TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chương 59



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Dĩ nhiên La Cường không ngu ngốc đến mức tấn công Đàm Long trước bàn dân thiên hạ. Hắn có rất nhiều cách và cơ hội ở khắp mọi nơi như trong phòng tắm, nhà xưởng hoặc nơi lao động ngoài trời. Hắn chỉ cần chờ đợi mỗi thời cơ.

Chỉ tiếc là thời cơ không chờ đợi hắn. La Cường không ngờ mình còn chưa kịp động thủ thì Đàm thiếu gia đã ra tay trước.

Buổi trưa ngày hôm sau, một ngày có vẻ bình thường như bao ngày, các tù nhân ở khu nhà giam số ba hết giờ làm thì về nhà ăn ăn cơm.

Các ban được thả lỏng quản lý ngồi ở đầu phía đông nhà ăn, còn các ban bị quản lý nghiêm ngặt tập trung ở một góc nhỏ ở đầu phía tây, bị một vài quản giáo mới đến nhìn chằm chằm. La Cường nhận một phần thịt kho tàu, ngửi mùi nước sốt đậm đà, đi ngang qua bàn của đội hai, thoáng thấy một đôi mắt đỏ bừng đầy căm ghét lẫn trong đám đông …

Sự cố hôm đó bắt đầu bằng vài câu hục hặc nhau của mấy tên đội hai và một quản giáo béo mới chuyển đến. Đàm Long đưa chân ngáng đường một người tù lớn tuổi của đội hai, khiến ông già tội nghiệp đang cầm bát cơm ngã nhào xuống đất. Người tù già là một phạm nhân già yếu, bệnh tật được chăm sóc đặc biệt trong khu trại giam, bàn tay còn bị tật, nằm co quắp dưới đất cả buổi không đứng dậy nổi.

Đàm Long bị quản giáo béo mang dùi cui cảnh cáo vài câu.

Quản giáo béo đi đến một chiếc ghế dài kê ở giữa, mới vừa ngồi xuống đã la oai oái ôm mông đứng phắt lên!

Quản giáo này bị một cái đinh chọc vào mông, có tên nào đó lấy trộm cây đinh từ nhà máy, ghim lên ghế!

Đại đội hai ‘phụt’ một tiếng, chúng nó tranh thủ la ó cười cợt. Quản giáo mập đỏ bừng mặt, bị bọn tù nhân chọc giận, tổn thương thể diện nên rút dùi cui lao tới …

Quản giáo mới chưa quen, chưa biết cách xử lý phạm nhân trong tù, không giống mấy quản giáo cũ hòa đồng, cười nói, đùa giỡn, nể mặt nhau nên dễ dàng dàn xếp.

Mà mấy tên cứng đầu trong đại đội hai vốn dĩ cũng không muốn cho qua chuyện này, kế hoạch vượt ngục thất bại, đang nghẹn một bụng tức muốn quậy phá nên chúng nó còn đổ dầu thêm lửa.

Cái đinh đâm vào mông của quản giáo béo là do Đàm thiếu gia làm.

Chỉ trong vài giây, nhà ăn đã náo loạn như ong vỡ tổ.

Đàm Long từ phía sau nhấc một cái ghế dài, nhảy lên bàn phòng ăn. Nó cầm chiếc ghế đẩu vung ngang về phía đầu của quản giáo béo.

Nếu trúng cú đập này đầu người ta sẽ biến từ tròn sang dẹp. Ánh mắt Đàm Long rực lên ý muốn chuẩn bị hành hung đả thương người. Đúng lúc này, một bóng người màu xanh xám trong nháy mắt phóng qua đó, bay lên quét ngang cánh tay Đàm Long!

Một cái chân cứng rắn mang bốt da chính xác đá vào cổ tay của Đàm Long, trong hỗn loạn thậm chí có thể nghe thấy một tiếng “bốp”, cơ xương va chạm phát ra âm thanh bị bóp nghẹt.

Đàm Long đau đếu kêu “A” một tiếng, xuyên qua lớp tơ máu chằng chịt trong mắt nhìn rõ ai là người tọc mạch, nó càng thêm tức giận.

Thiệu Quân cũng đang tức Đàm Long đến khó chịu, mông mi dày và đôi mắt tuấn tú như càng sâu thêm vì cuộc chiến ác liệt, mắt híp lại, lông mày run rẩy xếch sâu vào thái dương lộ ra một tia tức giận. Anh dùng hai tay nắm lấy cổ chân của Đàm Long, vật mạnh, Đàm Long bay ngang rồi ngã xuống bàn ăn lớn, suýt gãy cả bàn …

Hôm đó La Cường đứng từ xa quan sát ở đầu kia của căng tin, vốn dĩ không muốn nhúng tay vào việc của người khác.

Thằng nhãi họ Đàm đánh nhau với cớm, hoàn toàn là tự bóp dái mình, tự tìm đường chết, nếu có thể quậy cho cảnh sát vũ trang ra bắn một phát chết luôn thì đỡ quá, để hắn sau này khỏi phải mất công ra tay giết. La Cường nghĩ thầm như vậy. Muốn diệt khẩu nó, thì chết trong tay cảnh sát vũ trang là nguyên nhân tử vong lý tưởng nhất.

La Cường đưa mắt ra hiệu cho đại đội một đừng di chuyển lung tung, đừng gây rắc rối, đừng tham gia đánh nhau để tránh ngộ thương.

Nhưng La Cường không ngờ tới Thiệu Quân sẽ ra tay.

La Cường nóng mắt khi Thiệu Quân lao lên, có thứ gì đó chặn ngang cổ họng hắn, trước đám đông hắn không thể gọi anh lại. Các đốt ngón tay cầm bát cơm siết mạnh đến trắng bệch, khớp xương răng rắc vang lên.

Thiệu Quân hất tung Đàm Long trên bàn ăn, giây trước giây sau cả hai đã lao vào đánh nhau kịch liệt, lúc này muốn dừng lại cũng đã muộn …

Đối với Đàm Long mà nói, nó ghét Thiệu Tam gia hơn cả sự căm hận đối với kẻ thù cũ La lão nhị.

Vì sự thiên vị của cảnh sát Thiệu, Đàm thiếu gia đánh nhau với La Cường trong khu nhà tù thứ ba liên tục bị thất bại, nhiều lần bị ức hiếp nhục nhã. Những năm trước núp dưới bóng gia tộc, Đàm thiếu gia cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió có số trong giang hồ, sa cơ lỡ vận lại bị người khác bắt chẹt thì làm sao có thể nào cho qua?

Hơn nữa, cảnh sát Thiệu đã ngáng chân nó, phá vỡ kế hoạch vượt ngục của nó, điều này khiến Đàm thiếu gia gần như phát điên trong tuyệt vọng.

Đàm Long bị kết án mười lăm năm tù, cả một chặng đường dài phía trước, tội phạm liên quan đến xã hội đen khó có cơ hội giảm án hay ân xá. Đàm ngũ gia mấy năm trước lên kế hoạch bên ngoài, lo lót người trên, thậm chí liều mạng chấp nhận rủi ro, giúp người nào đó trên mình lập mưu ám sát anh em nhà La đã bị bỏ tù, nhưng mà sau không thể lo được việc giảm án tù, con đường đó đã bị phá hỏng. 

Đàm Long bây giờ chỉ còn cách tìm mọi cách để trốn khỏi nhà tù, nhưng không ngờ lại bị Thiệu Quân tàn nhẫn cắt đứt kế hoạch dang dở của nó.

Cả hai đều có võ, cứ ngươi một đòn ta một đòn. Nói thì dài, nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, Thiệu Quân nâng gối vào điểm yếu của Đàm Long, đẩy nó vào góc tường, chuẩn bị làm một cú đá móc vào đầu cho nó ngất xỉu, kết thúc mọi việc.

Đàm Long loạng choạng tránh được, cú đá mạnh đập vào vai nó.

Một nửa cánh tay của nó gần như tê liệt. Thân hình gầy gò của nó chịu cú đá này đã không còn sức chiến đấu, không thể chống lại những đòn tấn công hung hãn của Thiệu Quân. Nó lúc này thẹn quá hóa giận, cầm lấy một cái ghế đẩu trong góc tường, đột ngột nổi điên!

Thiệu Quân chặn đòn tấn công đầu tiên của chiếc ghế bằng cùi chỏ, chân ghế gãy lìa sau cú va chạm.

Đàm Long như một con rồng hóa điên, nó lại lấy tiếp một cái ghế ném mạnh vào Thiệu Quân!

Xoảng!

Bát cơm của La Cường rơi trên mặt đất, miếng thịt heo kho tàu, và nước tương chảy lênh láng cả sàn nhà.

Cách hơn 30 mét trong căn phòng lớn, hắn trơ mắt nhìn chiếc ghế đập vào ngực Thiệu Quân, trúng vào bụng trên của anh. Thiệu Quân bất ngờ không kịp đề phòng đòn tấn công liên tiếp này, bị hất văng ra ngoài …

Ngày đó, tất cả mọi người ngẩn ra, nhìn La lão nhị đột nhiên tức giận, mắt đỏ như nhỏ máu, chân giẫm ghế phóng lên bàn ăn, từ nhà ăn đầu bên kia giẫm lên năm sáu cái bàn, vọt tới chỗ phát sinh sự cố, giang tay lao xuống như một con đại bàng chắn giữa Thiệu Quân và Đàm Long…

Thiệu Quân ngửa mặt về phía sau té ngã, Đàm Long lần thứ ba nâng ghế lên, ý đồ đập vào đầu Thiệu Quân giết chết anh!

La Cường lao tới, gần như nhào vào người Thiệu Quân, mắt báo trợn to tức giận không chớp lấy một cái, Đàm Long hung hăng đập cái ghế vào vai hắn.

Xương vai bị đau, cảm giác như thịt bị tách khỏi xương là cảm giác đau thông thường khi bị dụng cụ sắc nhọn đâm vào, loại chấn thương này trước đây hắn đã từng bị nhiều. Hắn gầm lên vì đau đớn, với một động tác hung bạo của giống đực, hắn giật lấy chiếc ghế đánh hắn, ném vào tường, ngay lập tức nó bị đập tan thành từng mảnh.

La Cường không chú ý đến bờ vai đẫm máu của hắn, mà một ý nghĩ khác xuyên thấu não hắn. Hắn đột ngột nhìn lại, khuôn mặt đỏ bừng vì khiếp sợ, hét lên một tiếng đau đớn: “A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Những bóng người phía trước thật hỗn loạn, một vài người trong ban 7 chạy đến hét lên, “Cảnh sát Thiệu bị sao vậy?”, “Bụng bị đâm, đang chảy máu nhiều quá. Đi gọi người đi.”

Trong ngục có nhiều phạm nhân hung bạo nổi loạn, lúc này nhiều kẻ trong đội hai đang lăm le tấn công những quản giáo còn lại. Hiện trường rất nguy kịch. May mắn là hầu hết những kẻ có mặt ở đây đều ở dưới sự kiểm soát của La Cường và Lại Hồng Binh, không tham gia bạo động, nếu không, với số lượng tù nhân gấp 20 lần quản giáo như thế này, hậu quả sẽ rất tai hại.

La Cường thấy Thiệu Quân nằm ngửa, khó khăn thở hổn hển, lấy tay che ngực và bụng, máu đỏ tươi tuôn ra liên tục, không thể nhìn ra vết thương trúng vào tim, phổi hay ruột …

Cái ghế bị gãy chân, lộ ra rất nhiều những cây đinh to dài.

Là những chiếc đinh khủng khiếp Đàm Long cắm vào cơ thể Thiệu Quân …

La Cường gào lên như cổ họng bị xé rách, máu chảy ra từ cơ thể Thiệu Quân như nhuộm đỏ võng mạc, khuôn mặt và thần kinh của hắn.

Người đang chảy máu trên mặt đất là Tam Màn thầu.

Hắn nhớ lại những gì Màn thầu đã từng nói với hắn. Màn thầu hỏi hắn, Lão nhị, nếu sau này có chuyện gì xảy ra với em, anh có chắn cho em không?

Khi đó, đôi mắt Thiệu Quân trong veo, giữa hai chân mày hiện lên một tia khát vọng sâu xa, anh nói với hắn, nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ không bao giờ bỏ mặc anh, em sẽ lấy lưng đỡ cho anh, bảo vệ anh.

Nhưng một ngày nọ, Màn thầu thực sự gặp tai nạn, bị người hãm hại, vậy mà hắn không thể thay Màn thầu lãnh lấy tổn thương đó!

La Cường giống như một con dã thú bị trúng đạn, tru lên một tiếng đau đớn, những chiếc đinh sắc nhọn dường như xuyên vào lồng ngực, trái tim, nơi trí mạng nhất của hắn. Tơ máu dày đặc trào ra từ mắt hắn, hắn điên cuồng lao về phía Đàm Long …

Thêm nhiều quản giáo chạy vào nhà ăn, tiếng chuông báo động chát chúa vang lên khắp khu vực trại giam, một trung đội cảnh sát vũ trang lên đạn chuẩn bị lao vào bên trong.

Đàm đại thiếu và La lão nhị là kẻ thù không đội trời chung, trong trận chiến khốc liệt cuối cùng này, cả hai dồn hết sức mình vào giây phút sinh tử, từng cú đấm, từng cú đá đều cố gắng giết nhau. Xương bánh chè cứng rắn của La Cường đá vào bụng dưới của Đàm Long, lần này hắn nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.

La Cường mặt vô cảm, sắc mặt xanh mét, trong mắt lộ rõ ​​sát ý khiến đối thủ rùng mình sợ hãi, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn.

Đây chính là sự lạnh lùng, máu lạnh của hắn mỗi khi hạ gục đối thủ, dùng nắm đấm sắt này đánh vào đầu, nắm đấm xé gió này chỉ cần trúng phía sau tai hoặc gáy Đàm Long là có thể khiến nó bị chấn thương nặng ở đầu và tử vong.

Đối với La lão nhị, giết chóc chỉ là một vài cú đấm, sống hay chết chỉ cách mấy bước chân.

Một quả đấm sắt của hắn đánh vào lỗ tai Đàm Long, nhìn cổ nó ngửa ra sau như sắp gãy, đầu vừa chạm đất hai mắt trợn lên trắng dã, cả người nó co giật dữ dội …

La Cường lạnh lùng đứng giữa phòng, ngón trỏ và đốt ngón giữa bị gãy để lộ ra da thịt đỏ tươi, bê bết máu, nhìn người trên mặt đất run rẩy một hồi, cuối cùng bất động, máu từ từ chảy ra sau ót.

Xung quanh vang lên những tiếng kêu sợ hãi, tiếng xuýt xoa và thở dốc.

La Cường biết vụ án hắn phạm phải hôm nay là một bước lùi thẳng về địa ngục, hắn biết rất rõ, lần này không có đường lui.

Giết người trong tù, cùng lắm là tử hình.

Hắn chỉ biết dùng sinh mạng vỡ nát của hắn bù đắp cho Tam Màn thầu. Mạng hắn không đáng bao nhiêu, nhưng đó là tất cả những gì hắn có.

Khi La Cường quay đầu lại, người thanh niên nằm trên mặt đất đã trong tình trạng rất xấu.

Hắn cố gắng chạy đến, Thiệu Quân trước mắt cả người đã đầm đìa máu.

“Thiệu Quân, cảnh sát Thiệu!!!”

“Cố lên, đừng nhắm mắt! Cảnh sát Thiệu, đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu, anh băng bó cho em..”

Hốc mắt La Cường co rút, môi hắn run lên. Hắn ấn hai bàn tay to che vết thương giữa ngực và bụng của Thiệu Quân, lòng bàn tay hắn lập tức dính đầy máu tươi sền sệt.

Hắn nhanh chóng lột áo ra, trên vai lưng vẫn còn bị ghim hai chiếc đinh. Hắn quấn cơ thể đầy máu của Thiệu Quân trong bộ đồng phục tù. Người thanh niên trong vòng tay hắn nhợt nhạt như tờ giấy, miệng mở to, thở hổn hển vì đau đớn, những ngón tay chạm vào hắn run rẩy yếu ớt…

“Mẹ kiếp ngu ngốc đứng đó làm gì?! Gọi xe cấp cứu đi, cứu người đi!!!”

La Cường khàn giọng hét lên với những người đứng xung quanh …

Cảnh sát vũ trang ôm súng xông vào, cảnh tượng càng hỗn loạn hơn, đám tù nhân bên đội hai vừa nãy gây rối ôm đầu ngồi xổm tứ phía, bị cảnh sát vũ trang dùng báng súng dồn vào góc tường, tiếng kêu la vang vọng.

“Tất cả ngồi xổm xuống ôm đầu! Tất cả ngồi xổm xuống hết!!!”

Có người nhìn thấy Thiệu Quân trong bộ đồng phục cảnh sát nằm trên mặt đất, La Cường mắt đỏ rực, khuôn mặt vặn vẹo đang ôm chặt Thiệu Quân, cả hai người đều bê bết máu, rõ ràng vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.

“Làm gì vậy? Buông người ra!!!”

Một cảnh sát vũ trang vừa vội vừa không hiểu tình hình, anh ta tưởng chính La Cường đã làm bị thương cảnh sát Thiệu, nên dùng báng súng đập xuống …

Máu trào ra từ lỗ tai và vai của La Cường, hắn gầm lên đau đớn …

La Cường bị mấy cảnh sát vũ trang bao vây, hắn né tránh, vẫn liều mạng lao về phía Thiệu Quân, hét lớn: “Gọi xe cấp cứu, mau cứu người!!!”

Tranh thủ lúc hỗn loạn, đội cấp cứu cũng lao vào. Thiệu Quân vươn bàn tay đầy máu ra khỏi khe hở giữa những chiếc blouse trắng, thở hổn hển dữ dội nói: “Mấy người, đừng … không phải anh ấy … đừng đánh anh ấy … anh đừng làm anh ấy bị thương. …… “

Mười ngón tay thô ráp của La Cường bóp chặt nòng súng đang chĩa vào ngực, vặn mạnh, bẻ cong nòng súng đến vài phân. Trong mắt hắn như có máu, gầm lên liên tục, cứu em ấy, cứu em ấy …

La Cường cuối cùng cũng bị mấy võ cảnh ép chặt xuống sàn không thể nhúc nhích, khuôn mặt hắn rực lên ánh lửa nóng bỏng của địa ngục, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Thiệu Quân đang nằm cách đó vài mét.

Hắn chậm rãi vươn tay, cố gắng với tới, nhưng không thể với được ai.

Trong tầm mắt hỗn loạn, La Cường nhìn thấy đội cấp cứu nhấc Thiệu Quân lên cáng, nhanh chóng chở đi cấp cứu. Một cánh tay nhuốm màu máu buông thõng xuống cáng, bàn tay đó cố gắng vươn về phía hắn, cuối cùng nhòe đi trong dòng nước trào ra từ mắt hắn…