng ý cho tôi xuất ngoại, cho dù ông ấy đồng ý thì khả năng cao tôi cũng không làm được. Nếu chỉ dựa vào mình tôi thì ngay cả việc lên máy bay cũng khó chứ đừng nói đến việc ăn uống. Chẳng lẽ chị còn không rõ tôi không phải là người đàn ông có thể chăm sóc tốt cho chị à? Tôi ốc còn không mang nổi mình ốc..."
Cô sửng sốt, thật ra vừa rồi cô vẫn đang đắm chìm trong sự hưng phấn đột nhiên nhìn thấy Nam Liệt, căn bản không nghĩ đến việc cậu tới đây như thế nào. Nhưng cô không thích cậu nói về mình như vậy, không khỏi buột miệng: "Vậy thì sao? Một người ốc còn không mang nổi mình ốc như cậu đặc biệt tới chỗ tôi để gây rắc rối à? Phòng nhỏ như vậy, xe lăn chiếm nhiều diện tích. Hiện giờ lại nhiều thêm một cái thực sự không dễ di chuyển! Cậu đã đến rồi còn muốn tôi lo lắng đề phòng sợ cậu kích thích một cái sẽ phát bệnh ở nước ngoài! Vậy cậu nhìn xem, cậu đến đây làm gì? Cậu muốn làm cho một người bị thương như tôi ngột ngạt sao?"
"...Xin lỗi." Xe lăn của Nam Liệt trượt ra đến cửa, nghiêng người giơ tay về phía trước, cố hết sức mở cửa đi ra ngoài.
Tùng Vũ dùng tay phải che mắt lại, một bên điều chỉnh hơi thở, một bên kìm nén nước mắt. Năm giây sau cô ra ngoài gõ rầm rầm cửa phòng bên trái: "Nam Liệt! Nam Liệt mở cửa ra!"
Không ai trả lời cô, ngược lại mấy người ở phòng khác trên hành lang giật mình mở cửa thò đầu ra, lầm bầm ném cho cô một ánh mắt khinh thường và phẫn nộ.
"Chị gõ nhầm phòng rồi." Cửa phòng bên phải Tùng Vũ mở ra, Nam Liệt điều khiển xe lăn ra một nửa, "Hơn nữa còn có một thứ gọi là chuông cửa."
Lúc gõ cửa cô chỉ dựa vào một ngọn lửa không tên, làm sao quan tâm được nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại chỉ nghe Nam Liệt nói phòng cậu ở cách vách, lại không nói ở bên trái hay bên phải, cô chỉ biết gõ trước rồi nói sau.
Hiện giờ đã bình tĩnh lại mới cảm thấy vừa rồi mình đã quấy nhiễu sự yên tĩnh của hơn nửa hành lang, lập tức cúi người xin lỗi những cư dân đã bị làm phiền.
"Tôi xấu hổ quá... cho tôi vào nhanh lên." Cô nhìn về phía Nam Liệt, ý bảo cậu nhường đường.
Cậu tránh ra.
"Giang tiểu thư," chú Quý chào cô, biểu tình thức thời, "Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài đi dạo. Đúng rồi, nếu Nam tiên sinh có trường hợp khẩn cấp cần tìm bác sĩ hoặc tôi, chúng tôi ở phòng bên phải."
Tùng Vũ gật đầu: "Cảm ơn chú Quý."
Sau khi chú Quý rời đi, Tùng Vũ và Nam Liệt nhất thời đều không nói chuyện. Tùng Vũ nhìn xung quanh một vòng, đây cũng là một căn phòng không có chướng ngại, cách bố trí giống y như phòng cô. Cô di chuyển xe lăn đến trước tủ lạnh, lấy ra một lon bia lạnh, mở nắp uống một ngụm lớn.
"Vết thương còn chưa lành, đừng uống rượu, lại còn lạnh nữa." Cậu nói.
"Chịu nói chuyện đàng hoàng với tôi rồi à?" Cô quay đầu nhìn cậu, cười như không cười, nửa giận nửa không.
"Mỗi câu tôi nói với chị đều rất đàng hoàng, chỉ là chị không thích nghe thôi."
"Chắc vậy," cô lại nuốt thêm một ngụm bia, "Tôi không thích nghe, tôi sẽ không nghe."
"Tùng Vũ..." Cậu đau khổ nhìn cô, "Trên quầy bar có nước ấm chú Quý vừa đun, nếu khát thì lấy uống đi."
Căn phòng đã được cải tạo không còn chướng ngại, độ cao của quầy bar cũng rất phù hợp cho người ngồi xe lăn, chỉ là tay của Nam Liệt không thể nhấc nổi ấm nước đầy.
Tùng Vũ bỗng nhiên cảm thấy mặc dù gọi là "phòng không chướng ngại" nhưng thực tế đối với người tàn tật như Nam Liệt mà nói chướng ngại ở khắp mọi nơi. Cảm giác bất lực thường thấy ở cậu không phải cố làm ra vẻ mà do bản chất cơ thể. Cô có chút hối hận về thái độ vừa rồi của mình đối với cậu nên đặt lon bia xuống, ngoan ngoãn rót cho mình một cốc nước ấm.
"Cậu có muốn không?" Cô giơ cốc nước lên hỏi.
Không ngoài dự liệu cậu lắc đầu.
Cô thấy môi cậu hơi khô: "Qua đây một chút."
Cậu lăn xe về phía cô.
Cô thổi nguội cốc nước rồi đặt lên môi cậu: "Trong phòng bật lò sưởi da dễ bị khô, môi cậu sẽ bị bong tróc."
"Tôi tự uống." Cậu định dùng hai tay kẹp lấy cốc nước.
Cô không buông tay: "Đừng nhúc nhích, còn hơi nóng, nếu đổ sẽ rất nguy hiểm."
"Vừa rồi chưa kịp hỏi cậu, lớp học của cậu thì sao?"
Nam Liệt nói: "Ngày mai và ngày kia là cuối tuần, thứ hai tôi sẽ trở về. Hơn nữa hôm nay tôi xin nghỉ hai ngày, sẽ không chậm trễ."
Nghe thấy cậu chỉ có thể ở đây ba bốn ngày, cô thế nhưng có chút thất vọng: "Gấp quá."
"Tôi ở đây cũng không giúp được gì cho chị, chẳng qua vừa nghe tin chị bị thương tôi không thể ngồi yên được. Bây giờ xem ra chị đã ổn rồi, tôi cũng có thể yên tâm quay về."
"A Liệt, thật ra vừa rồi không phải tôi thật sự muốn cậu bưng trà đổ nước chăm sóc cho tôi đâu." Cô mỉm cười nói, "Cậu không nhìn ra sao? Tôi chỉ làm nũng thôi."
Cậu trầm mặc.
"Việc bưng trà đổ nước chăm sóc bản thân đối với tôi cũng không khó. Đương nhiên là nhờ chú Nam, cũng vì mặt mũi của cậu nên tôi mới có thể hưởng thụ tất cả những điều này. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa bây giờ tôi cũng không thiếu người làm những việc vặt hàng ngày. Tôi cũng biết cậu không thể làm tốt, thậm chí nhiều lúc cậu còn hoàn toàn không thể làm được. Vậy thì sao? Tôi căn bản không để bụng! Cậu có thể đến bên cạnh tôi là tôi đã rất vui rồi." Tùng Vũ nói liền một hơi xong nhìn chằm chằm phản ứng của cậu, tim đập loạn xạ không phân biệt được là kích động hay áy náy.
"Nhưng vừa rồi chị còn nói xe lăn chiếm rất nhiều diện tích, tôi đến đây để làm khó chị..."
"Nếu tôi nói cái gì cậu cũng tin thì sẽ không chỉ nghe một câu này đâu." Cô nói, "Chúng ta ăn tối ở nhà hàng trong khách sạn nhé? Hôm nay không muốn đặt phục vụ tại phòng."
"Tôi ăn không được đẹp, ở nơi công cộng vẫn là thôi đi..."
"Cậu ăn cơm không trả tiền à?" Cô phản bác,"Hay là cậu chưa từng ăn ở căng tin trường? Có gì khác nhau đâu?"
"Đây là nhà hàng trong khách sạn cao cấp."
"Nếu hôm nay ăn xong cậu hài lòng với đồ ăn và dịch vụ của nhà hàng này, điều đó chỉ có nghĩa là nhà hàng này xứng đáng với cậu. A Liệt, không có nhà hàng nào mà cậu không xứng được đi. Nếu có người vì thể chất bất tiện của cậu chê dáng ăn của cậu không đủ ưu nhã, vậy cũng là những người đó không có tố chất mà thôi."
"Tôi sẽ hại chị cùng bị chê cười."
Một ít ký ức đột nhiên hiện ra, cô bỗng nhiên cảm thấy khoé mắt ươn ướt, nhàn nhạt nói: "Lần đến nhà hàng đáy biển của khách sạn Y lúc còn nhỏ, tôi ngồi đó cũng thấy cả người không tự nhiên. Nhìn Nam Tuyết nhỏ hơn tôi vài tuổi thuần thục dùng muỗng múc trứng cà hồi đặt lên giữa ngón cái và ngón trỏ rồi mới ăn, tôi lập tức cảm thấy cảm thấy mình không hợp với nhà hàng đó. Đến tận bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn có một suy nghĩ "không xứng"... Đúng vậy, chính là hai chữ này! A Liệt, nếu nói đúng ra tôi mới là người thật sự không xứng được hưởng mức sống này!"
Cậu lắc đầu: "Chị đừng nghĩ như vậy."
"Tôi vốn là cô bé sống ở tầng lớp sinh hoạt dưới đáy xã hội, là cậu luôn chiều tôi, khiến tôi quen với việc muốn gì được nấy, cậu chiều hư tôi rồi biết không?" Cô gần như liếc mắt đưa tình nhìn cậu, "A Liệt, cậu yên tâm, tôi là người giỏi tìm lý do. Nhiều lúc tôi sẽ nghĩ rằng nếu có một số người được định sẵn sinh ra ở La Mã, vậy những người như tôi trên đường đến La Mã đã nỗ lực nhiều hơn bọn họ, nghĩ như vậy tôi sẽ cảm thấy bớt chột dạ hơn với những gì mình đang được hưởng thụ."
"Tùng Vũ, chị có ghét tôi không?" Thần sắc trong mắt cậu phức tạp, "Tôi là loại người sinh ra ở La Mã mà chị nói đúng không?"
"Cảm ơn cậu đã đưa tôi đến La Mã." Tùng Vũ chớp mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác thê lương cùng oán hận: Đùa gì vậy? Cậu mà sinh ra ở La Mã gì chứ? Ông trời tạo cho cậu cả cơ thể đầy khiếm khuyết rồi tuỳ tiện vất ở La Mã mà cũng coi là một điều may mắn à? Có quỷ mới ghen tỵ mới cậu.
"Nếu đã nhắc đến La Mã, vậy ăn đồ Ý đi." Ngữ khí của cậu như đã hạ quyết tâm.
"Hả?" Cô nhất thời không phản ứng kịp.
"Lúc nhận phòng tôi thấy một quảng cáo tuyên truyền. Khách sạn này có bốn nhà hàng: Pháp, Nhật, Trung Quốc và Ý. Đồ ăn Pháp mang tính nghi lễ quá mạnh, hơn nữa thời gian dùng cơm cũng rất lâu; đồ ăn Nhật quá câu nệ, hơn nữa nếu ngồi theo kiểu truyền thống tôi và chị cũng không tiện; đồ Trung Quốc thường ăn ở nhà rồi, ở nước ngoài cũng không nhất định chính tông; ăn đồ Ý cảm giác bầu không khí sẽ dễ chịu hơn một chút." Cậu cẩn thận phân tích nói.
Cô cười rất vui vẻ: "Thì ra cậu thật sự nghiêm túc suy xét."
"Hình như tôi còn chưa ăn cơm ở ngoài với chị bao giờ." Cậu cúi đầu, các đốt ngón tay vô thức cọ xát vào nhau, "Có thể thử một lần."
"Lần trước đến nhà hàng đáy biển của khách sạn Y ăn cơm tôi đã nghĩ nếu cậu ở đây thì tốt rồi, tôi sẽ không phải chạy về phòng vì không chịu nổi."
Cậu mỉm cười: "Đúng vậy, nếu tôi ở đó chị sẽ không phải lo lắng mình là người ít tao nhã nhất."
"Đúng vậy, cậu thông minh đấy." Cô biết cậu đang nói đùa, cậu không có ý chế nhạo cô, cô cũng không có ý thương hại hay làm tổn thương chính mình. Trên mặt cậu có một sự rõ ràng hiếm có.
"Tôi về phòng thay quần áo, hơn một tiếng nữa sẽ tới gõ cửa phòng cậu." Trước khi đi cô không quên nháy mắt một cái rồi mới quay xe lăn rời đi.
Mặc dù ngồi xe lăn nhưng dưới sự trợ giúp của Liễu Điền cô vẫn thay một cái váy liền của Burberry. Chân phải không bị thương thậm chí còn mang giày cao gót, để lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh. Bởi vì không cần ra khỏi khách sạn nên cô cũng không chọn áo khoác mà quấn một chiếc khăn choàng cashmere. Hoa tai và vòng cổ là trang sức bạc của Tiffany, không quá đắt tiền nhưng lại mang thêm vài phần năng động.
Cô vẫn chưa đến mức có thể thoải mái đuổi theo những món đồ xa xỉ, mặc dù Nam Tích Dân rất hào phóng với cô, thẻ của Nam Liệt cũng để cô tuỳ ý sử dụng nhưng trong lòng cô vẫn còn có chừng mực. Mỗi năm cô chỉ mua hai ba bộ quần áo hàng hiệu, trang sức càng ít hơn. Trang phục hôm nay là bộ đắt và sang trọng nhất của cô trong mùa này.
Một giờ sau cô đúng giờ đến gõ cửa phòng Nam Liệt.
"Cậu đã chuẩn bị xong chưa?" Sau khi cửa mở ra cô mỉm cười chào hỏi.
Ánh mắt cậu đảo quanh, một lúc sau mới nói: "Lúc tôi đến không nghĩ tới sẽ cùng chị đến nhà hàng ăn cơm nên không chuẩn bị quần áo tươm tất. Nếu không hay là bỏ đi..."
Cô biết cậu xấu hổ nên tìm cớ, cô cũng không cho phép cậu lâm trận bỏ chạy: "Ai là người nói bầu không khí của nhà hàng Ý thoải mái? Đây cũng không phải là bữa tiệc kinh doanh, chú ý nhiều như vậy làm gì? Cậu còn như vậy tôi sẽ trực tiếp đẩy cậu đến nhà hàng Pháp, cho cậu ăn ở đó ba tiếng."
Cậu đầu hàng, khẽ nâng ngón tay chỉ về phía cửa: "Đi thôi."