Tống Khải vừa ra ngoài ăn trưa về cùng Bảo Dung thì nghe cấp dưới báo lại là Nam tổng cần gặp cậu, nghe đến Nam tổng, Tống Khải không nghĩ nhiều quay sang nói với Bảo Dung một câu rồi đi mất.
_ Tiểu Dung, anh đi gặp Nam tổng, em về phòng làm việc trước đi nha?
_ Dạ.
Đến văn phòng của Nam Phong, Tống Khải gõ vài tiếng vào cửa rồi bước vào, thấy Vũ Tuyết Nhi vẫn thản nhiên ngồi trên đùi của anh, Tống Khải chỉ biết cúi đầu nói chuyện.
_ Nam tổng có chuyện gì dặn dò ạ?
Nghe tiếng nói và hành động kia của Tống Khải cô chỉ biết khóc thầm trong lòng vì anh ôm chặt lấy eo cô chẳng cho cô đi. Xấu hổ chẳng biết giấu mặt đi đâu, cô chỉ biết cúi đầu cam chịu số phận.
_ Cậu cho vài vệ sĩ đi theo bảo vệ phu nhân trong những ngày tới.
_ Có chuyện gì sao Nam tổng?
_ Có người muốn đem phu nhân của các người đi.
_ Chuyện này không thể xảy ra, phu nhân yên tâm tôi sẽ cho người chuẩn bị vệ sĩ tinh anh nhất bảo vệ cô. Tôi xin phép ra ngoài.
Tống Khải mở cửa ra ngoài, vừa đi về phòng vừa lẩm bẩm:
_ Nếu như phu nhân mà bị người khác đem đi thì Nam tổng sẽ ế tiếp, mà ế tiếp tức là lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng kia của Nam tổng, mà gương mặt đó quay lại tức là đụng chuyện gì thì sẽ không sống yên ổn. Haizzzz, phu nhân là vị cứu tinh của cả tập đoàn này không thể nói bắt là bắt được.
Vũ Tuyết Nhi thấy thư kí Tống đã đi liền đưa mắt liếc nhìn Nam Phong nói với giọng không hề dễ nghe:
_ Phong, có phải anh thiếu đòn không? Hay là anh muốn sofa làm bạn với anh? Hay là...
_ Bảo bối, anh có làm gì đâu, anh chỉ ngồi yên có một chỗ thôi mà?
_ Ồ, anh đâu có làm gì, anh chỉ ngồi đây ôm em, thư kí Tống không thể tự nhiên, em cũng vì thế mà cảm thấy xấu hổ, anh là cố ý? Vậy nên...
_ Khoan, anh có thể lấy công chuộc tội.
Vũ Tuyết Nhi nhìn Nam Phong nghi ngờ, đưa tay lên vuốt cằm mắt nheo lại như suy nghĩ ra kế sách gì đó đen tối. Lát sau cô đứng lên đi vòng quanh bàn nói với giọng nhỏ nhẹ:
_ Anh thì có thể làm được gì chứ? Ngoài làm ở đây thì anh còn biết gì?
_ Em nghi ngờ năng lực của anh vậy sao? Anh có thể làm chân sai vặt cho em, có thể hát cho em nghe, nhảy cũng có thể nha!
_ Ồ, chân sai vặt á? Em muốn ăn món truyền thống ở nhà hàng gần đây và nước uống ở gần Nam viên, mỗi thứ hai phần.
_ Em làm thật sao? Không thể tha cho anh hả? Anh biết sai rồi không tái phạm nữa!
_ Nam tổng nói được làm được, anh nhở?
_ Được, nếu phu nhân đã muốn ăn thì anh đây sẽ phục vụ em, đợi anh.
Nam Phong hôn vào trán cô chào tạm biệt rồi đi mất. Ở lại phòng một mình chẳng biết nên làm gì, ngồi vào bàn làm việc của anh nghịch máy tính để giết thời gian.
_ Chỉ cần các người đưa người về thì số tiền còn lại sẽ được chuyển vào tài khoản của các người.
Một người đàn ông ngồi bắt chéo chân trên ghế trong căn phòng riêng của khách sạn, giọng nói trả lời của người đối phương vang lên:
_ Vậy thì Mạc thiếu nhớ chiếu cố anh em bọn tôi một chút nha?
_ Chuyện này mà thành công thì phần của các người sẽ không nhỏ đâu.
_ Được, vậy bọn tôi đi trước.
Một nhóm năm người rời khỏi phòng ngay sau đó. Mạc Tuấn Hiên vẫn ngồi đó, trên tay vẫn còn cầm điếu thuốc chưa cháy được phân nửa. Hắn nhìn vách tường gần đó suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười nói:
_ Vũ Tuyết Nhi, trước kia em là của tôi thì bây giờ cũng thế. Chỉ là thời gian gần đây em không ở cạnh tôi mà thôi, tôi mà thuyết phục em vài câu không chừng em lại quay về bên tôi mà thôi, hứ!
Mạc Tuấn Hiên hút hết điếu thuốc, dập tắt nó rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Nam Phong sau khi mua hết những thứ cô muốn ăn thì tay xách nách mang vào công ty trước bao nhiêu là ánh mắt của nhân viên.
Nhiều nhân viên nữ còn ngưỡng mộ Vũ Tuyết Nhi vì có được anh chồng yêu thương chiều chuộng đến như vậy. Còn nhân viên nam thì nhìn hình ảnh của anh trước mắt mà chẳng dám lấy vợ, nhưng các ông đã sai lầm to rồi, lấy vợ vui lắm nha!!!
Đem lên phòng cho cô, nhìn thấy anh về trên tay còn mua những thứ cô không kêu anh mua, cô chạy đến phụ anh cầm đem đến bàn. Nhìn anh trưa nắng chạy mua đồ cho cô toát cả mồ hôi, với lấy khăn đặt trên bàn để lau cho anh.
_ Có mệt không?
_ Không mệt, anh mua thêm cho em những món khác mà em thích ăn còn có nước ép cam mà em hay uống, bánh ngọt tráng miệng hương matcha nhưng kết hợp với hương khác.
Nghe lời nói và sự chăm sóc của anh mà khiến cô cảm động rơi nước mắt, người đàn ông hai năm nhìn cô bên người khác mà vẫn không từ bỏ để chờ cô, người đàn ông mà bao nhiêu người phụ nữ phải ao ước có được, người đàn ông hoàn hảo như vậy mà cô lại bỏ lỡ hai năm để bên một người chẳng có tương lai. Tuy đến muộn hai năm nhưng sau này mọi chuyện ở tương lai sẽ không bao giờ bị muộn nữa.
Nghe tiếng khóc của người bên cạnh, anh quay sang nhìn cô ngạc nhiên chẳng biết mình lại làm chuyện gì sai khiến cô phải khóc. Luống cuống không biết nên làm gì, anh đưa tay lau nước mắt cho cô rồi hỏi:
_ Bảo bối, em bị sao vậy, đau ở đâu hả, hay là khó chịu trong người? Hay là anh làm gì em rồi?
Không trả lời anh ngay mà nhàu đến ôm chặt lấy anh, anh cũng đưa tay ôm lấy cô. Giọng nói lúc khóc của cô nghe vô cùng dễ thương:
_ Anh có biết là em yêu anh nhiều lắm không? Anh cho em biết thế nào là tình yêu đích thực, cho em biết từ hạnh phúc được dệt nên thế nào, cho em cảm giác được dựa dẫm, được ỷ lại. Phong, em nghĩ anh đã là một phần trong cuộc sống của em, nó không thể thiếu cũng chẳng thể dư.
Anh nghe câu nói của cô mà chẳng thể trả lời, anh dùng nụ hôn của mình thay cho câu trả lời. Nụ hôn nhẹ nhàng không mang theo dục vọng, đơn giản là nụ hôn chứng minh tình yêu của mình với đối phương.
Nụ hôn lát sau mới ngưng lại, anh cưng chiều ôm cô vào lòng nhìn những món ăn trên bàn nói với cô: