Tôi Nghỉ Dưỡng Ở Nhà Tên Bắt Cóc

Chương 4: tên bắt cóc trong sáng bắt nhầm biến thái



“A… tại sao anh lại bắt cóc tôi, hãy thả tôi ra. Đồ biến thái, bệnh hoạn, tôi ghét anh đồ điên. Xin hãy thả tôi ra, tôi van anh tôi lạy anh thả tôi ra anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.”

Đó là mới là câu nói dành cho tên bắt cóc, nhưng làm sao tôi có thể nói câu đó khi…

“Quý Hân à, anh sẽ ra ngoài vài ngày, đồ ăn anh đã sơ chế để trong tủ lạnh hết rồi, em chỉ cần đun nóng lên là ăn được. Quần áo, nhà cửa không cần lo đám robot trong nhà sẽ làm cho em. Anh đã thêm mấy tựa sách mới vào thư viện phía đông biệt thự rồi nếu chán hãy đọc tạm. Anh cũng mua quần áo thu đông cho em rồi, ra ngoài nhớ mặc ấm em nhé trời sắp trở lạnh rồi.”

…Khi hắn đáng yêu như vậy.

Quý Hân nhìn điệu bộ lo lắng thái quá của hắn, cô cố bặm môi ngăm không phát ra tiếng cười, ánh mắt cố nhìn ra xa để tỏ vẻ hững hờ, tay ôm gấu cố kìm chế không chạy ra ôm hắn.

“Anh sẽ cố gắng về sớm với em.”

“Dạ"

“Anh đi đây.”

“Dạ"

“Quý Hân…” Thiên Duy đi lại gần cô, nhìn cô hững hờ vẻ mặt hắn tủi thân đến đáng thương. “Em có thể ra ngoài tiễn anh không?”

Hắn lùi xe về sau đến lúc cánh cửa đóng lạị hoàn toàn ánh mắt vẫn dõi về phía cô.

“Chít tiệt" Quý Hân đưa một tay ấn mạnh vào tim, một tay bám vào tường làm điểm tựa, chửi thề: “Cái vẻ đẹp trai chít tiệt kia là gì vậy? Cái bộ vest đen gợi cảm đáng nguyền rủa, cả cái dáng bước lên xe đánh vô lăng ngầu lòi nữa. Yêu nghiệt, Thiên Duy chắc chắn là yêu quái rồi, làm gì có ai đẹp thế bao giờ? Thêm ánh mắt tủi thân suýt làm mình truỵ tim.”

Không được Quý Hân không thể để sắc che mờ mắt được, phải tỉnh táo. Cả biệt thự này chắc chỗ nào cũng gắn camera, chỉ sơ hở bộc lộ cảm xúc thật. Trò chơi bi luỵ này mình còn muốn chơi dài dài hâhhahahahaha.

Tên bắt cóc trong sáng và kẻ bị bắt cóc biến thái

Chẳng phải trò chơi này rất thú vị sao?

Quý Hân núp sau bóng cây bàng trong khuôn viên biệt thự tránh camera, khoé miệng cười xảo trá, lăn qua lăn lại như quả bóng trên thảm cỏ xanh ngắt:

“A A A Thiên Duy đáng yêu quá đi mất, cặp mắt cún con đúng là cưng xỉu, bữa trước diễn cảnh nhốt mình trong phòng khóc lóc các kiểu mà khi bước ra đã thấy anh ấy mặt mày hoảng loạn, tinh thần sa sút rồi, ha ha ha ha.”

Y, mà khoan đã…

Mình là biến thái à… tại sao lại thích thú khi nhìn người ta khóc lóc, đáng thương chứ?

Thiện tai, thiện tai, tội lỗi quá.

Nhưng để thoát khỏi cái lồng vàng này không còn cách nào khác ngoài lạt mềm buộc chặt. Anh ấy tốt với mình như vậy, mình không có cớ để giận hay trách mắng anh ấy. Thiên Duy cũng quá thông minh, mình không thể chơi trò trốn tìm để đọ trí với anh ấy được. Mình cũng không quá mong chờ lòng tốt bụng của Thiên Duy để chắc chắn rằng anh ấy thấy có lỗi thì sẽ thả mình ra. Chỉ có cách ngoan ngoãn tạo lòng tin rồi nắm bắt mọi cơ hội trốn thoát khi Thiên Duy không phòng bị.

“Ha ha ha ha ha ha ha… À quên hu hu hu hu hu hu hu…” Quý Hân bước ra khỏi gốc cây, hai tay ôm mặt che đi nụ cười tà ác.

“Haha, em đáng yêu như vậy thì anh chết mất.”

Tên bắt cóc nhìn hình ảnh Quý Hân dưới gốc cây phản chiếu qua ipad, cười đến chảy nước mắt.

“Em lấy lại tinh thần cũng nhanh thật. Cười tươi thế kia chắc chưa chán anh đâu nhỉ?”