Sắc mặt Tô Vô Kỵ đều xám đen lại, bản thân ông ta đã ngông cuồng nửa đời người, lúc trẻ thì bắt chẹt các ngọn núi lớn, thập đại gia tộc, nhưng tuyệt đối không thể ngờ rằng, lúc này đây, bản thân lại bị chắt trai bắt chẹt lại.
Vạn vật đều có luân hồi, vũ trụ sẽ không bỏ qua cho bất kì ai cả.
Tô Vô Kỵ không nhịn được bèn thở dài một hơi, uất hận liếc nhìn Tô Thương một cái, cuối cũng cũng đồng ý.
"Tô Thương, thằng nhóc con của cháu được đấy, đến ông cố mà cũng dám lừa gạt, được đấy.”
Tô Vô Kỵ nhìn sang Tô Thương, rồi nói: "Nói đi, cháu muốn cái gì, hôm nay ông nhận thua."
"Ông cố, ông đừng nói như vậy, cháu lừa ông lúc nào chứ, cháu trai chỉ muốn ông tặng cho cháu một chút quà gặp mặt thôi mà."
Tô Thương khẽ cười nói: "Từ khi cháu sinh ra đến giờ, ông cố cũng chưa từng nhìn mặt cháu, lần đầu gặp mặt, không thể tặng chút quà sao ạ?"
Tô Vô Kỵ nghe thấy vậy, sắc mặt lại càng xám lại, được lắm Tô Thương, lừa dối thì cứ lừa dối, lại còn nói kiểu giả nhân giả nghĩa đó làm gì, quá là vô liêm xỉ.
"Cha"
Tô Tinh Hà đứng bên cạnh nghe thấy vậy, như muốn nhắc ông cố tổ một câu, cậu bé nhỏ giọng nói: "Lúc trước lần đầu tiên cha nhìn thấy con, cũng không đưa cho con quà gặp mặt, vậy cha dựa vào cái gì mà yêu cầu ông cố tổ đưa quà gặp mặt cho cha chứ.."
Ha ha ha, không hổ danh là chắt trai tốt của ông cố tổ, biết bảo vệ ông cố tổ, được, tốt lắm.
"Tô Thương, cháu nghe đây, chắt trai của ông nói có lý biết bao, đến bản thân cháu còn không làm được, dựa vào cái gì mà yêu cầu ông…"
Tô Vô Kỵ đang nói, kết quả lại nhìn thấy Tô Thương đưa tay búng vào trán Tô Tinh Hà
Á!
Tô Tinh Hà đau đến nỗi nước mắt chảy giàn giụa, vôi xin tha thứ: "Đau quá cha, nhẹ tay một chút, con sai rồi, con không nói nữa."
Ầm!
Tô Thương không cho Tô Tinh Hà cơ hội, mà búng vào trán cậu bé thêm một cái nữa.
"Ông cố tổ, cứu cháu với, ông mau nhìn cha cháu đi, thế mà cha lại dám đánh cháu trước mặt ông, như thế còn có đạo lý, còn có vương pháp không chứ!"
Tô Tinh Hà cũng không diễn kịch nữa, nghiến răng nói: "Không phải ông cố tổ vừa với nói, đưa con đến là để đánh cha con sao, ông mau đánh ông ta đi, tuyệt đối đừng có tha cho ông ta!"
"Tinh Hà, cháu đừng có nói lung tung." Tô Vô Kỵ sắc mặt biến hóa, vội vàng nhắc nhở.
Đồng đội heo à.
Còn không thấy rõ tình hình sao, ông cố tổ ông đây, cũng đã bị nhốt lại ở trong trận pháp, không thể ra ngoài được hay không, tất cả chỉ chờ một câu nói của cha cháu thôi đấy.
Lúc này cháu đem mục đích của chúng ta nói ra đây, không phải là muốn ông cố tổ mất mạng sao, trời ơi đồ nào ngắn này.
"Ông cố tổ, ông lợi hại như vậy, thì sao phải sợ cha cháu chứ, ông là trưởng bối, ông đánh ông ta, ông ta đâu dám đánh trả lại chứ phải không?"
Tô Tinh Hà nói tiếp: "Khi ông ra tay, cháu sẽ ở bên cạnh cổ vũ cho ông, để ông đánh bại ông ta!"
"Tô Tinh Hà."
Tô Thương nghe thấy vậy, khóe miệng liền nở một nụ cười giễu cợt, nhanh chóng nắm véo một bên tai của Tô Tinh Hà, rồi nói: "Tên nhóc con này, đúng là không biết yên phận mà."
"Lúc trước cháu đã đoán ra rồi, ông cố che giấu thân phận, muốn khiêu chiến với cháu ở trong động phủ, khiến cháu không thể nó thoát ra được, bây giờ xem ra, là cí người đứng sau giật dây ông."
Tay Tô Thương dần dùng sức, nghiêm khắc nói: "Con tuổi còn nhỏ, mà đã căm hận cha, muốn lợi dụng trưởng bối để trừng trị cha, quá đáng lắm rồi đấy.!"
"Cha, oan uổng quá, đến đây để đánh cha, là do ông cố tổ âm mưu đấy, chính là ông cố tổ… "
Tô Tinh Hà đang muốn giải thích, nhưng lại bị Tô Vô Kỵ ở trong trận pháp ngăn lại.
"Tô Thương, cháu đoán không sai, đúng là Tinh Hà đã giật dây ông cố, ông cũng nhất thời hồ đồ, nên đầu óc không được tỉnh táo."
Ánh mắt của Tô Vô Kỵ, dừng lại trên người Tô Tinh Hà, nói với ngữ khí giáo huấn: "Tinh Hà, ông cố nói cho con biết, cha cháu đánh cháu, đó là vì nó thương cháu, cháu chưa từng nghe câu ‘yêu cho roi cho vọt à’."