Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 195: Bình thường tôi không đánh phụ nữ.



Hai cô gái trước mặt tôi có thái độ vô cùng kiêu ngạo và ương ngạnh, ngón tay nâng lên thiếu chút nữa đã trực tiếp đâm vào mặt tôi.

Tôi nhíu nhíu mày, lửa giận trong lòng bốc lên, đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn.

“Nói thật, bình thường tôi không thích đánh phụ nữ đâu." Tôi chậm rãi mở miệng.



"Ôi, nghe lời này của ngươi, còn muốn động thủ đánh chúng tôi hay sao? Vậy ngươi mau ra tay đi! Nếu hôm nay ngươi dám động đến một sợi tóc gáy của chúng tôi, lão nương sẽ cho ngươi không thể ra khỏi cổng trường đại học Lôi Trạch này!"

"Đúng vậy! Ngươi là cái dương vật gì chứ hả, lại còn muốn làm bộ làm tịch trước mặt chúng tôi? Giản Ấu Vi, cô

tìm đâu ra cái tên ngu ngốc này vậy, chỉ nói miệng thì được cái gì, có bản lĩnh thì ngươi ra tay đi!"

Hai người phụ nữ trước mặt tôi vẫn không biết sống chết mà ra sức kêu gào.

Tôi lạnh lùng cười một tiếng, trực tiếp giơ tay lên và tát một cái.

“Bốp!”

Tiếng bạt tay bốp bốp đột nhiên vang lên, vang lên quanh quẩn trong bãi đất trống dưới lầu của ký túc xá nữ sinh. Ánh mắt của những người xung quanh nhất thời sự việc này cuốn hút, đồng loạt nhìn về phía bên này.

Cô gái trang điểm đậm đứng sững sờ tại chỗ, hai má nhanh chóng sưng đỏ lên, vẻ mặt cô ấy dường như không dám tin, chậm rãi giơ tay lên sờ má một cái, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt.

"Ngươi... ngươi thật sự dám động thủ đánh người?!" Cô gái tóc tím kia cũng bị dọa cho sợ, trừng mắt giơ tay chỉ vào mặt tôi, nổi giận mắng: "Ngươi có tin lão nương chỉ cần một cú điện thoại là có thể tìm người giết chết ngươi hay không!

“Bốp!”

Tôi không nói gì, lại một cái tát được vung ra.

Cái tát lần này trúng ngay vào mặt cô gái tóc tím kia, làm cô ta cũng bước theo vết xe đổ của cô gái trang điểm đậm, hai má sưng đỏ như cái bánh bao.

ondong 130.

“Á!” Hai cô gái phát ra tiếng thét vô cùng chói tai, hai mắt trừng to và tràn ngập tơ máu, "Ngươi dám động thủ đánh phụ nữ, ngươi có còn là đàn ông hay không!

“Tôi bình thường không đánh phụ nữ, nhưng điều kiện tiên quyết là, đừng chọc cô gái của tôi!"

Vẻ mặt của tôi vẫn không biến sắc và nhìn chằm chằm vào bọn họ, lạnh lùng nói: "Hai bạt tay này chỉ là cho các cô một bài học, nếu còn dám nói năng lỗ mãng với Giản Ấu Vi, sẽ không đơn giản như vậy, hiểu không?"

Hai cô gái bị tôi nhìn cho đến sợ run cả người, lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng sự sợ hãi rất nhanh đã bị cơn cuồng nộ và oán độc thay thế.

“Con mẹ ngươi như đánh rắm, ngươi nghĩ rằng người là ai, ngươi là cái thá gì!” Cô gái trang điểm đậm giơ tay chỉ vào mũi tôi và điên cuồng kêu gào mắng to: "Lão nương từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh bao giờ, tôi cho người biết, ngươi chết chắc rồi, hôm nay người chết chắc rồi!"

Cô gái tóc tím bên cạnh cũng đang hổn hển, dùng ánh mắt tràn ngập sự oán độc nhìn chằm chằm vào tôi, nói với cô gái trang điểm đậm kia: "Tâm Duyệt, mau gọi điện thoại cho Lâm thiếu gia, nói chúng ta bị ức hiếp, bảo cậu ấy mau dẫn người tới đây thay chúng ta báo thù đi."

"Được!" Cô gái trang điểm đậm kia gật đầu thật mạnh, lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng bấm một dãy số, điện thoại vừa kết nối được, liền điên

cuồng khóc lớn lên.

"Này, Lâm thiếu gia, cậu đang chờ chúng tôi ở cổng trường à? Đừng đợi nữa, bạn mau tới đây đi! Huhu huhu, tôi và Tiêu Tiêu đang bị người khác ức hiếp đây."

“Không quen biết, hắn ta là bạn trai của một tiểu hồ ly tinh trong ký túc xá của chúng tôi, bởi vì hai câu cãi nhau, hắn liền trực tiếp động thủ đánh chúng tôi, huhu, đau lắm đó, mặt mũi của người ta và Tiêu Tiêu đều bị đánh cho sưng lên rồi.

"Ngay dưới lầu ký túc xá của chúng tôi! Được được, chúng tôi chờ cậu, cậu mau tới đây đi Lâm thiếu gia." Cô gái trang điểm đậm kia cúp điện thoại, liếc mắt nhìn về phía tôi, lộ ra thần sắc đắc ý và oán độc.

Tôi vẫn bình tĩnh nhìn cô ấy, không có chút cảm xúc dao động nào, thậm chí còn có chút buồn cười.

Lúc này, Giản Ấu Vi đi tới bên cạnh tôi, giơ tay kéo kéo góc áo của tôi, có chút lo lắng nhỏ giọng nói với tôi: "Học trưởng, anh mau đi đi. Lâm thiếu gia mà bọn họ đang nói đến là sinh viên năm tư của khoa thể dục, còn là hội trưởng hội học sinh trường chúng ta nữa, bởi vì trong nhà có tiền có thế, ở trường học hoành hành ngang ngược đến mức không ai dám động vào. Nếu hắn ta thật sự dẫn người đến đây, chỉ sợ..."

"Sao? Bây giờ đã biết sợ rồi sao? Muộn rồi!"

Cô gái trang điểm đậm và cô gái tóc tím kia lập tức

cảnh giác ngăn cản đường đi, dữ tợn cười lạnh nói: "Lâm thiếu gia sẽ lập tức tới đây, tôi xem ngươi đi như thế nào!”

"Giản Âu Vi, lát nữa tôi sẽ cho cô tận mắt nhìn thấy bạn trai cô bị đánh thành chó như thế nào! Không riêng gì hắn, còn có cô nữa! Nói vậy chứ Lâm thiếu gia đối với loại người như cô cũng có chút hứng thú, cô bán dâm cho ai

cũng là bán, hay đêm nay dứt khoát bán cho Lâm thiếu gia



đi, haha haha, nhưng cô đừng hòng nhận được một đồng nào, coi như vì bạn trai cô mà đền tội đi."

Tiếng cười chói tai tràn ngập ý nghĩa ác độc quanh quẩn trong bầu trời đêm.

Ánh mắt tôi hơi ngưng lại, lần thứ hai giơ tay vung ra một cái tát.

“Bốp!”

Tiếng cười chói tai im bặt.

ondong 120.

Tôi nhẹ nhàng cười lạnh, "Còn dám mở miệng nói lời đê tiện thử xem?"

Cô gái đó che hai bên gò má đang sưng lên của mình, đã cảm nhận được sự đau đớn và nóng rát trên mặt, trong chớp mắt lửa giận trong lòng điên cuồng dâng lên, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng nói chuyện.

Cô gái tóc tím bên cạnh cũng thế, rụt đầu lại như con rùa, nhưng trong mắt hai người đó đều lóe lên sự oán độc, và sự chờ mong tên thiếu gia gì đó một cách sâu đậm.

Lúc này, các cặp tình nhân xung quanh đều đã không tự chủ được mà tụ tập lại để hóng chuyện, cũng bắt đầu bàn luận ầm ĩ.

"Người đàn ông này bị làm sao vậy, sao anh ta lại ra tay đánh con gái? Cũng quá không ra gì đi!”

“Đúng vậy, tại sao lại có người như vậy, quả thực làm cho người ta thấy ghê tởm.

"

"Đừng vội kết luận, vừa rồi tôi đã quan sát được một lúc, người ta động thủ đánh người cũng là có nguyên nhân. Do hai cô gái kia khiêu khích trước, nói bạn gái của cậu ta đi bán dâm linh tinh gì đó, lời nói hết sức khó nghe. Nam sinh kia tức giận, lúc này mới động thủ đánh bọn họ."

"Thì ra là thế.... Nói như vậy, cậu ta đang bảo vệ bạn gái mình à, cũng rất đàn ông đó."

"Tôi biết hai cô gái kia, là sinh viên năm nhất của học viện âm nhạc vũ đạo, chơi bời điên cuồng, vừa mới khai

ondong 120.

giảng đã đồng thời cấu kết làm bậy với rất nhiều nam sinh, không phải là mặt hàng tốt đẹp gì. Nghe nói mấy ngày nay còn chơi bời với hội trưởng hội học sinh trường chúng ta nữa...”

"Lâm Vĩnh Chí năm thứ tư của khoa thể dục à? Mẹ nó, tên Lâm Vĩnh Chí này và Vương Kim Minh khoa quản lý công thương có thể xưng là hai đại ác bá của trường chúng ta, nam sinh này thảm rồi...

Π

Tiếng bàn tán không ngừng vang lên trong đêm.

Trên khuôn mặt Giản Ấu Vi tràn đầy lo lắng, lôi kéo tôi và thúc giục nói: "Anh... anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau rời khỏi đây đi! Đợi lát nữa thật sự sẽ không đi được đó!"

Tôi dở khóc dở cười cúi đầu nhìn cô nàng, hỏi: "Tôi đi rồi cô phải làm sao bây giờ?"

“Ây nha, anh cũng đừng quản những thứ này nữa. Tôi là con gái, chắc hắn sẽ không làm gì tôi đâu, nhưng còn anh thì khác, tên Lâm Vĩnh Chí kia tôi từng nghe nói qua, là một người đặc biệt hung dữ, thường xuyên dẫn theo người vào trường đánh nhau ẩu đả, rất đáng sợ."

Tôi nhếch miệng cười, dịu dàng nói: "Yên tâm, so với hắn tôi càng hung dữ và đáng sợ hơn."

“Đã lúc nào rồi mà anh còn nói giỡn được." Giản Ấu Vi như sắp khóc đến nơi.

Ngay khi cô ấy vừa nói dứt câu, một loạt tiếng bước

endong 120

chân hỗn loạn cùng tiếng quát đột nhiên từ xa xa truyền đên.

“Con mẹ nó, để tôi xem là ai có bản lĩnh như vậy, dám đánh cô gái của lão tử!"

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mười mấy thanh niên có thân hình cao lớn đang hung hăng từ xa chạy tới, tên cầm đầu để tóc ngắn, sắc mặt vô cùng dữ tợn, hùng hùng hổ hổ đang đi nhanh về phía này.

“Xong rồi..” Sắc mặt của Giản Ấu Vi lập tức biến sắc, theo bản năng ôm chặt lấy cánh tay của tôi. “Ồ, thật thoải mái!"

Tôi chỉ cảm thấy cánh tay của mình nhất thời rơi vào trong hai khối thịt mềm mại và cực đại, cách một lớp vải mỏng manh, vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi đến mức kinh người ẩn đằng sau lớp áo đó.

Thật sự nhìn không ra tiểu nha đầu này bình thường mặc dù ăn mặc rất kín đáo, nhưng trên thực tế dáng người lại đầy đặn như vậy!

Cái này chắc phải có D trở lên.

Tôi híp mắt, trong đầu nhẩm tính kích thước cụ thể của hai ngọn núi của Giản Ấu Vi.

Ngay lúc này, đoàn người của Lâm Vĩnh Chí đã vọt vào trong đám người.

Cô gái trang điểm đậm và cô gái tóc tím thấy thế ánh mắt liền sáng lên, vội vàng nghênh đón, một trái một phải

endong 130.

kéo cánh tay của hắn ta, lập tức bắt đầu khóc lóc thảm thiết, "Lâm thiếu gia, cậu rốt cục cũng tới rồi, huhu, huhu, nếu cậu không đến, hai chúng tôi chắc sắp bị người ta đánh chết rồi."

"Tên khốn kiếp kia.... Hắn ta dám tát tôi! Khuôn mặt của người ta đến bây giờ vẫn còn đau rát, sắp không còn cảm giác nữa rồi."

Chỉ thấy Lâm Vĩnh Chỉ hơi hơi cúi đầu, nhìn cô gái

trang điểm đậm kia đang chui vào trong lòng mình mà gạt nước mắt, nhíu mày hỏi: "Cô chờ một chút, cô là ai vậy?"

“Hả?" Cô gái trang điểm đậm lập tức sửng sốt, nhất thời cảm thấy càng uất ức hơn, chỉ vào mặt mình khóc hộ: "Lâm thiếu gia, là tôi đây, tôi là Tâm Duyệt. Tôi là bị tên khốn kiếp kia đánh thành như vậy, toàn bộ mặt đều sưng lên rồi, huhu!”

"À à."

Lâm Vĩnh Chí ít nhiều có chút xấu hổ liền gật gật đầu, lại lập tức lộ ra vẻ giận dữ, nói: "Là ai làm, tôi lập tức báo thù cho các cô!”

“Chính là hắn ta!"

Cô gái trang điểm đậm và cô gái tóc tím đồng loạt chỉ vào tôi, vẻ mặt phẫn hận và oán độc, thêm mắm thêm muối nói: "Chính hắn ta đã ra tay tát chúng tôi. Tên khốn kiếp này đặc biệt kiêu ngạo, không chỉ đánh chúng tôi, thậm chí còn nói Lâm Vĩnh Chí chỉ là cái rắm, cho dù Lâm Vĩnh Chỉ có tới đây hắn ta cũng không sợ."



chapter content