Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ

Chương 53: Đối tượng phù hợp thực sự



Đã có kết quả ghép đôi của Từ Thanh Nhiên với người loại E rồi?!

Tổng bộ Hệ thống Linh hồn Bạn đời có tổng cộng hơn ba mươi tầng, gồm khoảng năm đến sáu tòa nhà.

Khi vào cửa, Từ Thanh Nhiên đã xác nhận danh tính với nhân viên lễ tân ở sảnh.

Người này cũng rất quen thuộc với vị "nhân vật nổi tiếng" này của Đế quốc, lập tức hiểu được mục đích của cậu, cười tươi dẫn cậu đến một nơi nào đó ở tầng hai mươi.

Đi trong môi trường lạ lẫm, Từ Thanh Nhiên không khỏi đảo mắt nhìn xung quanh vài lần.

Thiết kế nội thất tràn ngập sự lãng mạn mơ mộng. 

Tường chủ yếu là tông màu xanh nhạt và hồng nhạt với các hình ảnh hoạt hình về linh hồn bạn đời và khẩu hiệu có thể thấy ở khắp nơi. So với hầu hết các cơ quan chính phủ, bầu không khí tổng thể ở đây thoải mái và tự do hơn nhiều.

Khi đi qua, cậu còn thấy một số nhân viên dựa vào cửa văn phòng của trưởng bộ phận, vừa uống cà phê vừa trò chuyện cười đùa.

Dường như ngay cả không khí cũng ngọt ngào.

Ngoài nhân viên ra, còn có nhiều cư dân Đế quốc ra vào để tham vấn về vấn đề linh hồn bạn đời. Bên trong thậm chí còn có các cơ sở tư vấn hôn nhân, sắp xếp hôn nhân và các hoạt động kết bạn cho người độc thân... Tóm lại, đa dạng đủ loại.

"Cậu Từ, nhân viên phụ trách của chúng tôi sẽ đến tiếp đón cậu ngay, xin cậu vui lòng đợi ở đây một lát nhé."

Từ Thanh Nhiên được đưa vào một phòng tiếp khách.

Vài chiếc ghế sofa màu sẫm, bàn trà màu xám trắng và một chiếc TV đang phát sóng quảng cáo về Hệ thống Linh hồn Bạn đời. Phòng lớn kế bên có thể nhìn thấy một số thiết bị y tế và máy móc đặc biệt qua cửa sổ kính trong suốt, có lẽ đó là phòng làm việc.

Nhân viên mang cho cậu đồ uống xong rời đi.

Từ Thanh Nhiên đang trả lời tin nhắn điện thoại.

Toàn là tin nhắn từ Thích Hòa Khiêm và những người quen biết ở học viện gửi đến, họ nghe tin về vụ tấn công khủng bố xảy ra ở Vân Thiên Lâu từ bản tin sáng nay, nên đều chạy đến hỏi thăm tình hình của cậu.

Từ Thanh Nhiên không chủ động nói với họ về bữa tiệc gia đình, nhưng không chịu nổi việc những người này cứ ba ngày một lần năm ngày một lượt hỏi cậu gần đây có kế hoạch gì không.

Cậu trả lời thống nhất: "Có việc nhỏ thôi."

Rồi nhận được một loạt: ? ? ?

"... Nghiên cứu cho rằng, linh hồn con người có thể đến từ những thế giới khác nhau, không gian khác nhau, thậm chí là những chiều không gian khác nhau."

Sau khi quảng cáo trên TV kết thúc một vòng lại bắt đầu lại, vừa hay đến phần giới thiệu và giải thích về linh hồn.

Từ Thanh Nhiên nghe thấy câu nói dường như ngụ ý về sự tồn tại của việc xuyên không này, vô thức ngẩng đầu lên.

Lồng tiếng phối hợp với nhân vật hoạt hình đáng yêu bên trong nói: "Nhà nghiên cứu linh hồn nổi tiếng đương đại ngài Trịnh Bách từng đưa ra luận điểm, cho rằng linh hồn rất giống với năng lượng. Giống như định luật bảo toàn, không sinh không diệt, thông thường cái chết trong nhận thức của chúng ta chỉ có thể xác là mất đi còn linh hồn sẽ tiếp tục tồn tại dưới một hình thức khác."

"Theo lý thuyết về không gian và chiều không gian, thế giới mà linh hồn có thể đi đến là vô hạn."

"Và trong thế giới vô hạn xác suất để hai linh hồn có độ tương hợp cao gặp nhau trong thế giới chúng ta đang sống, thậm chí cùng một quốc gia là nhỏ nhoi đến nhường nào."

"Linh hồn kết nối bởi một sợi chỉ mỏng manh, hãy trân trọng mối duyên này."

Từ Thanh Nhiên: "..."

Hóa ra chủ đề này, cuối cùng vẫn phải quay về chuyện yêu đương.

Cửa phòng tiếp khách rất nhanh lại được đẩy ra từ bên ngoài.

Tạ Thiệu Minh dẫn theo Tạ Nam Y cùng với các nhân viên khác mặc đồng phục của bộ phận Linh hồn Bạn đời bước vào.

Tạ Thiệu Minh trông rất phấn chấn, có vẻ gần đây công việc tiến triển đều tốt.

Tạ Nam Y vẫn nhiệt tình như vậy: "Từ Thanh Nhiên, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Từ Thanh Nhiên đáp lại lời chào của họ, rồi hỏi với vẻ nghi hoặc: "Các người không phải là ở viện nghiên cứu sao? Sao tôi chỉ làm một cuộc kiểm tra độ tương thích linh hồn mà các người cũng đến?"

Tạ Nam Y bĩu môi than phiền: "Cậu không biết đâu, sau khi cậu rời đi ba tôi cứ nhìn chằm chằm vào dữ liệu của cậu, nói rằng linh hồn cậu thị rất đặc biệt. Nghe nói cậu muốn làm một lần ghép đôi nữa với những người loại E, ông ấy cứ nằng nặc đòi đến thu thập dữ liệu, còn đánh cược với người của phòng làm việc rằng dữ liệu kết nối của cậu chắc chắn cũng rất kỳ diệu!"

"Còn về phần tôi." Tạ Nam Y cười hì hì, vén mái tóc đuôi ngựa vàng óng nói, "Tôi là thiên tài Tạ Nam Y mà, đương nhiên là nghiên cứu song song rồi, kết nối linh hồn cũng nằm trong phạm vi công việc của tôi!"

"Chuyên gia có thẩm quyền nhất về hệ thống kết nối linh hồn hiện nay là Trịnh Bách, thầy của tôi đấy... Chính là ông già mà lần trước cậu đã gặp ấy!"

Từ Thanh Nhiên nhớ ra vị Trịnh lão tiên sinh đó.

Tạ Nam Y một khi đã mở miệng là có thể nói liên tục rất nhiều: "Chỉ là bây giờ tuổi càng cao càng lười biếng, gần đây lại đi du lịch nước ngoài rồi, không biết khi nào mới về." 

"Nhưng tôi học rất nhanh, hầu hết những ông ấy dạy tôi đều đã nắm vững, thậm chí Thẩm Đình Dục trước đây --"

Nói đến đây, cô đột ngột dừng lại.

Biểu cảm của Tạ Nam Y, giống như một robot đột nhiên bị ngắt dây điện vậy, cứng đờ.

Từ Thanh Nhiên ngẩng mắt lên, nghi hoặc hỏi: "Thẩm Đình Dục làm sao?"

Tạ Nam Y suýt nữa thì buột miệng nói ra chuyện có khả năng sửa đổi mẫu chip và việc cô còn lén lút giúp Thẩm Đình Dục sửa một lần.

Cô gấp đến mức suýt nữa cắn phải lưỡi mình.

Tạ Nam Y vội vàng tìm cách bổ sung: "... Không có gì, chỉ là, Thẩm Đình Dục cậu cũng biết đấy, cảnh giác cao và rất khó đối phó. Trước đây, việc kiểm tra sức khỏe thể chất và linh hồn của cậu ta và Thiên Dật đều do tôi và bố tôi làm giúp cho!"

Từ Thanh Nhiên im lặng một lúc, rồi bình luận: "Đúng thật."

Tạ Nam Y thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chợt nhớ ra chuyện cô đã lo lắng suốt nửa ngày.

Nghe nói tất cả dữ liệu mới nhất của những người loại E chưa có bạn đời trong Đế quốc đều đã được tải lên hệ thống kết nối ở đây.

Mặc dù lần này đối tượng kết nối bổ sung của Từ Thanh Nhiên chỉ có loại E, nhưng Thẩm Đình Dục vừa hay lại là loại E!

Bấy giờ Tạ Nam Y lo gần chết.

Chuyện lớn như vậy mà Thẩm Đình Dục không báo trước với cô, Từ Thanh Nhiên đột nhiên lại đến. Có nhiều nhân viên như vậy ở đây cô chắc chắn không thể can thiệp nữa, trên đường đến đây cô vẫn liên tục gọi điện cho Thẩm Đình Dục, anh cũng không nghe máy.

Còn tưởng anh sẽ đi cùng Từ Thanh Nhiên, kết quả lại không có!

Trong lúc đang mãi suy nghĩ, Tạ Thiệu Minh và những người khác đã mở khóa cửa dẫn vào phòng làm việc bên cạnh, mời Từ Thanh Nhiên vào để lấy mẫu thông tin linh hồn.

Tạ Nam Y nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ, thở dài trong lòng.

Thôi vậy, cứ để mặc số phận vậy. Nói không chừng là Thẩm Đình Dục đang rung động trong lòng, cây sắt nở hoa, định thử với Từ Thanh Nhiên nên mới không có động tĩnh gì?!

Ngay lúc này đây, Thẩm Đình Dục đang được nhắc đến, vừa mới đến đồn cảnh sát nơi giam giữ Trương Hồng Diễm.

Ngay tại cổng vào của đồn cảnh sát, anh gặp một người quen khác.

Lục Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải anh, trước tiên là ngạc nhiên, sau đó nhíu mày bất mãn nói: "Thẩm Đình Dục, sao anh lại ở đây?"

Hắn khá rất bất ngờ khi thấy anh xuất hiện ở nơi này vào thời điểm này.

Thẩm Đình Dục cười nhạt đáp lại: "Vậy tại Lục Thiếu tướng lại đến đây?"

Lần đầu tiên, Lục Thành cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng và ghét bỏ không hề che giấu từ Thẩm Đình Dục.

Hắn ngập ngừng một chút, biết rằng mình hiện giờ không thể ngẩng đầu lên trước mặt anh và Từ Thanh Nhiên, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tất nhiên tôi đến đây để tìm Trương Hồng Diễm, làm rõ chuyện giữa cô ta và Thanh An."

Ngày hôm đó tại Vân Thiên Lâu, khi biết được sự thật, hắn quả thật rất tức giận, thậm chí đã suy luận ra kết quả từ nhiều phương diện, gần như chắc chắn về sự thật.

Chỉ là sau khi về nhà suy nghĩ bình tĩnh một thời gian, hắn cảm thấy dù có muốn kết tội Từ Thanh An thì cũng phải làm cho rõ ràng. Vì vậy hắn cố ý đến đây một chuyến muốn nói chuyện với Trương Hồng Diễm cũng như hỏi về bằng chứng.

Hơn nữa, Từ Thanh An cũng đã bị giam giữ tại nơi này.

Lục Thành vừa suy nghĩ xong với tâm trạng nặng nề đã nghe Thẩm Đình Dục nói nhạt: "Trùng hợp thật, tôi cũng đến gặp Trương Hồng Diễm."

Nghe vậy, hắn nghi ngờ hỏi: "Anh tìm bà ta làm gì?"

Song Thẩm Đình Dục không có ý định trả lời hắn, trực tiếp sải chân bước qua hắn đi vào đồn cảnh sát trước.

Lục Thành không chịu thua kém, nhanh chóng đuổi theo.

Sau đó hai người lại xảy ra tranh cãi trong đồn cảnh sát.

Theo quy trình bình thường, nếu cả hai đều muốn gặp Trương Hồng Diễm thì phải lần lượt vào. Nhưng Lục Thành không muốn để Thẩm Đình Dục - người đến trước - vào gặp, nên đã đưa ra ý kiến phản đối. Còn Thẩm Đình Dục vốn luôn dễ nói chuyện, lần này thái độ hiếm khi cũng rất cứng rắn, không có ý định nhường nhịn Lục Thành.

Những cảnh sát cấp dưới trong đồn không dám đắc tội với hai vị tai to mặt lớn này, nên cứ mãi kéo dài.

Cho đến khi Tô Văn Húc vừa nói chuyện xong với trưởng đồn tình cờ bắt gặp cảnh này.

Ông tiến đến chào hỏi người quen - Thẩm Đình Dục trước, sau khi biết được nguyên nhân tranh cãi của họ thì nói: "À, dù sao cũng vì cùng một chuyện, hai người cùng vào không phải là được rồi sao?"

Nói xong còn liếc nhìn Thẩm Đình Dục với vẻ mặt kỳ lạ.

Không thể trách ông được, chủ yếu sau khi ông theo anh mình làm quen với Thẩm Đình Dục nhiều năm vậy, hiếm khi thấy anh không thể hiện phong độ.

-- Đặc biệt là vì chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Vì thế, cuối cùng Thẩm Đình Dục và Lục Thành cùng gặp Trương Hồng Diễm.

Báo cáo cho thấy bà ta thực sự đã sử dụng chất kích thích cấm ST-891, xác nhận rằng phần lớn nguyên nhân mất kiểm soát đêm hôm đó là do tác động của thuốc. Hiện tại tác dụng của thuốc đã qua, tinh thần của bà ta đã trở lại bình thường có thể giao tiếp, chỉ là đôi mắt vô hồn, cả người trông rất tiều tụy.

Khi thấy cả hai cùng xuất hiện, Trương Hồng Diễm hoảng sợ một chút, rồi dần dần trở lại bình tĩnh như chết.

Thẩm Đình Dục kéo ghế ngồi xuống.

Lục Thành còn chưa ngồi xuống đã nói với Trương Hồng Diễm: "Tôi chỉ muốn biết chi tiết cụ thể của sự việc và những bằng chứng có thể chứng minh tất cả điều này là sự thật."

Dưới mắt Trương Hồng Diễm là hai vệt thâm đen, bà ta ngước mắt nhìn Lục Thành với ánh mắt u ám.

"Lục Thiếu tướng đang nói về chuyện của Từ Thanh An phải không?" Bà ta hỏi bằng giọng khàn khàn hơi khô khốc.

Rồi lại trả lời trước khi nhận được câu trả lời khẳng định: "Sự thật đúng như tôi đã nói."

"Bởi vì Từ Thanh An phát hiện ra Từ Thanh Nhiên có một... đối tượng phù hợp cao rất tốt, cậu ta không muốn thấy kết quả này xảy ra." Nói đến đây, bà ta lại liếc nhìn Lục Thành, ánh mắt có chút ý tứ sâu xa.

"Vì vậy đã nhờ mối quan hệ giữa dì của cậu ta và tôi để nhờ tôi giúp đổi đối tượng phù hợp cao đó thành người khác."

"Cậu ta cũng khá độc ác đấy, muốn xem cậu bạn thân trúc mã của anh bị sắp xếp cho tên rác rưởi như Trần Thắng Phi." Trương Hồng Diễm cười lạnh nói.

Thẩm Đình Dục cúi đầu, không nói gì.

Lục Thành hơi nắm chặt nắm đấm, không biểu lộ gì trên nét mặt, chỉ hỏi: "Bằng chứng đâu?"

Trương Hồng Diễm nói một cách bình tĩnh và tự tin: "Tôi cũng đâu phải là đồ ngu. Lúc đó tuy rất tin tưởng Từ Thanh An, nhưng giúp người khác làm chuyện vi phạm pháp luật như vậy, tôi cũng phải có một chút thủ đoạn chứ."

Khi Trương Hồng Diễm giúp Từ Thanh An xử lý tài liệu chip của Lục Thành tại Bệnh viện Liên hợp Ngân Long, để không bị phát hiện, hệ thống giám sát trong phòng là do chính bà ta xử lý. Chỉ là để phòng ngừa, trước khi xóa bản ghi Từ Thanh An và bà ta vào tráo đổi, bà ta đã tạo một bản sao.

Lúc đó bà ta do dự rồi để lại một tâm nhãn, chỉ nói với Từ Thanh An là đã liên hệ người chuyên môn tắt và gây nhiễu camera giám sát trong khoảng thời gian đó.

Giống như bà ta hoàn toàn tin tưởng Từ Thanh An, cậu ta cũng tin tưởng bà. Biết bà rất coi trọng công việc, cả hai đều trên cùng một con thuyền, nghĩ rằng dù có chuyện gì xảy ra bà cũng không thể để lộ chuyện này.

Còn về việc Từ Thanh Nhiên sau đó vào phòng làm việc, camera giám sát trong khoảng thời gian đó đã bị hệ thống trên người bà hoàn toàn gây nhiễu, nên khi Trương Hồng Diễm xử lý bản sao không phát hiện ra có gì bất thường sau đó.

"Bằng chứng anh muốn tôi vừa mới giao nộp rồi, video quay rất rõ ràng, anh đi tìm người của đồn cảnh sát là có thể xem." Bây giờ Trương Hồng Diễm chỉ có thái độ chẳng còn gì để mất.

Viên cảnh sát canh gác bên ngoài nhanh chóng mang đến tấm bảng quang học chứa đoạn video giám sát đó, đặt lên bàn trước mặt Lục Thành rồi lại lui ra ngoài.

Lục Thành bước đến bên bàn, chuẩn bị tinh thần trước khi bấm mở video.

Thẩm Đình Dục im lặng, ánh mắt cũng dõi theo nhìn xuống tấm bảng quang học. Từ khi Từ Thanh An vào trao đổi với Trương Hồng Diễm cho đến khi hai người cười nói rời đi, từng cử động đều rõ ràng thu vào mắt anh.

Cuối cùng, Trương Hồng Diễm còn bổ sung: "À phải rồi, quên mất là camera giám sát không có âm thanh, chắc các anh vẫn còn nghi ngờ phải không?"

"Tôi sẽ nói với cảnh sát ngay, để họ kiểm tra thẻ làm việc của tôi. Để phòng ngừa bị uy hiếp vu oan giá họa, khi làm việc tôi luôn gắn một cái kim ghi âm ở đó. Nếu đến nhà tôi, có lẽ sẽ tìm thấy."

Tuy nhiên Lục Thành chẳng còn tâm trí để ý đến đoạn bổ sung này của cô ta.

Hai mắt chăm chú nhìn vào màn hình bảng quang học, cả người hoàn toàn đứng im tại chỗ, có lẽ vẫn đang sốc vì Từ Thanh An thực sự làm ra chuyện như vậy.

Hắn rất tức giận.

Nhận thức về Từ Thanh An trong những năm qua trong chớp mắt đều bị lật đổ, khiến hắn có cảm giác tức giận vì bị lừa dối che giấu.

Thậm chí khiến hắn cảm thấy việc trước đây luôn so sánh cậu ta với Từ Thanh Nhiên trước mặt Từ Thanh Nhiên, cho đến sau này nhất thời mù quáng, cho rằng Từ Thanh An phù hợp làm bạn đời hơn Từ Thanh Nhiên... càng giống một trò cười.

Ánh mắt tình cờ chạm phải Thẩm Đình Dục đang ngồi bên cạnh, hắn lại tự chế giễu cười một tiếng.

Nhìn thấu được sự giả tạo của Thẩm Đình Dục, nhưng lại không nhìn thấu sự giả dối của Từ Thanh An.

Lục Thành trong lòng vô cùng tức giận, xoay người bước nhanh ra cửa, muốn tìm Từ Thanh An để hỏi cho rõ tất cả những gì cậu ta đã che giấu trong quá khứ.

Nhưng ngay trước khi mở cửa, tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa Trương Hồng Diễm và Thẩm Đình Dục.

Thẩm Đình Dục khấu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, hiếm khi để lộ sự lạnh lùng trong mắt ra ngoài: "Tôi vừa xem video, trong đó có động tác sửa đổi dữ liệu chip của cô."

"Vì vậy câu nói của cô rằng cô và Từ Thanh An chỉ có âm mưu mà không thực hiện, cũng là giả."

Câu nói này, là giọng điệu khẳng định.

Trong lúc Trương Hồng Diễm im lặng, Lục Thành cũng dừng động tác mở cửa lại.

... Phải rồi, sao hắn lại bỏ qua chuyện này? Hôm đó ở Vân Thiên Lâu, Trương Hồng Diễm ngụy biện chỉ là nghĩ tới thôi, nhưng nhớ kỹ lại cảnh giám sát vừa xem, Trương Hồng Diễm rõ ràng đã đang sửa đổi và Từ Thanh An cũng đang đứng bên cạnh xem!

Chỉ riêng điểm này, đã đủ để xác định tội xúi giục và đồng phạm của Từ Thanh An!

"Hôm nay tôi đến đây, chỉ có hai câu hỏi muốn hỏi cô."

Phía sau là giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Đình Dục: "Thứ nhất, có phải cô đã sửa đổi dữ liệu chip của đối tượng phù hợp cao với Từ Thanh Nhiên không?"

Trương Hồng Diễm do dự trong biểu cảm.

Cuối cùng dưới ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Đình Dục, cô ta thành thật: "... Đúng vậy, tôi đã thay đổi thật."

Thẩm Đình Dục im lặng.

Trương Hồng Diễm vẫn đang nói tiếp: "Nhưng đối tượng tôi thay đổi thành là Trần Thắng Phi, kết quả các anh đều thấy rồi, Từ Thanh Nhiên không bị đẩy cho gã ta. Tôi..."

Bà ta há miệng, lại không biết nên nói tiếp thế nào.

Rõ ràng rất chắc chắn đã đổi thành Trần Thắng Phi, cuối cùng sao lại thành Thẩm Thiên Dật nhỉ? Hơn nữa sau khi tiễn Từ Thanh An đi bà ta đã không rời khỏi phòng làm việc nữa, cho đến khi làm xong công việc đăng ký dữ liệu chip, chắc chắn không qua tay người khác.

Trừ phi trong quá trình tải lên, có người ở một trạm trung chuyển dữ liệu cấp cao nào đó can thiệp.

Nhưng lúc đó Từ Thanh Nhiên tai tiếng vang dội, trong số những người bả ta biết không có ai là nhà từ thiện lớn sẽ chủ động giúp đỡ. Hơn nữa cũng không ai biết chuyện họ lén lút sửa đổi dữ liệu, ai lại trùng hợp đi bắt đối tượng của Từ Thanh Nhiên để sửa chứ?

Bên cửa, tay Lục Thành đã rút khỏi tay nắm cửa.

Hắn xoay người, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trương Hồng Diễm, vẫn đang tiêu hóa câu trả lời của bà ta.

... Nói là âm mưu, thực ra đã làm rồi!

Từ Thanh An lúc đó đang có mặt, cậu ta tận mắt nhìn Trương Hồng Diễm đẩy Từ Thanh Nhiên xuống hố sâu, thậm chí không có chút cảm giác tội lỗi nào!

Trương Hồng Diễm ở phía bên kia bàn đang suy nghĩ mải mê, trong lúc mơ hồ nghe Thẩm Đình Dục lại mở miệng: "Được rồi."

"Câu hỏi thứ hai, đối tượng phù hợp cao với Từ Thanh Nhiên trước khi bị cô thay đổi thành Trần Thắng Phi, là ai?"

Trương Hồng Diễm bị anh hỏi đến sững sờ.

Lục Thành cũng nghe thấy nghi hoặc, vô thức nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế quay lưng lại với hắn.

... Thẩm Đình Dục có ý gì?

Hắn có ý chỉ dữ liệu phù hợp cao 99% giữa Từ Thanh Nhiên và Thẩm Thiên Dật, là sai? Vậy nếu 99% này không phải là Thẩm Thiên Dật, thì còn có thể là ai?

-- Mặc dù, hắn cũng cảm thấy rất kỳ lạ khi Từ Thanh Nhiên lại ghép đôi với Thẩm Thiên Dật, một người không quen biết, chênh lệch tuổi tác rất lớn, thậm chí không giống người cùng một thế giới.

Lục Thành lại nghĩ, liệu Thẩm Đình Dục có phải vẫn muốn tìm lý do để chứng minh người phù hợp với Từ Thanh Nhiên là chính mình không?

Đang cảm thấy tức giận vì suy đoán này, ngẩng đầu lên, lại phát hiện Trương Hồng Diễm đang nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp.

... ?

Lục Thành trong lòng thót một cái, một ý nghĩ táo bạo và đáng sợ thoáng qua.

Ngay sau đó, liền nghe Trương Hồng Diễm thấp giọng trả lời câu hỏi của Thẩm Đình Dục: "Dù sao kết quả phù hợp đo được lúc đó, là... Lục Thiếu tướng."

·

Hệ Thiên Thần, Trụ sở chính Hệ thống Linh hồn bạn đời tầng hai mươi.

"Cảm ơn sự hợp tác của cậu, bọn tôi đã tải dữ liệu thông tin linh hồn của cậu lên hệ thống thành công rồi!" Tạ Thiệu Minh ngồi trước một đống bảng điều khiển, sau khi dữ liệu vào ghép đôi, cả người lẫn ghế xoay qua cười với Từ Thanh Nhiên.

Hắn vỗ tay một cái, tỏ ra háo hức hơn cả bản thân cậu: "Tiếp theo hãy xem xem, ai sẽ là người may mắn có độ phù hợp cao với cậu nào!"

"Cơ mà muốn vượt qua 99% của cậu và Thiên Dật có vẻ hơi khó đấy?"

Bên cạnh, Tạ Nam Y chống cằm nhìn họ không làm gì, trong lòng lén cười thầm.

Ấy chà lát nữa khi kết quả dữ liệu ra, chắc chắn sẽ làm mọi người giật mình chết mất!

Từ Thanh Nhiên cười cười không nói gì.

Trong lòng hỏi hệ thống: "Lần này họ lấy, là thông tin linh hồn của tôi?"

Hệ thống nói: "Đúng vậy, khác với nguyên chủ!"

"Vì vậy tôi cũng không biết sẽ có kết quả gì, tiếc là phạm vi ghép đôi của anh lần này chỉ có loại E, nếu không anh cứ mạnh dạn đi ghép đôi, có lẽ sẽ không còn độ phù hợp cao như vậy với Lục Thành nữa."

Dừng lại vài giây, nó mới bổ sung: "Trừ khi anh cũng yêu Lục Thành đến chết đi sống lại như nguyên chủ ó."

"Nhưng Lục Thành cũng chưa chắc sẽ thích anh nha, không đạt được hai chiều thì không thể có 99% được."

Thích Lục Thành?

Điều đó không thể nào, người này từ trong ra ngoài đều không hợp ý cậu.

Nhưng... trong số đối tượng kiểm tra ghép đôi lần này, hình như cũng bao gồm cả Thẩm Đình Dục?

Từ Thanh Nhiên nghĩ, cậu cũng khá tò mò nếu cậu và Thẩm Đình Dục kiểm tra, sẽ đo được dữ liệu cao bao nhiêu.

Họ khá hợp nhau nhỉ? Dù không thể trở thành người yêu, ít nhất cũng nên đạt đến mức bạn bè.

Hệ thống cũng rất tò mò.

Thậm chí nó muốn hai người họ có thể trực tiếp đạt 99.99% giá trị cao nhất, như vậy nó sẽ tiến thêm một bước lớn đến việc hoàn thành nhiệm vụ của ký chủ!

Đối tượng ghép đôi hơi nhiều, cần một khoảng thời gian chờ đợi.

Trong thời gian đó, Tạ Thiệu Minh lại nói chuyện với cậu về nghiên cứu dữ liệu linh hồn của cậu: "À Thanh Nhiên này, cậu có thể nói chi tiết hơn về cảm giác cụ thể khi định hình ban đầu không?"

"Trong khoảng thời gian cậu hôn mê, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"

Từ Thanh Nhiên hồi tưởng một lúc, bất đắc dĩ trả lời: "Xin lỗi, tôi thực sự không nhớ gì cả."

Ký ức về khoảng thời gian định hình rất mơ hồ, thậm chí cả giấc mơ cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ duy nhất là Thẩm Đình Dục đã chăm sóc cậu vài ngày.

"Vậy à, cũng không sao." Tạ Thiệu Minh thở dài, "Chủ yếu là viện nghiên cứu chúng tôi gần đây đang nghiên cứu một chủ đề, và tình trạng của cậu đặc biệt phù hợp với giả thuyết của chúng tôi!"

Từ Thanh Nhiên cảm thấy hoang mang.

Tạ Thiệu Minh giải thích: "Từ xưa đến nay, đại chúng thường cho rằng tính cách, sở thích của linh hồn đại diện cho ý thức sâu  của một người. Chúng ta thường ngày không để ý nhưng sẽ vô thức lựa chọn hoặc thể hiện phản ứng phù hợp với sở thích của linh hồn."

"Ví dụ như linh hồn của cậu thuộc loại trí tuệ, có thể sẽ rất thích đọc sách, vô thức đi học hỏi kiến thức mới."

"Vì vậy trong các luận văn trước đây chúng tôi đều tuân theo lý thuyết này, cho rằng ngay từ khoảnh khắc con người được sinh ra, linh hồn đã quyết định sẵn con đường lựa chọn cho mình. Và theo nghiên cứu những năm gần đây, các nhóm linh hồn đặc biệt thuộc loại tinh thần, thực sự đã có dấu hiệu từ khi còn nhỏ."

"Mỗi linh hồn đều có sở trường riêng, những lựa chọn như vậy rất bình thường."

Tạ Thiệu Minh nói một cách nghiêm túc: "Nhưng mà gần đây chúng tôi đang nghĩ, liệu có phải một số linh hồn đặc biệt, khi định hình có nhiều lựa chọn hơn người khác."

"Có thể là vì họ đang trong giai đoạn mơ hồ hoặc là vì họ quá xuất sắc."

"Cũng có thể, ý thức về bản thân của họ rất tốt, thông qua môi trường trưởng thành và trải nghiệm, dẫn đến khi định hình họ có sự khác biệt với con đường đã định sẵn của ý thức sâu. Từ đó nắm quyền chủ đạo trong việc định hình, lựa chọn con đường mà ý thức tự chủ muốn."

Từ Thanh Nhiên nghe hiểu nửa vời, nghĩ rằng những thứ mà người làm nghiên cứu khoa học tạo ra quả là sâu sắc.

Sau đó Tạ Thiệu Minh lại nói với cậu: "Bọn tôi đã tìm thấy trên người cậu dấu hiệu của 'sự lựa chọn' giả định! Cơ mà nguyên nhân cụ thể là gì thì bọn tôi vẫn còn đang nghiên cứu và suy đoán..."

Từ Thanh Nhiên suy nghĩ một lúc, thẳng thắn nói: "Vậy tôi nghĩ lý do phù hợp nhất với tôi, chắc là cái 'quá xuất sắc' đó."

Cậu thực sự cảm thấy bất kể con đường nào, chỉ cần cho cậu thời gian học tập, cậu đều có thể làm tốt.

Tạ Thiệu Minh sửng sốt mấy giây, rồi ngửa đầu cười lớn: "Thanh Nhiên, cậu quả nhiên là người rất tự tin nhỉ, tôi rất đánh giá cao thái độ như vậy!"

"Nhưng nghiên cứu khoa học vẫn cần bằng chứng và lý thuyết, nên nếu cậu nhớ ra chi tiết gì, nhớ thông báo cho tôi nhé!"

Từ Thanh Nhiên đồng ý.

Thời gian chờ đợi kết quả ghép đôi hơi lâu, Tạ Thiệu Minh nói với cậu nếu cảm thấy chán có thể rời đi sớm mà cậu dù sao cũng không có việc gì làm nên quyết định ở lại đợi kết quả.

Vài giờ sau cuối cùng cũng nhận được tất cả dữ liệu.

Thậm chí còn in ra một trang giấy dài.

Tạ Thiệu Minh trực tiếp xem trên màn hình máy tính lớn, càng xem xuống biểu cảm càng ngạc nhiên vui mừng, miệng không ngừng nói: "Ôi trời ơi, cướp cậu từ tay Lục Ôn Niên là quyết định đúng đắn nhất tôi từng làm!"

"Dữ liệu ghép đôi như thế này, thật khiến người ta bất ngờ, quả nhiên rất có giá trị nghiên cứu!"

Những nhân viên khác trong phòng làm việc cũng tụ tập xung quanh Tạ Thiệu Minh, cùng nhau xem.

Tạ Nam Y đứng một mình ở góc phòng, có bảng quang học có thể đồng bộ kết quả dữ liệu theo thời gian thực.

Ban đầu cô như một người xem kịch hay, thích thú xem những dữ liệu ghép đôi đáng gọi là kỳ diệu ở phía trước, cho đến khi cuộn xuống cuối cùng. Cô thấy tên người bạn thân quen thuộc, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đờ khi nhìn thấy dữ liệu ghép đôi.

... Sao có thể?!

Từ Thanh Nhiên chộp lấy bản dữ liệu giấy mà không ai quan tâm, trực tiếp nhìn xuống phần cuối cùng.

Cậu biết Thẩm Đình Dục ở cuối cùng, lần ghép đôi này vốn chỉ là đi qua loa, cậu không quan tâm đến người khác, chỉ tò mò muốn biết về vị Thượng tướng này.

Từ Thanh Nhiên nhanh chóng nhìn thấy kết quả.

Có lẽ những con số ở trên khiến cậu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn có thể đối mặt một cách bình thản.

Ngược lại, hệ thống trong đầu cậu lại hét lớn: "Sao có thể!!!"

Tạ Thiệu Minh trước màn hình lớn vẫn đang hào hứng giải thích với mọi người: "Mấy người nhìn xem, thông thường loại E rất kén chọn, kết quả ghép đôi chỉ có dưới 10% hoặc trên 80%. Nhưng dữ liệu hiện tại cho thấy, hơn 90% linh hồn loại E đều có phản ứng với Từ Thanh Nhiên, độ phù hợp ở mức 30-50%!"

"Thậm chí phần lớn đều xuất phát từ ý muốn của những người loại E, chỉ là..." Tạ Thiệu Minh nói đến đây, cười thở dài lắc đầu, "người kén chọn lại trở thành vị loại D của chúng ta."

Tham chiếu ghép đôi dựa trên kết quả rung động của hai linh hồn.

Dữ liệu cho thấy, phần lớn loại E đều có thể đưa ra một chút phản ứng với thông tin linh hồn của Từ Thanh Nhiên, dù không có ý muốn kết giao với cậu nhưng cũng sẵn lòng trở thành bạn bè. Những người cao đến 50% thuộc loại bị thu hút một phía, bởi vì bất kể với ai, phản ứng từ phía Từ Thanh Nhiên đều dưới 10%.

Nhìn tổng thể, dữ liệu cao nhất lại là người loại E tên Minh Hải.

Nhưng cũng chỉ có 60%, vẫn chưa đạt đến tỷ lệ phần trăm mà chính phủ khuyến nghị phù hợp để kết hôn.

Tạ Thiệu Minh nhìn lại lần nữa đến cuối cùng.

Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại là một tràng cười lớn: "Ấy chà, kết quả đặc biệt này đặt lên hai người này, dường như lại rất hợp lý nhỉ!"

·

Ở phòng thẩm vấn, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trương Hồng Diễm nhìn hai người đàn ông cùng im lặng trong phòng, hai tay lo lắng nắm chặt trên ống quần dài: " Là do Từ Thanh An trước khi đính hôn đã phát hiện độ phù hợp linh hồn của Từ Thanh Nhiên và Lục Thiếu tướng là 99%, lo sẽ ảnh hưởng đến mình, nên mới đến tìm tôi giúp đỡ."

Hơi thở của Lục Thành dần trở nên nặng nề, rõ ràng.

Lời nói của Trương Hồng Diễm giống như một tiếng sấm, trực tiếp đánh vào đỉnh đầu hắn, khiến suy nghĩ vốn đã rất hỗn loạn của hắn trở nên trống rỗng.

Từ Thanh Nhiên và hắn... có độ tương thích linh hồn là 99%?

Từng khoảnh khắc tương tác trong hơn mười năm qua như một bộ phim chiếu nhanh trong đầu hắn, nhưng lại khiến hắn càng lúc càng thở không ra hơi.

Hắn nghe thấy giọng nói của mình run rẩy vang lên, nói với Trương Hồng Diễm hai chữ: "Bằng chứng đâu?"

Cô ấy nói: "Mặc dù tôi đã xóa thủ công bản ghi kiểm tra ghép đôi đã làm cho hai người từ hệ thống bệnh viện, nhưng chỉ cần là dữ liệu thì đều có bản sao lưu bổ sung, nếu anh cần, tôi có thể trích xuất từ tài khoản công việc cá nhân của mình để cho anh xem."

Thẩm Đình Dục ngồi trên ghế sau khi nhận được câu trả lời, lại rất bình tĩnh.

Biểu cảm vẫn không có gì thay đổi, chỉ khẽ gật đầu với Trương Hồng Diễm, nói nhẹ nhàng: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn sự hợp tác của cô."

Sau đó, Trương Hồng Diễm được cảnh sát dẫn ra ngoài.

Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai nhân vật lớn không hòa thuận.

Trái tim Lục Thành truyền đến cảm giác đau đớn như bị cắt xé, trong cơn sốc lâu không thể bình tĩnh, hối hận nhận ra rằng sâu thẳm trong lòng hắn vẫn yêu Từ Thanh Nhiên nhất.

Bởi vì khi biết sự thật, niềm vui sướng lấn át tất cả.

Tình cảm hơn mười năm hắn hoàn toàn không thể buông bỏ... Từ Thanh An đối với hắn tuy rất tốt, họ ở cùng nhau cũng không có mâu thuẫn lớn. Nhưng sự dao động trong tâm trạng, cảm giác rung động trong lòng, vẫn luôn không bằng cảm giác khi ở bên Từ Thanh Nhiên trước đây.

Từ Thanh An nghe lời, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng không thể thực sự mang lại cho hắn cảm giác yêu đương.

Giống hơn là - sống chung qua ngày.

Lúc đó hắn luôn không hiểu được sự khác biệt trong cảm xúc này, chỉ nghĩ rằng vì cả hai đều rất chín chắn ổn định, nên cuộc sống mới bình lặng như vậy. Bây giờ biết được sự thật về độ phù hợp, hắn giống như một người say bị tạt một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo.

Không sao, vẫn còn kịp, tất cả vẫn còn kịp!

Độ tương thích 99%, là con số mà Đế quốc sẽ cưỡng chế sắp xếp hôn nhân, hắn vẫn có thể ở bên Từ Thanh Nhiên! Có dữ liệu này, chắc chắn Lục gia cũng sẽ không phản đối nữa!

Lục Thành nghĩ đến điểm này, ngọn lửa trong lòng đã bị Từ Thanh Nhiên dập tắt từ lâu lại bùng lên hy vọng.

Hắn ước gì có thể lập tức tìm Từ Thanh Nhiên nói về chuyện này, thừa nhận lỗi lầm của mình, hòa giải với anh ấy!

Hắn đang mang tâm trạng phấn khích chuẩn bị rời đi, kết quả cửa vừa mới mở được một nửa, đã bị một cái chân dài đột ngột đưa ra đá trở lại.

Bùm một tiếng, đóng sầm lại.

"Thẩm Đình Dục, anh làm gì vậy?!" Lục Thành quay đầu tức giận hỏi người đàn ông đi đến bên cạnh mình.

Giọng Thẩm Đình Dục, vẫn trầm thấp như thường lệ: "Chuyện cậu và Từ Thanh Nhiên có độ phù thích 99%, vẫn chưa thể công bố ra bên ngoài."

Lục Thành tức giận: "Tại sao không thể?"

Trong lòng nhanh chóng lại có đoán mò, hỏi với vẻ phẫn nộ: "Có phải anh cũng nhắm Từ Thanh Nhiên, nên muốn tranh giành với tôi?!"

Nhưng Thẩm Đình Dục trông có vẻ khá bình tĩnh, dường như không cảm thấy bất mãn với kết quả này.

Ánh mắt lạnh lùng của anh rơi xuống người Lục Thành, cười khinh miệt đáp: "Lục Thành, cậu có phải đã quên mình trước đây đã làm những gì không? Cậu nghĩ Từ Thanh Nhiên bây giờ, sẽ tha thứ cho cậu sao?"

"Cậu đã ép buộc cậu ấy một lần, bây giờ còn muốn ép buộc cậu ấy lần thứ hai sao?"

Lục Thành bị Thẩm Đình Dục hỏi đến sững sờ.

Hắn ngoại tình, ngủ với Từ Thanh An mà Từ Thanh Nhiên ghét nhất, còn vì Từ Thanh An mà cãi nhau với cậu, ép em ấy chấp nhận sự thật chia tay với mình, ép em ấy đối mặt với việc người hắn sắp cưới là Từ Thanh An.

Bây giờ Từ Thanh Nhiên ghét hắn đến thế.

Nếu lúc này tiết lộ sự thật, bắt em ấy phải quay lại với mình dưới hình thức bị cưỡng ép, em ấy thật sự sẽ đồng ý sao?

Nghĩ đến những điều này, Lục Thành lại cảm thấy đau lòng.

Chỉ là một cảm giác buồn bã khó nói nên lời, dường như sự hối hận của hắn bây giờ, đã quá muộn rồi.

Trong im lặng, Thẩm Đình Dục lại nói: "Nếu cậu vẫn muốn ở bên cậu ấy, thì nên trước tiên được cậu ấy tha thứ, được cậu ấy chấp nhận, rồi mới dùng cách như vậy để thông báo với thiên hạ."

"Cậu đã phạm sai lầm lớn như vậy, nếu thật sự còn thích cậu ấy, chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không làm được sao?"

Lục Thành không ngờ Thẩm Đình Dục lại nói với hắn những lời này.

Không có ý định tranh giành Từ Thanh Nhiên với hắn, cũng không có ý định dùng thái độ bạo lực để ép buộc hắn quy phục.

"Cậu tự suy nghĩ kỹ đi."

Thẩm Đình Dục để lại câu nói cuối cùng này rồi rời khỏi phòng thẩm vấn trước.

Anh đi theo đường cũ trở về, thỉnh thoảng có cảnh sát đi qua chào hỏi, anh đều mỉm cười đáp lại từng người.

Thái độ ôn hòa, không khác gì bình thường.

Trong lúc đó còn nhận được một yêu cầu liên lạc từ Kim Dực, nói bên hệ Thiên Ưng đột nhiên có tình huống cần anh giúp xử lý.

Anh vừa đi ra khỏi đồn cảnh sát, vừa trả lời: "Được, tôi sẽ đến ngay."

Giọng nói bình tĩnh, như thể hôm nay anh chỉ đơn thuần đến để tìm một câu trả lời, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ sự thay đổi nào.

Một bên khác, Lục Thành gặp mặt Từ Thanh An cũng đang ở trong đồn cảnh sát.

Từ Thanh An thấy hắn, mắt hơi sáng lên, vui mừng tiến lại gần: "Lục Thành, anh đến cứu em ra -"

Câu nói chưa nói hết đã bị người trước mắt tát một cái tát mạnh vang dội.

Hai mắt Lục Thành ánh lên sự tức giận đỏ ngầu, chất vấn cậu ta: "Cậu đã biết từ lâu chuyện tôi và Từ Thanh Nhiên có độ tương thích 99%, không những muốn giấu diếm, thậm chí còn vì điểm này mà muốn hãm hại em ấy!"

Nụ cười của Từ Thanh An cứng đờ, ánh mắt dần trở nên kinh hoàng.

Trương Hồng Diễm... con mụ già đó lại nói sự thật cho Lục Thành!

Lục Thành bây giờ đối mặt với Từ Thanh An, càng nghĩ càng tỉnh táo: "Thì ra, trong hai anh em Từ gia, người thực sự ghét đến mức muốn đối phương chết đi chính là cậu."

"Cậu lại giả vờ tỏ ra đáng thương như bị bắt nạt, để lấy lòng thương hại. Những lần tình cờ gặp gỡ với tôi trước đây, có phải cũng là do cậu cố ý sắp đặt?"

"Từ Thanh An, trước mặt tôi cậu có mấy phần là thật?!" Lục Thành cảm xúc có chút sụp đổ.

Không thể tin được, trước đây hắn lại vì một người như Từ Thanh An mà làm tổn thương Từ Thanh Nhiên.

Từ Thanh An lộ vẻ yếu đuối, muốn cứu vãn lại: "Không phải đâu Lục Thành, anh hiểu lầm rồi, em thật sự không có..."

Nhưng biểu cảm này từng khiến Lục Thành dao động, giờ đây lại khiến người ta ghê tởm đến thế.

Lục Thành gạt phắt tay cậu ta đang nắm lấy mình, giọng điệu càng lúc càng lạnh nhạt: "Trương Hồng Diễm có rất nhiều bằng chứng trong tay, những tội này cậu đều không thoát được."

"Trước đây là cậu tố cáo Từ Thanh Nhiên, mới khiến em ấy bị bắt đi Tháp Ác phải không?"

"Vậy thì tốt, cậu cũng vào đó để bình tĩnh lại một chút đi."

Lục Thành tuyên bố kết quả này với Từ Thanh An với vẻ mặt vô cảm rồi bỏ đi, mặc kệ Từ Thanh An khóc lóc kêu gào phía sau, cũng không hề mềm lòng.

·

Thẩm Đình Dục một mình trở về phi thuyền, chuẩn bị đến hệ Thiên Ưng xử lý công việc.

Vừa mới đóng cửa xe, điện thoại đã nhảy ra vài tin nhắn.

[Tạ Nam Y: !!!]

[Tạ Nam Y: Anh hai, anh rốt cuộc đi đâu vậy?! Có chuyện lớn rồi!]

[Tạ Nam Y: Kết quả ghép đôi của Từ Thanh Nhiên với những người loại E đã ra!]

Thẩm Đình Dục cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình điện thoại đúng một phút, mới đánh chữ trả lời.

[Bao nhiêu?]

Chỉ hai chữ ngắn gọn, nhưng đủ để Tạ Nam Y quen biết nhiều năm hiểu rõ, câu trả lời anh muốn là gì.

Hai phút sau, câu trả lời của Tạ Nam Y mới gửi qua.

[Tạ Nam Y: ...]

[Tạ Nam Y: Dữ liệu độ phù hợp linh hồn của Từ Thanh Nhiên với anh là 0.00.]

0.00%.

Thẩm Đình Dục nhận được câu trả lời, ánh mắt và biểu cảm vẫn rất bình tĩnh.

Chỉ có ánh mắt dừng lại không nhúc nhích trên mấy số không đó, không biết đang nghĩ gì.

Nửa phút sau, tin nhắn của Tạ Nam Y lại gửi qua, một đoạn dài.

[Tạ Nam Y: Quá ly kỳ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Em chắc chắn hôm đó em không nhìn nhầm, hai người rốt cuộc làm sao từ 99% hiếm có trong lịch sử biến thành cặp đôi 0.00 đầu tiên trong lịch sử vậy?! Dữ liệu thấp nhất mà Đế quốc ghi nhận những năm nay là 0.01, hai người... cái này giống như đang nói, hai người hoàn toàn không phải là người của cùng một thế giới!]

Không lâu sau lại là một tin nữa.

[Tạ Nam Y: Nhưng mà, như vậy vừa hay giải quyết vấn đề mà anh lo lắng nhất phải không? Em nhớ anh rất phản đối mà, vậy cũng tốt, anh sẽ không bị Đế quốc ép buộc kết hôn nữa.]

Thẩm Đình Dục xem xong, không trả lời nữa.

Chỉ gửi một tin nhắn đến chỗ Thẩm Thiên Hành, nói rằng anh có việc đột xuất không thể đến Hệ Thiên Thần, hy vọng hắn có thể đưa Thẩm Thiên Dật về nhà. Cũng nhắn Thẩm Thiên Hành sau khi công việc ở chỗ Từ Thanh Nhiên xong, cùng đón cậu trở về Phi Tinh. 

Dặn dò xong những điều này, anh tắt màn hình điện thoại và ném nó lên ghế phụ lái, rồi khởi động phi hành cơ hướng về Hệ  Thiên Ưng.

Từ Thiên Thần đến Thiên Ưng, nhanh nhất cũng phải mất ba ngày.

Đi được nửa đường, Thẩm Đình Dục lại gặp tai nạn ở một hệ sao trung chuyển nào đó, phi hành cơ bất cẩn rơi xuống khu vực hoang phế ngoại ô.

Chỉ là kiểm soát được kịp thời, nên người không sao lớn, chỉ có xe bay hỏng.

Ở một góc thành phố hoang vắng không bóng người.

Thẩm Đình Dục đạp mở cánh cửa xe bị biến dạng khó mở do va chạm, ra khỏi phi hành cơ đang bốc khói. Trang phục vốn luôn chỉnh tề của anh hiếm khi thấy nhăn nhúm và chật vật như vậy, cú va chạm mạnh khiến cơ thể anh bị đập và có vết thương ngoài da, vết thương đang chảy máu.

Anh ra khỏi đống đổ nát, đi đến chỗ tương đối trống trải rồi gọi một cuộc thông tin cho Tạ Nam Quân.

Đối phương nhanh chóng kết nối, hỏi anh: "Anh đến rồi à? Nhanh vậy?"

Thẩm Đình Dục đáp: "Tôi gặp tai nạn xe, xe bay hỏng rồi, cậu sắp xếp người đến đón tôi."

Âm lượng của Tạ Nam Quân lập tức tăng cao: "Anh? Tai nạn xe? ?"

Gần như tin tức này còn gây chấn động hơn cả việc đế quốc Kian bị nổ tung.

Thẩm Đình Dục không nói nhiều với anh ta, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Tọa độ đã gửi cho cậu rồi, cảm ơn."

Rồi trực tiếp cúp máy, thậm chí quên duy trì vẻ mặt đường hoàng của mình.

Nơi chiếc phi cơ rơi xuống lại là một thành phố cổ nhỏ đã bị bỏ hoang.

Xung quanh vắng lặng không một bóng người, Thẩm Đình Dục bước đi, đến gần bức tường có vẻ nguy hiểm rồi tựa lưng vào đó ngồi xuống, chờ người Tạ Nam Quân sắp xếp đến đón anh.

Anh hơi cúi đầu, một chân co lại, chống khuỷu tay để cổ tay tựa vào trán.

Bàn tay buông thõng vô lực, che đi đôi mắt anh.

Máu tươi rỉ ra từ vết thương do va đập ở thái dương, anh mặc kệ nó chảy xuống từ từ, không lau đi.

Một lúc lâu sau, anh bỗng phát ra một tiếng cười rất nhẹ.

Mang theo chút cô đơn.

Hóa ra, tất cả đều là giả dối.

•••••••

Lời tác giả:

Thẩm thượng tướng: Tỉnh táo một chút, bình tĩnh lại... Không thể bình tĩnh nổi.

#Xin hãy tin tưởng Nhiên Nhiên và Thượng tướng#

#Không có ngược! Cũng sẽ không có những hiểu lầm quanh co!#

==============

Hàng chưa beta, check lỗi hộ tui nhé. Thank you ❣️
— QUẢNG CÁO —