Dù tim đập nhanh muốn nổ tung rồi nhưng tôi vẫn tỏ ra vẻ thờ ơ, không có hứng thú, tôi cười khẩy:"Thôi, tao xin, tao là nữ chính còn nam chính không phải mày"
Gia Huy cười nhẹ rồi vươn người tới gần tôi, tôi thì mở to mắt nhìn nó, không dám thở mạnh, người cũng ngửa ra âu để kéo giãn khoảng cách.
"Mày..mày làm gì đấy?" Cái này là có kháng cự nhưng không đáng kể...
Miệng nó nói mà mắt nó cứ nhìn chằm chằm tôi rồi nói:"Mày ngắm kĩ xem, tao có chỗ nào không giống nam chính của mày nào?"
Nó cứ sát vào gần thế làm tôi không nói được nên phải đưa tay để đẩy nó ra, không cần soi gương cũng biết mặt tôi đang đỏ tới mức nào.
Tôi không nhìn thẳng vào mắt Huy, chỉ đảo mắt quanh lớp, trả lời nó:"Nam chính không chỉ đẹp trai là được đâu"
Gia Huy lùi người lại chỗ cũ, khoanh tay lại nhưng hình như mắt nó vẫn đang nhìn tôi, nó dùng cái giọng khoe khoang:"Bên ngoài không những tao đẹp trai, mà bên trong tao còn nhiều tiền nữa, Xoài còn yêu cầu gì không?"
Tôi không tin được một đứa được xem là khiêm tốn như Gia Huy lại nói được câu như thế! Đây là cách người "khiêm tốn" nói chuyện à?
"Không phải!!"
Nó cười rồi nói tiếp:"Không chỉ có nhan sắc và kinh tế tao còn rất chung tình, Xoài có muốn tự kiểm chứng không?"
Tôi chắp hai tay vào lạy nó, dở khóc dở cười xin:"Thôi, tao lạy mày Huy ơi, mày nói cho đứa khác nghe đi tao không có nhu cầu!" Ý thật sự là: Nói cho tao thôi, nhưng tao ngại nên nói nhiều quá tim tao không chịu nổi đâu!!!
"Tao chỉ nói thế với mình mày thôi, người khác thì không có phần"
"Sến vãi!" Tôi quát.
"Huy êy!" Một tiếng gọi lớn từ cửa lớp truyền vào trong đã cứu trái tim bé bỏng của tôi một mạng.
Huy rời mắt khỏi tôi rồi nhìn cậu bạn kia hỏi có chuyện gì. Trong vài giây ngắn ngủi đó tôi thấy thái độ của nó thay đổi từ vẻ mặt cợt nhả, cười đùa sang vẻ mặt như mọi khi, không có cảm xúc gì hơn.
"Cô Thu gọi mày tới văn phòng đấy"
Huy gật đầu rồi đứng dậy, trước khi đi còn nói đùa:"Nữ chính của tao đừng có đi hóng chuyện linh tinh đấy nhé"
"..."
Sến ớn luôn má ơi...
Tôi không biết có chuyện gì mà cô lại gọi Huy lên văn phòng nhưng cũng không quá tò mò vì nó cũng là cán bộ lớp mà, bị nhờ việc thì cũng không phải chuyện lạ gì.
Nhưng không, chuyện đâu đơn giản như thế, nếu đơn giản thì đã không có gì để kể.
Cậu bạn vừa nãy thông báo cho Huy khi thấy nó đã đi xa thì mới chạy vào lớp kêu:"Biến căng biến căng đây"
"Vụ gì đấy?"
"Sao, ai vừa bị trap?"
"Không phải, phụ huynh của thằng Quân với thằng Huy cùng tới trường rồi kìa"
"Ủa tại sao?"
"Trời ơi, đần thế, tức là "con trai của xã hội đen" mà từ sáng giờ cả trường đang đồn ầm lên chính là Huy đấy!"
"À...vãi!!!"
"Thật luôn? Wtf???"
Gì cơ?
"Tin chuẩn chưa?" Tôi mơ hồ hỏi thì nhận được lời khẳng định chắc như đinh đóng cột:"Chuẩn 100%, tao vừa từ văn phòng về mà"
"Tao cũng nghĩ là chuẩn rồi vì vừa nãy tao cũng thấy có một con lamborghini màu đen đỗ trước cổng mà."
"Thế thì đúng rồi, chiến đét như thế thì chuẩn khí chất của ông trùm rồi
"Chả thế, cả trường này ai chả biết gia thế nhà thằng Huy khủng như nào"
"Nhưng tao nghe nói bố nó trong giới kinh doanh mà?"
Đầu óc tôi đang rối tung vì mớ thông tin từ bọn trong lớp, rốt cuộc là sao??
"Nhưng người xuống xe là con gái, nhìn trẻ vãi luôn, nhưng độ chiến không phải dạng thường đâu."
"Thì chị nó đấy!"
"Thật á, thế thì không ổn rồi, tao thấy giới tính của tao đang bị lung lay rồi!"
"Gen đéo gì đỉnh vãi lúa ạ"
Một đứa mê cái đẹp như tôi khi nghe tới những câu cảm thán này thì mấy cái sự lo lắng gì đó đã không còn tăm hơi nữa, tôi muốn diện kiến!
"Ê sổ đầu bài này, cô Thu đâu?"
Đám "đói ăn" trong lớp đồng loạt hướng ánh mắt về phía thằng Minh vô tội vừa vào lớp và không biết chuyện gì đang diễn ra ở đây.
"Ủa mọi người sao zợ?" Nó hoang mang cầm quyển sổ đầu bài, nhìn đến là thương. Giờ chỉ còn một người mới cứu nổi nó.
Chuẩn rồi, ngoài "đại ca máu lạnh" của lớp kiêm luôn bạn cùng bàn của Minh - Giang Trung Đức ra thì còn ai vào đây nữa.
Đức lạnh lùng gọi:"Vào đây" Chỉ một câu thôi nhưng đã là phao cứu sinh cho thằng Minh rồi.
Minh nhảy tót tới bên cạnh Đức, thiếu chút nữa là ôm rồi khóc huhu thôi...
Nếu không có thằng Đạt thì Minh đã bị "xâu xé" không thương tiếc rồi.
Còn vì sao ư? Vì trong tay thằng Minh đang là quyển sổ đầu bài cần phải kí gấp, đó là cái cớ hoàn hảo để được tới văn phòng vào lúc này, bọn nó đang vô cùng tò mò vì cuộc trò chuyện và đặc biệt là chị gái đi lambor của Gia Huy, tất nhiên tôi không phải ngoại lệ.
Mà bọn trong lớp không ai dám tới làm phiền đại ca Đức ngoài thằng Minh nên chẳng có đứa nào tới dành, cũng may tôi thân với thằng Minh và cũng có nói chuyện với thằng Đức nên quyển sổ đầu bài kia dễ dàng rơi vào tay tôi. Giờ thì tôi đã hiểu tầm quan trọng của quan hệ ngoại giao rồi!
[...]
Đứng trước cửa văn phòng, tôi lịch sự gõ cửa tới khi được cho phép tôi mới mở cửa đi vào.
Vừa bước vào tôi đã gặp cả đống người, có cả thầy hiệu trưởng nữa nhưng tất cả đều không chú ý đến tôi, ngoài cô bảo vệ...
Không khí trong đây vô cùng căng thẳng và ngột ngạt, bỗng tôi thấy có chút hối hận, nhưng không hối hận được lâu đâu bởi vì tôi đã gặp được người mình muốn gặp.
Trời má, xinh lắm luôn!! Cách ăn mặc, thần thái phải nói là quá đỉnh rồi, gen nhà Huy đúng là trội, rất trội, mê quá!
Chỉ một mình chị ấy lại đang đối mặt với hai người lớn tuổi hơn chính là bố mẹ của thằng Quân, và bên cạnh còn có...
Là thằng Quân hả trời? Sao băng bó tùm lum, bẹo hình bẹo dạng luôn rồi? Gì dữ vậy?
"Cháu chỉ muốn giải quyết trong êm đẹp nhưng thái độ của gia đình bác lại không cho phép cháu làm như thế"
"Con trai bác với tội cố ý gây thương tích và lăng mạ người khác, ở tầm tuổi này thì cũng đã phải chịu hậu quả rồi"
"Cháu tính thế này, một là đuổi học và không thể tốt nghiệp được cấp ba, hai là để con trai bác ở chỗ cháu tới lúc hết hạn đình chỉ, bác thấy thế nào?"
Oa, không vấp một chữ nào luôn, chị thằng Huy là luật sư hả?
Gia Huy giờ đã để ý thấy tôi, nó nhìn tôi rồi mỉm cười còn nháy mắt một cái.