*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Nguyệt và Trương Ngu Ca sau khi nhìn thấy người đàn ông mang cái trống da thú lớn thì đều bị dọa cho phát sợ.
Cho dù Lý Nguyệt bây giờ cũng đã là một cao thủ luyện võ thì phản ứng đầu tiên của cô ấy vẫn là hoảng sợ.
Dù sao thì cô ấy cũng là một bước lên trời, đạt được cảnh giới võ tôn chỉ trong vòng nửa năm, cho nên các phản xạ theo bản năng rất khó để từ bỏ được.
Về phần Trương Ngu Ca thì càng hoảng sợ hơn nữa, lúc trước đã bị người đàn ông này dọa cho chạy mất dép.
Lúc này cô ấy mặt mũi trắng bệch núp sau lưng Lý Nguyệt, có thể nhìn ra được là cô ấy đang thật sự hoảng sợ.
Nhưng mà.
Sau khi Tô Thương nhìn rõ mặt của người đang đến đó thì anh liền nở một nụ cười.
Bởi vì người đàn ông mang cái trống da thú này không phải ai khác, chính là Trương Mộ Cổ.
Lần tạm biệt trước, đã là nửa năm trước rồi, không ngờ Trương Mộ Cổ vậy mà vẫn đang ở Giang Bắc.
Sau khi nhận ra Trương Mộ Cổ, Tô Thương cũng không tiến lên trước, mà tiếp tục đứng ở phía sau Lý Nguyệt và Trương Ngu Ca, anh muốn dạy dỗ Trương Ngu Ca một chút.
Cô ấy không phải sợ Trương Mộ Cổ sao, vậy thì cứ để Trương Mộ Cổ dọa cô ấy cho đã đi, xem cô ấy còn dám phách lối như vậy nữa không.