Nhưng nếu như thế, vì sao Thạch Hiên kia lại dẫn người tới Giang Bắc, ý định huỷ diệt Tô gia?
<
Tô Thương nhíu mày, nhất thời trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Advertisement
“Cháu trai lớn,”
Thạch Vân Phi đương nhiên nhìn ra nghi ngờ của Tô Thương, liền giải thích: “Như vừa rồi tôi đã nói với cháu đấy, chuyện này tương đối phức tạp.”
“Nói đơn giản hơn, cha cậu Tô Thần Binh và mẹ cậu Thạch Ngọc Yến kết duyên, không được sơn chủ Thái Sơn chấp thuận.”
“Năm đó Tô Thần Binh trộm đưa em gái Thạch Ngọc Yến của cậu đi, biến mất suốt mười bảy năm trời.”
Thạch Vân Phi nói tiếp: “Cha cậu, cũng chính là ông ngoại cháu, sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn, từ khi còn nhỏ ông ta đã rất yêu thương mẹ cháu rồi, thậm chí còn bồi dưỡng mẹ cháu thành người thừa kế của vùng đất tế trời.”
“Mẹ cháu cũng chẳng chịu thua kém, thiên phú võ đạo kinh tài tuyệt diễm, là áp lực của cả một thời đại.”
“Nhưng mười bảy năm sau, lúc vùng núi tế trời lần nữa tìm được mẹ cháu, bà ấy mất hết chân khí, trở thành người thường, điều ấy khiến ông ngoại cậu tức điên, lúc đó chỉ muốn giết chết Tô Thần Binh và cháu.”
Thạch Vân Phi tiếp tục nói: “Tuy nhiên, mẹ cháu đau khổ cầu xin, lấy cái chết đe dọa, cuối cùng ông ngoại cháu mới thủ hạ lưu tình, tha cho Tô gia, đưa mẹ cháu đi, hơn nữa còn hạ lệnh, cấm bất luận kẻ nào của Thái Sơn tới Tô gia gây rắc rối.”
“Chờ một chút.”
Nghe đến đó, Tô Thương có chút kích động, nhịn không được hỏi: “Vừa rồi ông nói, sơn chủ Thái Sơn mang mẹ tôi đi, nói cách khác, mẹ tôi…… bà ấy còn sống?”
“Không sai.” Thạch Vân Phi gật đầu nói: “Hiện giờ Ngọc Yến đang ở vùng núi tế trời.”
“Tốt quá rồi!”
Tô Thương vui mừng khôn xiết, mặt toát ra vẻ vui sướng.
Mẹ chưa chết, chưa chết!
Ha ha!
Nhớ lại bộ dáng ôn nhu hiền thục của mẹ, khóe miệng Tô Thương nhịn không được cong lên.
Có điều anh bình tĩnh lại rất nhanh, tầm mắt nhìn về phía Thạch Vân Phi, nhàn nhạt nói: “Những lời ông mới nói, tôi tạm thời tin, nhưng vùng núi tế trời mấy người, cuối cùng vẫn phái người tới Giang Bắc, mấy hôm trước, cha tôi và ông tôi thiếu chút nữa bị giết chết rồi, món nợ này, định tính thế nào hả!”
“Ai.”
Thạch Vân Phi nghe vậy, thở dài một hơi nói: “Cháu trai lớn à, Thạch Hiên không hề bị ai bày mưu đặt kế cả, nó tới Giang Bắc, hoàn toàn là chủ ý của chính nó, không liên quan gì tới vùng núi tế trời cả.”