Hệ thống lại hiện lên tin tức: “Chúc mừng thành công tiến hành trợ giúp cùng xử lý quan hệ xung quanh nhân vật chính. Chúc mừng lấy phần thưởng +3 đồng vàng, điểm quan hệ xung quanh +1”
Vậy cũng có thể kiếm vàng ư?
Túc Khê lập tức thấy tiền sáng mắt.
Nàng nhìn trêи bản đồ, hai người kia chạy loạn như rắn mất đầu, còn chạy vào trong phòng chứa củi của Lục Hoán. Nàng lập tức vui vẻ, dịch chuyển bảng điều khiển qua đó.
Hai người kia thở hồng hộc, khụy đầu gối, mặt trắng như tờ giấy.
Người qua đường B nói với vẻ mặt đưa đám: “Rốt cuộc vừa rồi trong phòng bếp là cái quỷ gì thế?”
Người qua đường A thở hổn hển, lá gan như muốn bay ra ngoài: “Sao… sao ta biết được?”
Mà ngay lúc này, họ bỗng có dự cảm không lành. Túc Khê cong ngón trỏ đặt lên ngón cái, búng mạnh vào ʍôиɠ của người qua đường B. Vì sức quá lớn, hắn lập tức bay ra ngoài, bẹp dí ở tường viện, thành một cái hố người.
Người qua đường A sợ ngây người, còn chưa kịp nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì khủng khϊế͙p͙, đã bị bạt tai.
Mà Túc Khê búng một người, tát một người xong, tiếng vàng rơi vào túi vang lên.
Đồng vàng +2, +2.
Túc Khê: Thật sự có được đồng vàng à?
Nàng xắn tay áo, lại tiếp tục.
Chỉ thấy trêи màn hình không ngừng hiện lên +2 +2 +2 +2…
Trong mắt Túc Khê đều là tiền, chơi cực hăng, nói với hệ thống: “Khâu thiết kế tốt đây, cứ như Mario ăn nấm vậy, cứ đụng cái là có tiền.”
Hệ thống:…
Trêи màn hình hiện lên dòng chữ: “Xin đừng có lòng tham không đáy.”, tiếp đó không còn đồng vàng nữa.
Túc Khê nhìn góc phải, số đồng vàng tích lũy là 23, điểm số tích lũy là 4, bĩu môi cảm thấy chưa thỏa mãn.
Mà hai người kia nằm thoi thóp khóc lóc cả buổi, một lúc sau, bị mấy hạ nhân khác cho rằng họ điên rồi kéo đi.
Phủ Ninh vương rất lớn. Ắt hẳn ngoài phủ Ninh vương là kinh thành càng rộng lớn. Nhưng giờ Túc Khê chỉ có thể mở khóa hai góc nhỏ là phòng chứa củi của nhóc con trong game và phòng bếp mà thôi.
Hai nơi này nhanh chóng yên ắng trở lại vì không có người. Nàng cảm thấy khá buồn tẻ.
Không biết nhóc con trong game đang làm gì, bao giờ mới về.
Túc Khê bỗng nghĩ đến hộp thức ăn của hắn còn đang ở phòng bếp, nên nhanh chóng chuyển màn hình đến đó.
Nhưng thấy đống rau yếu ớt ngả vàng trong hộp thức ăn, Túc Khê cũng muốn nôn ra. Nàng nhìn canh gà thơm ngát ở cạnh đầu giường, cảm thấy đống cám cùng rau xanh này sao có thể là đồ ăn cho người chứ?
Hệ thống nhận ra tâm trạng của nàng, đúng lúc nhảy xổ ra như tên trộm gà: “Cho hỏi có muốn đến cửa hàng bỏ ra năm đồng vàng mua đồ ăn không?”
“Không không không.” Túc Khê vẫn duy trì nguyên tắc không nạp tiền: “Ta cứ lục xem trong phòng bếp xem có gì ăn được không trước đã.”
Túc Khê: “Xem này, chẳng phải tiết kiệm được tiền rồi à?”
Hệ thống: …
Xem như nàng giỏi!
Túc Khê đổ đồ ăn trong hộp vào chuồng heo bên phải phòng bếp, sau đó cầm khâu nhục thái lát không biết ai giấu ở đây lên, cướp lấy cho vào trong hộp thức ăn, mang về cất lên tủ quần áo của nhóc con trong game.
Vỗ tay một cái, nàng cực kì hài lòng.
Thời gian trong game trôi qua thật nhanh. Bên Túc Khê mới qua thời gian một ngày, trong game dường như đã là buổi tối ngày thứ ba.
Sương lạnh giăng, ánh trăng treo, nhóc con trong game mới trở về.
Phản ứng đầu tiên của Túc Khê là ngẩng đầu xem vạch sinh mạng bên góc trái, thấy vẫn còn 30%, nhưng vạch thể lực là 5% tiến gần về 0.
Túc Khê cau mày.
Hắn lại đi làm gì thế? Tại sao đầu gối bẩn thỉu, dưới áo choàng ướt đẫm, hơn nữa mặt mày cũng lạnh cóng đến mức tái nhợt.
Đương nhiên, vì Túc Khê keo kiệt, không chịu đổi mặt mày cho nhóc con trong game, thế nên giờ nhóc con trong game vẫn mang hình tượng chibi tay ngắn chân ngắn.
Nhưng dù bề ngoài hắn là chibi, nhưng bước chân rất chững chạc, mặt mày cũng lạnh như băng nên mang đến cảm giác đáng yêu tương phản khiến lòng người ngẩn ngơ.
Sau khi hắn đi đến, dường như ngửi được trong không khí có mùi vị khác thường, chóp mũi giật giật, trán nâng lên, nhìn về hướng tủ quần áo.
Túc Khê quan sát Lục Hoán, thấy nhóc con trong game với nét mặt tinh tế, trong lòng khá hoảng hốt.
Game này sinh động thật. Nhiều lúc nàng thật sự không thể xem nhóc con trong game chỉ là một nhân vật.
Vẻ mặt của Lục Hoán lạnh lùng, đi đến cạnh tủ quần áo, cầm hộp thức ăn xuống.
Mùi hộp thức ăn hôm nay hơi khác lạ, còn nặng hơn ngày thường nhiều, nhưng hắn cũng không để ý.
Hắn tiện tay mở nắp hộp ra, tính đem đổ vào trong bụi cỏ nào đó bên ngoài, nhưng vẻ mặt hắn chợt ngạc nhiên.
Bên trong hộp có món khâu nhục thái lát, óng ánh mịn màng, hương thơm nức mũi.
Phía dưới còn có cơm trắng tinh, vừa ngửi đã khiến ngón trỏ nhúc nhích muốn cầm lấy.
Lục Hoán nhìn chằm chằm.
Chuyện khó lòng tin tưởng lại xảy ra lần nữa.
Phòng bếp luôn mang màn thầu rau dưa đến. Hôm nay sao ả đàn bà kia cố ý dặn dò, còn mang đến đồ ăn nóng hổi?
Rốt cuộc hắn sốt đến mơ màng, hay là vẫn đang nằm mơ?
…
Tác giả có lời muốn nói:
Thiết lập một ngày ở chỗ Túc Khê bằng ba ngày ở chỗ Lục Hoán.