Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 271: Chắc chắn phải nể mặt hiệu trưởng rồi.



“Loại hàng như tên Cố Trạch Khải này, làm thịt thì làm thịt, đầu cần thiết phải quét dọn dấu vết, phong tỏa tin tức làm chi." Tôi cười nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói: "Các cậu làm việc rất cẩn thận, suy nghĩ chu toàn là chuyện tốt, có thể tiếp tục duy trì như vậy. Nhưng đi theo tôi làm việc, có đôi khi cũng không cần băn khoăn nhiều thứ làm gì cho mệt."

Đám người của Bạch Thủy Mặc và Hồng An sau khi nghe được lời của tôi nhất thời sửng sốt, ngay sau đó trên mặt liền tỏ ra vẻ phấn khởi.

“Hiểu rồi, Thiên thiếu gia." Mấy người bọn họ đồng loạt gật đầu thật mạnh, liền đứng ở bên cạnh tôi không nói gì nữa.

thoại.

"

Lúc này, Cố Linh Huyện đang loay hoay bấm điện

"Alo, ông nội, là con đây. Tụi con gặp phải chút chuyện

Cố Linh Huyền nói vào trong điện thoại, thuật lại toàn bộ sự việc từ lúc Cổ Trạch Khải bắt đầu theo đuổi Mộ Hồng Nhan, trong buổi tiệc sinh nhật của Mộ Hồng Nhan hắn ta đã căm thù và khiêu khích tôi như thế nào, lại đến cảnh tượng vừa rồi, không bỏ sót một chi tiết nào, cũng không dám thêm mắm thêm muối, kế lại toàn bộ câu

chuyện với gốc độ khách quan nhất, sau đó lại nói đến tình trạng hiện tại của cô ấy.

Một lát sau, Cố Linh Huyên thật cẩn thận đưa điện thoại di động tới, "Trần tiên sinh, ông nội tôi muốn nói chuyện với anh, có được không?"

Tôi gật đầu, cầm lấy điện thoại đặt bên tai, "Alo?" “Alo, Trần Thiên Vị sao?" Trong điện thoại di động phát ra một âm thanh già nua nhưng rất có uy lực. Tôi không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói: "Hiệu trưởng?"

Sau khi suy nghĩ một hồi, liền lập tức phản ứng lại. Cũng đúng, lần đầu tiên tôi và Cố Trạch Khải gặp mặt, chính là do Cổ Trường Minh dân hắn ta đi thăm hỏi Phàn Kiến Tu, lúc đó Cố Trạch Khải gọi Cố Trường Minh là ông hai. Mà Cố Linh Huyền lại là em họ của Cố Trạch Khải, đã sống ở Lôi Trạch rất lâu, cho nên Cố Linh Huyện thật ra là cháu gái ruột của hiệu trưởng đại học Lôi Trạch Cố Trường Minh sao?

“Haha, là tôi đây." Cố Trường Minh sang sảng cười to, ở trong điện thoại hỏi: "Có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Thiên Vị, tôi nghe Linh Huyên nói cậu và Cố Trạch Khải có chút mâu thuẫn, còn xung đột rất nghiêm trọng sao?"

Tôi nghe vậy cười cười, nói: "Cố tiểu thư vừa rồi không phải đã nói hết về ngài rồi sao?"

“Đã nói rồi." Cố Trường Minh xấu hổ cười một tiếng,

шевце

thở dài, "Thằng nhóc con Cố Trạch Khải này bị mẹ nó làm hư, nên mới dưỡng thành tính cách ích kỷ và ương ngạnh như vậy, từ nhỏ đến lớn không ít lần gây chuyện thị phi, lần này cũng là bởi vì ở tỉnh S gây ra phiền toái, mới bị ép buộc đến Lôi Trạch để tránh đầu sóng ngọn gió, không ngờ vừa tới bên này lại đắc tội với cậu."

Cố Trường Minh nói tới đây liền dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Thiên Vị, lần này có thể cho tôi chút mặt mũi được không?"



“Xem ngài nói này gì kìa, mặt mũi của lão hiệu trưởng tôi đương nhiên phải cho rồi." Trên mặt tôi lộ ra nụ cười sáng lạn.

Cố Linh Huyên đứng đối diện với Cố Trạch Khải đang bị nhốt ở trong xe, nghe thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhóm, lộ ra thần sắc như đã sống sót sau tai nạn.

Tôi tiếp tục cười nói: "Ngài yên tâm, Cố tiểu thư rất tốt, cũng không bị tổn thương gì, chỉ là hơi hoảng sợ một chút

mà thôi, cô ấy có thể rời đi bất cứ lúc nào!"

Vừa nói chuyện, tôi vừa nhìn về phía Cố Linh Huyện ôn hòa gật gật đầu, ý bảo Tiểu Ngũ đó cô nàng đứng day.

Cố Linh Huyền cảm kích cười một tiếng, có chút thấp thóm đứng dậy đứng ở trước mặt tôi.

“Nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi cúp máy trước, hiệu trưởng." Tôi chuẩn bị trả lại điện thoại cho Cố Linh Huyện.

Cố Linh Huyên nhất thời sửng sốt, Cố Trạch Khải từ trong cửa số xe dùng sức thò đầu ra ngoài, hết sức căng thẳng, hoảng sợ đến mức không ngừng giãy dụa, miệng đang bị chặn lại nên chỉ có thể phát ra những tiếng âm thanh ư ư.

Trong điện thoại, Cố Trường Minh cũng giật mình, vội vàng hô lớn: "Chờ một chút, khoan cúp máy.

"

Tôi đặt điện thoại di động lại bên tai, lễ phép hỏi: "Sao vậy, thưa hiệu trưởng?"

Cố Trường Minh kinh ngạc hỏi: "Thiên Vị, ý của cậu là, không định bỏ qua cho Cố Trạch Khải sao?"

“Hiệu trưởng, ngay cả Cố Trạch Khải mà ngài cũng định cứu sao?"

Tôi dùng một giọng điệu tràn đầy sự kinh ngạc nói: "Hiệu trưởng tôi đã nể tình ngài là hiệu trưởng của tôi, nên đã đồng ý thả Cố tiểu thư trở về rồi, dù sao Cố tiểu thư vốn

không liên quan đến sự việc lần này. Nhưng ngài cũng không thể quá đáng như vậy."

Cố Trường Minh như bị chọc tức, đè nén tức giận lại hỏi: "Như thế làm sao được, mặt mũi của lão già này chỉ đủ để cậu thả một người thôi sao?"

"Đúng rồi, chỉ một câu nói của ngài mà ngay cả Cổ Trạch Khải tôi cũng phải thả? Mặt mũi của ngài chưa lớn đến mức này.”

Giọng nói của tôi hết sức bình thản, âm thanh lại dần dần lạnh xuống, "Huống chi, lúc Cố Trạch Khải muốn đối phó với tôi cũng không có ý định cho tôi một con đường sống, hắn ta còn hào phóng muốn dùng hai mươi triệu để mua cái mạng của tôi, để cho tôi không nhìn thấy được mặt trời của ngày mai..."

Đầu dây bên kia điện thoại, Cố Trường Minh lập tức im lặng không nói gì, một lát sau, mới mang theo một chút áy này nói: "Tôi không biết còn có chuyện này, hay như vậy đi, Thiên Vị, để Cố Trạch Khải công khai xin lỗi và bồi thường cho cậu, mặt khác nhà họ Cố chúng tôi sẽ chuẩn bị năm mươi triệu tiền mặt, coi như là bồi thường tổn thất tâm lý cho cậu, cậu thấy thế nào?"

Tôi nhịn không được mà nở nụ cười, "Hiệu trưởng, có người dám uy hiếp tính mạng của tôi, ngài cảm thấy tôi sẽ vì năm mươi triệu mà buông tha cho hắn ta sao?"

"Sự tình không nên tính toán như vậy, Thiên Vị.

Chuyện này mặc dù Cố Trạch Khải rất sai, nhưng nếu cậu thật sự giết hắn ta, cha mẹ hắn ta cũng sẽ không quản chuyện này là ai sai ai đúng, nhất định sẽ tiến hành trả thù cậu! Cố Gia căn cơ mặc dù không ở Lôi Trạch, nhưng dù sao cũng là một đại gia tộc chiếm cứ ba tỉnh, có khả năng điều động rất nhiều tài nguyên, sức mạnh của các mối quan hệ đều khó có thể tưởng tượng được."

Cố Trường Minh ra sức khuyên ngăn nói: "Huống chi, Cố Trạch Khải đã không thể sinh ra uy hiếp với cậu rồi mà, chỉ cần cậu đồng ý thả hắn ra, tôi có thể cam đoan áp đặt chuyện này xuống toàn bộ Cố Gia, tuyệt sẽ không để cho Cố Gia dám gây phiền toái cho cậu, hơn nữa những món quà đã hứa vừa rồi chắc chắn sẽ đầy đủ."

“Hiệu trưởng, ngài đang dùng thế lực của nhà họ Cố để uy hiếp tôi sao?" Tôi hỏi.

Cố Trường Minh thở hổn hển, "Thằng nhóc con nhà cậu, sao còn nghĩ lòng tốt của tôi là lòng lang dạ thú chứ? Mặc dù tôi không biết bối cảnh của cậu, nhưng nếu như Cố Gia nổi điên, ngay cả tam đại gia tộc của Lôi Trạch dù có hợp sức với nhau cũng không ngăn cản được, cậu có thể bảo đảm chính mình sẽ không gặp phiền toái sao? Lão già tôi đây là vì muốn tốt cho cậu!”

Thôi cầm chiếc điện thoại di dộng hơi cách xa lỗ tại của mình một chút, chờ Cố Trường Minh rít gào xong mới lại áp trở về, trêu chọc nói: "Lão già như ngài sao tính tình lại nóng nảy như vậy, coi chừng tức quá bị ngất xỉu đó nha.

"

"Cút đi." Cố Trường Minh tức giận mắng một câu, sau khi dừng một chút, giọng nói lại trở nên nghiêm túc, "Tiểu tử, tôi biết cậu và lão già Phàn Kiến Tu kia quan hệ tốt, hơn nữa tôi cũng rất xem trọng cậu, ngoài ra tôi cũng không đồng tình với phong cách làm việc trước giờ của gia đình anh trai tôi, cho nên mới khuyên răn cậu nhiều như vậy. Người trẻ tuổi tính tình kiêu ngạo là chuyện bình thường,



nhưng cũng không thể không nhận diện rõ tình huống, nếu thật sự giết Cố Trạch Khải, vậy cậu và Cố Gia sẽ không đội trời chung, hoàn toàn không có một cơ hội sống sót để quay về đâu. Loại đại gia tộc đứng đầu cả nước như Cố Gia có khả năng điều động rất nhiều sức mạnh, và các thủ đoạn khốc liệt khác, là những thứ mà cậu không tưởng tượng được!”

“Vậy cứ để cho bọn họ thử đi, tôi cũng rất chờ mong xem bọn họ sẽ đối phó tôi như thế nào, đa tạ hiệu trưởng

đã nhắc nhớ."

Tôi cười híp mắt và cúp điện thoại, dưới cái nhìn chăm chú và trợn mắt há hốc mồm của Cố Linh Huyên, đem điện thoại di động trả lại cho cô nàng.

Cố Linh Huyên ngơ ngác cầm lấy chiếc điện thoại di động, bộ dạng có chút không biết phải làm sao.

"Thật ngại quá, Cố tiểu thư, vừa rồi đã làm cô sợ. Thủy Mặc và Hồng An mau xin lỗi Cố tiểu thư đi." Tôi ôn hòa cười nói.

Mấy người Bạch Thủy Mặc nghe vậy liền vội vàng nói: "Thật sự rất có lỗi, Cố tiểu thư, vừa rồi mấy người chúng tôi hơi lỗ mãng một chút, xin cô đừng để ở trong lòng. "Không... không sao." Cố Linh Huyên ngơ ngác trả

lời.

ווו

Tôi gật gật đầu, nói với nàng: "Không có chuyện gì thì cô mau trở về đi, ông nội của cô đang rất lo lắng cho cô đó."

"Vậy... được rồi." Cố Linh Huyện ngơ ngác xoay người, lại đột nhiên tỉnh táo lại, "Chờ một chút, Trần tiên sinh, vậy anh họ tối thì sao?"

“Việc này cô không cần quan tâm, mau rời khỏi đây nhanh lên.”

Tôi cười híp mắt khoát tay với nàng một cái, lại nói với Bạch Thủy Mặc: "Tiếp tục công việc đi."

"Được rồi, Thiên thiếu gia!” Trên mặt mấy người bọn

họ lộ ra nụ cười ác độc, gật đầu thật mạnh.

Cố Trạch Khải nghe vậy nhất thời trợn tròn hai mắt, vẻ mặt vừa mới trầm tĩnh được một chút bây giờ lại một lần nữa tràn ngập sự hoảng sợ, cái đầu của hắn ta điên cuồng giãy dụa bên ngoài cửa sổ xe và không ngừng phát ra tiếng ư ư.

“Mẹ nó, kêu cái con khỉ gì."

Hồng An không kiên nhẫn mà một cước đạp hắn ta vàng vào trong xe, đúng lúc đạp ngay vị trí sau đầu hắn. Cố Trạch Khải ngã vào ghế sau xe, hai mắt trợn lên liền lập tức ngất đi.

“Tôi đi trước đây, các cậu xong việc thì báo cho tôi biết một tiếng." Tôi dặn dò mấy người Bạch Thủy Mặc một câu, sau đó nhảy xuống xe, định lái xe rời đi.

Cố Linh Huyện như hóa đá đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn tôi, vẻ mặt bối rối, mờ mịt và luống cuống.

Lục Tử thì chạy đến lái chiếc BMW X7 sang một bên, để lộ ra con đường phía trước cổng hội sở.

“Tạm biệt Cố tiểu thư."

Tôi mỉm cười và gật đầu với Cố Linh Huyền một cái, vừa mới cầm tay nắm của cửa xe, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn tên trên màn hình, không khỏi nhíu mày, sau đó liền bắt điện thoại.

“Lão Phàn, ông đang thay Cố hiệu trưởng làm thuyết

khách sao?" Tôi cầm điện thoại cười hỏi.