Tối Nay Người Sẽ Rời Đi

Chương 38: Mùa hè năm ấy



Sau khi vào thu, tần suất Nam Tích Dân ra vào biệt thự cũ cũng cao lên, thỉnh thoảng còn ở lại qua đêm.

Trong nhà không có ai nhắc đến bệnh tình của Nam Liệt, nhưng trong lòng Tùng Vũ hiểu rõ, chỉ sợ tình trạng cơ thể của Nam Liệt đang trở nên tệ hơn.

Thời gian Nam Liệt nằm trên giường càng ngày càng dài, thời gian vẽ tranh càng ngày càng ngắn. May là các tác phẩm trong triển lãm cá nhân ở bảo tàng nghệ thuật Vân Âm đã được hoàn thành trước, nếu không cậu sẽ không còn sức lực để làm kịp.

Tình trạng của cậu có vẻ khá ổn định, không đột ngột phát tác, chẳng qua là phải duy trì uống thuốc và kiểm tra mỗi ngày, nhưng tất cả mọi người xung quanh cậu đều biết bệnh suy tim của cậu đã rất nghiêm trọng, có nguy cơ đột tử bất cứ lúc nào.

Tùng Vũ có nóng vội đến đâu cũng không thể "ép buộc" cậu cưới mình trong hoàn cảnh như vậy. Hai người ăn ý bỏ qua đề tài "kết hôn", vẫn ở chung như bình thường, chỉ là buổi tối không cùng phòng. Trái tim cậu không chịu nổi cảm xúc quá mức kịch liệt, nói trắng ra là sinh lý của cậu chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực, Tùng Vũ cũng không dám kích thích cậu nữa.

Cậu còn trẻ tuổi, cơ thể lại yếu ớt, tài hoa dường như càng làm tăng thêm cảm giác bi kịch trên người cậu. Một năm trước khi cậu tốt nghiệp, cậu đã giành được huy chương đồng tại triển lãm tranh sơn dầu thường niên Trung Quốc, hơn nữa năm đó bức tranh còn được Gia Đức bán đấu giá rất cao, sau đó ký hợp đồng với một phòng trưng bày nổi tiếng. Cậu cũng không thiếu tiền, có thể không cần chăm chỉ vẽ tranh như vậy, nhưng Tùng Vũ biết bởi vì không cam lòng nên cậu mới tranh thủ thời gian thực hiện ước mơ và chứng minh giá trị của mình.

Người như vậy gần đây ngay cả bút vẽ cũng rất ít khi cầm có thể nói lên điều gì? Cô không cần nghĩ cũng biết.

Ngày khai mạc triển lãm cá nhân của Nam Liệt, cậu cùng Tùng Vũ đều không đi. Từ trước đến nay cậu luôn khiêm tốn, người ngoài không biết đến tình trạng cơ thể của cậu, cậu cũng không muốn lấy nó làm đề tài tuyên truyền. Mãi đến một ngày trước khi triển lãm tranh kết thúc, cậu mới chủ động rủ Tùng Vũ cùng đi xem. Khi nói chuyện cậu còn không quên ân cần bổ sung: "Nếu chị bận thì quên đi, tôi có thể bảo chú Quý đưa tôi đi."

"Tôi chắc chắn sẽ đi." Cô cười nói. Trùng hợp hôm đó là thứ bảy, huống chi đã rất lâu bọn họ không cùng nhau ra ngoài, cô không đời nào từ chối lời đề nghị hiếm hoi của cậu.

Bọn họ cũng không muốn gây sự chú ý nên chỉ mặc quần áo bình thường, cũng không thông báo cho bảo tàng, chỉ như một người bình thường đến tham quan phòng triển lãm.

Phần lớn tác phẩm trưng bày lần này Tùng Vũ đã xem qua ở nhà, nhưng dưới ánh sáng và cách bố trí chuyên nghiệp của phòng tranh, cảm quan đã được tăng lên rất nhiều.

Bước vào trong phòng triển lãm, nội tâm Tùng Vũ rất tự hào về Nam Liệt, đó là những tác phẩm của chàng trai đã cùng cô lớn lên, mỗi một bức đều xuất sắc như vậy! Cô từng nhìn thấy dáng vẻ cậu chăm chỉ và kiên trì khi vẽ tranh, thậm chí còn có thể cảm nhận được tình cảm cậu rót vào trong ngòi bút. Mặc dù phần lớn đều không theo phong cách tả thực, nhưng từ những khối màu kỳ diệu cùng cảnh vật và khuôn mặt mờ ảo hoặc rõ ràng có thể đọc được tâm sự trưởng thành của thiếu niên: những con đường trừu tượng, cây thông Noel khoa trương, những chai thuốc biến dạng, que kem khổng lồ, ngọn đèn giao thông mờ ảo trong tuyết... Những vui buồn giận hờn ẩn sau trong bức tranh có thể gây ra những cảm nhận khác nhau trong mắt người xem, nhưng có lẽ chỉ có cách diễn giải của cô mới gần với khởi điểm sáng tác của Nam Liệt nhất.

Tùng Vũ dừng trước bức tranh tên là "Mùa hè năm ấy" lâu nhất. Mặc dù sườn mặt của cô gái trong ảnh đã được xử lý làm mờ nhưng vẫn như cũ nhìn ra được bóng dáng thời thiếu nữ của cô, tay cô đang cầm một que kem ốc quế rất lớn, cô gái mỉm cười ngọt ngào, hơi ngửa đầu nhìn về phía kem bơ trên đỉnh chóp.

"Cây kem lớn như vậy cảm giác vĩnh viễn không thể ăn hết được!" Cô bất giác bật cười.

"Tiếc là bây giờ công thức đã bị thay đổi, chị không thích ăn nữa." Nam Liệt tiếc nuối nói, ánh mắt cậu khoá chặt trên mặt cô, sự lưu luyến si mê khắc sâu vào trong mắt, "Nếu tôi thật sự có thể làm cho chị vĩnh viễn nếm được hương vị mình thích thì tốt rồi, nhưng cái tôi có thể làm chỉ là lưu giữ một chút ký ức về hương vị trong tranh, đây là bức tranh duy nhất không bán, tôi muốn để lại nó cho chị... Đương nhiên nếu sau này chị không thích hoặc là cần tiền cũng có thể thử bán nó... Nhưng tôi cũng không dám đảm bảo sau mấy năm nữa còn có người sưu tầm tranh của tôi hay không, có lẽ tôi sẽ sớm bị mọi người quên lãng, càng đừng nói đến bức tranh..."

"Tôi không muốn nghe cái này..." Cô biết cậu đang để lại một di vật kỷ niệm cho mình, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy phiền muộn, "Nếu cậu còn nói như vậy nữa thì nhân lúc còn sớm bán hết tranh đi! Không cần để lại cho tôi!"

Cậu thế nhưng lại tưởng thật: "Cũng được, tôi nghĩ sau này chị cũng phải dùng tiền để gây dựng sự nghiệp, nếu tôi có thể bán được nhiều tranh nhân lúc giá thị trường đang tốt, tôi cũng có thể giúp chị nhiều hơn."

"Cậu rốt cuộc đang nói gì vậy?" Tùng Vũ sửng sốt.

"Vẫn là để lại tiền cho chị là tốt hơn, chỉ cần tiêu hết sẽ không để lại dấu vết gì, còn kỷ niệm gì đó... không lưu lại là tốt nhất..." Cậu cười nhạt, vẻ mặt cởi mở.

Cậu thế nhưng đã nghĩ đến ngày bản thân không còn, "tuyệt tình" đến mức muốn xoá hết đi dấu vết về sự tồn tại của mình, Tùng Vũ nhất thời nghẹn ngào.

Cô bắt đầu hoài nghi bản thân mấy năm nay nỗ lực "dụ dỗ cậu cắn câu" có phải dư thừa hay không. Cậu vốn là đồ đại ngốc sẵn sàng moi tim móc phổi đem tất cả những gì mình có cho cô!

"A Liệt, tôi..." Cô muốn nói gì đó nhưng hiện giờ lại không thể mở miệng. Cậu ngồi trên xe lăn, từ gương mặt đến dáng người đều đã gầy đi một vòng, chỉ có đôi mắt vẫn vô cùng trong trẻo. Đối mặt với một đôi mắt như vậy, cô nuốt những suy nghĩ phức tạp không có tổ chức trong đầu xuống.

Bỏ đi, chuyện đến mức này rồi cô còn có thể nói cái gì nữa? Chẳng lẽ hỏi có phải cậu nguyện ý để lại toàn bộ tài sản mình có cho cô vô điều kiện không? Hay là thẳng thắn thú nhận với cậu trăm phương ngàn kế của cô những năm qua đều là hư tình giả ý? Để cho cậu sống trong ảo tưởng được yêu thương bởi người mà mình yêu sâu sắc chưa chắc không phải là chuyện tốt.

Huống chi chỉ cần cậu chấp nhận, cô vẫn sẵn sàng đi lãnh chứng với cậu ngay lập tức.

Ừm, cô nghĩ dù thế nào đi nữa, trở thành vợ hợp pháp vẫn an toàn nhất, những lời hứa hẹn khác đều có biến số.

Hơn nữa cô cảm thấy mình đã được Nam gia chăm sóc nhiều năm, đồng hành cùng Nam Liệt trải qua những ngày tháng cuối cùng là chút lương tâm duy nhất còn sót lại của cô.

Nếu không phải trả giá chút gì lòng cô cũng khó yên.

"Tùng Vũ."

Cô vốn đang xuất thần lại đột nhiên bị một giọng nam quen thuộc kéo về.

Âm thanh đó phát ra từ trên đỉnh đầu, không phải Nam Liệt. Cô theo bản năng ngẩng đầu, là Tề Gia.

Cô không ngờ lại gặp người quen ở phòng tranh, đặc biệt còn là Tề Gia.

"Thầy Tề, anh cũng đến xem triển lãm à?" Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhẹ giọng hỏi.

"Ừ, nhưng cũng nhân tiện thôi. Cô cũng biết đấy, IP tiếp theo của chúng ta sẽ hợp tác với bảo tàng nghệ thuật Vân Âm nên tôi muốn đến tìm linh cảm. Hơn nữa thật ra chuyên ngành ban đầu của tôi là tranh sơn dầu, trùng hợp hai hôm nay có triển lãm của một hoạ sĩ mới nên đến xem thử." Ánh mắt Tề Gia rơi xuống phía sau cô, "Vị này là?"

Tim Tùng Vũ đập thình thịch: "Bạn trai của tôi."

Vẻ mặt Nam Liệt có chút kinh ngạc, nhưng cũng di chuyển xe lăn tiến lên một bước, gật đầu nói: "Xin chào."

Biểu tình của Tề Gia có chút kiềm chế, nhưng nhìn chung vẫn rất bình tĩnh, khẽ mỉm cười nói: "Xin chào."

Lúc này Tùng Vũ đã phát hiện tầm mắt của Nam Liệt dừng trên vạt áo khoác của Tề Gia, mặc dù dời đi rất nhanh nhưng dựa trên sự hiểu biết của cô đối với cậu, có lẽ cậu đã nhận ra cái áo khoác này, vừa hay đó chính là chiếc áo cô khoác về nhà.

Nam Liệt dịu dàng nói: "Tôi xem xong rồi, ra xe đợi chị trước. Hai người muốn trao đổi cảm hứng thiết kế có thể đi dạo một lát."

Tùng Vũ biết trong lòng cậu sẽ không bình tĩnh như cậu nguỵ trang, càng nhịn không hỏi nội tâm lại càng thêm sông cuộn biển gầm.

"Hôm nay là ngày nghỉ, có việc gì không chờ được đến thứ hai đâu?" Cô đuổi theo xe lăn của cậu, "A Liệt, chúng ta về nhà."

"Được." Nụ cười của cậu có chút gượng gạo, lại cố ý quay xe lăn về phía Tề Gia vẫn đang đứng trầm ngâm trước bức hoạ, "Tề tiên sinh, sau này còn phiền anh chiếu cố Tùng Vũ nhiều hơn. Tạm biệt."

Giọng điệu của cậu không cáu giận, cũng không đơn thuần khách sáo mà khá chân thành.

"Chị có để ý không?"

Sau khi lên xe Nam Liệt nhẹ nhàng hỏi.

"Gì cơ?"

"Chị hiểu ý tôi mà."

"Tôi đã sớm nói với anh ta tôi có bạn trai rồi."

Cậu thở dài: "Vậy anh ta nhất định cũng không biết người bạn trai trong miệng chị lại giống như tôi..."

"Tôi chỉ không đặc biệt đề cập đến tình trạng sức khoẻ của cậu, anh ta biết thì biết, cũng không có chuyện gì. A Liệt, tôi và anh ta chưa từng bắt đầu..."

"Tôi không có ý chất vấn chị, ngược lại, anh ta... nhìn qua cũng không tệ lắm..."

"Không tệ, nhưng không liên quan đến tôi! Cậu không cần phải lên kế hoạch cho tôi..." Cô nói câu này có chút nóng nảy, thấy sắc mặt cậu khẽ biến, sợ cậu phát bệnh lại lập tức hối hận, hạ thấp giọng xuống nói, "A Liệt, nếu cậu không thích tôi có thể lập tức từ chức, dù sao bây giờ tôi đã có kinh nghiệm làm việc, cũng đã trở thành nhà thiết kế chính thức, tôi có IP riêng, tìm một công việc giống như vậy không khó, nếu không thì..." Cô vốn chỉ muốn trấn an Nam Liệt, lời nói đến bên miệng tâm tư lại thay đổi, suy nghĩ rồi thử thăm dò hỏi, "Chúng ta thành lập một phòng làm việc, cậu và tôi cùng nhau gây dựng sự nghiệp, thế nào?"

Nam Liệt không biết tí gì về kinh doanh, để cậu đầu tư tiền mới là mục đích của cô. Tạm thời không kết hôn được, tốt xấu gì cũng phải để cậu bỏ ra chút tiền mới được. Mặc dù trước đó Nam Tích Dân cũng nói sẽ sẵn sàng hỗ trợ, nhưng so với người có tính toán như Nam Tích Dân, không bằng trực tiếp tìm Nam Liệt còn dễ hơn.

Cô biết trong tay Nam Liệt có một ít tiền, mặc dù kém xa so với nguồn tài chính của Nam Tích Dân, nhưng trước đó cậu đã bán ra được ba bốn mươi bức hoạ, tổng cộng cũng có mấy trăm vạn tiền tiết kiệm có thể sử dụng.

Đây là tiền Nam Liệt tự mình kiếm được, không liên quan đến Nam Tích Dân hay Nam gia. Cậu thích cho ai dùng thì dùng, mà Tùng Vũ có thể nói chuyện với cậu không chút nào do dự.

Cô chính là "mặt dày vô sỉ" như vậy.

Quả nhiên Nam Liệt đối với cô trước sau như một, ra tay rất rộng rãi.

"Nếu chị muốn làm một mình tôi có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào, tiền của tôi chị cứ dùng, nếu thật sự không đủ tôi có thể nói với ba tôi, nhưng đừng chỉ vì để ý đến cảm thụ của tôi mà dễ dàng từ chức." Nam Liệt ngược lại khuyên nhủ cô, "Tùng Vũ, tôi hứa với chị sẽ không nghĩ linh tinh, chị cũng đồng ý với tôi thận trọng cân nhắc kế hoạch nghề nghiệp được không?"

Cô không giấu được vui sướng vì kế hoạch đã thành công, trong lòng còn có thêm chút cảm động, nhất thời không kìm được hôn cậu một cái: "A Liệt là tốt nhất! Tôi nhất định sẽ từ chức, chỉ là tôi thật sự muốn làm thêm một hai cái hạng mục nữa rồi mới suy xét đến việc gây dựng sự nghiệp, nhưng có cậu hỗ trợ bây giờ tôi có thể bắt đầu chuẩn bị thành lập phòng làm việc rồi."

Nam Liệt cũng nhanh chóng hôn lên má cô một cái, đã ba tháng rồi cậu không có hành động thân mật với cô như vậy, đừng nói đến chủ động, ngay cả Tùng Vũ thỉnh thoảng thử một chút cũng bị cậu cố tình xử lý lạnh lùng.

"Sao vậy? Người nào đó xuất hiện đã kích thích cậu à?" Cô nhịn không được hỏi cậu.

"Không phải," cậu nói, ngón tay cuộn tròn nhẹ nhàng cọ qua thái dương cô, "Tôi thích dáng vẻ tràn đầy năng lượng của chị. Xin lỗi, cả ngày bắt chị phải ở cùng người có tử khí như tôi, làm chị cũng lây bệnh áp lực theo. Tôi rất ít khi thấy loại biểu tình vừa rồi của chị, rất đẹp! Nhất thời nhịn không được nên..."

"A Liệt!" Môi cô lập tức mút lấy lời thổ lộ tiếp theo của cậu, một lúc sau cô áp trán mình lên trán cậu, thở hổn hển nói, "Tôi cũng nhịn không được." Cô chạm vào trái tim đang đập nhanh kinh hoàng của cậu, "Nó vẫn ổn chứ?"

"Không tốt lắm." Cậu run giọng nói.

"A? Vậy chúng ta có nên quay đầu đến bệnh viện không?"

Chú Quý vốn đang yên tĩnh lái xe khẩn trương lo lắng hỏi.

Tùng Vũ và Nam Liệt nhìn nhau cười, dựa sát vào nhau chặt hơn một chút.

"Đúng rồi, bức tranh kia không được bán đi."

"Chị đang nói 'Mùa hè năm ấy' à?"

"Ừ. Loại kem đó đã ngừng sản xuất rồi, sau này lúc muốn ăn ít nhất tôi còn có thể nhìn tranh cho đỡ thèm." Tùng Vũ dừng một chút,, "Hơn nữa đừng nghĩ là tôi không phát hiện ra bí mật kia."

"Bí mật gì?"

"Cậu giấu mình trong bức tranh đó phải không?"

"Mắt chị tinh thật đấy. Tôi tưởng không ai có thể nhìn ra."

Trong bức tranh kia có một nửa chiếc xe lăn, nét vẽ mơ hồ trừu tượng, một nửa bị biến dạng ẩn sau cây kem ốc quế.

Không biết vì sao Tùng Vũ gần như chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.

Có lẽ là bởi vì mùa hè đó cô và cậu đã cùng nhau ăn một cây kem ốc quế.

Có lẽ không ai trong bọn họ nghĩ rằng khi đó cô chỉ vô tâm vô phế mời cậu ăn thử một que kem ốc quế, tim cậu lại dính lấy cô đến cả đời.