Đúng lúc Quý Hân ngượng chín mặt thì người đàn ông trung niên vội bắt tay cô, rap một tràng không thua không kém: "Bác tên là Thiên Hoàng Vũ, năm nay 63 tuổi, là chồng của đô đốc Châu, là bố của Thiên Duy, hiện tại đang điều hành một số bệnh viện. Gia đình bác có 3 người, hai vợ chồng và một thằng con độc nhất bỏ nhà đi 13 năm mới quay trở về. Tổ tiên 3 đời kinh doanh. Hai bác rất cảm kích cháu vì đã lôi được thằng con của các bác quay về trần tục không quy y cửa phật."
"Hahaha..." Bà Châu cười vang cả nhà: "Hai người có thể thôi tấu hài không, cứ thế này thì cười no luôn chứ ăn uống gì."
Cả nhà rộ tiếng cười, Ông Vũ niềm nở mời Quý Hân như người cha già ân cần với con gái: "Nào Quý Hân ngồi xuống ăn cơm nào?"
"Cháu uống được rượu vang chứ?"
"Dạ cháu uống được ạ."
"Cụm ly nào"...
...
"Thế hai đứa sao quen được nhau vậy?"
"Dạ, Thiên Duy bắt cóc cháu về nhà ạ."
Không khí đang vui lập tức trầm đến âm vô cực
Quý Hân mặt đỏ ửng, trạng thái ngà ngà say, mặt cười toe toét, nói hết sạch mọi chuyện: "Thiên Duy nhốt cháu trong phòng tầm 3 tuần sau đó chắc do cháu ngoan nên anh ấy thả cháu được chơi trong biệt thự to hơn. Thực ra cháu giả vờ ngoan ngoãn để anh ấy khỏi giết cháu thôi. Cháu phải cố kìm cái miệng nói nhiều và bản tính hóng drama của mình chứ không hỏi anh ấy mấy câu ngu ngu chắc giờ mộ cháu xanh cỏ rồi. Haha. "
Cô càng nói mặt hai vợ chồng già càng đen, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về Thiên Duy. Thiên Duy lại không để ý ánh nhìn của hai người mà chỉ chú tâm vào lời Quý Hân nói, hắn hoảng loạn khóc không ra nước mắt, ú ớ không ra tiếng. Có chết hắn cũng đánh đổi để bảo vệ cô nhưng không ngờ cô lại sợ hắn đến thế.
"Ủa mà sao mọi người im lặng thế? Chuyện đó chưa là gì đâu ạ. Chuyện hấp dẫn hơn là lúc cháu quay trở lại trường học, mọi người bảo cháu gặp nhiều may mắn cháu tưởng do ma làm ai ngờ là do Thiên Duy đặt máy nghe lén và camera ẩn khắp phòng và lớp học của cháu. Anh ấy còn giả làm thầy giáo vào ngồi cạnh cháu. Haahaa anh ấy còn làm nhiều việc đáng yêu lắm ạ?"
"Đáng yêu?" Hai bậc phụ huynh mặt tái mét cắt không ra giọt máu. Bà Châu giọng run rẩy hỏi: "Cháu thích Thiên Duy ở điểm nào vậy?"
"Cháu với Thiên Duy... hình như không phải thích đâu..." Men rượu ngấm một lúc một sâu, Quý Hân mất đà gục đầu xuống bàn bất tỉnh nhân sự.
"Thiên Duy, bố mẹ không cản đâu" Ông bà Vũ nhìn hắn, đồng thanh: "Cạo đầu xuất gia luôn đi."
"Trời ơi không ngờ tôi với bà lại sinh ra tên... haizzz khổ thân con bé bị tẩy não đến nỗi suy nghĩ mê man không biết đúng sai, lại đi nói mấy hành động đó là "đáng yêu". Haizzz con bé hồn nhiên như vậy mà haizzz." Ông Vũ nói một câu thở dài một câu:
"Thiên Duy, tu đi cho bớt nghiệp. Bố mẹ sẽ nhận Quý Hân làm con gái, nuôi con bé đến hết đời để bù đắp lỗi lầm. Châu Châu, bà thấy sao?"
Bà Châu: "Ngay ngày mai tôi sẽ làm thủ tục nhận con."
Thiên Duy thời khắc này vẫn thẫn thờ như cái xác khô, mặt viết rõ dòng chữ: Tội thần đáng chết.