Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 145



Trong nháy mắt Quý An vừa buông Lưu Giai Nghi ra thì vẻ mặt cô bé lại biến thành biểu cảm mê mang mất mát của đứa trẻ không còn ba bên cạnh.

Cô bé như luyến tiếc cái ôm ấm áp của Quý An, nhẹ nhàng níu hai tay của cô, nhưng có vẻ cảm thấy như vậy là không đúng lắm, lại rất ngoan ngoãn nhanh chóng buông ra.

Lưu Giai Nghi buông đôi tay ra, thẹn thùng n4mlấy quần áo của mình, trên hàng mi run rẩy còn vương những giọt nước mắt.

Động tác nhỏ đó của Lưu Giai Nghi làm cô bé thoạt nhìn như là một bé gái nhỏ vô cùng bất an vì mất đi người thân nhất, cũng làm sắc mặt Quý An càng thêm nhu hòa.

Ngồi trơ mắt xem nãy giờ, thần sắc Mục Tứ Thành càng thêm phức tạp quỷ dị: “…”

Giờ cậu mới hiểu tại sao lh bị Lưu Giai Nghi xoay vòng vòng như dế mà vẫn hết lòng yêu thương em gái.

Kỹ thuật diễn siêu đẳng của Lưu Giai Nghi xứng đáng được trao giải Oscar ảnh hậu rồi, từ ấp ủ cảm xúc đến rớt nước mắt còn chưa đến một giây đồng hồ!

Mục Tứ Thành rất muốn lay tỉnh Quý An nói chị gái ơi tỉnh lại đi, ba phút trước bé gái mù lòa mà chị cảm thấy đáng yêu đáng thương trước mặt đã nhảy từ lầu sáu xuống mà vẫn an toàn đó, bộ chị cảm thấy loại bé gái này sẽ vì mất đi ba mình mà phải lặn lội đường xa tìm đến tận nhà của cảnh sát, để nhờ giúp vợ anh ta giúp đỡ  hay gì?

Bé gái này chính là chủ mưu đề ra kế hoạch bắt cóc chị để uy hiếp ông xã chị, làm anh ta phải khai ra chỗ nhốt Bạch Liễu í!

Hiện tại nhìn Quý An nhỏ nhẹ trấn an Lưu Giai Nghi, Mục Tứ Thành có chút lạnh người, cậu nhịn không được chà xát cánh tay của mình.

Tthật đáng sợ! Bạch Liễu tìm loại người gì vô chiến đội vậy trời!

“Chị rất ít can thiệp vào công việc của Tô Dạng, công việc của anh ấy có tính bảo mật rất cao, chị cũng không biết anh ấy cụ thể đang làm gì nữa.” Quý An dỗ dành Lưu Giai Nghi, tuy rằng vẫn còn chút cảnh giác nhưng ý tứ cũng thả lỏng hơn rất nhiều, “Nhưng chị có thể hỏi thăm giúp các em một chút, nếu anh ấy không nói thì chị có thể hỏi địa chỉ nơi giam giữ cho các em, các em là người thân của phạm nhân, chắc là có thể đi thăm tù.”

“Người bị bắt là ba em, vậy người này là gì của em?” Quý An nghi ngờ nhìn về phía Mục Tứ Thành.

Trước khi Mục Tứ Thành kịp mở miệng thì Lưu Giai Nghi đã nhanh chóng trả lời: “Dạ chú ấy là bạn của ba em.”

Quý An còn định hỏi thêm vài câu nữa thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Mục Tứ Thành nhanh chóng bắt lấy tay Lưu Giai Nghi, trước khi Quý An kịp phản ứng thì hai người đã chui vào phòng trẻ con, dứt khoát lưu loát mà đóng cửa khóa trái.

Quý An bên ngoài nôn nóng gõ cửa rồi lại vặn chốt cửa, không mở được —— chìa khóa phòng còn nằm trong tay Mục Tứ Thành.

Trừ khi Mục Tứ Thành mở cửa từ bên trong ra, còn không cô không thể nào vào được.

Giọng nói yếu ớt của Lưu Giai Nghi truyền từ bên trong ra: “Chị ơi, chỉ cần chị giúp em hỏi một chút tin tức của ba em là được, chúng em sẽ không hại con của chị đâu ạ, em thề đấy.”

Nghĩ đến việc Lưu Giai Nghi đúng là đã cứu em bé, Mục Tứ Thành cũng cứu mạng cô, sự khủng hoảng của Quý An giảm bớt không ít, cô do dự trước cửa phòng trẻ hồi lâu mới chuẩn bị tâm lý quyết tâm đi mở cửa.

Nhưng người ngoài cửa lần này cũng không phải Tô Dạng.

Nhìn cách ăn mặc của chàng trai trẻ ngoài cửa là biết cậu ta không đơn giản chút nào.

Chiếc đồng hồ đeo tay của người thanh niên đó Quý An đã từng thấy trong một bộ phim truyền hình, giá của nó đến hơn trăm vạn. Vẻ ngoài người thanh niên cực kỳ tinh xảo, quần áo chỉnh chu lịch sự, trên mũi đeo một chiếc mắt kính gọng vàng được làm bằng thủ công, người này thoạt nhìn không cao nhưng có một loại khí thế không giận tự uy.

Bởi vì đối phương không cao hơn cô mấy, hơn nữa cảm giác không có ý công kích, bên trong phòng trẻ lại có thêm Mục Tứ Thành giá trị vũ lực cao, cho nên Quý An đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Quý An lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía người ngoài cửa: “Xin hỏi cậu là?”

“Tôi tên Mộc Kha.” Mộc Kha nho nhã lễ độ khom lưng chào Quý An, sau đó đứng dậy nhìn về phía cô An, lễ phép dò hỏi, “Xin hỏi đây có phải là nhà Tô Dạng không ạ? Cô có phải là vợ của anh ấy không ạ?”

Hai bên tay Mộc Kha đều mang bao tay da đen, cầm 2 chiếc vali khóa mật mã cũng màu đen.

“Phải.” Quý An chần chờ gật gật đầu, cô nhìn 2 chiếc vali trên tay Mộc Kha, “Cậu tìm anh ấy có chuyện gì không?”

Mộc Kha lập tức lấy một cái rương, cậu xoay xoay mật mã vài vòng, sau đó mở rương cho Quý An nhìn —— trong rương đầy ắp những thỏi vàng.

Quý An kinh ngạc không thôi mà ngẩng đầu nhìn thẳng Mộc Kha: “Đây là ——?!!”

“Tôi có thể đi vào nói chuyện với chị không ạ?” Mộc Kha quơ quơ đồ vật trên tay, cậu khéo léo mỉm cười, “2 vail đồ Tô tiên sinh cần thật nặng quá, hơn nữa một mình tôi đứng ngoài cửa cũng không an toàn lắm.”

Quý An có chút mơ màng tránh ra để Mộc Kha tiến vào: “Mời cậu vào.”

Trong đầu cô còn lấp lóe ánh vàng rực rỡ của đống vàng, lúc ngồi xuống còn có chút ho4mắt váng đầu  —— cô có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có người mang theo 2 vali vàng đến tìm mình!

“Xin hỏi, cậu nói chồng tôi muốn hai vali này nghĩa là sao?” Quý An nhạy bén đặt câu hỏi.

“Chuyện này cô nên hỏi chồng cô.” Mộc Kha  ung dung ngồi trên sô pha, hai tay cậu giao nhau đặt ở đầu gối, cười như không cười nhìn về phía Quý An đang ngồi đối diện, “Hỏi anh ta vì sao lại dung túng cho các đội viên của mình bắt một người thường không vi phạm pháp luật, sau đó lại yêu cầu bạn bè có tiền của người ta một số vàng lớn để bảo lãnh chứ?”

“Không thể nào.” Quý An không cần nghĩ ngợi mà liền phủ nhận, “Tô Dạng không có khả năng làm chuyện này!”

Tô Dạng đúng là không có làm như vậy.

Thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại gì cho Mộc Kha, cậu tiếp tục tự biên tự diễn.

“Anh ấy thật sự không có làm à?” Mộc Kha không nóng không lạnh nhướng mí mắt, ý cười trên mặt vững vàng bất biến, “Vậy thì tại sao sau khi bạn của tôi bị bắt đi, 10h tối nay đội viên của Tô Dạng còn tới biệt thự của tôi để cảnh cáo, yêu cầu tôi phải nộp vàng bảo lãnh, nếu không thì cũng sẽ bắt tôi với danh nghĩa tội phạm?”

Quý An n4mchặt đôi tay đặt trong lòng, cô c4n chặt môi.

Quả thật khoảng 10h tối nay, Tô Dạng gọi điện cho cô nói rằng đột nhiên muốn cùng với đội viên tới một khu nhà giàu để làm nhiệm vụ, hơn nữa là một nhiệm vụ đột ngột từ cấp trên đưa xuống.

Lúc nói rằng buổi tối không thể trở về, ngữ khí của Tô Dạng cũng rất bất đắc dĩ, trong lời nói còn vô tình để lộ ra thông tin đội trưởng của anh ra lệnh bắt người mà chưa có chứng cứ rõ ràng.

Tại sao vụ án chưa có manh mối cụ thể mà đã muốn bắt người …

Hơn nữa, Tô Dạng kể rằng đội trưởng bọn bọ gần đây rất kì lạ, bắt rất nhiều người không có liên quan gì..

Ánh mắt cô dừng lại ở hai vali vàng đặt trên mặt bàn, Mộc Kha nhìn theo ánh mắt cô, hiểu ý mở luôn cái vali còn lại, ánh vàng chói lọi trong khoảnh khắc tràn lan đáy mắt của cô.

Sau đó Quý An giống như bị phỏng mà thu hồi lại ánh mắt nóng rực của mình, n4mchặt tay, đột nhiên đứng dậy đi đi lại lại trong phòng.

“Không thể nào!” Nguc Quý An kịch liệt phập phồng, cô nhắm hai mắt lại không quan tâm đến việc đi pha trà cho đối phương hay 2 vali vàng nữa, “Tô Dạng không phải loại người đó! Cậu đem vàng đi đi!”

“Tình trạng kinh tế của gia đình hai người gần đây không tốt phải không? Ngôi nhà cũ này đã không còn an toàn nữa, hai người cũng đã sớm muốn đổi nhà mới, nhưng tài chính lại không đáp ứng được, rốt cuộc là sinh một đứa trẻ phải chi xài rất nhiều thứ.”

Cho dù nhắm hai mắt lại thì giọng nói của Mộc Kha cũng rõ ràng truyền vào tai Quý An: “Con cái ra đời sẽ thay đổi suy nghĩ và giá trị quan của cha mẹ, phu nhân, trước đây chị và mẹ cũng bất đồng ý kiến với nhau thì phải? Vì con cái của mình, chị cũng có thể làm rất nhiều chuyện mà mình không muốn, đúng không?”

Hơi thở Quý An dồn dập, cô nhéo nhéo vào lòng bàn tay.

“Sao chị lại có thể chắc chắn chồng chị sẽ không thay đổi chứ?”  Mộc Kha ngữ điệu trầm xuống, cậu mớm lời từng bước, “Cho dù anh ta không thay đổi thì người lãnh đạo trực tiếp của anh ta thay đổi thì sao? Hoặc lỡ như những người xung quanh anh ta thay đổi thì sao? Có lẽ anh ta không cam tâm tình nguyện làm chuyện này nhưng nếu những người khác đều làm thì anh ta cũng không thể không thông đồng với họ, thực ra loại chuyện này cũng thường thấy, không phải sao?”

“Nhưng làm thì đã làm rồi, tôi cũng không trách móc anh ta, anh ta cũng không phải cố ý.” Mộc Kha đẩy 2 vali vàng về phía Quý An, “Tôi tin chồng chị là một người chính trực, cho nên tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai, chỉ cần chị nhận lấy số vàng này và nói cho tôi biết bạn của tôi đang ở đâu thì tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Hơn nữa chị cũng đã giúp Tô Dạng làm điều đúng đắn, cứu một người vô tội.”

Mộc Kha đẩy đẩy chiếc kính gọng vàng trên mũi, mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy số tiền này rất xứng đáng, với tôi mà nói đây là một giao dịch có lời, tôi tin là Tô Dạng cũng thấy như vậy.”

Tiếng hít thở Quý An dồn dập, hai tay rũ hai bên hông n4mchặt, cô nhắm chặt mắt bắt đầu run rẩy.

“Chỉ cần cô hỏi cho tôi tin tức của Bạch Liễu.” Mộc Kha nhẹ giọng nói, “Tôi có thể tiếp tục đưa giá cao cho đến khi nào hai người hài lòng thì thôi, cùng lắm thì tôi gọi một xe vàng tới, chúng ta có thể ch4m rãi trò chuyện suốt đêm cũng được.”

Quý An mở choàng mắt nhìn về phía Mộc Kha: “Cậy vừa mới nói cậu muốn cứu ai?”

Mộc Kha vừa lập lại tên của Bạch Liễu thì cửa phòng trẻ mở ra, Lưu Giai Nghi ôm nguc dựa vào tường, Mục Tứ Thành thì nhướng mắt nhìn cậu: “Tới nhanh nhỉ!”

——————

Rạng sáng 1 giờ, Tô Dạng  toàn thân mỏi mệt gõ cửa nhà trở về.

Cửa mở ra trong nháy mắt, anh vùi người đã mất hết sức lực vào bả vai Quý An cọ cọ: “Vợ ơi, anh đã trở về.”

Nhưng trạng thái lơ lỏng của Tô Dạng duy trì chưa đến một giây, rất mau đã cảnh giác đỡ bả vai Quý An đứng thẳng dậy, đi một vòng quanh phòng: “Hôm nay có người vào phòng à?”

Tình trạng trong phòng không như mọi thường, có một số vật dụng đã bị động tới.

Quý An miễn cu0ng mà cười một chút: “……Cái điều hòa bên ngoài phòng trẻ bị hỏng, suýt chút nữa là rớt xuống, em gọi người đến sửa lại thôi.”

“Vậy à..” Tô Dạng lại có chút thả lỏng, anh hôn hôn vào trán Quý An, ngữ khí ngập tràn xin lỗi, “Xin lỗi em, để em phải ở căn nhà cũ nát như thế này, chờ qua hết khoảng thời gian này đợi chúng ta có tiền thì sẽ đổi nhà mới.”

Đổi nhà cần một số tiền lớn, từ đâu mà có?

Quý An muốn hỏi nhưng cuối cùng cô chỉ trầm mặc cúi đầu dựa vào vai Tô Dạng, nhẹ giọng ừ một tiếng, nói: “Không có gì phải xin lỗi cả.”

Tô Dạng không phát hiện sự khác thường của Quý An, anh cởi bỏ áo khoác ngoài đi thẳng đến phòng trẻ, sau đó ngây ngô duỗi đầu dán mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, vừa cọ mặt vừa phát ra âm thanh nhũn nhẽo để chọc con gái.

Vừa trải qua một đêm cảm xúc lên xuống phập phồng, bây giờ lại nhìn bộ dáng ngốc ngốc của chồng, Quý An không nhịn được muốn khóc.

Tô Dạng quay đầu thấy Quý An trộm lau nước mắt, anh bất đắc dĩ đau lòng đi qua ôm lấy eo cô rồi chống trán vợ: “Để em phải lo lắng chờ đợi anh, tính chất công việc của anh là như vậy đó, sau này đừng chờ anh nữa, thân thể em chịu không nổi đâu, cứ ngủ trước đi.”

Quý An lắc đầu, cô ấn xuống hai bả vai Tô Dạng, xoa xoa huyệt Thái Dương muốn Tô Dạng thả lỏng mát xa: “Em chịu không nổi chẳng lẽ anh chịu được sao?”

Tô Dạng được Quý An mát xa thì hoàn toàn thả lỏng, anh nằm trên ghế nhắm mắt, hơi thở nhanh chóng trở nên đều đặn.

Nhưng Quý An biết Tô Dạng còn chưa ngủ, chỉ là tiến vào một loại trạng thái mơ màng.

Lúc này đây ý thức phòng bị của Tô Dạng sẽ rất thấp, Quý An hạ giọng, làm bộ lơ đãng hỏi: “Đêm nay các anh tăng ca bắt ai vậy? Tại sao nói về nhà ăn cơm với em rồi lại đột ngột tăng ca đến 1h sáng?”

Mày Tô Dạng nhăn lại nhưng anh không mở mắt: “Thật sự anh cảm thấy không nên bắt người này, nhưng Đường đội lại cứ nhất quyết dùng đặc quyền để bắt người đó, nhưng anh không biết tại sao, anh không tra được chứng cứ phạm tội của cậu ta. Có thể người này có liên quan nhưng anh cảm thấy không đến mức phải bị như vậy.”

“Gần đây Đường đội cứ yêu cầu bọn anh bắt rất nhiều người mà không có chứng cứ cụ thể, nhìn cũng không giống bọn tội phạm nữa.” Tô Dạng thở dài, “Hơn nữa tình trạng của anh ta rất kém, thường xuyên uống say xỉn đến bất tỉnh nhân sự, đêm nay còn vừa cãi nhau với anh một trận, các đội viên khác cũng cảm thấy anh ta có chút kì lạ.”

“Trước đây anh ta không như thế..” Tô Dạng bắt đầu ngủ gà ngủ gật, lời nói cũng mơ mơ màng màng, “Nhưng anh vẫn tin tưởng Đường đội, rốt cuộc vẫn là anh ấy chèo chống chi đội chúng ta bao năm qua, nếu đúng như Đường đội nói, chỉ cần bắt giữ người này thì sau này mọi người đều nhất lao vĩnh dật, không cần vất vả nữa..”

Lời nói của Tô Dạng hoàn toàn chứng thực ý nghĩ trong lòng Quý An, cô ch4m rãi thở ra, bỏ tay không mát xa nữa, ánh mắt đầy quyết tâm.

Sau khi chờ Tô Dạng ngủ say, Quý An tay chân nhẹ nhàng leo xuống giường, cô lấy thẻ thân phận và khìa khóa phòng làm việc từ trong túi áo khoác của Tô Dạng, mở cửa phòng trẻ rồi vứt xuống dưới lầu.

Sau đó Quý An sắc mặt bình tĩnh mà đóng cửa sổ lại, xoay người hôn em bé một cái rồi rời khỏi phòng giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Dưới giường em bé cất giấu hai cái vali xách tay da màu đen.

……

Mục Tứ Thành sớm đã chờ ở dưới lầu nhìn thẻ thân phận và chìa khóa rơi xuống đất, cậu để lên mũi ngửi ngửi mùi hương trên đó, sau đó mở miệng: “Không biết là dùng cái gì mà mùi nồng quá, đi thôi, tôi nhớ mùi của anh ta rồi.”

Mộc Kha vừa gọi điện thoại xong, cậu nhìn về phía Mục Tứ Thành và Lưu Giai Nghi, quơ quơ di động trên tay: “Tôi vừa gọi cho hacker, anh ta nói có thể tra được tuyến đường xe đã đi qua thông qua camera giám sát.”

“Đi thôi, đi tìm xe.”

- -----oOo