TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chương 85



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tình cảm năm đó thật mãnh liệt, giữa đất trời băng tuyết mùa đông phía bắc có một tình yêu rực cháy, nắng gắt như đổ lửa.

Tết Nguyên Đán năm đó cũng là cái Tết sôi động nhất trong nhà tù Thanh Hà, toàn bộ tường bên ngoài của nhà tù đều được sơn lại, sân trong được giăng đèn kết hoa, trên cánh cổng sắt lớn treo hai chiếc đèn lồng đỏ.

Các tù nhân xếp những chiếc đèn lồng trang trí trên các bồn hoa và tượng điêu khắc. Lợi ích kinh tế của các dự án trọn gói trong khu nhà tù năm ngoái thật sự rất tốt, lương của quản giáo và tù nhân đều tăng một bậc, quá tuyệt vời. Kho bạc nhỏ của trưởng nhà giam đã đầy, vì thế ông dành tiền để mọi người tổ chức liên hoan vui vẻ náo nhiệt.

La Cường trang trí xong bồn hoa, bước ra xa vài bước, ngắm nghía nói: “Đẹp thật, rất vui mắt, nhìn còn đẹp hơn mấy bồn hoa mừng năm mới ở đường Cổ Lâu và tháp trống Nam Kinh nữa.”

Thuận Tử, Nhím và Hồ Nham tụ tập nói chuyện phiếm, chỉ vào chiếc đèn lồng lớn màu đỏ trên cổng sắt lớn nói: “Nghe nói hồi xưa chỉ có lầu xanh mới treo đèn lồng đỏ. Trước khi giải phóng tám con đường ở khu Tây Tứ là phố đèn đỏ. Cả con ngõ treo đầy đèn lồng!”

La Cường tâm tình sảng khoái, môi cong cong. Tám con đường Tây Tứ là là nơi hắn phát tài, địa bàn của hắn, nhà của hắn, quê hương của hắn. Khi hắn còn ngự trị, đèn lồng đỏ trên cả con phố đều là do La Lão nhị treo.

La Cường nhếch miệng: “Đánh bài ban đêm, ai thắng nhiều nhất cho treo một cái đèn lồng trên giường!”

Hồ Nham cắt ngang nói: “Đại ca, thắng thì được treo đèn màu gì?”

La Cường nheo mắt, “Cậu muốn màu gì?”

Hồ Nham nghiêng đầu, không nghiêm túc: “Em muốn thế nào, anh anh còn giả bộ không biết sao?”

Mọi người ồ lên, “Tiểu hồ ly muốn treo đèn đỏ trên đầu giường, để cho anh Cường ban đêm vào giường sờ mó đúng không!”

La Cường ngồi trên bậc thềm sân, duỗi chân ra hút thuốc, dùng đầu lưỡi đảo tàn thuốc trong miệng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Một đám nhóc con, đừng hòng trốn thoát, đều dưới trướng ông đây, ông đây lần lượt chơi chúng bây! …… Hừm, nếu bây giờ không phải ông đây có người trong lòng, từ thân đến tâm đều trung thành với Màn thầu, lười phản ứng lại, chứ không ông đây thật sự làm chết chúng bây!

Buổi tối, thật sự là tổ chức đánh bài.

Bộ mạt chược bằng xà phòng khổ sở làm được hai năm trước đã bị Thiệu Tam gia bắt rửa trôi hết, tiếc chết đi được. Năm nay La Cường rút kinh nghiệm. Chúng ta không thể làm mạt chược bằng những thứ có thể rửa trôi được mà phải sử dụng những thứ không thể rửa, có thể tái chế.

Vì vậy, khi Thiệu Quân vào kiểm tra các buồng vào buổi tối, anh thấy ban trưởng ban bảy thiên tài đang la hét ra lệnh cho bọn nhóc con xâu xé cái chiếu trúc ngủ mùa hè của hắn.

(*) Chiếu trúc



La Cường đã tính toán chuyện này từ lâu, mùa hè, hắn nhờ la tam nhi mang cho hắn cái chiếu trúc đắt tiền, chính là cái loại chiếu được làm bằng tre trúc, cắt thành những hình chữ nhật nhỏ, đánh bóng rồi xâu lại gọn gàng bằng những sợi tơ.Hơn một trăm cái bánh tre được lấy ra từ trong chiếu, vuông vức, chỉ cần viết chữ, vẽ yêu kê, một bộ mạt chược đã làm xong, cả đám mừng rỡ như điên.

Lần này là Thiệu Tam gia theo phe cửa trên La Cường, hai người ngần thông đồng cấu kết nhau gian lận, chỉ điểm nhau ăn bài.

Thiệu Quân vừa đánh xuống con Ngũ Văn, La Cường ăn chúng ngay lập tức, sau đó trả lại con Tam Sách, Thiệu Quân đắc ý lấy đi.

Hồ Nham chu cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói với Thuận Tử bên cạnh: “Nhìn xem, chúng ta chỉ là tốt thí trên bàn.”

Sau cơn mưa trời lại sáng, mấy ngày nay Thiệu Quân ngọt ngào với La lão nhị, mật ngọt tràn cả trên bàn bài nên mới chẳng thèm đoái hoài gì đến tính chua ngoa của tiểu hồ ly, thuận tay cầm con Yêu kê vứt cho La Cường.

La Cường không chớp mắt lấy một cái, bắt lấy con yêu kê: “Ăn!”

Chiều 30 Tết, cả khu trại giam rộn ràng náo nhiệt vô cùng, hàng nghìn phạm nhân ngồi tối trên sân thể dục lớn, mỗi người cầm cái ghế đẩu nhựa ngồi ngay hàng thẳng lối, vui vẻ tham gia bữa tiệc mừng năm mới.

Tiệc mừng năm mới là chương trình nhất định phải có trong nhà tù hàng năm. Các tù nhân tự biên tự diễn, tự hát tự đàn. Mọi người cùng nhau ăn kẹo, nhấm nháp hạt hướng dương, vui tươi hớn hở tận hưởng cảm giác phấn khích và ấm áp hiếm có trong những bức tường cao.

Mỗi đại đội phải lên diễn hai tiết mục, nếu đội nào không diễn đủ sẽ bị trừ công điểm của cả đội.

Đại đội một của Thiệu Tam gia thành lập một dàn đồng ca nhỏ, La Cường cũng bị lôi lên. Mọi người đã từng nghe La Cường hát trước đây chưa? Có ai từng nhìn thấy hung thần máu lạnh La lão nhị lên sân khấu hát hò chưa? Các bang phái bên dưới ầm ầm vỗ tay giậm chân, điên cuồng chờ một sự kiện ngàn năm có một.

Dàn đồng ca cùng nhau hát bài “Anh hùng thật sự” và bài “Bạn bè”. La Cường gần như không phát ra tiếng, mặt lạnh te đứng trên sân khấu, giọng hát đa số đều là của Hồ Nham, sinh viên đại học và mấy người còn lại.

Trưởng nhà giam dẫn đầu khuấy động không khí: “Có hay không! Các đồng chí hãy thêm một tiết mục nữa!”

Thiệu Tam gia vắt chéo chân dưới sân khấu, bóc vỏ quýt, vừa xem vừa gân cổ la hét cổ vũ, cái mông trên ghế không ngừng đung đưa theo điệu nhạc, chờ đợi khoảnh khắc tỏa sáng và đầy phấn khích của anh trước khán giả …

Tiệc được nửa đường, Trưởng nhà giam và quản giáo trưởng lên sân khấu phát biểu, động viên khen thưởng.

Mấy vị lãnh đạo dong dài vài câu, quần chúng khán giả cuồng nhiệt đã bắt đầu nóng nảy rồi, các vị lãnh đạo nói nhiều cũng vô nghĩa, chúng tôi muốn xem chương trình! Có người không nhịn được kêu lên, hết Trưởng nhà giam rồi đến quản giáo trưởng! Hết quản giáo trưởng rồi đến chỉ đạo viên!

Các lãnh đạo phát biểu xong, đặt micro lên giá rồi nháy mắt với nhau, lúc này mới cúi đầu, bắt đầu móc túi quần ra, mỗi người lắc ra một đôi khoái bản (*) trong tay, đập, đập, lắc.

(*) Khoái bản thư 快板书 (clapper talk): Một hình thức kể chuyện dân gian của TQ, đọc thơ có vần có điệu với hai cái mao bản trong tay, đánh nghe giống tiếng phách, để làm beat, đọc nhanh lắm nghe y như rap vậy =))))



Đám đông đột nhiên như vỡ òa trong điên cuồng.

Trưởng nhà giam đứng ngoài cùng bên phải. Từ trái qua phải là trưởng khu giam số 1, trưởng khu giam số 2, trưởng khu giam số 3 và chính trị viên. Họ đều là những người lãnh đạo cao nhất của nông trại Thanh Hà, thường bày ra vẻ mặt lạnh lùng trang nghiêm trước mặt các tù nhân, chưa bao giờ hòa nhã, hôm nay lại đang đứng trên sân khấu, đội mũ cảnh sát, hai vòng bông lúa trên cầu vai sáng lấp lánh ánh vàng, khuôn mặt tươi cười sống động.

Trưởng nhà giam gõ giày da xuống đất, theo nhịp điệu của khoái bản, và bắt đầu hát lời kịch.

“Này —— khoái bản thư đánh lên rồi, đừng nói chuyện khác,

Hãy nói về Võ Tòng đánh hổ đi, Võ- à – võ nhị, ca!

Nói rằng một ngày nọ, Võ Tòng bị tịch biên tài sản (?)

Đi thẳng đến quận Thanh Hà, Cảnh Dương của chúng ta, vui tươi hớn hở!”

Hai vị Trưởng nhà giam và trưởng khu giam số 3 này đều là người Thiên Tân chính hiệu nhà kế bên, đừng nhìn cái vẻ mặt cảnh sát chuẩn mực mà đánh giá, có những lúc họ vẫn thể hiện sự vui vẻ và hài hước của những người dân lao động ở Thiên Tân. Mấy lãnh đạo dở hơi này đã tụ hợp lại với nhau bóp méo chế ra một bản “Tân Võ Tòng đánh hổ” kiểu Thiên Tân.

Trưởng trại giam số 3 vung khoái bản, rất sống động chỉ tay về phía trưởng nhà giam.

“Hổ còn chưa ló mặt, Võ Tòng đã sợ hãi bỏ chạy.

Trưởng nhà giam gõ kinh đường mộc, cử Đội trưởng Điền ra!

Đi dạo trong tù, anh tự nghĩ:

Lão hổ trong tù mặt mũi ra sao?

Là hổ đực hay là hổ cái, cao hay là lùn?

Tôi nói nếu dễ xử lý, tôi còn có thể chơi,

Tôi nói nếu khó quá, chắc tôi cho qua! “

Đội trưởng Điền bị trưởng khu giam lôi ra trêu đùa, mọi người cười ha ha vui vẻ.

Khoái bản của Trưởng nhà giam rung lên, cuộc trò chuyện xoay chuyển, ông chỉ tay vào một người trong đám đông đang đội mũ cảnh sát lệch, chân vắt chéo.

“Trưởng nhà giam đã cử Thiệu tam gia ra chiến đấu với con hổ!

Anh cài hoa, cưỡi ngựa, chạy lên núi! “

Thiệu Quân nghe vậy liền trượt mông, suýt chút nữa chui xuống ghế đẩu của người trước mặt, tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn về đây xem Thiệu Tam gia bị ‘bêu xấu’ như thế nào.

“Thiệu Tam gia, anh ấy cũng đang cân nhắc, anh ấy có thể nói gì?

Vòng qua sân thể dục, vòng qua nhà ăn.

Con hổ thật khủng khiếp, không đánh lại đâu.

Tôi nói tôi bị cảm, tôi nói tôi bị ho.

Tôi nói tôi có giấy bác sĩ. Tôi sẽ trùm chăn nghỉ hai ngày.”

Thiệu Quân nghiến răng trèo trẹo, mặt đỏ bừng giữa đám đông, bà mẹ nó, trưởng nhà giam đang kháy là Tam gia đây nghỉ bệnh nhiều quá đúng không!

Trưởng nhà giam vẫn chưa kết thúc màn hát của mình:

“Thiệu Tam gia, anh ấy rất tham vọng.

Tôi phải lên núi, tôi phải chiến đấu hết mình!

Đánh hổ và trở nên nổi tiếng, thật tuyệt vời!

Lão Trần là ai? Lại Hồng Binh là gì?

La Lão nhị thấy tôi còn phải chuồn sớm! “

Chỉ hai câu này, đám nhãi con đại đội một như nổ tung. Trưởng nhà giam lôi hết Tiểu Thiệu tam nhi và mấy tên đầu gấu trong đại đội ra trên đùa linh tinh. La Cường ngồi trong đám đông, khóe miệng dần xuất hiện đường cong trên khuôn mặt lạnh lùng, nở một nụ cười thâm trầm từ lồng ngực.

Trưởng nhà giam và trưởng khu giam đang hát hò thêm gì đó, La Cường cũng không có ý định nghe, hắn chỉ nheo mắt, xa xa nhìn chằm chằm góc mặt nghiêng nghiêng của Màn thầu nhà hắn.

Ngực Thiệu Quân phập phồng, cởi mũ ra, từ trên ghế đẩu nhảy dựng lên …

Trò vui nhất của bữa tiệc là chương trình được sản xuất bởi đội quản giáo. Chương trình được diễn tập âm thầm giấu kín, không ai biết trước nội dung.

Bầu trời lúc này đã hơi tối, cảnh nền sân khấu là một màu xanh lam thanh tao với những ngọn núi phía xa nhấp nhô.

Đèn bên dưới sân khấu đột nhiên bật sáng, những cột đèn màu đỏ cam nhộn nhạo đánh lên không trung, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú, biểu cảm lạnh lùng phong độ của Thiệu Quân.

Tiếng nhạc điện tử đầy kích thích đột nhiên vang lên, cơ thể Thiệu Quân từ từ lắc lư như được cắm điện, tất cả đám đông đang xem ngây ngốc đều im lặng. Vài giây sau, đám người bùng lên như vỡ tổ.

Thiệu Tiểu Quân và Mã Tiểu Xuyên đứng trên sân khấu, mỗi người đều mang theo một cây đàn guitar điện màu cam trước mặt.

Bộ thiết bị này được Thiệu Quân mượn từ Tiểu Tuần bạn anh, anh ta từng chơi nhạc cụ và làm nhạc trong phòng thu âm. Lần này, Thiệu Quân lúc này với sức trẻ, thổi luồng gió mới làm chấn động mấy ông già chưa từng thấy thế giới trong khu nhà giam.

Thiệu Quân lắc hông, hai đôi chân dài miên man trên sân khấu, cao ngất và thẳng tắp. Anh lao về phía trước rồi đột ngột dừng lại, dùng ngón tay gảy dây đàn guitar một cách linh hoạt, tạo ra một loạt các âm thanh nóng rực như phát ra tia lửa trên sân khấu.

Đôi mắt Thiệu Quân đảo khắp khán đài, tìm kiếm người duy nhất trong mắt anh.

Ngón tay của anh chỉ vào trong đám người, ánh mắt lấp lánh, khóe miệng bật cười, gầm lên theo nhịp trống mạnh mẽ.

“Mỗi khi tôi nhắm mắt lại, tôi nghĩ về em,

Em như như một khẩu hiệu đẹp đẽ!

Trong thế giới đấu tranh gay gắt này, mọi người đều phải học cách tự bảo vệ mình,

Hãy để tôi tin vào lòng trung thành của bạn, Đồng chí Người yêu!!!!! “

Quần chúng khán giả đúng là chưa từng thấy trên đời, trong ngục làm sao có thể thấy được? Mọi người như phát cuồng, giơ cao tay, lắc lư theo cặp mông uốn éo của Thiệu Quân, vỗ tay tán thưởng.

Trưởng nhà giam ngồi trên băng ghế lãnh đạo, ho khan vài tiếng, chỉ vào người trên sân khấu: “Kỳ cục quá, còn đang mặc cảnh phục cơ mà… Chậc chậc chậc chậc, xấu hổ quá! … “

Trưởng khu giam nặng nề gật đầu đồng ý: “Rất kỳ cục, Thiệu Tiểu Tam nhi này chơ quá hăng rồi, còn làm kiểu cách bày vẽ quá chừng …..”

Thiệu Quân quả nhiên đang mặc đồng phục, áo vest mùa đông, ba cúc áo sơ mi đều mở rộng, lộ ra cổ và ngực xinh đẹp. Chiếc quần bó sát xương hông vặn vẹo, căng ra đường cong cơ bắp, đôi bốt da đế dày gõ theo nhịp điệu đầy kích thích trên sân khấu.

Tóc vuốt keo trên đỉnh đầu ướt đẫm, khuôn mặt điển trai của anh phản chiếu ánh đèn lộn xộn đầy màu sắc trên sân khấu, và những hạt mồ hôi li ti trên trán và cổ anh sáng rực dưới ánh đèn.

La Cường ngồi bất động giữa đám đông, hắn bị mù một mắt, còn con còn lại thì cũng sắp bị hào quang của Màn thầu làm mù. Mắt hắn mở to, trái tim già như ngừng đập nữa, hoàn toàn choáng váng ……

Thiệu Quân dùng ngón tay gảy đoạn nhạc dạo, ngay khoảnh khắc tuyệt vời đó, anh cười đến xán lạn. Mỗi lần lắc mông, hai chân dài của anh tạo ra một tư thế cực kỳ hấp dẫn trên sân khấu …

“Có lẽ tôi không phải là hình mẫu tốt cho tình yêu,

Tôi không thể phân biệt trái phải, nhưng tôi rất mong đợi!

Một lực một kéo không tên,

Làm cho em và tôi lạc lối hoặc tìm thấy chính mình!

Hãy để tôi ôm lấy em,

Đồng chí Người yêu!!!!! “



Giọng hát của Thiệu Quân rất dễ đi vào lòng người, không nhút nhát cũng không quá phóng khoáng. Giọng anh thẳng thắn, trong trẻo và thẳng thắn, có một sự thanh xuân tuổi trẻ tràn trề thấm đẫm từ trong cốt cách.

Thực ra, hát hay hay không không quan trọng, người dưới khán đài không đặt nặng nó. Khuôn mặt La Cường vô cảm, nhưng lồng ngực lại choáng ngợp, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều khát khô, rối rắm. Từng câu hát, từng nụ cười mà Thiệu Quân cất lên đều cào xé trái tim, lục phủ ngũ tạng hắn.

Mỗi câu, mỗi chữ, mỗi nụ cười hạnh phúc dường như để gửi cho hắn, được tạo ra cho hắn.

Cảnh sát Tiểu Mã đánh keyboard cho Thiệu Quân cũng rất đẹp trai Nhưng đứng chung với Tiểu Thiệu tam gia đẹp trai ngầu lòi không ai bì kịp, Mã Tiểu Xuyên hoàn toàn bị làm nền, bị ánh đèn chớp tắt nuốt chửng. Thiệu Quân vừa hát, vừa nhảy, lắc lư cơ thể, rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, ngón tay lướt trên dây, gảy đàn thật nhanh và dữ dội, chơi ra một âm thanh điện tử lạ tai rực rỡ.

Thiệu Quân đung đưa hông theo nhịp điệu, khéo léo che những đoạn key quá phô bằng tiếng guitar điện, nửa kín nửa hở, quyến rũ người khác vô cùng nhuần nhuyễn!

Bộ đồng phục cảnh sát đẹp trai trong mắt người khác, trong mắt La Cường, thực chất là bộ quần áo mới của hoàng đế, mặc cũng như không mặc.

Ở trong mắt hắn, Thiệu Quân đang trần trụi từ trên xuống dưới mà lắc lư, nhưng chặn trước hông một cây đàn guitar!

La Cường mắt đỏ lên, toàn thân nóng bừng, muốn chạy lên sân khấu kéo cây đàn guitar đó ra…

Hai người, một ở trên sân khấu, một ở dưới sân khấu, nhìn nhau từ xa, Thiệu Quân dùng ánh mắt trêu chọc hắn hết lần này đến lần khác.

Tất cả những người xung quanh như nhòe đi, như đang hoan hô cho hai người họ.

Khuôn mặt của Thiệu Quân được phóng to trên đồng tử của La Cường, cực kỳ rõ ràng, sắc nét và hoàn hảo.

Giọng hát của Thiệu Quân văng vẳng bên tai, xé nát tâm tình hắn, va chạm mạnh mẽ vào trái tim …

“Oh – nắm cả hai tay nào,

Niềm vui và nỗi buồn luôn không thay đổi!

Oh – nắm tay nào, khuôn mặt không thay đổi,

Tôi không thể hiểu làm thế nào tôi không hề hối tiếc,

Ngay cả khi tôi trả giá bằng thanh xuân, mồ hôi và máu cùng nước mắt của mình!

Nếu số phận không còn tha thứ cho chúng ta,

Thì linh hồn tôi vẫn sẽ chấp nhận cơ thể của em!

Làm cho tôi tin vào lòng trung thành của em đi,

Đồng chí Người yêu!!!!!

Và cũng xin hãy tin vào lòng trung thành của tôi,

Đồng chí Người yêu!!!!! “

……

Sau khi bữa tiệc kết thúc, tối hôm đó, mọi người ăn sủi cảo, ngồi vây quanh cùng nhau xem chương trình CCTV tết và ăn đồ ngọt, đậu phộng và cam khu nhà tù cấp cho năm mới.

Các lãnh đạo, quản giáo và tù nhân đều tập trung trong khán phòng nhỏ để xem TV. Tòa nhà văn phòng bên cạnh trống không, tất cả các cửa sổ đều tối om.

Ở cuối hành lang tối, từng hơi thở nặng nề phát ra từ khe cửa của một văn phòng …

Tiếng cơ thể dây dưa va chạm …

Tiếng trầm đục của khung cửa bị va chạm phát ra …

La Cường siết chặt người thanh niên từ phía sau, phấn khích và vội vàng, thô bạo hôn Thiệu Quân từ phía sau, hôn lên tóc anh, hôn cằm, cổ anh, xé rách quần áo anh.

Thiệu Quân than thở: “Cúc áo! … Anh lại bứt đứt cúc áo nữa rồi!”

La Cường thở hổn hển, “Đứt ông đây may lại cho em.”

Áo sơ mi của Thiệu Quân xộc xệch một nửa, để lộ một bên vai đầy vết cắn, cà vạt vẫn được thắt quanh cổ.

Chiếc quần dài đồng phục đã được cởi ra từ lúc nào, quần lót cứng đầu còn vắt trên đầu gối.

La Cường gần như thô bạo gặm vào gáy Thiệu Quân, sắp gặm đứt một lớp da vẫn chưa hết tức giận, hắn tiếp tục gặm cả một đường xương sống được sắp xếp ngay ngắn trên lưng Thiệu Quân, từ từ thấp dần. …

Thiệu Quân để người đàn ông này đẩy, túm, đè lên khung cửa, cơ thể run rẩy. La Cường đang gặm thắt lưng và mông của anh, hung hăng há mồm thật to gặm cắn mông anh đến tê rần!

La Cường còn chưa hết giận, nhỏ giọng mắng: “Ông đây cắn chết em, dám đi quyến rũ cả trại giam!”

Thiệu Quân thở gấp: “Em … em … em diễn cho mình anh xem thôi!”

Mắt La Cường như nổi lửa, độc đoán cắn lỗ tai anh: “Vậy giờ quyến rũ cho anh xem!… Cho anh xem cái mông dâm…”

Những ngón tay của La Cường mang khao khát trả thù và hủy diệt xoa nắn mông của Thiệu Quân, tàn phá dương v*t mỏng manh của Thiệu Quân. Thiệu Quân bị đẩy vào khung cửa, thân thể nóng rực run rẩy theo cánh cửa gỗ mát lạnh. Những ngón tay của La Cường không ngừng tuốt lất anh, kỹ thuật thay đổi từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến nặng, nhéo nhéo đầu khấc căng phồng, rồi đột ngột xoay một vòng thật nhanh khiến Thiệu Quân suýt chút nữa thì hét lên, thích đến chết đi sống lại.

Thiệu Quân không thể đứng vững, thắt lưng dần trượt xuống, mông sắp bị chuột rút, La Cường đưa cánh tay sắt từ phía sau ra nhấc anh lên ấn vào cửa.

Anh khép hai chân vào nhau, cọ xát lên đùi La Cường để tăng khoái cảm, ngay lập tức bị La Cường chèn một chân từ phía sau, đẩy hai chân anh ra, dùng thân dưới đang căng cứng của hắn đánh vào mông anh.

Thiệu Quân thở hổn hển: “A…”

“Ưm……”

“Ah…ưm … ah”

Anh bị La Cường thô bạo đánh lên phía sau. Những ngón tay thô ráp của hắn không ngừng xoa nắn những phần nhạy cảm nhất của trên quy đầu và gốc dương v*t của anh, làm anh bắn ra! Nháy mắt đó, La Cường thô bạo chặn miệng anh, đầu lưỡi cuốn đi toàn bộ không khí trong miệng, ngăn chặn không cho anh thở. Lúc cố gắng hít thở vì ngạt, khoái cảm càng trở nên cực kỳ mạnh mẽ, Thiệu Quân mặt đỏ bừng, cả người phát run, bắn ra ồ ạt.

Lúc La Cường tiến vào Thiệu Quân, hai tay anh bấu chặt lấy cửa, cố gắng hít thở từng ngụm không khí, đau đớn nhưng háo hức.

Trên sân khấu phô trương như vậy, đẹp trai như vậy, anh thực sự cho La Cường thấy một mình hắn.

Anh muốn La Cường có một khoảng thời gian vui vẻ, muốn La Cường yêu anh, yêu anh ấy đến chết …

La Cường từ từ và độc đoán lấp đầy bụng dưới anh, như trả thù, dương v*t cứng như sắt đóng chặt mông anh vào cửa như đóng đinh, để anh không thể lại giãy dụa. Trước khi Thiệu Quân có thể hoàn toàn thích ứng với sự thô ráp và cứng rắn của La Cường, hắn đã đè chặt anh vào tấm cửa, hung hăng nhấp thật mạnh đến mức cánh cửa cũng lung lay!

Cả người Thiệu Quân ghé lên cửa, những ngón tay trơn trượt, không thể đứng vững, La Cường lập tức nắm lấy hai tay anh, tách hai cánh tay anh ra ấn vào khung cửa.

La Cường ở phía sau anh, trêu chọc anh bằng những tiếng thở hổn hển và những lời yêu thương thô tục.

Thiệu Quân bị tên khốn kiêu ngạo phía sau mở ra thành tư thế như Jesus chịu khổ, tay, chân, bụng dưới đều bị trói chặt, cả người bối rối, mờ mịt trong trạng thái dục tiên dục tử. La Cường cứ bám chặt lấy anh như vậy, nghiền nát thân thể anh, nện mạnh anh, đóng anh vào cửa! Thiệu Quân bị người này thúc đến gần như ngã lăn ra, đau đớn thể xác sinh ra từng đợt khoái cảm cùng kích thích, hỗn hợp xâm nhập vào bụng dưới khiến anh kích thích đến mức muốn dừng mà không được.

Trong cuộc sống tù đày dài dằng dặc, hai người thường vụng trộm hôn nhau một chút, nhưng hiếm khi có cơ hội như thế này, không hề cố kỵ làm đến nơi đến chốn.

La Cường như con thú hoang động dục không biết mệt mỏi, bị giam trong lồng quá lâu, được một lần phát điên lên, suýt chút nữa xé xác người trước mặt, ăn đến xương cũng cắn nát.

Hắn thực sự yêu Thiệu Quân đến chết, yêu điên cuồng, hắn tấn công anh mãnh liệt, như thể đang trút dục vọng nóng bỏng chiếm hữu và thèm khát tột độ từ trong xương tủy của một người đàn ông!

La Cường siết chặt eo Thiệu Quân, làm phía sau một hồi lâu, chợt nhanh chóng rút ra, khựng lại vài giây rồi đột ngột xoay Thiệu Quân lại.

“Em là của anh……”

“Em là của một mình ông đây…”

“Của anh, bé cưng của anh!”

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Thiệu Quân, La Cường hung tợn thúc vào, đôi mắt đỏ rực vì hứng tình …

—-

La Cường nhặt dây thắt lưng và đai võ trang của Thiệu Quân dưới đất lên, vắt qua khung cửa.

Thiệu Quân không kịp phản ứng, hai cổ tay đã bị dây lưng trói, treo lên khung cửa. La Cường nâng đùi anh lên, treo trên đai võ trang, treo chặt anh trên cửa!

Hai người dùng tư thế mặt đối mặt, La Cường chăm chú nhìn mái tóc bóng mượt của Thiệu Quân, nhìn gương mặt, lồng ngực Thiệu Quân loang loáng mồ hôi, ánh mắt mê ly chìm vào dục vọng, đẹp đẽ đến tận cùng.

Ánh mắt ướt át của Thiệu Quân chớp chớp nhìn thân hình trần trụi cường tráng dương cương của La Cường, nhìn khuôn mặt ngần ấy năm không thay đổi, thân thể cường tráng không thay đổi, rung động không thay đổi, tình yêu không thay đổi…

Lúc La Cường thúc Thiệu Quân, cả người Thiệu Quân áp hẳn lên cửa, hồn phách và não như cùng bay ra ngoài, lâng lâng trôi nổi trên trần nhà, nhìn xuống cảnh nóng bỏng bên dưới. Tay và một chân Thiệu Quân bị trói lại, không hề năng lực phản kháng, để La Cường tùy ý mà thúc vào, chà đạp cơ thể, ma sát hai tinh hoàn. dương v*t cương cứng của anh cọ lên bung La Cường, sướng đến mất hồn, ngón chân treo giữa không trung co quắp lại.

Giữa hai chân như có dao kiếm chọc vào, trong đầu trừ gấp gáp chỉ có đau đớn và khoái cảm. Lúc này tựa hồ mới đúng là lần quan hệ đầu tiên của cả hai, lõa lồ hết thảy không hề giữ lại, mặt đối mặt thừa nhận đối phương. La Cường cường hãn và cứng rắn làm cho Thiệu Quân vô cùng hưng phấn, kích thích, hai đầu v* vì động dục mà cứng rắn, ma sát lên ngực La Cường, thoải mái run rẩy, làm anh nhịn không được lại áp sát đến, muốn thêm càng nhiều khoái cảm.

Phản ứng của Thiệu Quân làm cho La Cường cơ hồ nổi điên. La Cường mạnh bạo hôn Thiệu Quân, cả hai như hút láy khoái cảm nguyên thủy nhất từ khoang miệng nhau, cùng nhau điên cuồng mà khao khát đối phương. Thiệu Quân nâng một chân quặp lên lung La Cường, cái ót thoải mái cọ trên cửa, ván cửa kịch liệt rung động. Anh cứ như vậy để La Cường thô bạo làm, dương v*t không ngừng chà lên bụng hắn, rên hừ ra tiếng!

“Tuốt cho em.. Tuốt cho em đi…”

Hai tay Thiệu Quân bị trói không thể tự làm, quy đầu không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt.

“Gọi cái gì dễ nghe đi.”

La Cường cố ý không giúp anh tuốt, cắn cắn mũi miệng anh uy hiếp.

“Con mẹ anh, anh thì gọi cái gì dễ nghe cho được! Nhanh giúp em đi,.. Ah..ưm… Lão Nhị!!!”

Thiệu Quân gấp gáp đến độ vùng vẫy, dây trói tay cũng sắp bung ra.

—-

La Cường vừa lòng vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng mồ hôi của Thiệu Quân, lại lần nữa chen vào, va chạm, nhìn ngực, bụng, eo và hông của Thiệu Quân, thậm chí cả cơ cổ và cánh tay dao động theo nhịp nhấp, khiến anh hoàn toàn bị hắn chiếm hữu. …

“Của anh ……”

“Là người của anh!”

“Là người của ông đây!”

……

La Cường vươn bàn tay lớn xoa nắn vuốt ve thứ thẳng đứng giữa hai chân Thiệu Quân.

Thiệu Quân bị La Cường thúc liên tục hơn mười cái, đột nhiên run rẩy, co rúm, hai mắt thất thần, hậu đình kịch liệt co rút lại kẹp chặt, cứ như vậy bị La Cường làm đến bắn tinh…

Khoảnh khắc anh xuất ra, một niềm hạnh phúc to lớn chưa từng được hưởng thụ nuốt chửng cơ thể, đột nhiên cảm thấy ấm ức, muốn khóc, nước mắt lặng lẽ rơi. La Cường ngậm lên khóe mắt anh, mút nhẹ, an ủi. La Cường cởi dây thắt lưng cho anh, ôm anh vào lòng, vuốt ve xoa nắn …

Đêm đó, La Cường đoán chuông giao thừa sắp điểm, những theo dõi chương trình trong khán phòng sắp giải tán, phắn hải chuồn khỏi văn phòng của Thiệu Quân.

Thiệu Quân bị con gấu bị quăng quật đến mức không thể đi nổi, hai chân chuếnh choáng, hậu đình co thắt, tóc tai hỗn độn.

La Cường quay đầu lại, nhanh chóng hôn Thiệu Quân,xoa bóp khuôn mặt anh. Ánh mắt hai người lặng lẽ gặp nhau trong bóng tối, vạn phần luyến tiếc, muốn nán lại, bên nhau mãi mãi…

La Cường lặng lẽ đi qua hành lang tối, bóng người ẩn hiện, và đã rất cẩn thận, kinh nghiệm của hắn đã đạt đến quỷ không biết thần không hay.

Ở bên kia hành lang, một bóng dáng gầy gò lấp ló dưới ánh trăng ngoài cửa sổ.

Bóng người lạnh lùng liếc nhìn La Cường một cái, rồi bước đi, biến mất vào trong bóng đen.

La Cường và Thiệu Quân khi đó không dự đoán được, một trận bão táp lớn đang âm thầm đến gần nhà tù Thanh Hà.



Chương này mình chém rất rất rất nhiều ạ hy vọng chưa đứt tay…… (như thường lệ đoạn giữa — là bổ sung từ cv)