Hoa văn màu đỏ uốn lượn từ trên ngực xuống, hắn nhìn mình trong gương, có làn da trắng nõn trợ giúp nên hình xăm hiện lên rõ cả lông tơ trông cực kỳ có tính thẩm mỹ.
Vương Tiểu Mị dùng ngón tay chạm nhẹ lên sườn mặt bên trái gần cằm, hoa văn màu đỏ dài hơn khoảng một nửa ngón tay so với tháng trước.
Động tác từ từ trượt lên khóe mắt, gần quá….sắp chạm tới.
Hơn nữa hình xăm với cơ thể hắn tựa chung một nhịp thở cơ mà lại giống hai cá thể riêng biệt.
Đôi song sinh cùng mẹ, hai sinh mệnh liên quan đến nhau chỉ cần muốn là có thể cảm nhận ra sự tồn tại của đối phương.
Đầu ngón tay mượt mà dùng sức ấn xuống, cảm giác đau đớn truyền lên từ hình xăm. Vương Tiểu Mị nhíu mày buông tay cắn môi dưới, sắc mặt có chút khó coi.
Chuyện kỳ lạ không chỉ có nó, mà còn…
Hắn bước vào phòng ngủ trên tầng.
Đôi mắt Vương Tiểu Mị không tự chủ dán chặt tới gã đàn ông đang ngồi đọc sách.
Giống như có một lăng kính phủ lên, ‘tham lam’ đảo qua hai chân người đối diện, từng cử chỉ đọc sách hay đôi mắt hẹp dài, hắn đều nhìn qua một lần.
Thị giác Vương Tiểu Mị bị ai đó nắm giữ, hắn nhìn Văn Phong Tẫn dưới lăng kính người xa lạ, làm quen gã đàn ông hàng ngày ngủ cạnh từ đầu.
Đối phương vừa mới tắm rửa xong, tóc bạc như dòng thác cao quý chảy xuống, có vài sợi dừng trên bả vai, có vài sợi lưu luyến nơi cơ bụng rồi bị đè sau lưng, thậm chí có vài sợi vòng qua ghệ tựa chạy xuống tận thảm.
Áo ngủ rộng thùng thình không che được hết đôi chân dài rắn chắc, nếu dùng tay chạm lên có thể cảm nhận sức mạnh vô tận ẩn sau dáng người mảnh khảnh.
Mặt Vương Tiểu Mị nóng bừng nhìn đôi chân gã đàn ông không chớp mắt, dần dần di chuyển lên cơ ngực.
Văn Phong Tẫn là người luyện võ, hơn nữa nghìn năm trước còn được mệnh danh ‘Ma Quân’ vậy cho nên từ dáng người đến khí chất đều khác xa gà bệnh Vương Tiểu Mị, từng thớ thịt của gã đều ẩn chứa sức mạnh cường đại, như con mãnh thú đang ngủ đông chỉ cần cử động là sẽ xé nát, khiến những mặt u tối của đối thủ bại lộ dưới không khí…
Mái tóc bạc cao quý, hồng văn giữa mày đỏ đậm tôn lên hai hàng lông mày sắc bén cùng hốc mắt sâu…Cánh mũi cao thẳng, bên dưới là đôi môi hoàn mỹ.
Hồng hào, căng mượt, độ cong vừa đủ lúc nhếch mang theo phong thái vương giả hoàn mỹ.
Hắn đánh giá rất chậm, rất thong thả. Văn Phong Tẫn cảm nhận được, đôi mắt hẹp dài cùng tròng mắt lập dị liếc qua.
Ủa nay tôi bị bệnh à?
Vương Tiểu Mị gục đầu xuống, làm bộ dùng khăn lông lau tóc. Chân hắn dẫm lên thảm lông, đối phương đi tới gần, bàn tay to ấn sau gáy hắn. Theo thói quen Vương Tiểu Mị buông lỏng, để gã lau tóc cho mình.
Chóp mũi Vương Tiểu Mị chỉ cách cổ đối phương vài xen ti mét. Xương quai xanh và cần cổ xinh đẹp đập thẳng vào não, mùi hương nồng đậm từ bên trong tỏa ra.
Hàm răng Vương Tiểu Mị cắn chặt, cố gắng định hướng đôi mắt nhìn thẳng lên trên.
“Sao thế? Không định nói gì với ta à?” Trên đầu đột ngột vang lên giọng nam trầm thấp.
Một câu vỡ toang mọi thứ.
Vương Tiểu Mị ngạc nhiên, mờ mịt xoa mắt, không biết mình vừa như thẳng ngu ngoài đường.
“Không sao…anh hơi buồn ngủ.”
“Lừa đảo.” Gã thấp giọng cười rộ lên: “Hai chúng ta vốn không cần ngủ.”
Vương Tiểu Mị cười theo: “Nhưng anh ngủ quen rồi.”
“Mấy thứ trên người huynh thế nào?”
“À nó hả?”
Không cần phải nói cho gã, không đau, không quan trọng.
Vương Tiểu Mị sờ bả vai: “Có chuyện gì đâu.”
“Thật hả? Để ta xem.”
“Đừng, vào quan tài nằm đi, anh muốn ngủ.”
“Được.”
Vài phút sau ở nơi hai người hợp táng, Văn Phong Tẫn quay mặt im lặng thở dài dùng tay che lại đôi mắt Vương Tiểu Mị.
“Bảo buồn ngủ cơ mà, sao lại nhìn ta như thế?”
Hắn ngây thơ chớp mắt, lông mi dài lướt qua bàn tay hơi lạnh mang theo chút ngứa ngáy.
“Anh không biết, tự nhiên muốn nhìn em…”
Lời nói thẳng thắn khiến gã đàn ông ngẩn ra, khóe môi nhếch lên sung sướng, đến cả ánh mắt cũng ấm trở lại.
Kỳ thật Vương Tiểu Mị nói xong cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn cứ có cảm giác hôm nay mình nốc phải thuốc nói thật, bằng không bình thường chỉ khẽ meo meo trong lòng chiếm chút lợi ích nhỏ chứ nào dám xả thẳng ra bên ngoài.
Ngay cả khi hắn và Phong Tẫn đã quen nhau hai đời thì nói mấy lời buồn nôn xấu hổ lắm chứ bộ. Bảo là trên mạng nhắn tin chát chít thả ga còn đỡ chứ mặt đối mặt kiểu gì cũng như con chim kêu mắc nghẹn trong họng.
Vương Tiểu Mị hỏi toẹt ra: “Em không thích anh nhìn em à?”
Vương Tiểu Mị: “Anh cũng vậy, thích nhìn em, thích cả em nhìn anh nữa.”
— Má ơi xấu hổ chết mất thôi! Sao cái mồm nó không chịu nghe bộ não chỉ đạo?! Đù má, tôi chết rồi!!!
Văn Phong Tẫn thu tay đang che miệng hắn, tầm mắt hai người đối diện nhau, nửa ngày sau gã đàn ông cười không rõ nghĩa, vui vẻ kéo dài giọng: “Ừ ~”.
Đôi mắt nửa khép nửa mở, áo choàng tóc bạc vừa tà mị vừa mê người: “Thế, chuyện này như ta nghĩ phải không?”
Mười ngón tay đan vào nhau, cọ lên chất vải mềm mại.
Nội tâm Vương Tiểu Mị điên cuồng lắc đầu: Không… không đúng, không phải!
Nhưng khi mở miệng lại thành: “Ừ, ta muốn.”
Chết mẹ, trúng tà, nhất định là trúng tà! Vương Tiểu Mị khóc không ra nước mắt.
Ngược lại Văn Phong Tẫn càng cười tươi hơn, gã ngọt ngào bảo: “Huynh từ chối nhiều lần, ta còn tưởng huynh không thích.”
Vương Tiểu Mị sợ tới mức nổi da gà nhưng mặt ngoài hắn lại giở cái giọng chảnh cún: “Thích mà, nhưng anh phải rụt rè chứ! Người ta xấu hổ, em gạ một lần sao em không gạ thêm lần nữa đi. Miệng nói thích anh nhưng bị từ chối xíu là đã lịch sự rút, em có phải là đàn ông không?! Em phải cứng lên, đạo lý ỡm ờ đơn giản thế mà phải để anh nói toẹt ra mới vừa lòng.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Vương Tiểu Mị hận không thể chết trên người Văn Phong Tẫn.
Hắn không hiểu, thực sự không hiểu mình rốt cuộc đang làm cái gì! Móa ơi – đây là thứ người nên nói hả? Im miệng luôn được không???
Vương Tiểu Mị phát hiện hôm nay mình không được bình thường, quả thực chính là ‘mượn rượu làm càn’ phiên bản không cần rượu!
Ôi bộ mặt một nghìn ba trăm cái thanh xuân mất hết cả rồi!
Vương Tiểu Mị muốn giơ tay che miệng, kết quả Văn Phong Tẫn nhanh chân hơn chặn lại, muốn động cũng chả động nổi.
Vì thế hắn chỉ có thể trừng mắt trước nụ cười của gã đàn ông, xấu hổ nghe gã nói chuyện.
Văn Phong Tẫn: “Ôi ~ Thì ra sư huynh nhà ta nghĩ như vậy thật hả?”
Vương Tiểu Mị: [Không, không phải anh!]: “Đúng, mấy hôm nay em mải đọc sách suốt chả quan tâm tới anh! Hừ, nếu không phải em bất lực thì chắc chắn là không cứng nổi!”
Văn Phong Tẫn nhướng mày: “Ai không cứng nổi? Muốn tự mình thử không?”
Vương Tiểu Mị: [Không không không không không!]: “Được.
…Ôi, tôi đã chết.
Gã đàn ông cúi đầu dụi lên vai hắn cười khúc khích.
Vương Tiểu Mị cảm thấy mình sắp hóa thành quả bom, cái loại nổ bùm bùm ngay lập tức ấy!
“Hôm nay huynh uống rượu à?”
“Không.”
“Muốn ta vậy sao?”
“Ừ…” Bánh chưng ngọt nhỏ xinh gật đầu: “…Dạo này em chẳng nói chuyện với anh, cô đơn lắm.”
Nội tâm Vương Tiểu Mị: …Đã chết.
Văn Phong Tẫn cảm thấy hôm nay Vương Tiểu Mị rất kỳ lạ, gã vừa cười vừa dùng hai ngón tay cọ lên hoa văn trên ngực hắn, chóp mũi nhẹ nhàng gửi vào hít ra đồng đều.
Trong bóng tối, tầm mắt đối diện nhau, gã đàn ông nhận ra đây chắc chắn là sư huynh nhà mình, Miên Đăng, Vương Tiểu Mị.
Đôi mắt sáng long lanh, gương mặt mềm mại cùng lỗ tai đỏ lừ.
Thực sự gã đã làm lơ huynh ấy?!
Văn Phong Tẫn nhẹ nhàng cắn môi Vương Tiểu Mị.
Gã phát hiện sư huynh rất thành thật, vậy nên chơi xấu cố tình dụ: “Huynh muốn gì ta sẽ đều thỏa mãn huynh, nói đi, nào?”
Người dưới thân nhỏ giọng đáp, ý cười trên mặt Văn Phong Tẫn lớn hơn, mùi hương tràn ngập khắp phòng.
“Được.” Gã nói: “Như điều sư huynh mong muốn.”
[Kèo đèn]
Sáng sớm hôm sau, Vương Tiểu Mị lạnh lùng ôm cái đầu bù xù như tổ quạ, nếu không phải bản thân có năng lực chữa trị đặc thù thì chẳng biết mình sẽ sống tới sáng kiểu gì, càng không biết hôm qua ăn đồ ôi đồ thiu đâu ra mà dám mạnh miệng nói với Văn Phong Tẫn mấy lời xấu hổ đó!
Tuy nhiên, Vương Tiểu Mị phát hiện ra một chuyện còn khủng bố hơn nữa!