Vương Tiểu Mị than ngắn thở dài nhìn Bạch Ngọc trước mặt từ khiếp sợ, không tin tới lẩm bẩm tự suy nghĩ cuối cùng rống to.
Trong mắt mọi người bây giờ hắn chỉ là con rối không có ý thức, có thể coi là công cụ phát tiết hiệu quả, miễn phí.
Nước mắt lăn dài trên má, Bạch Ngọc nắm chặt bức ảnh trong chiếc đồng hồ quả quýt ôm ngực quỳ rạp xuống trước mặt Vương Tiểu Mị, chậc, nhìn qua có vẻ khó thở ghê luôn.
Hắn bi ai thở dài: Tưởng đâu cua được anh chồng kết quả người ta biến thành ông nội ruột, tình địch là bà nội ruột, cái chuyện khỉ ho cò gáy này ai gặp phải mà còn chịu được, Vương Tiểu Mị xin bái kẻ đó làm thầy.
Bạch Ngọc khóc mãi, khóc mãi, cuối cùng nắm tay Vương Tiểu Mị gào thét: “Tại sao?! Tại sao?! Tại sao chứ!!!”
Vương Tiểu Mị: “…”
Cái tay cái tay cái tay!
Đau má!
Bạch Ngọc khóc rối tinh rối mù, tưởng chừng như đang dùng cả linh hồn phát tiết: “Y là ông nội tôi! Ông nội! Sao y không nói sớm? Sao y không nói cho tôi???”
Vương Tiểu Mị: Thảm, thảm quá.
Bạch Ngọc: “Tôi coi y là người yêu, y lại coi tôi là cháu nội!”
Vương Tiểu Mị: ….
Vương Tiểu Mị: Nào, mày là con rối gỗ đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mày không được cười —
“Vậy mà tôi còn chửi đcm ông nội Nhất Ngôn…” Bạch – cháu nội thật – Ngọc tổn thương than vãn.
“Phì..”
Bạch Ngọc ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy mắt Vương Tiểu Mị vẫn đang dại ra nhìn về khoảng không trước mắt.
Chẳng nhẽ cậu ta nghe lầm?
Bạch Ngọc nhăn mày tiếp tục cúi đầu khóc than nức nở, không để ý thấy lúc cậu ta cúi đầu, mặt Vương Tiểu Mị nhăn như quả mướp đắng, khổ sở nín cười.
“Y nhận tôi làm học trò, không hề kiêng kị dạy tôi kỹ thuật của Tượng Nhân, chuyển tiền, mua đồ, mời đến nhà ở, sáng nào cũng pha sữa bò, đưa tôi đi xem phim, đưa tôi tới công viên giải trí…”
“Tôi còn đang tự hỏi tại sao gần đây y cách xa tôi, thường xuyên nói mấy lời kỳ quái…”
Không trách được…Không trách được!
Nhất Ngôn đã sớm biết, chỉ là y đang gạt cậu ta mà thôi…
Bạch Ngọc khóc thảm, toàn thân run rẩy, cậu ta từng tự hỏi tại sao Nhất Ngôn lại đối xử với mình tốt như thế, thì ra, thì ra cậu ta hiểu lầm, y chỉ đang thể hiện tình cảm với con cháu trong nhà, sau này phát hiện cậu ta có tình cảm đặc biệt nên mới tự động xa cách…
Chẳng hiểu sao trong cơn phẫn nộ Bạch Ngọc còn cảm nhận ra chút trào phúng.
Có người đang chỉ thẳng mặt cậu ta nói rằng: “Hoang đường, cậu chỉ là một thằng ranh con yêu nhầm trưởng bối.”
Âm thanh bên tai như ma khí, đáy lòng Bạch Ngọc dâng lên nỗi hận, nhưng ngay lập tức, cậu ta mê mang.
Hận ai?
Hận Nhất Ngôn?
Chẳng qua y chỉ muốn yêu chiều đứa cháu ruột, cậu ta hiểu lầm, tự ảo tưởng đó là tình yêu đôi lứa, y nào có lỗi gì?
Hận đám Tiểu Mị?
Chuyện này không liên quan đến họ.
Chẳng ai sai, chẳng ai có lỗi? Thế cậu ta nên hận ai?
Bạch Ngọc mê mang quỳ xuống đất, hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
“Tôi không nể tình hãm hại Tiểu Mị giúp y, phản bội bạn tốt thì ra sẽ phải nhận kết cục như thế? Tôi, tôi chỉ muốn có gia đình… Muốn cùng người tôi thích bên nhau trọn đời, có một cuộc sống hoàn chỉnh…”
Bạch Ngọc bỗng nhiên cười rộ, tiếng cười càng lúc càng lớn, đôi mắt cậu ta sưng đỏ, mặt dại ra như kẻ điên.
Vương Tiểu Mị không cười nổi, âm thầm lắc đầu trong lòng.
Đều nói tạo hóa trêu ngươi, biến khéo thành vụng, trước kia xem phim hắn đã từng gặp trường hợp tình tiết “yêu nhầm trưởng bối”.
Lúc đó hắn còn mắng đám biên kịch thần kinh, máu chó thế mà cũng dám viết, kết quả thì sao?
Giờ màn kịch đang diễn ra sờ sờ trước mặt hắn.
Trong mắt người ngoài như Vương Tiểu Mị, kẻ đáng trách nhất chính là Nhất Ngôn.
Mẹ kiếp, gạt thì gạt, lừa thì lừa, nhận người ta làm học trò rồi mã vẫn câm như hến giấu chẳng khác nào mèo giấu cứt!
Xong tốt rồi, cháu trai ruột cong mẹ luôn.
Vương Tiểu Mị thở dài: Ông trời, ngài thực sự đỉnh lắm!
Mấy tiếng sau, cậu ta lảo đảo đứng dậy, đại khái chân tê rần nên đành khập khiễng bước ra khỏi cửa, cũng chả thèm liếc mắt nhìn Vương Tiểu Mị một cái.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, lúc ngó ra cầu thang lại hơi lo lắng.
Nói thật, Vương Tiểu Mị cực kỳ thất vọng với Bạch Ngọc tuy nhiên để hận chết cậu ta thì chưa đến nỗi. Hắn khá đồng tình với hoàn cảnh khó khăn của bạn cũ, càng sợ cậu ta đột nhiên nghĩ quẩn, làm ra mấy chuyện dại dột.
Từ lâu hắn đã biết bề ngoài Bạch Ngọc có vẻ ngây ngốc cơ mà bên trong cậu ta thực sự rất nhạy cảm, có thể vì một chuyện nhỏ mà suy nghĩ nguyên ngày.
Sáng hôm sau, mắt Bạch Ngọc sưng húp như hai cái bọng nước, đôi mắt vừa to vừa phù, vừa nhìn đã biết khóc cả đêm.
Tuy nhiên biểu cảm trên mặt cậu ta hung ác, không còn chút ngây ngốc nhe răng tươi cười thường ngày, tựa như đã biến thành người khác.
Cậu ta thao túng con rối giải quyết vấn đề sinh lý cho Vương Tiểu Mị xong, quay đầu trầm mặc bỏ đi.
Bạch Ngọc như vậy khiến người khác nhìn mà hoảng, chẳng nhẽ chờ Nhất Ngôn về cậu ta định quyết chiến sinh tử?
Nửa ngày sau, Nhất Ngôn trở về.
Tầng hai truyền tới âm thanh, lúc Bạch Ngọc định đi lên Nhất Ngôn đã đi xuống, Vương Tiểu Mị phát hiện y đã thay quần áo đang ngồi uống trà cạnh ghế gỗ, xung quanh là một chiếc túi trắng.
Trên người y có mùi thối khó ngửi, giống máu tươi trộn với bùn đất, thậm chí còn có mùi chua chua khó ở.
Hơn nữa…
Vương Tiểu Mị nhanh chóng liếc ra ngoài cánh cửa mở rộng, không có xe.
Không có người khác, hai mươi tay trộm mộ đi cùng hôm nọ không về, chỉ có mình Nhất Ngôn…
Đáy lòng Vương Tiểu Mị lạnh toát.
Càng làm hắn ngạc nhiên hơn chính là Bạch Ngọc đi tới bên cạnh y, không hề lộ ra vẻ mặt muốn liều chết giống hôm qua.
Tại sao cậu ta giấu chuyện mình đã biết chân tướng?
Vương Tiểu Mị không hiểu.
“Mấy ngày tôi ở đây không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Không.” Bạch Ngọc lắc đầu.
Nhất Ngôn gật gù: “Tôi bị thương, phiền em bảo Tiểu An đưa bọn họ tới phòng khác nhốt, chờ tôi xử lý xong miệng vết thương, chúng ta chuẩn bị đón khách quý.”
Bạch Ngọc nói được, đợi Nhất Ngôn đặt chén trà xuống lên tầng, cậu ta lạnh mặt gọi Tiểu An, tự mình khống chế Vương Tiểu Mị còn để cô nàng xách cái túi trắng. Hai người để bọn họ vào một căn phòng tối, tùy tiện nhìn ngó rồi bỏ đi.
Cửa gỗ phát ra tiếng “cạch”, bên ngoài có người khóa lại.
Vương Tiểu Mị dựng hai lỗ tai, chờ tiếng bước chân xa dần lập tức chớp mắt, lên tinh thần.
Hắn nhỏ giọng gọi cái túi trắng: “Alo, cậu khỏe không? Còn sống chứ?”
Chiếc túi giật giật, từ trong khe hở vươn ra một cánh tay khô không khốc mọc đầy lông tím.
Quả nhiên, cậu hoàng đế nhỏ nhà An Giai cũng đã bị bắt tới đây.
Khóe môi Vương Tiểu Mị khẽ nhếch, nhỏ giọng gọi: “Người anh em, tới đây ~”
Cục lông tím cứng đờ, sau đó dùng sức múa may quay cuồng. Cái túi trắng rung lên, mỗi tội cố gắng lắm cũng chỉ có thể chui được một bàn tay ra ngoài. Chả hiểu nó được dệt từ chất liệu gì, cục lông tím cào mãi, cào mãi mà không rách nổi.
“Grao —-”
Cục lông tím bên trong khẩn trương phát ra tiếng rú, Vương Tiểu Mị sợ nó câu người tới, đành mở miệng an ủi: “Ngoan ngoan đừng sợ! An Giai và Văn Phong Tẫn nhất định sẽ tới cứu chúng ta! Yên tâm, bọn kia chưa làm gì cả, cậu nhịn chút!”
Cục lông tím uốn éo vài cái cho có, không giãy giụa nữa.
“Grao —-”
Nó thấp giọng kêu, bắt đầu phát ra mấy tiếng kỳ quái như đang trò chuyện cùng Vương Tiểu Mị.
Vương Tiểu Mị thở dài: “Người anh em, cậu đừng tưởng tôi cũng là bánh chưng thì tôi sẽ hiểu tiếng chủng tộc chúng ta. Ngoan, tóm lại nhất định chúng ta sẽ được cứu!”
“Ngao…” Cục lông tím mất mát ư ử, túi cũng bất động, nhìn qua có vẻ đáng thương khủng khiếp.
Vương Tiểu Mị không thấy ai cũng lười giả vờ, hắn gian nan đứng dậy lê mông tới bên cạnh cục lông tím, vỗ bả vai nó an ủi.
Nhìn tia sáng lộ ra từ ô cửa, đột nhiên Vương Tiểu Mị cảm thấy thê lương.
“Sau song sắt ~ Anh đợi em ~ Hu hu hu, Phong Tẫn em nơi nào?”
Sau hôm nhận được phong thư, Văn Phong Tẫn đọc qua rồi ném, nhặt vài manh mối đơn giản rồi khởi hành sang núi Tề Sơn.
Văn – đã sớm đoán ra mọi chuyện – Phong Tẫn đi thẳng tới mộ địa nhà An Giai.
Nhất Ngôn dùng bốn ngày để đi, Văn Phong Tẫn chỉ mất tầm ba ngày.
Gã không tìm Vương Tiểu Mị trước mà tới tìm An Giai.
Mộ đạo bị rêu giăng kín, ám khí lung tung giờ chỉ còn lại vết, có cả đồ đám trộm mộ để lại.
Tuy mộ cung không hoành tráng như ma quân Văn Phong Tẫn nhưng dù gì nơi đây cũng là nơi hợp táng Hoàng Đế – Tướng Quân một nước, bên trong diện tích lớn, đủ phức tạp.
Ủng đen chỉ vàng bước qua máu me thân thể dưới đất, thong dong như đang dạo vườn nhà.
Vừa tới sảnh chính đã nhìn thấy An Giai dựa lưng vào quan tài, xung quanh y xác chết, cương thi chất thành núi, khóe môi Văn Phong Tẫn nhếch lên độ cung nhàn nhạt.
Gã nghỉ chân, nhàn nhạt hỏi An Giai: “Chết chưa?”
An Giai người đầy vết thương ngẩng đầu, cười sang sảng: “Nào có.”
Y nói: “Còn hơi cuối.”
Kim giáp va chạm nhau, An Giai chống trường thương đứng dậy, duỗi vai tươi cười nhưng sâu trong đáy mắt lạnh như sương.
“Hoàng đế nhỏ nhà ta bị bắt đi rồi.”
Văn Phong Tẫn “Ừ” một tiếng, “Sư huynh ta cũng thế.”
Hai tay đàn ông mất vợ nhìn nhau, trào phúng cười ầm.
“Theo kế hoạch chứ?”
“Ừm.”
“Vậy thì tốt… Lần này ta nhất định phải giết chết y triệt hậu họa, cũng để lấy lại mối hận cướp vợ.”
Ngữ khí An Giai trầm xuống, dựa lưng vào quan tài nhìn gã đàn ông bên cạnh.
Thấy Văn Phong Tẫn không đáp, y nhướn mày: “Ngươi không gấp à? Bình tĩnh thế.”
“Đương nhiên ta gấp.” Văn Phong Tẫn dựa theo, gương mặt lạnh nhạt, đôi mắt hẹp dài không giấu nổi sát khí, hoa văn giữa mày đỏ sậm như máu.
Gã nói: “Sư huynh ta đã đi được bốn ngày.”
“Chậc, đừng giận chó đánh mèo, bụng ta còn vết thương chưa khép miệng.” An Giai sờ cằm hỏi: “Khi nào chúng ta xuất phát?”