Khi tôi nghe được cậu ta nhắc đến cái gì mà truyền thuyết thứ tư trường học, mặt tôi cũng không nhịn được mà đen lại, dở khóc dở cười.
Còn nói cái gì mà dùng danh tiếng của tôi để hù dọa hắn, thì ra chính là muốn nói cái này sao?!
Chuyện này được nói ra trước mặt mọi người như vậy,
không hiểu sao tôi lại có loại cảm giác như đang bị sỉ nhục!
Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Văn Bân, trong lòng bất đắc dĩ cảm thấy bực mình, hận không thể trực tiếp đè tên này xuống mà đánh cho cậu ta một trận.
Ai ngờ cậu ta vậy mà lại quay đầu nhíu nhíu mày với
tôi, lộ ra thần sắc vô cùng đắc ý.
Nhưng điều tôi không ngờ tới chính là
Giọng nói tràn ngập sức mạnh, còn mang theo một sự kiêu ngạo của Lưu Văn Bân vang vọng khắp bầu trời đêm, tất cả đám đông xung quanh đang hóng chuyện đều phải hít ngược một hơi lạnh, giống như bị làm cho sợ mà phải đồng loạt lùi về sau vài bước.
"Cái gì? Người đó chính là học trưởng Trần Thiên Vị của khoa quản lý công thương?!"
"Tôi cũng từng nghe qua truyền thuyết trường học này, nghe nói vị học trưởng này là người thừa kế của một gia tộc tài phiệt thần bí nào đó, bởi vì muốn theo đuổi một tình yêu chân chính và thuần khiết, lúc này mới giấu diếm thân phận thật sự của mình, ngụy trang thành một tên tiểu tử nghèo khổ ngay cả cơm cũng không ăn nổi. Kết quả là bị bạn gái của cậu ta chê nghèo, liền lập tức bám lấy tên phú nhị đại Vương Kim Minh kia và cắm sừng bạn trai mình. Vì thế vị học trưởng này đã hoàn toàn thất vọng với mối tình đó, nên không muốn che giấu nữa mà lập tức khôi phục thân phận thật sự của mình, sau đó tên Vương Kim Minh kia không những đã bị cậu đã đánh thành tàn phế, ngay cả ông nội của hắn ta cũng phải tự mình đến đây để dập đầu xin lỗi vị thiếu gia đó, cầu xin sự tha thứ."
"Câu chuyện tôi nghe được lại hơi khác một chút, nói là vị học trưởng này thật ra có mâu thuẫn sâu sắc với
người nhà của mình, cho nên mới che giấu thân phận, hơn nữa mấy năm đó đúng thật đã sống trong cảnh nghèo khổ, là một học sinh nghèo chân chính. Còn nội dung phía sau thì cũng không khác của cậu là mấy.
“Cũng không khác biệt lắm, dù sao câu chuyện về cuộc đời của vị học trưởng đó đã được truyền khắp trường học, một con người thần kì như vậy, ai mà không biết cậu ta chứ.”
"Đúng đúng, tôi còn là thành viên trong nhóm fan của anh ta nữa. Á, vị Trần Thiên Vị học trưởng này quả nhiên rất đẹp trai, lại còn rất mê người nữa..."
“Vương Kim Minh chính là một trong hai đại ác bá của trường chúng ta, ngay cả hắn ta cũng bị đánh cho tàn phế, xem ra hôm nay tên Lâm Vĩnh Chí này đã đụng phải tổ ong rồi.”
Đám đông vây xem bàn tán hết sức ầm ĩ, ánh mắt đồng loạt tập trung toàn bộ trên người tôi.
Thậm chí ngay cả Giản Ấu Vi đang đứng bên cạnh tôi, cũng ngửa đầu nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, một bộ dạng vừa bị chấn động.
“Ngươi chính là Trần Thiên Vị?"
Lâm Vĩnh Chí bỗng nhiên mở miệng, sắc mặt vẫn đen như bao công mà nói: "Không ngờ tới, thì ra quả thực không phải một tên vô danh tiểu tốt. Tuy nhiên... người không cho rằng như vậy sẽ có thể dọa được tôi chứ?"
“Trước hết khoan bàn tới việc câu chuyện truyền thuyết của người có bao nhiêu phần là thật, cho dù bối cảnh của ngươi thật sự có thể làm cho Vương Gia không thể không cúi đầu, vậy thì có gì đặc biệt chứ hả?"
Lâm Vĩnh Chí hé miệng cười lạnh, trong mắt mặc dù đã không còn vẻ khinh thường như vừa rồi, nhưng vẻ mặt vẫn ngông cuồng như cũ, "Vương Gia bất quá chỉ là gia tộc hạng hai ở Lôi Trạch mà thôi, tôi hoàn toàn không thèm để mắt đến! Toàn bộ Lôi Trạch này, có thể sánh vai cùng Tế Dương Lâm Gia của tôi, cũng chỉ có Mễ, Bạch, Hồng tam đại gia tộc mà thôi. Vậy ngươi xuất thân từ gia tộc nào trong ba gia tộc này?"
Bầu không khí giữa sân dường như càng ngày càng căng thẳng, mọi người xung quanh đều ngừng thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lưu Văn Bân cắn chặt răng, có vẻ không ngờ được danh tiếng của tôi vẫn chưa dọa được Lâm Vĩnh Chí, ngược lại khiến bầu không khí càng ngày càng nặng mùi thuốc súng.
“Sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy." Tôi có chút không kiên nhẫn mà lắc đầu, "Không cần biết là đại gia tộc hay là Tế Dương Lâm Gia của ngươi, với tôi cũng chỉ là một cái rắm. Ngươi nếu sợ thì có thể nhanh chóng xin lỗi ngay bây giờ, đừng làm ra vẻ trước mặt tôi nữa!"
“Haha, quả nhiên rất là kiêu ngạo." Lâm Vĩnh Chí tức
giận cười, vẻ mặt không lương thiện mà nhe răng nói:
"Trùng hợp thật, tôi cũng có kết giao với Mễ thiếu gia và Bạch thiếu gia của tam đại gia tộc. Nếu bọn họ biết được người đã nói những lời lúc này, ngươi đoán xem họ sẽ làm gì với ngươi?
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Lưu Văn Bân: "Đánh nhau một trận mà thôi, tên hàng này đúng là nói nhiều quá.”
Lưu Văn Bân gật gật đầu, nói đùa: "Vậy phải làm sao bây giờ, hay là chúng ta động thủ trước?"
“Cũng được." Tôi suy nghĩ một chút, trực tiếp ném cây gậy bóng chày về phía Lâm Vĩnh Chí.
"Con mẹ nó, cậu thật sự dám động thủ hả? Tôi chỉ đùa thôi! Chúng ta hiện tại chỉ có hai người thôi đó đại ca!"
Lưu Văn Bân đột nhiên mở to hai mắt, khiếp sợ nói:
"Hơn nữa sao cậu lại ném vũ khí đi ngay từ đầu? Vậy lát nữa phải đánh như thế nào đây?"
Tôi mỉm cười, không nói gì.
"Gầm!" Cây gậy bóng chày nặng nề rời khỏi tay của tôi, mang theo tiếng gió.
Lâm Vĩnh Chí dường như không ngờ tới tôi dám làm như vậy, liền trừng lớn hai mắt, căn bản không kịp trốn tránh.
Chỉ nghe một tiếng va chạm nặng nề vang lên, cây gậy kim loại nặng nề đập vào trán hắn ta.
"Á!" Lâm Vĩnh Chí kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống, cây gậy bóng chày cũng loảng xoảng rơi xuống đất.
Chỉ thấy hai tay của hắn đang theo bản năng mà che miệng vết thương trên trán lại, một dòng máu tươi đỏ sẫm xuyên qua kẽ tay của hắn mà chậm rãi chảy xuống, nhuộm đỏ nửa bên mặt.
Lâm Vĩnh Chí buông tay, chậm rãi trừng to hai mắt, vé mặt như không dám tin nhìn máu tươi đang dính đầy trên tay của mình, trong mắt toát ra lửa giận và sát khí ngùn ngụt, cắn răng giận dữ hét lên: "Đệt con mẹ mày, đánh chết nó cho tao!”
Theo tiếng rống giận của hắn ta, mười mấy tiểu đệ dáng người cao to phía sau hắn liền lên tiếng đáp lại. Lưu Văn Bân nhất thời hô hấp dồn dập, ánh mắt nghiêm trọng, cắn răng nói: "Lão Trần, cậu che chở cho mỹ
nữ bên cạnh, hai chúng ta liều mạng với bọn họ, có cơ hội nhất định phải dìm chết cái tên Lâm Vĩnh Chí kia!"
“Cậu trở lại đây cho tôi."
Tôi thấy Lưu Văn Bân như sắp muốn lao ra, liền lập tức kéo cậu ta trở về, "Đứng tại chổ ngoan ngoãn xem kịch đi, tôi đã nói không cần chúng ta đích thân động thủ."
Trong lúc tôi đang nói chuyện, bảy tám bóng người đã xuất hiện với tốc độ cực nhanh, tổ bảo an do Lý Hồ cầm đầu đã đồng loạt hiện thân, giống như những con hổ vừa xuống núi và lao vào đám người kia, trực tiếp ngăn bọn họ lại.
Vẻ mặt của tôi hết sức bình tĩnh, ôm lấy bả vai yếu ớt của Giản Ấu Vi, tay còn lại thì nâng lên che mắt của cô ấy, tránh cho cô ấy nhìn thấy cảnh tượng máu me sắp xuất hiện.
Lúc này sự thay đổi ở giữa sân trường đã làm cho Lâm Vĩnh Chí biến sắc, bởi vì hắn ta thậm chí còn không nhìn thấy rõ đám người Lý Hổ xuất hiện như thế nào.
Nhưng bất kể là bộ âu phục màu đen thống nhất, vẻ mặt lạnh lùng, hay là dáng người to lớn cùng khí thế hung hãn kia đều làm cho hắn ta ý thức được, bảy tám người vừa đột nhiên xuất hiện này tuyệt đối không đơn giản. Sự thật quả nhiên đúng như dự cảm của hắn. Những tiểu đệ của Lâm Vĩnh Chí tuy rằng thân hình cũng cao lớn, nhưng căn bản không phải là đối thủ của
những vệ sĩ chuyên nghiệp này, đám người Lý Hổ giống như đàn hổ lao vào bầy dê, vừa mới hiện thân liền trực tiếp đánh ngã vài người.
Theo tiếng quyền cước nặng nề va chạm với cơ thể, chỉ cần hai phút ngắn ngủi, mười mấy tên tiểu đệ đều đã ngã xuống đất, cánh tay hoặc đùi không chỗ nào không bị cong thành một góc độ quỷ dị, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt vừa đau đớn vừa dữ tợn.
Trong lúc nhất thời, chỉ có thể nghe thấy hàng loạt tiếng kêu la thảm thiết.
Sự tình phát sinh quá nhanh, nên đám đông xung quanh cũng không kịp phản ứng, đứng tại chổ mà há to miệng, duy trì vẻ mặt khiếp sợ vừa rồi, một hồi lâu sau, đồng tử mới hơi co lại, nhìn cảnh tượng trước mặt cùng lúc phát ra những âm thanh hít ngược một hơi lạnh.
Lưu Văn Bân càng không chịu nối, hai mắt trừng to như hai bóng đèn, một bộ dạng như mình vừa mới nhìn thấy ma quỷ vậy.
"Đệt con mẹ nó, đám người này từ đâu nhảy ra vậy? Cái này... cái này con mẹ nó cũng quá trâu bò đi! Lão Trần, cậu có thấy không? Bọn họ vừa rồi chỉ cần tung ra vài ba nắm đấm, trực tiếp đánh ngã mấy người liên tiếp! Cảnh tượng này tôi chỉ nhìn thấy trong phim mà thôi! Quá lợi hại, quả thực là quá lợi hại!"
Lưu Văn Bân bắt đầu nói năng lộn xộn và không
ngừng cảm thán.
Tôi thấy cảnh tượng giữa sân cũng không đến nỗi quá máu me, liền buông tay đang che mặt của Giản Âu Vi xuống.
Ai ngờ tên tiểu nha đầu này sau khi nhìn thấy những người bị thương, đang nằm lăn lộn và kêu la thảm thiết trên mặt đất, lại bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, liền nắm tay của tôi để che lại mắt của mình.
Tôi nhất thời dở khóc dở cười, dứt khoát trực tiếp kéo cô nàng núp đằng sau lưng tôi.
Lúc này ở giữa sân cũng chỉ còn lại cô gái trang điểm đậm và cô gái tóc tím đang đứng yên tại chổ.
Lâm Vĩnh Chí mặt đầy máu ngồi dưới đất, thần sắc dữ tợn và khó coi, trong mắt lóe lên sự kinh hãi, cắn răng chặt không nói gì.
Còn hai cô gái kia thì sớm đã vô cùng hoảng sợ, thân
thể không ngừng kịch liệt run rẩy như cái sàng, trên dưới hai hàm răng không ngừng phát ra những tiếng khanh khánh.
Lý Hổ lạnh như băng nhìn về phía bọn họ và hỏi: "Thiếu gia, những người này xử lý như thế nào? Có muốn trực tiếp phế bỏ bọn họ không?"
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của Lâm Vĩnh Chí liền nghiêm trọng hẳn, sắc mặt càng thêm căng thẳng.
Hai cô gái kia thì hai chân mềm nhũn, bị dọa đến nỗi tê liệt toàn thân mà ngã xuống đất, khóc lóc cầu xin sự tha thứ.
“Thiên thiếu gia, Thiên thiếu gia, chúng tôi sai rồi! Cầu xin anh hãy tha cho chúng tôi đi!”
"Chúng tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không cẩn thận xúc phạm anh, van vin anh! Anh cứ coi như lúc này hai chúng tôi đã đánh rắm đi! Xin anh đừng truy cứu nữa!"
"Chúng tôi biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, Thiên thiếu gia! Xin lỗi, thật sự xin lỗi, chỉ cần anh chịu bỏ qua cho chúng tôi, muốn chúng tôi làm gì cũng được."
Sự sợ hãi cực độ đã khiến cho khuôn mặt của hai cô gái đó hơi biến dạng, nước mắt đã làm cho cả lớp trang điểm trên khuôn mặt của hai cô gái trở nên nhem nhuốc, một khối đen một khối trắng, thoạt nhìn vô cùng buồn cười, lại còn đáng thương.
Nhưng tôi chỉ từ trên cao nhìn xuống hai cô gái đó với ánh mắt dữ tợn, trong mắt tôi cũng không có chút đồng tình nào, lạnh lùng nói, "Các ngươi xin lỗi sai người rồi!"