Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 670



"Hai anh em chúng ta...Ấy...Hai cha con chúng ta liên thủ lại, nhất định sẽ khiến cho nhà họ Trương long trời lở đất!"  

"Con muốn xem trò náo nhiệt gì chứ, ngoan ngoãn ở trong vòng tay chứa đồ đi."  

Tô Thương lườm con trai mình một cái, suy nghĩ một phát liền đem Tô Tinh Hà đưa vào trong vòng tay chứa đồ.  

Advertisement

"F*ck."  

"Cha, cha vô vị quá đi, chuyện báo thù náo nhiệt như vậy, vậy mà không gọi con đi cùng, mau thả con ra, con muốn một đánh mười..."  

Tô Tinh Hà tức giận, nhảy nhót loạn xạ ở trong vòng tay chứa đồ, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu la.  

Tô Thương cũng không thèm để ý đến cậu bé, anh đi đến tiệm ăn vặt mua một đống đồ ăn để chặn họng con trai mình lại.  

Tiếp theo đó.  

Tô Thương dựa vào google map trên điện thoại, thi triển Chỉ xích thiên nhai, hướng thẳng về phía Bát Cảnh Sơn.  

Sau khi đến gần Bát Cảnh Sơn, Tô Thương liền tắt google map của điện thoại.  

Bởi vì anh và Hứa Sơn Cư đã ký khế ước chủ tớ, cho nên ở trong một phạm vi nhất định thì anh có thể xác định được vị trí của Hứa Sơn Cư.  

Vài phút sau.  

Bóng dáng của Tô Thương đã xuất hiện ở Bát Cảnh Sơn, đồng thời nhanh chóng tiến vào một sơn động trong đó, ở nơi đó anh nhìn thấy Hứa Sơn Cư.  

Giờ phút này.  

Toàn thân Hứa Sơn Cư chằng chịt vết thương, ông ta đang ngồi khoanh chân lại ở sâu trong sơn động, ông ta đang ngồi thiền để điều tức cơ thể.  

Nhưng ông ta bị thương quá nặng, chân khí tiêu hao gần như cạn kiệt, hơi thở yếu ớt, có điều tức cũng không tác dụng gì, chỉ là có thể kéo dài được chút thời gian trước khi chết mà thôi.  

Nếu như Tô Thương không xuất hiện thì e rằng không đến ba ngày thì Hứa Sơn Cư sẽ chết chắc ở trong sơn động này.  

"Cậu chủ!"  

Nhìn thấy Tô Thương xuất hiện, Hứa Sơn Cư vô cùng kích động, lập tức kết thúc trạng thái tu luyện, biểu cảm tràn đầy cung kính, ông ta định đứng dậy để thể hiện lòng tôn kính của mình.  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, sau đó ngăn cản lại: "Ông đừng động đậy, bị thương nặng như vậy, căn bản không thể tự khỏi được, trong điện thoại sao lại không nói cho tôi biết chứ?"  

Hứa Sơn Cư nở một nụ cười, nói: "Thuộc hạ bỏ lại Vương đại thiếu gia mà chạy trốn một mình, đến nổi còn không biết Vương đại thiếu gia sống chết ra sao."  

"Nếu như cậu đã đến thành phố rồi, thuộc hạ sao còn dám nhờ cậu cứu tôi trước chứ, đương nhiên cứu Vương đại thiếu gia quan trọng hơn rồi."  

Tô Thương nghe vậy, lại hỏi: "Ông không sợ mình sẽ chết vì bị thương nặng sao?"  

"Sợ."  

Hứa Sơn Cư gật đầu, sau đó nói: "Nhưng tất cả đều có số mệnh của nó, tôi làm việc không tận lực, trong lòng cũng xấu hổ không thôi, chết thì chết vậy."  

"Ha ha."
— QUẢNG CÁO —