Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 285: Sao anh lại ở trong nhà của tôi?



Tôi ngơ ngác ngồi bên bàn ăn, có chút mờ mịt nhìn hai người Hạ Trường Minh và Tô Tiểu Nhiễm, trong đầu có vô vàn dấu chấm hỏi đang bay tới bay lui.

Từ cuộc đối thoại vừa rồi giữa Hạ Trường Minh và Tô Tiểu Nhiễm, tôi đại khái đoán ra được một chút.

Hẳn là năm đó Hạ Trường Minh đã có ân tình gì với Tô Tiểu Nhiễm, cho nên Tô Tiểu Nhiễm mới quyết định gả cho Hạ Trường Minh, một người đàn ông lớn tuổi hơn mình rất nhiều, muốn dùng thân để báo đáp, những năm gần đây cũng đã tận tâm tận lực chăm sóc cho Hạ Trường Minh và gia đình, chưa bao giờ oán hận.

Nhưng Hạ Trường Minh biết giữa hai người bọn họ không phải là tình yêu, có lòng muốn Tô Tiểu Nhiễm rời đi, để theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.

Chẳng qua lúc trước vẫn chưa hạ quyết tâm, cho đến gần đây, quan hệ giữa Hạ Đóa Nhi và anh ta đã hòa hoãn được một chút, tập đoàn Minh Đức cũng sắp được cải tử hồi sinh, Hạ Trường Minh mới dự định đem toàn bộ tinh lực của nửa đời sau dồn hết vào sự nghiệp, càng không đành lòng khiến Tô Tiểu Nhiễm phải lõ mất giai đoạn đẹp nhất của đời người, cho nên lúc này mới dám nói ra.

Nhưng mà anh tôi ơi, anh chọn lúc này để nói ra có

phải không phù hợp lắm không?

tôi?

Chuyện riêng tư như vậy, tại sao lại nói trước mặt

Anh không coi tôi là người ngoài, nhưng tôi ngồi ở đây cũng cảm thấy xấu hổ quá!

Tôi bất đắc dĩ nhếch miệng, không nói tiếng nào, yên lặng uống một ngụm rượu.

Tô Tiểu Nhiễm nghe Hạ Trường Minh nói xong, thần



sắc cũng trở nên buồn bã, nhưng vẫn kiên định lắc đầu, nói: "Lúc trước em đã nói sẽ gả cho anh, chăm sóc anh cả đời, em sẽ làm được. Lão Hạ, anh không cần phải nói gì cả, em sẽ không ly hôn với anh đâu. Nếu anh lo lắng sau này lúc anh chết đi, tôi sẽ tranh đoạt tài sản với Đóa Nhi, vậy anh có thể lập di chúc trước đi."

Hạ Trường Minh nghe vậy thì nhíu mày, tức giận nói: "Tiểu Nhiễm, em nói lời này quá đáng rồi, Hạ Minh tôi là ai

mà em còn không hiểu sao? Gia sản chỉ là cái rắm! Anh còn nói cho em biết, di chúc đã sớm được viết xong rồi, tất cá gia sản của Hạ Trường Minh tôi, em và Đóa Nhi môi người một nửa! Nếu như em đồng ý ly hôn, một nửa kia lập tức cho em hết, em không muốn cũng không được!"

"

Tô Tiểu Nhiễm trợn trắng mắt, "Nếu không phải vì gia sản, vậy tại sao anh nhất định phải đuổi em đi. Đúng vậy, em vì báo ân mới gả cho anh, nhưng anh làm sao biết được mấy năm nay em sống hạnh phúc hay không?"

“Ngày nào cũng chăm sóc cho một lão già đất chôn đến nửa người như anh, có thể hạnh phúc thì gặp quỷ rồi."

Hạ Trường Minh cười khổ, không biết đã uống cạn ly rượu thứ mấy, có chút tức giận nói: "Huống chi lão tử tôi từ mấy năm trước đã mất đi năng lực của đàn ông, chính là một nửa phế nhân, em từ khi gả cho anh liền thủ tiết cho tới bây giờ."

"Lão Hạ, anh thật sự uống say rồi! Còn có những người khác ở đây, anh có thể đừng nói hươu nói vượn được không!” Tô Tiểu Nhiễm cắt ngang lời nói của Hạ Trường Minh, len lén liếc tôi một cái, gương mặt hiện lên một chút đỏ ửng mất tự nhiên và tức giận.

Tôi lại nhịn không được mà trừng lớn hai mắt, trong lòng giống như đang không ngừng vang lên một ngàn câu

nói đệt con mẹ nó!

Mẹ nó, tôi nghe được cái gì vậy?

Anh Hạ bị bệnh đàn ông, còn là thứ bệnh không tiện nói ra?

Hai người bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy mà cho tới bây giờ cũng chưa từng...

Cho nên chị dâu đến nay vẫn là...

Tôi chớp chớp mắt, nhịn không được mà len lén nhìn thoáng qua Tô Tiểu Nhiễm.

Tô Tiểu Nhiễm đỏ mặt, hung hăng trừng mắt liếc tôi một cái, tôi sợ tới mức vội vàng cúi đầu và lập tức thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm ra bộ dạng như không nghe thấy cái gì cả.

Khụ khụ... chuyện liên quan đến quyền riêng tư của người ta, có thể không xen vào thì tốt nhất không nên xen

vào.

Hạ Trường Minh lúc này cũng sửng sốt, ý thức được lời nói của mình đã hơi quá, dừng một chút sau đó xấu hổ nhếch miệng cười, "Được, dù sao cũng là huynh đệ nhà mình, mất mặt cũng không ném ra bên ngoài."

"Anh Hạ, em không nghe thấy gì cả, hay là hai người nói chuyện trước đi? Em ra sân hút điếu thuốc."

Tôi nói xong liền muốn đứng dậy rời đi, lại bị Hạ Trường Minh ấn trở lại trên ghế.

“Huynh đệ cậu cứ an tâm ngồi ở đây, không phải chỉ là

mất đi năng lực đàn ông sao, anh đây cũng không sợ mất mặt, thì cậu sợ cái gì chứ." Hạ Minh thản nhiên cười, lại quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Nhiễm.

Tô Tiểu Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh ta, cũng không hề tỏ ra yếu thế.

Không khí trong phòng ăn trở nên vô cùng nghiêm trọng và kỳ lạ.

Tôi như ngồi trên đống lửa, vô cùng xấu hổ.

Rốt cuộc, Hạ Trường Minh lại rót cho mình một ly rượu, chai rượu vang đỏ vừa mới được mở ra chưa được bao lâu, lại bị chính anh ta liên tục uống hết mấy ly.

Chỉ thấy trên mặt anh ta đang không ngừng cười khổ, nói với Tô Tiểu Nhiễm: "Em không muốn rời đi cũng được, nhưng nghe anh khuyên một câu, nhân bây giờ em vẫn còn trẻ tuổi, hay đi tìm hạnh phúc của mình đi. Chúng ta có thể tạm thời không ly hôn, chờ sau khi em tìm được người mà mình thích rồi, đến lúc đó lại nói chuyện ly hôn, được không?”

"

Lần này đừng nói là Tô Tiểu Nhiễm, ngay cả tôi cũng không nhịn được mà sợ ngây người.

Con mẹ nó, anh Hạ của tôi sao chơi trò hoang dã quá vậy.

Không những không ly hôn, mà còn khuyên vợ mình đi theo đuổi tình yêu đích thực, đây không phải là chủ

động để mình bị cắm sừng sao?

Lòng dạ như thế quả thực khiến người khác phải bội phục!

Trong lòng tôi chỉ yên lặng buông lời châm chọc, nhưng cũng hiểu được ý của anh Hạ. Anh và Tô Tiểu Nhiễm tuy là vợ chồng, nhưng giữa hai người cũng không có tình cảm nam nữ, ngược lại càng giống như một loại tình thương gia đình.



Cho nên anh Hạ mới không hy vọng mình làm lõ mất thời gian tươi đẹp của Tô Tiểu Nhiễm, muốn cô buông cái gọi là báo đáp ân tình đi, đi theo đuổi cuộc sống của chính mình.

Không thể không nói, cho dù nhìn từ góc độ nào, anh Hạ thật sự là một người đàn ông rất tốt.

Tô Tiểu Nhiễm thở dài thật sâu, nói với Hạ Trường Minh: "Được, nếu đúng như lời anh nói, em gặp được tình

yêu đích thực của mình, đến lúc đó em nhất định sẽ nói cho anh biết, sau đó ly hôn với anh, được chưa?"

“Được." Hạ Trường Minh nhếch miệng cười, hài lòng gật đầu.

Anh ta cầm lấy cái chai đang muốn rót rượu, lại phát hiện bình rượu chẳng biết từ lúc nào đã trống không, vì thế mới quyết đoán mở thêm một chai, sau khi rót cho hai người chúng tôi, lại nói với tôi: "Thật ngại quá, người huynh đệ, để cho em phải chê cười rồi. Chủ yếu là những lời này đã nghẹn ở trong lòng từ rất lâu rồi, thật sự không nôn ra thì không vui, nên dứt khoát nhân dịp hôm nay mới nói hết

ra."

“Không sao.”

Tôi từ đáy lòng vươn ngón tay cái, nói: "Anh Hạ, những thứ khác không nói, trí tuệ và lòng dạ của anh, tiểu đệ bội phục!"

Hạ Trường Minh sửng sốt, cười mắng: "Tên tiểu tử thối, châm chọc anh phải không?"

“Đương nhiên không phải rồi, em nói thật mà." Tôi nâng ly lên cụng với Hạ Trường Minh, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Hạ Trường Minh lúc này đã uống đến đỏ mặt, nghe vậy chỉ cười cười: "Cậu có thể hiểu anh là được, anh thật lòng hy vọng chị dâu của cậu có thể theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn, đừng mang áp lực báo ân mà lãng

phí thời gian và tinh lực trên người ông già này."

“Cho nên em mới khâm phục anh." Tôi lại bưng ly rượu lên, bỗng nhiên ghé sát vào bên người Hạ Trường Minh, hạ giọng nói: "Anh Hạ, bệnh của anh... có muốn tôi tìm vài bác sĩ đáng tin cậy, giúp anh xem một chút không?"

Hạ Trường Minh giật mình, lúc này mới phản ứng được tôi đang ám chỉ cái gì, ung dung cười nói: "Bác sĩ trong nước và nước ngoài không biết đã khám qua bao nhiêu lần rồi, đều vô dụng, đã không trị được nữa rồi. Nhưng không sao, tôi đã có một đứa con gái bảo bối, cũng không muốn có con thêm nữa. Nếu như chỉ thuần túy là dục vọng sinh lý mà nói, haha, tôi thật sự không có hứng thú cho lắm, về sau sẽ dồn toàn bộ tinh lực cho sự nghiệp mà thôi.”

Tôi nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, "Trách không được lần trước khi nhìn thấy các mỹ nữ chủ động tiếp cận anh ta, anh ta cũng không hề động đậy, tôi còn tưởng rằng là bởi vì anh quá trung thành với chị dâu, thì ra là không có hứng thú."

“Cút đi." Hạ Minh cười mắng một câu, sau đó lại nâng ly rượu lên, "Nào, cạn thêm một ly nữa.

Lại là một ly rượu xuống bụng, Tô Tiểu Nhiễm nhịn không được, mở miệng nói với hai người chúng tôi: "Hai người có thể đừng chỉ uống rượu được không, ăn ít đồ ăn

một chút được không? Uống như vậy không tốt cho sức khỏe đâu."

“Được được, ăn đi, huynh đệ, mau nếm thử tay nghề của chị dâu cậu." Hạ Trường Minh cười haha.

Đúng lúc này, cửa biệt thự bị đẩy ra, Hạ Đóa Nhi từ ngoài cửa bước vào.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hạ Đóa Nhi đang mặc một chiếc áo thun màu vàng nhạt, quần jean màu xanh nhạt, phác họa đường cong vô cùng hoàn hảo của một thiếu nữ mới lớn, tóc dài màu đen buộc thành đuôi ngựa, tràn ngập hơi thở của thanh xuân.

Tô Tiểu Nhiễm đứng dậy nghênh đón, dịu dàng cười nói: "Đóa Nhi về rồi à, mau lại đây ngồi, hôm nay mẹ làm rất nhiều món ăn mà con thích.

Trong lỗ mũi Hạ Đóa Nhi phát ra tiếng hừ lạnh khinh miệt, cũng không thèm nhìn Tô Tiểu Nhiễm một cái, trực tiếp lướt qua bên cạnh cô.

Bước chân của Tô Tiểu Nhiễm dừng lại, nhưng cũng không để bụng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng.

Hạ Trường Minh thấy thế, không nhịn được mà thở dài, nhíu mày nói: "Đóa Nhi, người khác nói chuyện với con, con không thể lễ phép một chút được sao?"

“Không có gì đâu, không có gì đâu, người một nhà lấy đâu ra nhiều quy tắc như vậy." Tô Tiểu Nhiễm xoay người

và quay trở lại phòng ăn, kéo ghế cho Hạ Đóa Nhi, cười nói: "Con ngồi trước đi, mẹ đi lấy chén đũa cho con."

Hạ Đóa Nhi vẫn không nhìn cô ấy dù chỉ một cái, tự rót cho mình một ly nước trái cây, vừa định uống, thì phát hiện tôi đang ngồi đối diện cô tôi.

“Trần Thiên Vị, sao anh lại ở trong nhà tôi?" Hạ Đóa Nhi trợn to mắt, kinh ngạc nhìn tôi.