Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 734



Lúc này, tên cao thủ thiên tông hậu kỳ ở bên ngoài cười nói: "Vương gia nhà chúng tôi có gì không tốt chứ, sao cô cứ phải nhất quyết từ chối cậu ta như vậy?"  

Người nói lời đó chính là một bà già, thực lực thâm sâu khó lường, là cao thủ mạnh mẽ thứ hai ở trong Vương phủ.  

Advertisement

Mặc dù cùng với hai người còn lại, đều là thiên tông hậu kỳ, nhưng bà ta đã gần tới thiên tông đỉnh phong rồi, lực chiến đấu đương nhiên sẽ khác nhau.  

Hơn nữa, bà già này, chính là người hầu của bà cố ngoại Long Từ Hành, địa vị vô cùng cao, ở trong vương phủ chỉ đứng sau Long Từ Hành và Cổ Hồng Nguyệt.  

Advertisement

"Hừ!"  

Tô Dực Cân liếc bà già một cái, ánh mắt lạnh lùng nói: "Chỉ là loại mặt người dạ thú mà thôi!"  

"Ha ha, Tô tiểu thư nói vậy sai rồi."  

Bà già Vương phủ cười nói: "Thật không dám giấu giếm, Vương gia nhà ta ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm qua, nhưng rất nhanh thôi cậu ấy sẽ phong tỏa thành phố, trở thành tân hoàng thượng."  

"Tô tiểu thư, nếu như Vương gia vô cùng yêu thích cô như vậy, sao cô không cùng ngồi một chỗ với cậu ấy mà làm chủ của thiên hạ này?"  

"Cái gì, Bình Thân Vương vậy mà lại có dã tâm đó sao!" Tô Dực Cân sắc mặt đại biến, lần đầu tiên cô ấy nghe được tin tức này.  

"Giang sơn đổi chủ, tùy thời đều xảy ra chuyện, cũng là chuyện bình thường, có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ."  

Bà già Vương phủ cười nói: "Vì cơ hội này, Vương gia chúng tôi đã phải bày mưu tính kế nhiều năm nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy ngày sau, cậu ấy sẽ khoác hoàng bào lên người cho mà xem."  

"Tô tiểu thư, bà già này khuyên cô đừng cứng đầu nữa, đi theo Vương gia nhà chúng tôi đi."  

Bà già Vương phủ đôi mắt đục ngầu, nhìn Tô Dực Cân, lạnh giọng nói: "Bà già này có thể nhìn ra được, vương gia nhà chúng tôi là thật lòng với cô, hoàn toàn không phải là hứng thú nhất thời."  

"Cậu ấy vì thái độ của cô mà buồn vui theo, như vậy, không tốt cho lắm."  

Bà già Vương phủ chăm chú nhìn Tô Dực Cân, trong mắt bỗng lóe lên một tia sát ý, trầm giọng nói: "Nếu như cô cứ tiếp tục chấp mê bất ngộ, làm nhiễu loạn tâm cảnh của Vương gia, khiến cậu ấy không thể nào an tâm mà trù tính thiên hạ, vậy thì đừng trách bà già này ra tay độc ác!"  

"Bà muốn làm cái gì?" Tô Dực Cân không hề sợ hãi, nghênh tiếp ánh mắt  bà già của Vương phủ, không tự ti cũng không kiêu ngạo mà nói: "Muốn giết tôi sao?"  

"Đúng!"  

Bà già của Vương phủ nghiêm túc nói: "Mặc dù Vương gia nhà chúng tôi đã dặn đi dặn lại, muốn đích thân bà lão này chăm sóc tốt cho cô, nhưng cô không biết hối cải, khiến cho Vương gia nhà chúng tôi thống khổ, dù là chống lại mệnh lệnh thì tôi cũng sẽ không để cô sống nữa!"  

"Ha ha!"  

Tô Dực Cân nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như bà không giết tôi, sau này chỉ cần có cơ hội thì tôi sẽ đích thân xóa bỏ cái tên phản nghịch nổi loạn Bình Thân Vương này!"  

"Hừm" Hừm!"  

"Đồ không biết sống chết, xem ra cô quyết tâm muốn đối phó với Vương phủ rồi nhỉ!"  

bà già của Vương phủ  trầm giọng nói: "Nếu đã như vậy, đích thân bà lão đây sẽ để cô chết tại cái phòng giam bằng kính này!"  

Vừa nói xong.  

Bà già của Vương phủ đưa bàn tay ra, liên tiếp đánh vào phía trên lớp kính.