Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 185: Có tiền cùng nhau kiếm.



Thái độ của Trần Minh Vũ đột nhiên thay đổi, không chỉ khiến Hạ Trường Minh và Tống Tổ Đức cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng khiến tôi có chút kinh ngạc.

Bởi vì thân phận con cháu Trần Gia của tôi vẫn là một bí mật tuyệt mật, ngay cả trong nội bộ gia tộc Trần Thị, cũng chỉ có vài người ít ỏi biết được thân phận thật sự của tôi. Cho dù là các lão đại của hai giới chính thương ở Lôi Trạch, cũng chỉ dám suy đoán tôi là con riêng của một nhân vật quyền lực nào đó trong gia tộc Trần Thị mà thôi.

Nhưng Trần Minh Vũ lại nói ra được thân phận con cháu Trần Thị của tôi, thậm chí còn nói trước khi đến Lôi Trạch đã biết về tôi...

tâm.

Điều này quả thực làm cho tôi có một chút không yên

Nếu như cậu ta lúc vừa mới đặt chân đến Lôi Trạch liền vô tình biết được một người có thân phận là con riêng của Trần Thị, vậy sự việc này cũng không có gì nghiêm trọng, dù sao dư luận tại Lôi Trạch đã sớm xôn xao về thông tin này rồi, muốn giấu cũng không giấu được, và cũng không cần thiết phải giấu.

Nhưng nếu như những gì hắn biết được không chỉ giới

hạn trong phạm vi tôi là con riêng của Trần Thị, mà là thân phận thật sự của tôi, chuyện này nghiêm trọng rồi.

sao?

Cậu ấy biết điều này là từ cha của cậu ta, Trần Hồng

Hay là từ những người khác trong Trần Gia, hoặc là thông qua những nguồn tin khác để biết được thân phận của tôi?

Nếu là về trước, vấn đề cũng không lớn, chỉ cần hỏi Chu Thái Vi để xác nhận một chút, Trần Hồng trong gia tộc Trần Thị có phải là người đã biết được thân phận thật của tôi hay không?

Nhưng nếu như là về sau, vậy rõ ràng sự tồn tại của tôi đã được một số người khác chú ý đến, công tác bảo mật trước đó đã bị bại lộ, vậy thì tất cả phương châm làm việc sau này của tôi cũng phải điều chỉnh lại.

Tôi khẽ nhíu mày, trong đầu như điện quang hỏa thạch hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Đương nhiên, hiện tại cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, dù sao tôi cũng không thể chắc chắn Trần Minh Vũ có biết được thân phận thật sự của tôi không, chỉ biết tôi là một đứa con riêng nào đó, hay là còn nhiều hơn thế nữa.

Vì vậy điều đầu tiên phải làm chính là thăm dò.

Tôi định thần lại, giơ tay để bắt tay với Trần Minh Vũ, sau đó lộ ra nụ cười ôn hòa, "Vừa rồi thái độ của em cũng

không tốt lắm, anh họ đừng để ý nha. Dù sao từ trước đến giờ em cứ nghĩ, trong gia tộc sẽ không có ai thèm để ý đến em, nhưng thật không ngờ anh họ lại biết đến em."

Ý nghĩa ẩn chứa phía sau của những lời nói này, ngoài mặt là tôi tự chê cười thân phận con riêng của mình trong gia tộc, nhưng thật ra là đang thăm dò thái độ của Trần Minh Vũ.

"Haha, em nói vậy cũng có chút không phải, mặc dù từ nhỏ em chưa bao giờ sống trong gia tộc ngày nào, cũng không quen biết những anh chị em trong nhà. Nhưng nếu em đã gọi anh một tiếng anh họ, thì quan hệ anh em của chúng ta chắc chắn không hề sai."

Trần Minh Vũ vỗ vai tôi một cái, biểu đạt sự thân thiết và coi trọng, "Hơn nữa, gia tộc đã cấp cho em một công ty đầu tư lớn như vậy, cũng đủ để chứng minh sự xem trọng của gia tộc đối với em rồi, con cháu các nhánh phụ của gia tộc chưa bao giờ nhận được đãi ngộ như vậy."

Quả nhiên, Trần Minh Vũ chỉ biết tôi thân phận con riêng của tôi mà thôi, những thứ khác cũng không rõ ràng lắm.

Bất quá do sự tồn tại của công ty Ủy Lam, đã khiến hắn cho rằng một đứa con riêng như tôi rất được gia tộc coi trọng, cho nên thái độ mới nhiệt tình và xem trọng như vậy.

Sau khi phỏng đoán được những điều này, trong lòng

tôi liền thở phào nhẹ nhõm.

Trần Minh Vũ có biết thân phận thật sự của tôi hay không, kỳ thật cũng không quan trọng.

Điều quan trọng là anh ấy biết nó từ đâu.

Nếu thân phận của tôi vẫn chưa bị bại lộ ra bên ngoài, vậy thì không có gì phải lo lắng.

Đương nhiên, phản ứng hiện tại của anh ta cũng có thể là đang ngụy trang, cho nên vẫn cần phải tiếp tục thăm

dò, mới có thể hoàn toàn yên tâm được.

Chỉ vài câu nói, bầu không khí căng thẳng trong phòng đột nhiên biến mất, Trần Minh Vũ kéo tôi ngồi xuống bàn, bộ dạng hài hòa và nhiệt tình.

Nhưng hai người Tống Tổ Đức và Hạ Trường Minh ở cạnh đó đã hoàn toàn nhìn đến ngây người.

Diễn biến sự việc phát triển quá nhanh, mà lượng thông tin lại quá lớn, hai người bọn họ có chút không theo

kịp tiết tấu.

Tống Tổ Đức vẫn như trước cứng ngắc đứng ở bên cạnh bàn, trên mặt vẫn còn lưu lại nụ cười đắc ý lúc này, nhưng trong ánh mắt đã tràn ngập sự sợ hãi và hoảng loạn.

Trần... con cháu tập đoàn Trần Thị

Hắn ta thế mà cũng là người của Trần Gia, lại là anh em họ với Trần Minh Vũ?!

Lúc này Tống Tổ Đức mới định thần lại, giờ phút này chỉ cảm thấy trái tim của mình đang chậm rãi rơi xuống vực sâu không đáy, cảm giác lạnh lùng tràn ra toàn thân, như rơi vào một hầm ngục băng giá và lạnh lẽo vậy.

Ông ta theo bản năng mà há to miệng, lại không phát ra được một chút âm thanh nào, càng không biết nên nói cái gì, thậm chí ngay cả động đậy cũng không dám, chỉ có thể giống như người gỗ đang hết sức xấu hổ mà đứng yên tại chỗ.

“Thiên Vị, không ngại anh gọi em như vậy chứ?" Trần Minh Vũ cười híp mắt bưng ly rượu lên, "Uống một ly đi! Hai chúng ta lần đầu gặp mặt, sau này cần phải thân cận nhiều hơn.”

Tôi mỉm cười gật đầu, cụng ly với Trần Minh Vũ rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó kéo Hạ Trường Minh lại, nhẹ giọng nói: "Anh họ, em giới thiệu với anh một lần nữa, vị này chính là chủ tịch tập đoàn Minh Đức, Hạ Trường

Gang Qu...

Minh, là người anh em chí cốt của em!"

Hạ Trường Minh và Trần Minh Vũ gần như đồng thời sửng sốt.

Hai người bọn họ vốn là quen biết, nào cần tôi phải giới thiệu lại.

Nhưng những người có mặt trong phòng này đều đã thành tinh, đầu óc chỉ cần chuyển động một chút liền hiểu được ý nghĩa sâu xa của tôi.

Cốt lõi của việc giới thiệu một lần nữa không nằm ở thân phận chủ tịch tập đoàn Minh Đức, mà ở phần cuối cũng trong lời nói của tôi.

Anh em chí cốt, mấy chữ này vừa được nói ra, liền tương đương với thái độ của tôi.

Mặc kệ lúc trước các ngươi có chủ ý gì, nhưng người này tôi chiếu cố chắc rồi, các ngươi đừng động vào anh ta nữa!

Hạ Trường Minh sau khi sững sờ một hồi, lại cắn chặt răng, thiếu chút nữa cảm động đến phát khóc.

Trần Minh Vũ cười gượng hai tiếng, rơi vào trạng thái trầm ngâm.

Tập đoàn Minh Đức mới là mục đích thật sự đế Trần Minh Vũ phải cất công đến Lôi Trạch lần này, lúc trước nói với Tống Tổ Đức cái gì mà thuận tay mới làm, chẳng qua chỉ là đang lừa gạt hắn ta mà thôi.

Tập đoàn Minh Đức là một miếng thịt béo bở.

Chỉ cần có thể chiếm được nó, sau đó giao cho Trần Hồng, sẽ có cơ hội rất lớn để xoay chuyển tình thế, một lần nữa biến nó trở thành ông vua của ngành công nghiệp nặng. Thậm chí cho dù không tự tay làm, chỉ cần bán qua tay là đã có thể kiếm được lợi nhuận khủng bố.

Vì muốn có được tập đoàn Minh Đức, Trần Minh Vũ dưới sự bày mưu tính kế của Trần Hồng, đã không từ mọi thủ đoạn nham hiểm, thậm chí dùng cả tính mạng người nhà để uy hiếp Hạ Trường Minh.

Loại thủ đoạn ác độc này được xem là đã đi quá giới hạn trong giới kinh doanh, cho dù có mượn danh tiếng của tập đoàn tài phiệt Trần Thị để trấn áp quần hùng, thì Trần Hồng và Trần Minh Vũ cũng chỉ dám làm như vậy một hai lần, nếu không sẽ dễ dàng khiến cho những người bên ngoài có chung một mối thù, nếu bị phát hiện cũng sẽ dễ dàng bị gia tộc trách phạt.

Bởi vậy có thể thấy được, cha con Trần Hồng và Trần Minh Vũ thèm khát tập đoàn Minh Đức đến có nào.

Lúc này mắt thấy miếng thịt mõ đã dâng lên đến miệng, chỉ cần nuốt xuống thôi, lại đột nhiên bắt hắn phải phun ra?

Trần Minh Vũ đương nhiên sẽ không cam lòng, càng không đồng ý.

Thể diện của một người em họ, hay là một đứa con riêng được gia tộc xem trọng, đem đi so sánh với một

miếng thịt béo bở như tập đoàn Minh Đức, chớp mắt có thể mang lại lợi nhuận vài chục thậm chí trăm tỷ, đương nhiên cũng không là cái gì.

“Thiên Vị à, ý của em anh tất nhiên hiểu."

Trần Minh Vũ làm ra vẻ mặt khó xử, trầm ngâm nói: "Nhưng mà tôi và Hạ tiên sinh đều đã đạt được hiệp định hợp tác, bây giờ cậu lại nhúng tay vào, có phải có chút không thích hợp hay không?"



Tôi nghe nói vậy, không chỉ lộ ra nụ cười lạnh, giọng điệu vô cùng nhẫn nhịn mà tiếp lời: "Anh họ à, anh và anh Hạ như vậy mà gọi là đạt được hợp tác với nhau sao, tại sao anh Hạ lại đồng ý ký tên, nguyên nhân sâu xa chắc anh hiểu rõ hơn ai hết, chúng ta cũng không cần phải nói nhiều nữa. Nếu anh nể mặt tôi, chuyện này coi như xong. Dù sao tiền trên thế giới này cũng kiếm không hết, chúng ta cần gì phải kiếm tiền từ người một nhà chứ, anh Hạ vất vả cả đời mới xây dựng được tập đoàn Minh Đức lớn mạnh

như vậy, dù sao cũng phải để lại cho người ta một chút tiền dưỡng lão, anh nói có đúng không?"

Thần sắc của Trần Minh Vũ lúc này vô cùng khó xử và phức tạp, sau khi hút một ngụm xì gà liên chậm rãi nói: "Như vậy đi, Thiên Vị. Hợp đồng sẽ được điều chỉnh một lần nữa, anh lui một bước, Hạ tiên sinh có thể giữ lại 10% cổ phần, chỉ cần cho tôi 40%, 10% còn lại chuyển sang tên của em, như vậy được không?"

Con mẹ nó, tôi là người quan tâm đến chút cổ phần này sao?

“Anh cho rằng em ra mặt giúp Hạ Trường Minh là vì muốn kiếm chút tiền từ anh sao?"

Tôi nhíu nhíu mày, giơ tay chỉ về phía tên Tống Tổ Đức, nói: "Anh đã có 40% cổ phần của tên súc sinh kia mà còn chưa đủ sao?"

“Không đủ.” Trần Minh Vũ trực tiếp lắc đầu, thần sắc cũng lạnh xuống, "Không cần nói thêm nữa. Mọi người kiếm tiền đều không dễ dàng, em cũng phải hiểu cho anh một chút.”

Không khí vừa mới hòa hoãn lại, lúc này lại trở nên khẩn trương.

Rất hiển nhiên, Trần Minh Vũ cũng không có ý định nhượng bộ, bỏ thêm 20% cổ phần cũng đã là giới hạn của anh ta.

Tuy nhiên, đây không phải là kết quả mà tôi hài lòng.

Tôi lạnh lùng cười, đang muốn nói chuyện, liền bị cảm giác ống tay áo bị người khác kéo một cái mà cắt ngang.

Quay đầu lại nhìn, thì thấy Hạ Trường Minh với vẻ mặt cảm kích đang nhỏ giọng nói: "Người anh em, như vậy cũng được rồi, có thể giữ lại một chút cổ phần đối với tôi đã là niềm vui ngoài ý muốn, đừng bởi vì chuyện này mà làm cho quan hệ anh em của các cậu không tốt.”

“Haha, đúng rồi, em xem Hạ tiên sinh người ta hiểu chuyện thế nào kìa.”

Trần Minh Vũ vỗ vai tôi cười haha nói: "Chuyện cứ quyết định như vậy đi, Thiên Vị, anh nể mặt em, Hạ tiên sinh giữ lại 10% cổ phần, mặt khác em cũng được nhận nhận

10%, có tiền chúng ta cùng nhau kiếm đi."

Tôi lại nhíu mày, mặt không biến sắc mà đẩy tay Trần Minh Vũ từ bả vai tôi xuống, lạnh lùng lắc đầu.

“Tôi không đồng ý."