Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 2244





"Nói đi thì cũng nói lại, Khuê Long, vết thương của anh khôi phục rất nhanh, mấy ngày mà đã khỏi hẳn rồi." 

Phong Khê thiếu gia cười giễu cợt nói:"Suýt nữa thì quên mất, anh là thiếu tộc chủ của Long tộc, lần này đến trái đất, chắc trên người có không ít vật chí bảo nhỉ.  

"Khuê Long, chia cho tôi một ít đi, nếu anh cho tôi mấy đồ tốt kia, đợi đến lúc Viêm Long tiên đế đến, tôi có thể suy nghĩ nói mấy câu tốt đẹp về anh ở trước mặt ngài ấy đó." 

Phong Khê thiếu gia nói thêm: "Nếu không, tôi sẽ nói sự thật, nếu Viêm Long tiên đế biết anh có ý phản loạn, chắc chắn anh sẽ chết ngay tức khắc." 

"Ha ha, cảm ơn lòng tốt của anh nhé, nhưng tôi không cần, bây giờ tôi muốn giết anh, còn về sự an nguy của tôi, cũng không cần anh quan tâm." Khuê Long cười nói. 

"Anh giết tôi á?" 

Sắc mặt Phong Khê trầm xuống, giọng lạnh lùng nói: "Khuê Long, khẩu khí của anh cũng lớn thật đấy." 

"Thực lực của chúng ta cũng không chênh lệch là mấy, cho dù không có chùy Tử Kim, mà anh muốn giết tôi, thì cũng không thực tế tẹo nào đâu nhỉ?" 

"Đó là ngày trước thôi, bây giờ thì khác." 

Khuê Long khẽ cười một tiếng, sau đó liền phóng ra một luồng khí tức vô cùng kinh khủng, cứ thế mà phóng về phía Phong Khuê.  

Dưới cái uy thế này, sắc mặt của Phong Khê thay đổi rõ rệt, cơ thể không thể nào thay đổi được, đến linh khí cũng không thể sử dụng nổi.  

"Cái gì!" 

Phong Khê vô cùng hoảng sợ, giọng run rẩy nói: "Khuê... Khuê Long, anh... Sao anh lại mạnh như thế, cảnh giới của anh là gì vậy?" 

"Chuẩn tiên đế, sơ kỳ!" Khuê Long nở nụ cười. 

"Chuẩn tiên đế, sao lại là chuẩn đế thế!" 

Mặt mũi Phong Khê tràn đầy sự ngạc nhiên, hoảng sợ nuốt nước miếng, rồi mới kịp phản ứng lại, vội nói gấp: "Khuê Long, anh không thể giết tôi được, chẳng mấy chốc mà Viêm Long tiên đế sẽ đến trái đất, nếu anh giết tôi, thì sẽ không thể giải thích với ngài ấy được.” 

"Nếu anh không giết tôi, thì tôi sẽ phối hợp diễn kịch với anh, tôi sẽ khen ngợi anh ở trước mặt Viêm Long tiên đế, để ngài ấy khen thưởng anh." 

"Không cần đâu." 

Khuê Long lắc đầu, nhìn Phong Khê như nhìn một tên ngốc vậy, khẽ cười nói: "Phong Khê, anh thật là ngốc, anh đã bị người khác bán đi rồi mà cũng không biết à." 

"Nể tình anh sắp chết đến nơi rồi, nên tôi sẽ nói sự thật với anh." 

Khuê Long nói tiếp: "Thực ra, anh chỉ là một con cờ của Viêm Long Tiên Đế thôi, anh ta đã để lại trong người anh giọt máu của anh ta, và một phần sức lực của linh hồn, thông qua một phương pháp thần bí được che giấu rất kĩ, cho dù là cảnh giới tiên đế, cũng không dễ dàng phát giác ra." 

"Anh sống, thì sự sắp xếp của Long Viêm, không có hiệu quả nữa, chỉ khi anh chết, thì tình thế sẽ khác." 

Khuê Long tiếp tục nói: "Nếu anh chết rồi, thì sức mạnh linh hồn của Viêm Long tiên đế, sẽ chiếm lấy cơ thể của anh, hung hòa với máu trong cơ thể, rồi sẽ bộc phát ra sức lực kinh người." 

"Đương nhiên, đây chỉ là một trong những giai đoạn mà thôi, còn điều quan trọng nhất, chính là khi linh khí khôi phục, trận pháp bảo vệ trái đất sẽ kém đi." 

"Khi đó Viêm Long Tiên Đế, sẽ hạ thấp toàn bộ linh hồn của bản thân, rồi sống nhờ trong cơ thể người khác." 

Khuê Long cười giễu cợt nói: "Đến lúc đó, ít nhất Viêm Long tiên đế cũng sẽ bộc phát ra thực lực của cảnh giới tiên đế sơ kì, thậm chí là cảnh giới tiên đế trung kỳ, chắc chắn sẽ vượt qua cả chuẩn tiên đế." 

"Một khi có được thực lực kinh khủng như vậy, thì Viêm Long sẽ tùy tiện giết hại mọi người ở trái đất." 

Khuê Long nói tiếp: "Đúng rồi, anh còn nhớ đến Thanh Hải không, anh ta nhận được mệnh lệnh của tiên đế, lúc nào cũng ở bên cạnh anh, lí do là đợi đến thời khắc mấu chốt sẽ giết hại anh đấy. " 

"Phong Khê, bây giờ anh đã hiểu ra chưa, trong mắt Viêm Long, anh chỉ là loại tép riu thôi." 

"Cái gì!" 

Phong Khê nghe thấy vậy, cả người đều ngơ ra, biểu cảm vô cùng phức tạp.  

"Bây giờ linh khí còn chưa khôi phục, nếu bây giờ tôi giết anh, thì Viêm Long tiên đế không thể hạ thấp sức mạnh linh hồn, nếu dựa vào linh hồn bên trong cơ thể của anh, nhiều nhất anh ta chỉ phát huy được thực lực của cảnh giới chuẩn tiên đế thôi." 

Khuê Long khẽ cười nói: "Chuẩn tiến đế thôi mà, cảnh giới này tôi không sợ, nếu có thì sao chứ?" 

"Cho nên, Phong Khê, anh đi chết đi suối,!" 

chapter content