Trình Hào cũng không biết người cha mất liên lạc của Trình Cẩm Hạo, đã trở lại Hương Cảng.
Anh chỉ biết là, thứ ba đến, anh lại nghênh đón thi đấu.
Chiều hôm đó giúp Lâm Vũ Tầm làm xong việc rồi, Trình Hào cũng không đi rèn luyện, anh nói cho Lâm Vũ Tầm: "Ngày hôm nay tôi phải làm ca tối, chờ sáu giờ lại ra ngoài, có thể sẽ trở về hơi trễ."
"Đại khái là mấy giờ về?" Lâm Vũ Tầm hỏi.
"Có thể phải hơn mười giờ." Trình Hào nói: "Tôi đã nói không muốn làm ca tối, nhưng ông chủ muốn tôi làm ca tối vào hai ngày thứ ba cùng thứ sáu, mỗi ngày làm từ bảy giờ tối đến mười giờ, có thể muộn hơn một chút."
Lúc nói chuyện mặt Trình Hào rất chân thành, Lâm Vũ Tầm hoàn toàn không hoài nghi.
Mấy ngày trước Trình Hào đi làm việc, lúc trở lại cả người toàn là mồ hôi, cậu cũng từng hiếu kì, nhưng bởi vì trạng thái tinh thần của Trình Hào rất tốt, trên người cũng không có vết thương, còn nói lúc anh đi đi về về đều là chạy bộ, nên cậu cũng không nghĩ nhiều.
Hiện tại có người muốn thay ca tối với Trình Hào, cũng có thể giải thích được... Buổi tối bảy giờ đến mười giờ, vốn là thời điểm quán bar náo nhiệt nhất.
Sau khi Trình Hào nói với Lâm Vũ Tầm, chiều hôm đó không đi rèn luyện, chỉ ở nhà chơi với Danny.
Trước trận đấu, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều một chút, điều chỉnh trạng thái.
Lúc Trình Hào chơi với Danny, Lâm Vũ Tầm ở bên cạnh đọc sách, đọc sách mà cậu mượn từ chỗ thầy giáo.
Trình Hào hỏi: "Những sách này cậu đều xem hiểu à?"
Lâm Vũ Tầm nói: "Cũng không phải, có vài chỗ tôi xem không hiểu."
"Cái nào?" Trình Hào nhìn thấy sách mà Lâm Vũ Tầm xem không phải quyển sách toán học kia, liền đến gần xem.
Kết quả đó là một quyển sách vật lý.
Trình Hào yên lặng mà lui ra.
Luyện thể dục rất tốn thời gian, còn là tốn rất nhiều rất nhiều thời gian, cho nên học sinh năng khiếu thể dục cấp ba, thành tích phổ biến cũng không tốt.
Anh là một học sinh chuyên môn thể dục, thành tích thì càng không cần.
Lúc trước huấn luyện viên không bắt buộc thành tích của bọn họ.
Chỉ là... Không phải nói toán học trung tiểu học của nước Mỹ đặc biệt đơn giản sao? Lẽ ra có khó như vậy chứ?
Nếu như Lâm Vũ Tầm biết suy nghĩ của Trình Hào, sẽ nói cho Trình Hào biết, cậu không có xem tài liệu giảng dạy của trung tiểu học, mà là sách khác.
Thầy giáo kia của cậu là một người da đen, thích tri thức về toán học vật lý, còn thi đậu vào đại học khá được.
Đáng tiếc chính là, người thầy giáo kia của cậu theo người ta đi đánh nhau đả thương người ở trong trường học, cuối cùng không thể hoàn thành nghiệp học đại học, chỉ có thể ở trong trường này làm thầy giáo.
Lúc mới bắt đầu, người thầy giáo này còn muốn giáo dục người trong trường này thật tốt, nhưng đối mặt với một đám học sinh không muốn học tập, căn cơ rối tinh rối mù, cho dù ông muốn dạy cũng cũng không ai nghe, sau đó ông đành nước chảy bèo trôi, không quản học sinh.
Mặc dù thành tích Lâm Vũ Tầm rất tốt, cũng không có giao tình với ông, nhưng trước đây Lâm Vũ Tầm từng nhìn thấy sách ông đọc, ghi vào trong lòng, hôm qua mới đi mượn sách, mà người thầy giáo kia, thật sự cho cậu mượn.
Trình Hào nghỉ ngơi một buổi trưa, ăn một bữa no, chạy đến quán bar lão George.
Quán bar lão George vẫn là như cũ, chỉ là người biết Trình Hào nhiều thêm... Làm người da vàng duy nhất bên này, bộ dạng anh thật sự rất dễ nhớ.
Thời gian Trình Hào đến đây ngày hôm nay không khác lắm với lần trước, sau đó liền phát hiện, một đám võ sĩ quyền anh tới rất sớm lần trước, ngày hôm nay không thấy một ai.
Ngược lại là lão George đang ăn hamburger uống Coca.
"Hôm nay tôi thi đấu với ai?" Trình Hào hỏi.
Lão George nói: "Còn chưa xác định... Hiện tại mọi người cũng không muốn nhìn cậu thi đấu."
"Tại sao?" Trình Hào hỏi.
"Bởi vì cậu làm cho bọn họ thua." Lão George nói.
Trình Hào: "..."
Lão George nói phải đợi tay đấm khác đến, rồi mới xác định Trình Hào đánh với anh, Trình Hào liền ở phòng nghỉ ngơi chờ.
Mấy ngày nay lúc huấn luyện anh dùng hết toàn lực, hiệu quả vẫn rất tốt, mà thời gian quá ngắn, nếu lão George sắp xếp đối thủ khá mạnh cho anh...
Anh nhất định sẽ thắng! Anh là võ sĩ quyền anh lợi hại nhất! Trình Hào tự nói với mình như thế, bắt đầu điều chỉnh tâm trạng của mình, mà chờ anh điều chỉnh tốt, cả người anh cũng đã tự tin tràn đầy, thậm chí bắt đầu mong đợi đối thủ của mình đến.
Cũng chính là lúc này, nhóm tay đấm lục tục đến.
Người tới thứ ba, chính là Geral bị Trình Hào đánh bại lần trước.
Geral vừa nhìn thấy Trình Hào, liền vọt tới: "Chết tiệt! Lần trước nếu không phải tao sơ ý, nhất định sẽ không thua mày! Ngày hôm nay tao muốn đấu với mày, lại tới một trận!"
"Đến đây!" Trình Hào nhíu mày nhìn về phía Geral.
Trình Hào thoạt nhìn không có gì lo sợ.
Lần trước anh cũng là dáng vẻ như thế, sau đó liền chọc giận Geral, khiến Geral dưới tình huống không bình tĩnh, bắt đầu trận đấu kia.
Lần này... Geral lại tức giận.
Nhưng hắn không có mất lý trí, ngược lại là dùng ánh mắt cừu hận nhìn Trình Hào: "Tao sẽ nói với lão George, chờ trận đầu tiên, chính là chúng ta thi đấu."
"Được." Trình Hào nói.
Geral nhìn Trình Hào một cái, quay người đi ra ngoài.
Lão George đồng ý yêu cầu của Geral, vì vậy, chờ buổi tối tám giờ, hai người Trình Hào cùng Geral bị giới thiệu một phen, chờ lên đài.
Vào lúc này, tất cả tay đấm tham gia thi đấu đêm nay, cũng đã đến đông đủ, ngay cả người sẽ không lên đài thi đấu ngày hôm nay, cũng đến.
Trong những người này, tay đấm mạnh mẽ nhất, chính là người lần trước trào phúng Geral đầu tiên, hắn họ Carpenter, là một võ sĩ nghiệp dư.
Đồng thời, hắn còn là một tay đấm nghiệp dư rất mạnh, được rất nhiều giải thưởng, nếu không phải hắn bắt đầu đánh quyền lúc tuổi tác khá lớn, phỏng chừng đã sớm trở thành võ sĩ chuyên nghiệp.
Nhưng, tuy rằng Carpenter không phải võ sĩ chuyên nghiệp, thực lực của hắn, thật ra là đã vượt một ít võ sĩ chuyên nghiệp hơi kém, tại chỗ của lão George, hắn là mạnh nhất, hắn cũng không dễ lên đài.
Ví dụ như ngày hôm nay, hắn sẽ không lên đài.
Lần trước hắn lên đài, làm đối thủ của Trâu Điên, cuối cùng thua bởi Trâu Điên.
"Carpenter, anh nói bọn họ ai sẽ thắng?" Một tay đấm đứng bên cạnh Carpenter hỏi.
"Geral." Carpenter nói.
"Tại sao? Lần trước rõ ràng là tên tiểu tử kia thắng... Tên tiểu tử kia màu da thật hiếm thấy." Tay đấm kia nói.
Carpenter nói: "Lần trước Geral thất bại, là do hắn sơ suất, mà lần này hắn sẽ không sơ ý."
"Chỉ bởi như vậy?"
"Đương nhiên không chỉ như vậy, quan trọng nhất là, tuy rằng tên tiểu tử này học qua đánh quyền, còn học được kỹ xảo rất khá, nhưng rõ ràng là hắn không trải qua huấn luyện quá nhiều, người như vậy, đánh không thắng Geral muốn liều mạng với hắn." Carpenter nói.
"Liều mạng?" Người kia sững sờ.
Carpenter bật cười một tiếng: "Tên Geral này, cùng đường mạt lộ, hắn mượn tiền Blake, trả không được, Blake sẽ đánh gãy chân hắn."
"Vậy cho dù hắn thi đấu thắng cũng vô dụng..." Tay đấm kia nói. Carpenter là người được rất nhiều giải thưởng thi đấu quyền anh chính quy, đánh quyền ở chỗ lão George, ngoại trừ tiền đặt cược được chia ra, lão George còn cho hắn lệ phí di chuyển, hắn đánh một trận quyền anh, có thể được mấy ngàn đồng, thế nhưng Geral đã sớm sa sút.
Cho dù hắn thắng, cũng không được bao nhiêu tiền, chắc chắn không trả nổi cho Blake —— nếu như hắn chỉ mượn mấy chục đồng, Blake cũng không thể rêu rao muốn đánh gãy chân hắn.
"Ít nhất có thể phát tiết một chút lửa giận... Cậu xem đi, tên tiểu tử kia sẽ thảm." Carpenter nói.
Người nghĩ giống Carpenter có rất nhiều.
Tuy rằng lần trước Trình Hào thắng, nhưng thắng lợi của anh trong mắt người khác, thoạt nhìn là do vận may, là bởi vì Geral bất cẩn.
Dù sao bộ dạng của anh, thoạt nhìn quá vô hại, thi đấu lần trước kết thúc quá nhanh.
Vì vậy lúc này, tuy rằng người đặt Trình Hào thắng nhiều hơn so với lần trước, nhưng càng nhiều người vẫn đặt Geral thắng, thậm chí còn khích lệ Geral: "Geral, đánh vỡ đầu nó đi!"
"Geral, đừng làm loại nhát gan, đánh chết nó!"
"Geral, cố lên!"
...
Mà người cỗ vũ Trình Hào, mặc dù có mấy người, nhanh chóng bị nhấn chìm trong âm thanh khác, còn có một vài người hoàn toàn không chú ý đến cuộc so tài này.
Lần trước, trước trận đấu, Geral còn mắng Trình Hào, lần này hắn không nói, nhảy tại chỗ mấy lần, nhìn chằm chằm Trình Hào.
Trình Hào cũng nhảy tại chỗ mấy lần, làm nóng người thuận tiện thả lỏng cơ bắp trên người.
Sau đó, anh liền tiến vào trạng thái.
Linh hồn của anh phảng phất như thoát ra khỏi thân thể, cũng không có gì lo sợ... Anh phát động công kích trước.
Lần trước Trình Hào một đòn đã trúng, mà lần này không thể thành công, ngược lại là nghênh đón công kích như mưa to gió lớn của Geral.
Trong đôi mắt Geral tơ máu bạo liệt, hắn hận cực kỳ nhìn Trình Hào, không ngừng công kích Trình Hào.
Trình Hào bắt đầu né tránh, tận lực không đấu chính diện với Geral, dù sao thời gian huấn luyện của anh còn thiếu, hạ bàn bất ổn, không thích hợp đối cứng với Geral.
Khán giả bắt đầu im lặng.
"Con khỉ da vàng này phải thua!"
"Tao biết mà, nó nhất định đánh không lại Geral."
"Nó là người Châu Á? Quốc gia nào, sao trước đây chưa từng thấy?"
"Nghe nói là Hoa kiều?"
"Cái quốc gia bím tóc kia á?"
"Cái gì Hoa kiều? Cái gì bím tóc?"
...
Lúc này, tại nước Mỹ còn có rất nhiều người, ngay cả quốc gia Trung Quốc cũng không biết, mà những người biết, ấn tượng về Trung Quốc, cũng dừng lại ở Thanh triều.
Những câu nói này, Trình Hào đang chiến đấu không nghe được, anh cũng sẽ không nghe.
Hiện tại lực chú ý của anh, đều ở trên người Geral.
Trong mắt Geral tràn ngập cừu hận, công kích càng hung ác, Trình Hào rõ ràng cảm giác được, hô hấp của anh dồn dập.
Thi đấu quyền anh nhìn như đơn giản, kỳ thực rất mệt, cho nên thi đấu chính quy mới có thể hai phút hoặc là ba phút một hiệp, đánh xong một hiệp được nghỉ ngơi một phút.
Hiện tại, Trình Hào cẩn thận tránh né, tình cờ công kích một cái, đã kéo thời gian qua bốn phút.
Geral có chút không chịu được.
Ngay lúc này, Trình Hào đánh một quyền về dạ dày của hắn.
Geral tránh thoát, nhưng cùng lúc đó, một cái tay khác của Trình Hào thúc một quyền, đánh vào mặt của hắn.
Mặt Geral lập tức bị đánh lệch sang một bên... Hắn duỗi nắm đấm ra bảo vệ mặt của mình, sau đó Trình Hào tiếp một quyền đánh vào bụng của hắn.
Hiện tại nắm đấm của Trình Hào khí lực cũng không lớn, nếu như là Carpent, bị Trình Hào đánh một quyền căn bản cũng không có chuyện gì, mà thân thể Geral, đã là cung giương hết đà.
Hắn lại bị đánh ngã một lần nữa, rốt cuộc không bò dậy nổi.
Khán giả bên ngoài sân lại một lần nữa yên tĩnh lại.
Trước đó Geral vẫn luôn chiếm thượng phong, người đặt cược Geral thắng đang cao hứng, người đặt cược Trình Hào thắng đang phiền muộn, không ngờ sự tình đột nhiên xoay ngược lại.
Geral thua...
"Geral thằng chết tiệt!"
"Geral chết tiệt!"
"Thậm chí ngay cả người da vàng cũng đánh không lại, Geral mày đi chết đi!"
...
Geral nằm trên đất, bộ dáng rất thống khổ, Trình Hào chú ý tới tình hình của hắn, ra khỏi trạng thái của mình, đi về phía hắn muốn kéo hắn lên.
Anh có thói quen hữu nghị là thứ nhất, thi đấu thứ hai, hơn nữa tuy rằng Geral rất táo bạo, nhưng anh cùng Geral cũng không có thù hận quá lớn, đáng giá nhất là, chỉ vì mấy chục đồng tiền.
Nhưng mà, khi bàn tay của Trình Hào đến trước mặt Geral, Geral hất tay Trình Hào đi.
Không chỉ như vậy, Geral còn đột nhiên nhìn về phía một tay đấm đứng bên ngoài trường đấu: "Dice! Giúp tao! Giúp tao đánh bại nó! Mày nhất định phải giúp tao!"
Trình Hào sững sờ.
Tay đấm gọi là Dice hơi nhíu mày. . Ngôn Tình Ngược
Geral liền hô: "Chỉ ngày hôm nay, đánh ngã nó! Dice, tao đã giúp mày, hẳn mày còn nhớ!"
Tay đấm gọi là Dice nhìn về phía Trình Hào: "Tiểu tử, tao muốn đánh với mày một trận.
"Xin lỗi, tôi không đánh." Trình Hào nói, quyền anh tiêu hao thể năng rất lớn, anh mới vừa đánh một trận, đánh tiếp trận thứ hai, lại đánh cùng một người chưa lên đài.. Đây không phải là tự làm khó mình sao?
"Mày sợ? Cũng phải, người Hoa là thứ không có tiền đồ nhất, đều là loại nhát gan." Dice nói: "Quốc gia bọn mày, chỉ như con chó, bị đánh còn dính vào... Tao cũng không biết tại sao quốc gia bọn tao phải thiết lập quan hệ ngoại giao với quốc gia bọn mày.
Dice nói những từ, rất có ý tứ sỉ nhục, hắn nhìn Trình Hào, càng mang theo xem thường.
Trình Hào cũng không phải một người kích động, anh cũng đã sớm biết, kì thị chủng tộc ở đây rất thông thường.
Thậm chí anh còn nhiều lần nghe người ta chửi mình là khỉ da vàng.
Mà người trước mắt này, không chỉ mắng anh, còn mắng quốc gia anh.
Sắc mặt Trình Hào trở nên khó co hết sức: "Tôi đồng ý đánh với anh."
"Tao sẽ để mày quỳ xuống van xin tao." Dice nói.
"Rốt cuộc là ai quỳ xuống còn chưa chắc chắn." Trình Hào nói, đồng thời nhìn về nhân viên phục vụ quán bar phía cách đó không xa: "Cho tôi mấy cái hamburger! Lát nữa trừ vào tài khoản của tôi! Tôi vẫn chưa ăn cơm tối!"
Nói xong, Trình Hào nhìn về phía Dice: "Chờ tôi ăn no, nhất định sẽ đánh cho anh gọi mẹ!"