Tối Nay Người Sẽ Rời Đi

Chương 44: C44



Một tháng sau Nam Liệt thuận lợi xuất viện.

Bác sĩ nói các chỉ số hồi phục rất tốt, nhưng chắc chắn sau này sinh hoạt hàng ngày sẽ có nhiều điều cần đặc biệt chú ý mà cậu phải thích nghi, người nhà cũng cần lưu tâm. Ví dụ như khi tắm rửa, bởi vì nguồn điện bên ngoài không thể để nước vào nên mỗi lần đi tắm đều phải dùng túi chống nước bọc kĩ, ngoài ra ngày nào cũng phải vệ sinh miệng vết thương dây cáp để tránh nhiễm trùng. Những việc này Tùng Vũ đều đã tìm hiểu cẩn thận trước khi Nam Liệt xuất viện. Mặc dù cô không dám chắc khi nào Nam Liệt sẽ cho phép cô đến gần cậu để chăm sóc cậu hàng ngày, nhưng cô đã làm tốt công tác chuẩn bị.

Sau khi xe đưa Nam Liệt về nhà thì đã đến giờ ăn tối, Nam Liệt không giữ cô lại, cũng không đuổi cô đi. Cô đánh phải nén xấu hổ nghĩ ra một đề tài không mấy hay ho: "A Liệt, tôi để tấm thẻ cậu cho tôi trên tủ đầu giường phòng cậu, tiền bên trong tôi mới chỉ tiêu một chút, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ sớm tìm công việc rồi trả lại cho cậu."

"Đây là thủ đoạn mới à?" Nam Liệt khẽ cười một tiếng, "Lấy lui làm tiến?"

Tùng Vũ không trông cậy cậu sẽ ôn hoà, đến giờ cô đã quen với những lời trào phúng của cậu. "Tôi biết rất khó để cậu tin tôi lần nữa, nhưng tôi sẽ chứng minh."

"Những thứ tôi đã cho đi sẽ không tuỳ tiện lấy lại, tôi nguyện ý mua bài học này." Thanh âm Nam Liệt trầm thấp, ánh mắt càng sâu hơn.

Cô suy nghĩ: "Vậy được, coi như cậu là cổ đông của phòng làm việc, sau này sẽ chia hoa hồng cho cậu."

Cậu không nói gì, điều khiển xe lăn trở về phòng mình, một lát sau trở lại đại sảnh ném một tấm thẻ ngân hàng xuống đất.

Tùng Vũ không nói một lời ngồi xổm xuống nhặt lên.

"Giang Tùng Vũ chị còn có lòng tự trọng hay không?" Ngữ điệu của cậu có chút tức giận hận rèn sắt không thành thép.

"Tôi xứng đáng." Cô cất thẻ ngân hàng vào trong túi, mỉm cười, "Đúng rồi, tôi đã nghĩ kỹ, hiện giờ để cậu nhìn thấy tôi hàng ngày không tốt đối với việc hồi phục sức khoẻ của cậu cho nên tôi đã thuê một căn nhà ở bên ngoài, tôi đi trước đây."

"Vậy chị định bao giờ lại đến làm phiền tôi?"

"Ngày mai."

Cậu cười nhạo nói: "Đây là quyết định sau khi đánh giá khả năng hồi phục của tôi?"

"Việc này không giống như tôi ở nhà cậu, cậu ở nhà sẽ không thường xuyên gặp tôi, sau này tôi đến cậu cũng có thể đuổi tôi đi."


"Đúng là ý kiến hay!" Giọng nói của cậu lộ ra sự mỉa mai, "Tôi rất cảm ơn sự chu đáo của chị. Chỉ là nếu ngày nào đó tâm trạng tôi tốt, muốn triệu tập chị đến đây để làm nhục chị lại phải đợi chị rất lâu?"

Suy nghĩ của Tùng Vũ lay chuyển, thế nhưng có chút vui vẻ: "Vậy tôi không dọn đi nữa?"

"Chỉ cần chị không ở tầng của tôi là được, đương nhiên chị cũng không có tư cách ở phòng ngủ chính và phòng cho khách trên lầu, chị dọn đến căn nhà nhỏ phía sau đi.

Căn nhà nhỏ trong miệng Nam Liệt là một căn nhà ở phía Tây Bắc phía sau biệt thự, ngày thường là nơi ở của người làm. Hiện tại trong nhà ít người, có thêm một hai phòng trống cũng không thành vấn đề.

"Được." Tùng Vũ không chút do dự, trưa hôm đó lập tức mang theo hành lý dọn vào.

Thân phận của Tùng Vũ ở Nam gia hiện giờ so với quá khứ càng xấu hổ hơn. Trước đây mọi người đều biết mặc dù cô không phải nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được Nam Liệt đối xử với cô không giống như những người khác. Mà cho dù ngày hôm đó thực ra không có mấy người xem được đoạn video, nhưng sau khi thêm mắm dặm muối lan truyền đi, hình tượng Tùng Vũ so với bản gốc chỉ càng tệ hơn. Hơn nữa mấy ngày liền thái độ của Nam Liệt đối với cô không nóng không lạnh, người làm cũng trở nên thận trọng hơn trong thái độ tôn thờ cấp trên, trấn áp cấp dưới. Tùng Vũ đã đoán trước được điều này nên cũng không thèm để ý. Ban ngày cô bận tìm mặt bằng để mở phòng làm việc, buổi tối cũng hoàn toàn không tụ tập với những người đó, khi ăn cơm cũng mang đồ ăn về phòng, ăn xong thì rửa sạch sẽ rồi để về chỗ cũ, không hề làm phiền người khác.

Phòng của người làm mặc dù bên trong khá sạch sẽ ngăn nắp nhưng cách âm không tốt lắm, Tùng Vũ đã mấy lần nghe thấy có người bàn tán về chuyện của cô và Nam Liệt, không cần phải nói, cô đã bị miêu tả thành một kẻ tiểu nhân tính kế hám lợi. Cô nghe xong cũng không tức giận, mặc dù rất nhiều lời đổn thổi là bịa đặt nhưng nhìn chung cô đồng ý với kết luận của những người làm đó - cô chính là một kẻ khốn không có lương tâm!

Nhưng bỗng có một ngày cô phát hiện người làm trong nhà đã bị đổi mấy người, sau đó cô không còn nghe thấy ai khua môi múa mép về chuyện cũ của cô và Nam Liệt nữa.

Cô không quan tâm những người bị sa thải đi đâu, cô chỉ muốn biết có phải Nam Liệt đuổi bọn họ hay không. Cô thừa nhận mình vẫn còn ảo tưởng Nam Liệt làm thế là vì cô, cô hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định để cô chắc chắn rằng mình vẫn còn chút quan trọng trong lòng cậu.

Cô không dám trực tiếp hỏi cậu, chỉ có thể nói bóng nói gió với chú Quý, chú Quý thở dài nói: "Tối hôm đó tôi đi dạo với Nam tiên sinh, không biết như thế nào lại đến gần dãy nhà của người làm, những người đó không lựa lời, lấy chuyện của cậu ấy và cô ra để giễu cợt, ngày hôm sau Nam tiên sinh đã đuổi bọn họ đi."

Tùng Vũ nói: "Cảm ơn chú Quý, có lẽ chú là người duy nhất trong nhà này không châm chọc mỉa mai tôi."

"Nói thật, tôi cũng cảm thấy cô quá... Tiểu Nam tiên sinh đối với cô rất tốt, cô không nên đùa giỡn cậu ấy..."

"Chú Quý, chú cũng muốn rời đi à?" Giọng Nam Liệt vang lên từ phía sau.

Chú Quý im lặng vội vàng lui xuống.

"A Liệt, là tôi nói với chú ấy chuyện của chúng ta, cậu đừng trách chú ấy." Mặc dù Tùng Vũ đã dọn về Nam gia mấy ngày nhưng cơ hội ở riêng với Nam Liệt không nhiều, cô cũng không dám quá thân thiết với cậu, sợ làm cho cậu phản cảm.


"Chuyện của chúng ta? Ồ..." Cậu cố ý kéo dài thanh âm, "Ý chị là chuyện chị chơi đùa một kẻ tàn phế đến quay cuồng à? Bỏ đi, ít nhiều cũng nhờ có chị, nếu không cái kẻ đáng thương kia không biết còn bị người ta cười sau lưng bao lâu."

"A Liệt, tôi tệ, nhưng cậu đừng nói bản thân như vậy..."

"Thu lại nước mắt của chị đi." Trong mắt cậu lại có một tia lấp lánh, "Chị tưởng tôi vì chị nên mới sa thải những người buôn chuyện đó à? Tôi nói cho chị biết, tôi chỉ là không thể chịu được việc bọn họ nhắc đi nhắc lại về những ngày tháng ngu xuẩn của tôi! Bọn họ có mắng chị hay không tôi căn bản không quan tâm, tôi chỉ để ý bọn họ như muốn ngầm nói người đàn ông này đáng bị như vậy, âm mưu rõ ràng thế mà cũng tin! Thế mà tôi không nghĩ đến mình ngoài việc người đầy hơi tiền thì còn thứ gì có thể hấp dẫn người khác phái nữa? Là đôi chân không thể đứng vững? Là đôi tay không thể duỗi thẳng và nắm chặt? Hay là trái tim cần nguồn điện từ bên ngoài? Giang Tùng Vũ, điều gì đã khiến cho chị tới bây giờ còn có thể mặt không đổi sắc tiếp tục lừa gạt tôi? Tôi thật sự rất tò mò!"

"Cậu muốn biết à?" Tùng Vũ dũng cảm nói, "Cưới tôi thì sẽ biết."

"Chị đúng là vẫn chưa từ bỏ ý định." Cậu nói, "Chị cho rằng với cơ thể hiện tại của tôi còn có thể làm gì với chị? Một người vợ đại khái cũng chỉ như đồ trang trí thôi. Chị phải làm cái đồ trang trí này sao?"

"Tôi đã hỏi ý kiến bác sĩ, tình trạng khôi phục của mọi người không giống nhau, nhưng mà... ở phương diện này hầu hết mọi người sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn. Bác sĩ điều trị cũng nói với tôi ông ấy đã từng có một người bệnh xấp xỉ tuổi cậu, sau khi phẫu thuật mấy tháng đã khôi phục... phương diện kia..."

Nam Liệt đỏ bừng mặt: "Giang Tùng Vũ trong đầu chị rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì..."

"Là cậu nhắc tới trước..."

"Được, tôi lại hỏi chị, chị nói xem bệnh nhân xấp xỉ tuổi tôi kia hiện giờ thế nào rồi? Chị không hỏi đúng không?"

"Hỏi rồi, năm ngoái đã qua đời, sau khi được lắp tim nhân tạo sáu năm tám tháng." Cô nói đúng sự thật, "Cậu lo tôi không trở thành goá phụ hay là không hoàn toàn thủ tiết?"

"Chị đừng nghĩ mình quan trọng quá! Tôi chỉ đang nghĩ nếu thời gian còn lại ngắn như vậy, tại sao tôi phải lãng phí thời gian vào một người phụ nữ muốn chơi đùa tôi? Cho dù tôi còn hứng thú với phụ nữ thì cũng sẽ không bao gồm chị Giang Tùng Vũ." Trong giọng nói của cậu có chút tàn nhẫn, "Chị ghê tởm cơ thể khiếm khuyết này của tôi bao nhiêu thì tôi ghê tởm trái tim tham lam của chị bấy nhiêu! Giang Tùng Vũ, chị muốn trở thành một cặp đôi oán hận như thế với tôi à?"

"Được thôi," cô nhẹ nhàng ngồi lên xe lăn của cậu, đồng thời cẩn thận bảo vệ phần mạch điện nối ở bên trái cơ thể cậu để tránh vô tình kéo bộ điều khiển bên ngoài của trái tim nhân tạo, "Không bằng đêm nay chúng ta thử xem, nói không chừng cậu sẽ tình nguyện lãng phí chút thời gian cho tôi đấy?"

"Chị xuống ngay." Cậu ngửa cổ ra đằng sau, cứng ngắc bướng bỉnh né tránh môi cô.

"Tôi nay tôi sẽ tự mình tắm cho cậu." Cô nhảy xuống khỏi xe lăn, không quên ném ra một cậu.


Buổi tối Tùng Vũ thật sự đi đến phòng ngủ của cậu.

"Tôi không muốn tắm, hôm qua tôi đã tắm rồi. Bây giờ mỗi lần tắm đều phải chống thấm nước, rất bất tiện."

"Vậy lau người nhé?" Vẻ mặt cô đầy ẩn ý, "Lau người cũng không tệ."

Ánh mắt cậu trốn tránh: "Không cần, ngày nào tôi cũng ở trong phòng, không ra mồ hôi."

"Cũng đúng, tôi không chê cậu bẩn." Cô nói xong định xốc chăn của cậu lên.

"Đi xuống," Cậu tức giận nói, lòng bàn tay cuộn tròn cố gắng giữ chặt góc chăn.

Cô dễ dàng nắm lấy tay cậu, bất động thanh sắc nhét tay cậu vào lại trong chăn, như một con cá nhỏ chui vào ổ chăn của cậu.

"Cậu có thể nằm lui vào trong một chút được không?" Cô mang theo chút làm nũng nói, "Tôi sắp ngã rồi."

"Chị đang cố tình quyến rũ một người tàn tật sao?" Cậu lạnh giọng hỏi.

"Rất rõ ràng, đúng vậy."

"Tôi nói rồi, bây giờ chị làm vậy với tôi cũng vô ích thôi, tôi sẽ không có phản ứng."

"Tôi biết." Cô nghiêng người, dịu dàng nhìn về phía sườn mặt cậu, "Thật ra tôi muốn xác nhận cảm giác của mình, cũng để cậu biết được tình cảm của tôi đối với cậu."

Cậu nhanh chóng cụp mắt xuống liếc cô một cái không nói gì.

"A Liệt, bây giờ tôi muốn cậu!" Cô chạm vào tay cậu dưới chăn, nhẹ nhàng nắm lấy.

"Buông ra!" Cậu yếu ớt chống cự lại, trong mắt có sương mù, "Chị đang đổi cách chế nhạo tôi à?"

"A Liệt, trước đây tôi đã lừa dối cậu rất nhiều lần, nhưng tôi cũng lừa chính mình rất nhiều lần! Tôi không dám yêu cậu, không dám thừa nhận bản thân thích một người tàn tật. Lúc chú Nam đưa cho tôi một lựa chọn rất hấp dẫn, tôi theo bản năng tìm một lời giải thích hợp lý cho sự rung động của mình. Tình cảm của tôi đối với cậu dường như chỉ vì tiền! A Liệt, sự thật không phải như vậy, dù bây giờ cậu không xu dính túi tôi cũng nguyện ý gả cho cậu. Nhưng tôi cũng phải nói thẳng, đó là do trước kia và chú Nam đã cho tôi quá nhiều điều kiện, để tôi có thể dựa vào năng lực của bản thân sống một cuộc sống tốt đẹp. Trên cơ sở này có lẽ tôi mới có dũng khí và nghị lực để yêu một ai đó, trao đi tình cảm của mình. Nếu là thời điểm ấm no cũng không thể bảo đảm, có lẽ tôi không thừa sức để nói chuyện tình yêu, bởi vì yêu chính bản thân cũng là một điều xa xỉ! Tôi không hơn người, cho đến bây giờ trong xương cốt tôi vẫn chỉ là một người thực tế, nhưng mà A Liệt, hiện giờ cậu đang ở trong kế hoạch thực tế của tôi - là một phần vô cùng quan trọng, vô cùng quý giá, vô cùng yêu thích!"

Nam Liệt cười nhạo một tiếng: "Giang Tùng Vũ, chị đúng là ích kỷ và tự tin đến khó hiểu! Chị dựa vào cái gì cảm thấy bản thân có thể khống chế được mọi thứ?"


"Tôi đương nhiên không thể khống chế được tất cả, ví dụ như tôi muốn cho cậu sống lâu trăm tuổi, việc này nhất định là không thể."

"Nhận thức rõ ràng."

"Trước kia sinh nhật cậu tôi đã ước một điều ước, hy vọng cậu sống lâu thêm mười năm." Cô siết tay cậu chặt hơn, "Khi đó tôi thật sự rất xấu xa, lại nguyền rủa người ta chết ngay trong sinh nhật! Sinh nhật lần sau của cậu tôi muốn thu hồi cái nguyện vọng kia, lại ước một cái khác."

"Khi đó tôi bao nhiêu tuổi? Ồ, không phải sinh nhật năm nào chị cũng ước như vậy chứ?" Cậu trầm giọng nói, rút bàn tay đang bị cô nắm lấy ra, tự giễu nói, "Chị còn chưa đủ tàn nhẫn, mười năm lâu lắm, chị hoàn toàn có thể đẩy nhanh quá trình hơn một chút."

"Năm đó cậu khoảng mười chín tuổi, chính xác thì tôi quên rồi. Tóm lại khi đó ước xong tôi đã mơ thấy ác mộng, nằm mơ mười năm sau tôi xuất hiện trong tang lễ của cậu, di ảnh của cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm tôi, tôi nghĩ không phải vẫn còn mười năm sao? Sao nhanh như vậy đã đến rồi? Sau đó tôi bị doạ tỉnh lại... Tỉnh dậy tôi có chút hối hận, hối hận bản thân đã ước điều ước xấu xa như vậy."

"Như thế nào? Chị muốn nói cho tôi biết chị vẫn còn lương tâm à?"

"A Liệt, chúng ta đi làm giấy chứng nhận kết hôn nhé?" Cô không trực tiếp trả lời cậu, "Tôi biết bây giờ cậu rất khó tin tôi, cho nên chúng ta có thể công chứng tài sản trước hôn nhân rồi lĩnh giấy kết hôn sau."

Nam Liệt trầm mặc một lúc lâu.

Trong phòng rất yên tĩnh, ở gần gối cho thể mơ hồ nghe được tiếng máy móc của trái tim đang đập "ong ong" trong cơ thể của Nam Liệt.

"Nếu chị muốn làm goá phụ sống*, tôi..."

*Goá phụ sống (守活寡): chồng còn sống nhưng không gần gũi với mình, không khác gì ở goá.

"Muốn." Cô chém đinh chặt sắt nói, tay chân lại không an phận quấn quấn lấy cơ thể cậu, nhưng cô vẫn cẩn thận tránh sợi dây cáp kết nối giữa cơ thể cậu và thiết bị bên ngoài.

Chẳng mấy chốc cô phát hiện tai Nam Liệt đỏ bừng...

"Xem ra tôi cũng chưa chắc phải làm goá phụ sống." Cô nhẹ nhàng thì thầm bên tai cậu.

"Đùa cợt một người tàn phế rất vui sao?" Cậu trừng đôi mắt hoe nhìn cô, "Chết tiệt, chết tiệt..."

"Tôi không đùa cợt cậu." Cô cười đầy ẩn ý, "Tôi chỉ giúp cậu... hồi phục... chỗ nào đó..."

Nói rồi cô tắt đèn đi, lần nữa mềm mại trượt đến bên cạnh cậu...