Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 190: Màn kịch kết thúc.



Tôi khoanh hai tay ôm ngực và dựa vào tường, tiếp tục thưởng thức trận chiến anh hùng cứu mỹ nhân đang diễn ra trước mặt này.

Chỉ thấy Quan Chấn và ba tên lưu manh càng đánh càng kịch liệt, cảnh tượng vô cùng đặc sắc, hấp dẫn rất nhiều người qua đường đứng lại xem.

“Con mẹ nó, tên tiểu tử này trâu bò thật, có thể một đánh ba!"

“Vì cái gì mà đánh nhau vậy, có ai biết không?"

“Hình như là ba tên côn đồ kia đang trêu chọc cô gái xinh đẹp đang phát tờ rơi kia, tiểu tử này gặp chuyện bất bình liền ra tay giúp đó, cho nên mới đánh nhau!"

kia!"

"Anh hùng! Tiểu tử cố lên, đánh chết ba tên lưu manh

"Sao tôi lại cảm thấy... cảnh đánh nhau này hơi giả nhỉ? Giống như mấy cảnh trong phim vậy, đã lên kế hoạch sẵn rồi?"

"Cậu thì biết cái rắm gì, như vậy mà còn gọi là đánh giả sao? Sau cậu không nói ba tên lưu manh kia cũng do tên tiểu tử này sắp đặt trước đó rồi?"

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Quan Chấn và ba tên lưu manh đó ngầm trao đổi ánh mắt với nhau trong lúc hỗn

ondong 120.

chiến.

Những người vây xem càng lúc càng nhiều, nếu đánh tiếp sẽ dễ dàng bị người khác nhìn thấy sơ hở, nên phải kết thúc ngay!

“Tiểu tử, ngươi đi chết đi!"

Gã lưỡi đinh đột nhiên gầm lên một tiếng, từ trong túi móc ra một con dao gấp, hướng về phía Quan Chấn mà đàm tới.

Giản Ấu Vi cùng những người đang đứng xem thấy vậy lập tức hét lên nhắc nhở.

“Quan Chấn cẩn thận!”

“Cẩn thận, chàng trai!"

Con đao gấp ở giữa không trung vẽ ra một đạo sát khí lạnh lùng, nhưng Quan Chấn vừa rồi rõ ràng còn phản xạ rất nhanh chóng, lúc này lại như phản xạ không kịp, chỉ có thể miễn cưỡng đem thân thể nghiêng sang một bên để né tránh.

“Xoẹt!”

Lưỡi đao để lại một vết máu trên cánh tay của Quan Chân.

Vết thương không lớn, chỉ ngắn ngủn hai ba cm, hơn nữa thoạt nhìn cũng không phải quá sâu, nhưng vẫn có không ít máu tươi trong chớp mắt đã chảy ra, thoạt nhìn có chút dọa người.

Quan Chấn ôm cánh tay nhanh chóng lui về phía sau,

sắc mặt có vẻ càng thêm tái nhợt.

Mọi người xung quanh lập tức hít ngược một hơi thật sâu, còn Giản Ấu Vi thì hai tay che miệng, vẻ mặt tự trách và hết sức lo lắng, từng giọt từng giọt nước mắt từ hai hốc mắt lăn xuống.

“Dám xen vào việc của tụi tao, tên tiểu tử kia, nhát tiếp theo sẽ lấy mạng của ngươi!"

Gã lưỡi đinh kia cười lạnh và dữ tợn, cùng hai người khác càng ngày càng áp sát Quan Chấn.

Bởi vì sự sắc bén và sát khí của con đao gấp đó, khiến cho đám người đang đứng xem đó sợ hãi đến mức chỉ dám đứng yên tại chổ, không dám lao vào hỗ trợ.

Lại thấy Quan Chấn lạnh lùng cười và nói: "Một thanh phá đạo mà muốn dọa tôi sao? Các ngươi quá ngây thơ rồi!”

Lời còn chưa dứt, Quan Chấn lại xông lên, lao thẳng về phía ba người kia.

Lúc này đây, ba tên lưu manh đó đột nhiên không còn chút sức phản kháng nào, cho dù trong có đạo trong tay, cũng giống như đang bị Quan Chẩn đùa giỡn, không ngừng di chuyển giữa bọn họ, hoàn toàn không chạm vào được một góc áo của Quan Chấn.

“Loảng xoảng!”

Con đao gấp trong tay của gã lưu manh bị Quan Chấn đá bay, sau đó rơi xuống đất.

endong 120.

Ngay sau đó Quan Chấn không chút do dự mà liên tục tung ra quyền cước, sau hai ba cái, lập tức đánh cho ba tên du côn kia ngã xuống đất.

Ba tên du côn người gắn đầy đinh kia mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên đau đớn, làm ra bộ dạng không đứng lên nổi.

Xung quanh nhất thời vang lên những tiếng hoan hô

nhiệt liệt.



“Chàng trai thật tuyệt vời!"

“Trâu bò!”

Giản Ấu Vi lúc này cũng nín khóc và mỉm cười, vội vàng chạy tới, đứng ở trước mặt Quan Chấn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu... cậu có sao không?"

“Không sao.” Quan Chấn lắc đầu, nhìn vết thương đã tự động cầm máu của mình, ra vẻ dịu dàng nói: "Đợi lát nữa tìm một chổ nào đó để băng bó lại là được, cô không

sao thì tốt rồi."

Giản Ấu Vi nhất thời vô cùng cảm động, nước mắt lại như muốn trào ra, cúi đầu nói: "Cám ơn! Cảm ơn cậu..."

"Đừng khách sáo! Gặp phải chuyện này, Quan Chẩn tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được! Cho dù có bị thương, cũng nhất định sẽ bảo vệ cho cô an toàn."

Quan Chấn lộ ra một nụ cười chính nghĩa, nhân lúc mọi người không chú ý đến liền trao đổi ánh mắt với gã du côn lưỡi đinh đang nằm trên mặt đất giả bộ ôm bụng đau kia.

Màn kịch kết thúc, đã đến thời điểm thu hoạch rồi!

"Mấy người các ngươi!" Quan Chấn từ trên cao nhìn xuống bọn họ, khí phách cao ngạo nói: "Bây giờ lập tức xin lỗi bạn học của tôi, sau đó cút nhanh lên, sau này đừng để tôi nhìn thấy các ngươi làm chuyện bậy bạ nữa, nếu không nhất định không tha thứ!"

“Được, tiểu tử, coi như ngươi lợi hại, lần này chúng tôi nhận thua!"

Ba tên lưu manh vẻ mặt đau đớn từ trên mặt đất bò dậy, trên mặt tràn đầy sự khó chịu, còn làm ra vẻ có chút sợ hãi, sau đó ngoan ngoãn xin lỗi Giản Ấu Vi.

Tất cả bọn họ quả nhiên đều là diễn viên giỏi, đến cảnh cuối cùng rồi mà vẫn còn kiểm soát được cảm xúc và biểu cảm của mình, diễn xuất vô cùng nhập tâm nhân vật phản diện yếu đuối đang bị giáo huấn.

endong 130.

Tôi nhìn ba người đang tận lực biểu diễn, khẽ lắc đầu cười nhẹ.

Anh hùng cứu mỹ nhân, người xấu bị đánh chạy, một kết cục viên mãn.

Khán giả đang đứng xem lại lần nữa phát ra tiếng hoan hô và khen ngợi.

“Tiểu tử này quá lợi hại, một đánh ba cũng có thể thắng được!"

“Quả nhiên rất có khí phách nam nhi, nếu có thể làm bạn gái của anh ấy nhất định sẽ có cảm giác vô cùng an toàn, hạnh phúc chết đi được!"

“Bây giờ tôi mới phát hiện, tiểu cô nương vừa được cứu kia có bộ dạng rất xinh đẹp nha, đây không phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao?"

Trong tiếng hoan hô, ba tên du côn kia chỉ biết cúi đầu khom lưng, mặt mũi đen ngòm liền muốn nhanh chóng rời đi.

Nhưng vở kịch này vẫn chưa kết thúc, làm sao tôi có thể để ba diễn viên phụ bỏ đi như vậy được?

“Gầm!"

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên.

Tôi trực tiếp một cước đá trúng ngực của gã lưỡi đinh kia, đồng thời cũng không buông tha cho hai người còn lại, mỗi người một cước, tất cả đều bị đạp trở về vị trí giữa

san.

endong 130.

Cảnh tượng bất thình lình xảy ra này, nhất thời làm cho hiện trường đang náo nhiệt bông yên tĩnh lại, từng đối mắt hiếu kì đều tập trung nhìn về phía tôi.

“Mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy loại người bại hoại đạo đức như bọn họ, không nên dễ dàng buông tha như vậy, tốt nhất nên gọi cảnh sát bắt hết tất cả bọn họ lại, mới có thể tránh cho ngày sau không còn cô gái nào bị bọn chúng hãm hại nữa!"

Tôi cười tủm tỉm đi ra khỏi đám người, nhìn về phía Quan Chấn, cười hỏi: "Còn cậu cảm thấy thế nào, người anh hùng?"

“Hả?" Quan Chấn nhất thời sửng sốt, dường như không nghĩ tới đột nhiên sẽ xuất hiện biến cố này.

Giản Ấu Vi thì trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn tôi, khuôn mặt không tự chủ được liền xuất hiện một lớp ửng đỏ nhè nhẹ, sau đó lập tức cúi đầu xuống.

Cô nàng này mỗi lần gặp tôi đều sẽ phản ứng như vậy.

Đám đông đang vây xem nghe được lời của tôi, sau khi im lặng một hồi liền phát ra những tiếng ủng hộ. “Tiểu tử này nói không sai, người đạo đức bại hoại như thế, không thể dễ dàng buông tha bọn họ!"

tù!"

“Đúng vậy, giao bọn họ cho cảnh sát, để bọn họ ngồi

“Chỉ có như vậy, mới có thể tránh cho nhiều người

không bị hại nữa!"

Tiếng ủng hộ nổi lên bốn phía, mọi người đều vô cùng kích động.

Ba tên du côn đó nhất thời luống cuống, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, ném ánh mắt cầu cứu về phía Quan Chấn.

Quan Chấn cũng đã có chút bối rối, vội vàng họ khan hai tiếng, mở miệng nói: "Tôi lại cảm thấy, nên cho bọn họ

Allnovel

Get Premium to remove ads >

một cơ hội sửa sai, dù sao bản chất con người vốn lương thiện, biết sai liền sửa là một hành động đáng trân trọng, tôi cũng không thể một gậy đánh chết người luôn, có đúng không?"

“Đúng đúng đúng, chúng tôi đã biết sai rồi."

Ba tên lưu manh liên tục gật đầu, mắt thấy diễn biến của sự việc đã vượt ngoài dự tính của bọn họ, cũng bất chấp mặt mũi mà cầu khẩn nói: "Van xin mọi người cho

chúng tôi một cơ hội, chúng tôi cam đoan về sau tuyệt đối không dám tái phạm!”

"Tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ ba tuổi, tôi... tôi không thể ngồi tù được! Không có tôi, gia đình tôi sẽ mất đi trụ cột kinh tế. Xin các vị đừng giao tôi cho cảnh sát, tôi thề sau này tôi tuyệt đối sẽ không phạm tội nữa!"

Hình ảnh trước mắt không thể nghi ngờ lại khiến đám đông vây xem nổi lên lòng thương hại.

Tôi lại mỉm cười, nói: "Con người dù sao cũng phải vì sai lầm của mình mà trả giá, cũng không thể một câu xin lỗi là có thể xóa đi tất cả đúng không? Điều này có công bằng với các nạn nhân trước đó không? Nếu như bọn họ thật lòng hối cải, thì cũng sẽ chấp nhận sự trừng phạt, sau đó mới có cơ hội làm người tốt lần nữa. Đem bọn họ giao cho cảnh sát không phải là hại bọn họ, ngược lại, đây là trợ giúp bọn họ!"

Mọi người vừa mới có chút dao động trong chớp mắt lại bị thuyết phục.

“Nói không sai, thương hại những người xấu như bọn họ, chính là bất công với những người bị hại!"

“Họ xứng đáng bị trừng phạt.”

“Nếu như thật lòng hối cải, sao có thể ngay cá dũng khí đối mặt với sai lầm trong quá khứ cũng không có." “Báo cảnh sát đi, để cảnh sát xử lý bọn họ!"

Trong tiếng bàn tán, ba tên du côn người gắn đầy đinh đó liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Sắc mặt của Quan Chấn cũng phức tạp không kém, liền lạnh lùng nhìn tôi một cái và nói: "Người anh em, bọn họ đã biết sai rồi, chẳng lẽ ngay cả một chút lòng thương hại mà cậu cũng không có sao?"

“Tôi đã nói rồi, loại người này không đáng để chúng ta thương hại!”

Tôi cười cười, sau đó cố ý lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói: "Ngược lại tôi thấy cậu lạ lắm... không phải vừa rồi cậu đã đánh bại bọn họ sao? Tại sao bây giờ lại che chở cho bọn họ vậy? Chẳng lẽ cậu với bọn họ là một nhóm sao?"

Lời nói vừa dứt, bốn phía lập tức yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người lộ ra thần sắc nửa tin nửa ngờ.



chapter content