Hạ Trường Minh vừa đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Minh Vũ đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh hắn ta là tên Tống Tổ Đức.
“Vũ thiếu gia, xin lỗi xin lỗi, trên đường kẹt xe nên đã tới chậm." Hạ Trường Minh tiến nhanh về trước hai bước, trên mặt hiện lên nụ cười nhiệt tình, áy náy nói: "Vũ thiếu gia chắc đã chờ rất lâu rồi phải không? Thật sự xin lỗi, đợi lát nữa tôi nhất định sẽ tự phạt ba ly."
“Hạ tiên sinh nói gì vậy, tôi cũng chỉ vừa đến mà thôi, không cần để tâm đâu."
Trần Minh Vũ đứng dậy bắt tay với Hạ Trường Minh, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa và lễ phép.
Về phần Tống Tổ Đức, hắn ta liếc mắt nhìn Hạ Trường Minh, hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu sang chố khác.
Hạ Trường Minh mặt vẫn không biến sắc, hướng về phía bàn ăn mà ra hiệu, cười hỏi: "Vũ thiếu gia, hay chúng ta qua bên đó ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện?"
“Được." Trần Minh Vũ gật đầu, sau đó đi theo Hạ Trường Minh cùng ngồi xuống bàn ăn.
Hạ Trường Minh sau khi lễ phép hỏi thăm khẩu vị của Trần Minh Vũ, liên gọi phục vụ mang các món ăn và rượu
ngon lên, trên bàn ăn rất nhanh đã được lấp đầy bởi các món ăn quý và lạ, ly rượu trước mặt mọi người cũng đã rót đây.
"Thân là chủ nhân lại để cho khách quý phải chờ đợi, thật sự không đúng đạo tiếp khách. Vũ thiếu gia, để biểu đạt sự áy náy, trước tiên tôi tự phạt ba ly."
Hạ Trường Minh bưng ly rượu lên, Trần Minh Vũ vội vàng ngăn cản, nói không cần, Hạ Trường Minh lại cố ý tỏ vẻ, liên tiếp uống cạn ba ly rượu đỏ.
"Vũ thiếu gia, chúng ta ăn chút đồ ăn trước đi. Nhà hàng này trước đây tôi đã từng tới một lần, gan ngỗng quả thực rất là tuyệt vời, đặc biệt ngon, cậu mau nếm thử đi." Hạ Trường Minh nhiệt tình chào mời.
Trần Minh Vũ cũng nghe lời mà nếm thử món gan ngỗng ủ rượu trước mặt, hài lòng gật đầu, không khí trong phòng vô cùng náo nhiệt và hài hòa.
“Hạ tiên sinh, không phải đã nói hôm nay sẽ giới thiệu vị hôn phu của Hạ Đóa Nhi cho tôi gặp mặt sao?" Trần Minh Vũ nhấp một ngụm rượu đỏ, cười híp mắt hỏi: "Sao chỉ có một mình Hạ tiên sinh đến đây vậy?"
“Vũ thiếu gia, xin hãy an tâm, chờ một chút chớ nóng vội, con rể tôi ở cách nơi này tương đối xa, còn đang trên đường, một lát nữa sẽ tới thôi."
Hạ Trường Minh tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối mà nói: "Nói đến chuyện này, quả thực cảm thấy có chút ngượng
ngùng. Con gái nhà tôi có thể được Vũ thiếu gia xem trọng, thật sự vô cùng vinh hạnh. Chỉ tiếc là con bé đã sớm có hôn ước, không thể phá hủy được, nếu không có thể cùng Vũ thiếu gia ký giao lương duyên, là một chuyện tốt biết bao. Thật sự đáng tiếc, đáng tiếc quá mà."
“Haha, đúng là đáng tiếc thật, dù sao lần trước tôi được gặp Đóa Nhi tiểu thư một lần, từ lúc đó đến nay khó có thể quên được vẻ đẹp của giai nhân, nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo Đóa Nhi tiểu thư đã có hôn ước, tôi cũng không thể làm ra những chuyện phá võ uyên ương được.
"
Trần Minh Vũ vuốt mũi cười cười, ánh mắt chợt lóe lên một chút bất thiện, chậm rãi nói: "Hạ tiên sinh, tuy rằng tôi không có duyên được làm rể của ngài, nhưng trên phương diện hợp tác kinh doanh, không biết tôi có cơ hội này hay không?"
Thời khắc đã đến rồi.
Trong lòng Hạ Trường Minh trầm xuống, thần sắc trên mặt lại không thay đổi, dịu dàng hỏi: "Hả? Không biết Vũ thiếu gia đang muốn hợp tác chuyện gì?"
“Đương nhiên là với tập đoàn Minh Đức của Hạ tiên sinh rồi."
Trần Minh Vũ ngồi thẳng người, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Trường Minh, bắt đầu lộ rõ áp lực cưỡng bức nói, "Thôi thì tôi cũng không vòng vo nữa. Hạ tiên sinh, tôi
rất có hứng thú với 60% cổ phần của tập đoàn Minh Đức trong tay anh, không biết Hạ tiên sinh có thể nhịn đau mà nhượng lại cho tôi không?"
Lời nói vừa dứt, có thể cảm nhận được không khí trong phòng trong chớp mắt đã nghiêm trọng hơn hẳn. Quả nhiên, mục đích thật sự của tên này chính là tập đoàn Minh Đức!
Trái tim Hạ Trường Minh từ từ trầm xuống, chậm rãi
vuốt ve ly rượu trong tay, nhẹ giọng cười nói: "Vũ thiếu gia, cậu cũng biết, tập đoàn Minh Đức là do một tay tôi xây dựng nên, tình cảm của tôi đối với nó rất sâu đậm, nó giống như đứa con của tôi vậy..."
“Đương nhiên đương nhiên, tôi đều có thể hiểu được."
Trần Minh Vũ liền cười haha và ngắt lời Hạ Trường
Minh, trong giọng nói lại ẩn chứa một tia bất thiện, "Nhưng
endong 100.
mà... Hạ tiên sinh, hai đứa con của anh, một là Đóa Nhi tiểu thư, một là tập đoàn Minh Đức. Cả hai tôi đều vô cùng có thành ý, cũng không thể không chiếm được cái nào chứ? Nếu vậy thì thật sự ngài quá không nể mặt tôi rồi."
Con mẹ nó tổ tông tám đời nhà ngươi, dựa vào cái gì mà người đòi phải có được một cái?!
Lời nói này quá mức vô liêm sỉ!
Đáy mắt của Hạ Trường Minh hiện lên vẻ giận dữ, nhưng cũng che giấu rất tốt, "Vũ thiếu gia, tôi không phải có ý này, chẳng qua là..”
“Tình cảnh của tập đoàn Minh Đức chắc cậu hiểu rõ hơn tôi, nói theo cách khoa trương một chút, nó giống như một con thuyền nhỏ trên biển cả rộng lớn, có thể bị sóng lớn hủy diệt bất cứ lúc nào."
Trần Minh Vũ lại ngắt lời anh ta: "Một khi tập đoàn Minh Đức phá sản, cổ phần trong tay ngài cũng sẽ trở nên không đáng một đồng! Nếu biết trước như vậy, tôi đề nghị Hạ tiên sinh không bằng thừa lúc tập đoàn Minh Đức còn có giá trị, nhanh chóng đem số cổ phần trong tay bán đi, cắt lỗ đúng lúc. Đến lúc đó ngài đã có một khoản tiền lớn, cho dù là lựa chọn về hưu để an hưởng tuổi già, hay là khởi nghiệp lại từ đầu, đều sẽ dễ dàng hơn hiện tại rất nhiều lần sao?"
Lời nói vừa dứt, trong phòng lập tức yên tĩnh hồi
lâu.
Sắc mặt của Hạ Trường Minh trầm xuống, không mở miệng nói chuyện.
Đã thấy ngón tay của Trần Minh Vũ nhẹ nhàng gõ lên bàn, hai mắt nhìn thẳng vào anh ta, mỉm cười nói: "Hoặc là ... Hạ tiên sinh muốn giao cả hai đứa bé cho tôi sao? Haha haha, nếu vậy thì quá tốt rồi. Đóa Nhi tiểu thư gả cho tôi, tập đoàn Minh Đức coi như là của hồi môn của cô ấy, đến lúc đó chúng ta chẳng phải là người một nhà sao, hai người chúng ta liên thủ để giúp tập đoàn Minh Đức quay trở lại thời huy hoàng, ngài thấy sao?"
Nhìn khuôn mặt đang hết sức ngông cuồng ẩn giấu dưới lớp mặt nạ ôn hòa của Trần Minh Vũ, Hạ Trường Minh nhịn không được mà phải hít một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng áp chế được lửa giận trong lòng.
Anh ta trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng, "Vũ thiếu gia, tôi muốn biết, nếu như tôi cự tuyệt... thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
“Cự tuyệt? Nếu vậy chuyện này không dễ xử rồi..."
Nụ cười trên mặt Trần Minh Vũ chậm rãi thu lại, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng lại tràn ngập ý nghĩa uy "Tập đoàn tài phiệt Trần Thị của tôi chỉ cần nói một câu, có thể dễ dàng cắt đứt mọi con đường sống của bất cứ người nào trong giới kinh doanh này, điều này chắc Hạ tiên sinh
cũng hiểu rõ hơn tôi rồi. Ngoài ra, tôi nhớ Đóa Nhi tiểu thư là tân sinh viên của đại học Lôi Trạch đúng không? Chậc chậc, cuộc đời tốt đẹp chỉ vừa mới bắt đầu, chắc Hạ tiên sinh cũng không muốn nhìn thấy cuộc sống của con gái mình vừa bắt đầu đã kết thúc chứ?"
Răng rắc...
Nắm tay của Hạ Trường Minh đang đặt dưới bàn không nhịn được mà nắm chặt lại, trong mắt lóe ra vẻ phẫn nộ.
“Hạ Trường Minh, Vũ thiếu gia đối với người như vậy đã rất nhân từ rồi, tôi khuyên ngươi nên thức thời mà nghe lời cậu ta đi."
Tống Tổ Đức từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện, bỗng nhiên mở miệng, trên mặt lộ vẻ đắc ý cười lạnh, "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hương vị cũng không được ngon lắm đâu.”
Hạ Trường Minh lạnh lùng liếc Tống Tổ Đức một cái, đột nhiên hỏi: "Nếu tôi đoán không sai, cổ phần của tên súc sinh này hẳn là đã nằm trong tay Vũ thiếu gia rồi chứ?"
“Ngươi con mẹ nó mắng ai là súc sinh?"
Tống Tổ Đức trừng mắt tức giận đập bàn một cái, nhưng sau khi chú ý tới thần sắc của Trần Minh Vũ, lập tức rụt đầu lại, không dám lên tiếng nữa.
Trần Minh Vũ mỉm cười gật đầu, không phủ nhận.
Thấy thế, Hạ Trường Minh thở dài thật sâu, lại hỏi: "Vũ thiếu gia, thật ra ngay từ đầu mục đích của cậu chính là tập đoàn Minh Đức phải không? Cái gì gọi là theo đuổi con gái tôi, đều chỉ là ngụy trang để áp bức tôi đi vào khuôn khổ mà thôi.
"Cũng không thể nói như vậy. Tôi thật sự vô cùng hâm mộ Đóa Nhi tiểu thư. Cùng lúc có được tập đoàn Minh Đức và Hạ Đóa Nhi tiểu thư, là chuyện tôi cầu còn không
được."
Trần Minh Vũ cười híp mắt nói: "Hơn nữa, Hạ tiên sinh không phải cũng bịa ra lời nói dối về vị hôn phu để lừa gạt tôi sao? Hai chúng ta coi như huề nhau."
!!
Ánh mắt Hạ Trường Minh lạnh như băng, sau khi trầm ngâm một hồi lại mở miệng,"Vấn đề cuối cùng, chuyện này là ý của cậu, hay là ý của Trần Hồng tiên sinh?”
“Hạ tiên sinh, chuyện không nên biết thì đừng hỏi nhiều." Trần Minh Vũ thản nhiên nói.
Hạ Trường Minh nghe hiểu ý nghĩa ẩn giấu đằng sau lời nói của đối phương, thần sắc đột nhiên sa sút hắn, trong chớp mắt giống như mất đi toàn bộ tinh thần.
Bởi vì anh ta biết rõ, nếu thật sự đây là ý của Trần Hồng, vậy anh ta sẽ không có cách nào phản kháng lại. “Cổ phần có thể cho cậu, cho dù không cần tiền cũng được."
Hạ Minh thần sắc xám xịt, ánh mắt ảm đạm, cắn răng nói: "Yêu cầu duy nhất, từ nay về sau, đừng quấy rầy tôi và người nhà của tôi!”
“Đồng ý!”
Trần Minh Vũ vỗ tay cười to, nói với Tống Tổ Đức: "Đưa hợp đồng đã soạn xong cho Hạ tiên sinh đi."
Tống Tổ Đức nhe răng cười gật đầu, từ trong ngực rút ra một bản hợp đồng trồng ném tới trước mặt Hạ Trường Minh.
Hạ Trường Minh lật xem một chút, khi nhìn thấy trên hợp đồng Trần Minh Vũ dùng cổ phần của công ty Thanh Hồ không có chút nghiệp vụ và tài sản thực tế nào để đổi lấy 60% cổ phần của tập đoàn Minh Đức, anh ta không nhịn được mà cười lạnh.
“Xem ra ngay từ đầu Vũ thiếu gia đã không có ý định đưa tiền cho tôi."
“Nhưng Hạ tiên sinh cũng vì vậy mà đổi lấy sự an toàn cho bản thân mình và người nhà của mình từ nay về sau, đúng không?"
Trong ánh mắt Trần Minh Vũ lộ ra vẻ cao ngạo và kiêu căng, lại lạnh nhạt nói: "Ký tên đi, Hạ tiên sinh, thật ra ngay từ đầu ngài đã không có lựa chọn nào khác.”
“Được, tôi ký...”
Hạ Trường Minh cắn răng, trầm ngâm thật lâu sau, mới chậm rãi cầm bút lên để ký tên.