“Tôi chỉ nhắc nhở cô một chút mà thôi, không cần sợ hãi như vậy." Tôi vuốt ve hai má của Đào Đào, âm thanh dịu dàng nói, "Ở bên ngoài chú ý một chút là được, còn ở trước mặt tôi thì không cần câu nệ như vậy."
Đào Đào vội vàng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt và lấy lòng, “Vâng, tôi biết rồi, thưa thiếu gia." “Ngoan.” Tôi vỗ vỗ trán của cô ấy.
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng la hét hưng phấn từ phía sau truyền đến.
“Haha, Thiên thiếu gia quả nhiên ở chỗ này."
Quay đầu lại nhìn, thì thấy Bạch Thủy Mặc, Hồng An và bảy tám người của Tiểu Ngũ đang dũng mãnh tiến vào trong phòng, hưng phấn mà lại cung kính chào hỏi tôi. “Thiên thiếu, chúng tôi tới rồi."
“Xin chào, Thiên thiếu gia."
“Thiên thiếu gia, mấy ngày không gặp, làm tôi nhớ muốn chết.”
Tôi cười cười, hỏi bọn họ: "Sao các cậu lại tới đây?" Bạch Mặc Thủy nói đùa: "Tiểu Ngũ ở bên ngoài bãi đỗ xe thấy được xe của anh, vừa lúc mấy người chúng tôi đều ở hội sở, đương nhiên phải nhanh chóng đến chào hỏi
Thiên thiếu gia rồi. Dù sao chúng tôi cũng đã nhiều ngày không gặp Thiên thiếu gia, nhớ anh đến mức khó chịu.” “Cút đi." Tôi cười mắng, tiện tay lấy một quả chuối trong đĩa trái cây ném qua.
“Cảm ơn Thiên thiếu gia đã ban thưởng." Bạch Thủy Mặc bắt được quả chuối, cười haaha, sau khi lột vỏ thì dương dương tự đắc cắn một cái.
Tôi nhất thời dở khóc dở cười, hướng Hồng An nháy mắt, "Lão Hồng, thay tôi đạp hắn ta một cước."
"Được!” Hồng An không chút do dự tung một cước, trực tiếp đá vào mông Bạch Thủy Mặc.
Bạch Mặc Thủy chật vật ngã xuống đất, còn chưa đứng lên đã hướng về phía Hồng An rống giận, "Cái tên khốn nạn này, cậu dám đạp thật sao?"
Hồng An tỏ vẻ vô tội giơ tay lên, ánh mắt lại có chút khiêu khích, "Thiên thiếu gia bảo tôi đạp mà, cậu muốn thế nào?"
“Tôi..." Bạch Mặc Thủy há miệng thở dốc, buồn bực đứng lên, phủi phủi bụi bặm trên quần, nói thầm: "Cậu cứ chờ lần sau Thiên thiếu gia cho tôi đạp cậu!”
Đám người Bạch Thủy Mặc vừa đến, không khí liền trở nên náo nhiệt, mọi người ngồi vây quanh ở trên ghế sa lon, cười hihi nói chuyện phiếm.
“Đúng rồi, Thiên thiếu gia, tôi nghe nói mấy ngày hôm trước anh dẫn theo đám người Từ Thanh bọn họ, đem
người của Tế Dương ở sát vách tiêu diệt hết hả?"
"Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe nói rồi. Hình như là có một người tên là Lâm Vĩnh Chí không biết sống chết, bị Thiên thiếu gia của chúng ta giáo huấn cho một trận. Tiểu tử kia không phục, Thiên thiếu gia liền cho hắn một cơ hội để báo thù, tiểu tử kia từ Tế Dương mang đến mấy trăm người, kết quả lại bị Thiên thiếu gia nghiền nát không còn một tên. Nghe nói ngay cả thủ lĩnh xã hội đen Tạ Anh Quan
của Tế Dương cũng bị làm thịt rồi!"
“Thiên thiếu gia, thật sự có chuyện như vậy sao?" Mọi người đều tỏ vẻ hưng phấn, mồm năm miệng mười hỏi.
Tôi gật gật đầu, nói: "Tin tức của các cậu cũng rất linh thông nha.”
"Con mẹ nó, quả nhiên là thật! Tôi đã nói mà, chỉ có Thiên thiếu gia, mới có thể uy vũ khí phách như thế!"
Mọi người nghe vậy nhất thời kích động, cả đám hưng phấn đến mức đỏ mặt, lại tràn ngập sự tiếc nuối và u uất.
Đặc biệt là Hồng An, kích động đến mức thở hổn hển, ánh mắt đều đỏ bừng lên.
“Thiên thiếu gia, trận chiến lớn như vậy, sao anh không thông báo cho chúng tôi một tiếng?"
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi cũng muốn kề vai chiến đấu với anh mà!”
“Các cậu không biết đó thôi, đám người của Từ Thanh mấy hôm nay hết sức kiêu cưng, ngay cả đi đường cũng đi theo hàng ngang, gặp ai cũng nói mình đang làm việc cho Thiên thiếu gia, cùng Thiên thiếu gia kề vai chiến đấu chém ngã ba bốn trăm người!"
“Cảnh tượng và khí phái đó, thật đúng là khiến tôi hâm mộ muốn chết."
“Đúng vậy, bây giờ toàn bộ Lôi Trạch đều biết Từ Thanh đã đi theo Thiên thiếu gia rồi."
“Nghe nói người vân luôn chống đối Từ Thanh là quản lý Phương Bình , hiện tại nhìn thấy Từ Thanh đều phải đi vòng, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám."
"Tôi mặc kệ chuyện này, chủ yếu tôi hâm mộ bọn họ có thể cùng Thiên thiếu gia kề vai chiến đấu, chém ngã mấy trăm người! Chậc chậc, ngẫm lại tôi vẫn còn cảm thấy kích động và đầy nhiệt huyết."
“Lần sau nếu còn có những chuyện như vậy, Thiên
thiếu gia anh nhất định không thể quên chúng tôi nha!"
Tôi nhìn mấy người đang vô cùng kích động và hưng phấn kia, không chút nể tình liền đả kích nói: "Đây là chuyện hắc bang chém giết với nhau, cũng không phải chơi trò chơi, mang theo đám công tử nhà giàu các cậu, ai nấy đều đã bị tửu sắc vét sạch thân thế thì có ích lợi gì chứ, không phải sẽ cản trở sao?"
“Ặc." Mọi người nhất thời chán nản, xấu hổ mà giật giật khóe miệng.
Chỉ có Hồng An vẻ mặt không phục, giơ cánh tay lên biểu diễn cơ bắp, nói: "Thiên thiếu gia, anh muốn nói cái loại phế vật như Bạch Thủy Mặc cản trở, đích thực không sai, nhưng tôi không giống hẳn, tôi từ nhỏ đã luyện tập chiến đấu, rất lợi hại đó!"
Bạch Mặc Thủy nhất thời sắc mặt tối sầm, "Cậu tự khen bản thân mình thì thôi đi, còn nhân tiện đạp tôi một cước là sao hả?"
Hồng An khiêu khích trừng mắt nhìn cậu ta, "Không phục sao? Vậy chúng ta luyện tập một chút đi?"
......" Bạch Thủy Mặc yên lặng quay đầu, nghiến răng nghiến lợi lầm bầm, "Tôi không chấp nhặt với cậu, tôi chỉ chơi với những người đầu óc, không giống loại đàn ông thô lỗ ngu ngốc như cậu."
Η
Tôi chỉ thấy buồn cười, đưa tay cầm lấy hộp thuốc lá
trên bàn, chỉ thấy Hồng An lại gần, lấy thuốc ra và châm cho tôi.
“Thiên thiếu gia!” Hồng An lộ ra nụ cười ôn hòa.
Tôi xoa xoa trán, nhìn ánh mắt nóng rực của Hồng An, bất đắc dĩ nói: "Được, lần sau có cơ hội sẽ dẫn cậu đi cùng.”
"Haha, cám ơn Thiên thiếu gia!” Hồng An nhất thời hưng phấn.
Bạch Thủy Mặc lại gần đẩy Hồng An ra, nói với tôi: "Chuyện đánh nhau chém giết tôi đích thực không am hiểu, nhưng nếu Thiên thiếu gia muốn động thủ với công ty dược phẩm Lâm Thị của Tế Dương, tôi vẫn có thể góp một chút sức lực. Nhà tôi đúng lúc ở Tế Dương cũng có chút đầu tư nho nhỏ, ở bên đó đã có một số mối quan hệ, nếu như Thiên thiếu gia cần, có thể căn dặn tôi bất cứ lúc nào."
“Đúng đúng, nhà tôi ở Tế Dương cũng có sản nghiệp, tuy rằng không lớn, nhưng làm chút việc nhỏ trong khả năng sẽ không thành vấn đề."
“Ngành kinh doanh dược phẩm và các lĩnh vực vi phạm pháp luật ở Tế Dương cũng không tệ, Thiên thiếu gia nếu anh muốn thâu tóm bọn họ, nhất định phải dẫn theo chúng tôi cùng nhau phát tài nha."
Tôi nhìn mọi người mồm năm miệng mười, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Tác dụng của việc tụ họp những phú nhị đại đỉnh cấp của Lôi Trạch ở bên cạnh, lúc này đã bắt đầu phát huy tác dụng. Mặc dù bây giờ tạm thời chưa dùng được bọn họ, nhưng mang theo bọn họ cùng nhau làm chút chuyện cũng không phải là không được.
Tôi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được thôi, khi nào tôi quyết định làm, sẽ thông báo cho các cậu.”
“Được!”
“Thiên thiếu uy vũ!"
“Cám ơn Thiên thiếu gia!"
Bên trong gian phòng không ngừng vang lên tiếng cười nói, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Bạch Thủy Mặc rít một hơi thuốc, hỏi: "Đợi lát nữa nếu không có việc gì, hay các anh em chúng ta cùng nhau đi ăn cơm? Đúng lúc tôi vừa mua được hai chai rượu ngon từ buổi đấu giá, chúng ta mở nó ra để nếm thử đi."
“Được thôi, cậu sắp xếp đi!”
Tôi gật đầu vừa định đồng ý, lại đột nhiên nhận được điện thoại của Từ Thanh gọi tới.
Sau khi bắt điện thoại, Từ Thanh nói: "Thiên thiếu gia, Lâm Vĩnh Chí vừa từ trong hôn mê tỉnh lại.”
“Tỉnh lại nhanh vậy sao?" Tôi hơi ngẩn người, khóe miệng gợi lên một nụ cười, "Tên này quả thực mạng lớn, tình hình hiện tại của hắn ta như thế nào?"
Từ Thanh trả lời: "Đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, không có gì đáng ngại, chỉ là bị mất máu quá nhiều cộng thêm bị kinh động mà thôi, giờ đã được chuyển xuống phòng bệnh bình thường."
Tôi gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi cười nói: "Được, anh gửi vị trí cho tôi, tôi đến bệnh viện thăm hắn ta một cái."
“Được, Thiên thiếu gia, vậy tôi ở bệnh viện chờ ngài." Từ Thanh đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại, lập tức gửi địa chỉ qua tin nhắn.
Tôi cất điện thoại đi, đứng dậy nói: "Ngại quá, các anh em, tạm thời có chút việc, chúng ta hôm khác lại uống với nhau.
“Không sao không sao, uống rượu thôi mà, lúc nào uống cũng được."
“Anh mau đi làm việc đi, Thiên thiếu gia.”
!
Sau đó, mọi người vây quanh tôi cùng nhau đi ra khỏi
sân bắn, đưa mắt nhìn tôi lái xe rời đi, lúc này mới xoay người quay trở về.
Tôi lái xe chạy trên con đường bên trong Thanh Thạnh hội sở như chạy trong một trang viên vậy, mấy phút sau mới lái đến cửa lớn của hội sở. Bảo vệ ở cửa sau khi nhìn thấy xe của tôi liền vội vàng hành lễ, ấn nút điều khiển từ xa, cửa sắt chậm rãi mở ra hai bên.
Tôi đạp chân ga đang muốn lái đi, bên phải phía sau lưng tôi lại đột nhiên lao ra một chiếc BMW X7 màu đen, giống như một con thú mất khống chế trực tiếp chen lên bên cạnh xe của tôi.
Nếu không phải tôi phản ứng nhanh, đã vội vàng đạp phanh lại dừng lại, chiếc BMW X7 kia tuyệt đối sẽ trực tiếp đâm đầu vào thân xe của tôi.
Nhưng mặc dù tôi đã dừng lại, lối ra vốn không mấy rộng rãi này đương nhiên không thể cùng lúc để hai chiếc xe chạy song song với nhau được, chiếc BMW X7 kia sau khi lướt qua thân xe của tôi đã chạy về phía trước hai mét, cũng không thể không dừng lại.
Trong lòng tôi dâng lên một sự tức giận, xuyên qua cửa sổ xe nhìn chiếc xe phía trước mặt.
Chỉ thấy cửa xe của ghế chính và ghế phụ đồng loạt mở ra, hai thanh niên từ trên xe nhảy xuống, hùng hùng hổ hổ đi về phía xe của tôi.
"Con mẹ nó, ngươi có biết lái xe không? Không biết
nhường đường sao?!"
"Có biết người bên cạnh tôi là ai không? Chỉ cần làm anh ta bị thương một sợi tóc, ngay cả mạng của mày cũng không đền nổi!”
“Đồ khốn, cút xuống đây cho tôi!"
Hai thanh niên hùng hổ lao tới trước xe của tôi, hùng hổ vỗ vào mui xe của tôi.
Tôi nhìn hai người bọn họ liên sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ quái. Cố Trạch Khải?
Vương Hải Lượng?
Không ngờ lại là bọn họ, haha, thật đúng là rất có duyên mà.