Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 150





“Gần đây thằng nhóc Bạch Lục kia càng ngày càng kỳ quái……” Đám trẻ châu đầu vào nhau thì thầm bàn tán.

Sau khi viện trưởng thông báo Tạ Tháp đã chạy trốn khỏi viện mồ côi thì bọn nhóc chuyển sự sợ hãi của mình đối với Tạ Tháp sang Bạch Liễu.

Mấy đứa trẻ khác trong viện mồ côi thì vừa đề phòng lại tò mò nhìn Bạch Liễu đang trầm mặc ngồi ăn cơm ở bàn dài nhất cuối cùng cách xa những người còn lại  —— đây là vị trí ngồi ăn cơm trước đây của Tạ Tháp.

“Này người mới, cậu tên Lục Dịch Trạm phải không?” Có đứa nhóc quay sang làm mặt quỷ với một cậu bé diện mạo đoan chính, thoạt nhìn lớn hơn bọn trẻ ở đây một chút, “Đứa ngồi chỗ xa nhất kia tên là Bạch Lục, cậu nhớ phải cách xa nó ra đó.”

Lục Dịch Trạm thời niên thiếu nghi hoặc nhìn lại: “Tại sao? Cậu ấy làm gì à?”

“Bởi vì nó là quái vật!” Nhóc kia vừa nói chuyện vừa giương nanh múa vuốt kho4tay múa chân diễn tả, trong miệng còn phát ra âm thanh kì quái gừ gừ, “Nó ăn luôn người bạn duy nhất của nó, mà bạn của nó cũng là quái vật đấy, một quái nhân đầy lỗ kim máu, nếu cậu làm bạn với nó, nó cũng ăn cậu luôn!”

Nhóc con làm như có thật đe dọa Lục Dịch Trạm.

Lục Dịch Trạm nhíu mày nhìn Bạch Liễu ngồi ở bàn dài cuối cùng —— Bạch Liễu là một đứa trẻ thoạt nhìn rất bình thường, không có gì kì lạ, thậm chí còn có chút hơi ốm yếu, anh không cảm thấy đứa trẻ này có gì phải sợ phải hay cần đề phòng nó cả.

Bạch Liễu nhìn như trước giờ ăn không no vậy, thịt trên má đều teo tóp lại, thoạt nhìn có vẻ rất đói bụng, vì vậy ăn ngấu nghiến rất nhanh.

Nhưng —— Ánh mắt Lục Dịch Trạm dừng trên mâm đồ ăn của Bạch Liễu, trên đó chỉ còn lại một ổ bánh mì, thoạt nhìn thì hắn cũng không muốn đụng tới lắm.

Sau khi Bạch Liễu yên tĩnh nhanh chóng ăn xong thì cầm ổ bánh mì đi đường vòng sau giáo đường đến cái hồ phụ cận.

Lục Dịch Trạm đi theo Bạch Liễu tới giáo đường thì dừng bước, ánh mắt anh càng thêm tò mò nhìn đứa nhóc bí ẩn này.

Nhóc này rốt cuộc đang làm gì vậy?

Mấy đứa trẻ trong viện mồ côi sao lại ghét nó chứ?

Ban đêm.

Viện mồ côi phân cho Lục Dịch Trạm mới đến ngủ trên chiếc giường của Tạ Tháp, chờ đến khi anh chuẩn bị ngủ, vừa nằm xuống thì nhìn thấy Bạch Liễu mặt không cảm xúc đang ôm đệm chăn đứng ở đầu giường của anh.

Lục Dịch Trạm bị hoảng sợ, hoảng loạn ngồi dậy, lấy chăn che nguc: “Bạch Lục, cậu muốn làm gì đó?”

Mấy đứa nhóc khác trong phòng nhìn thấy Bạch Liễu cũng khiếp sợ, bọn chúng kêu thảm thiết kiếm chỗ chạy trốn: “Bạch Lục tới ăn thịt người! Nó muốn ăn thịt chúng ta kìa!”

Chỉ còn Lục Dịch Trạm miễn cu0ng duy trì bình tĩnh, anh nhìn Bạch Lục ôm một đống chăn nệm to đùng đứng sừng sững đầu giường mãi không đi, nghiền ngẫm một chút ý tứ  rồi chỉ chỉ giường của mình, xong lại chỉ chỉ đệm chăn trong tay Bạch Liễu, thử thăm dò hỏi: “Cậu là.. muốn đổi giường với tôi à?”

Bạch Liễu an tĩnh nhìn Lục Dịch Trạm, tinh thần hắn có vẻ như không tốt lắm, ánh mắt lơ đãng, phía trước như có màn đêm che phủ, nghe Lục Dịch Trạm hỏi như thế thì thong thả gật đầu.

Lục Dịch Trạm thở dài nhẹ nhõm một hơi —— thật đúng là tới đổi giường.

Lục Dịch Trạm cũng không quan tâm chuyện ai ngủ giường nào, anh thân thiện nhường giường của mình cho Bạch Liễu, lại còn nhắc nhở sáng mai phải đổi lại —— bởi vì giáo viên ở đây quy định cố định giường ai người đó nắm, bọn nhỏ muốn đổi giường cũng được nhưng nếu bị phát hiện thì sẽ bị phạt.

Dặn dò kỹ lưỡng chuyện buổi sáng phải đổi giường xong xuôi, Lục Dịch Trạm ôm chăn đệm của mình đến giường Bạch Liễu ngủ.

Trước khi rời đi, Lục Dịch Trạm quay đầu nhìn Bạch Liễu, anh nhìn thấy Bạch Liễu trải ra giường một con thú bông hình dáng rất kì quái, ốm tong teo lại không có mặt rồi ôm lấy nó an tĩnh nhắm mắt lại.

Bạch Liễu thoạt nhìn không giống như một đứa trẻ lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn phải ôm thú bông ngủ, nhưng rõ ràng hắn rất quý trọng con thú bông đó, không chỉ nhường nửa giường cho nó mà còn đắp chăn cho thú bông, còn hắn thì để lộ cả nửa thân mình ra ngoài.

Ban đêm có chút lạnh nhưng Bạch Liễu dường như cũng không cảm giác được, hắn ôm thú bông không bao lâu thì ngủ say sưa.

Nhưng dùng ánh mắt xét nét của người bình thường thì căn bản không cần phải quý trọng và bảo vệ một con thú bông như vậy —— rất nhiều mụn vá, tay nghề thủ công thì thô sơ, chỉ may lòi cả ra ngoài, cũng không có mặt mũi, giống như là một thứ đồ vật chưa hoàn chỉnh.

Bạch Liễu cuộn tròn thành một đoàn nho nhỏ ngủ trong vòng tay của thú bông, thân thể của thú bông thì bị Bạch Liễu bày biện cuốn lại để ôm hắn, hai người thân thiết dán sát vào nhau, giống như là —— giống như đang ôm nhau ngủ ở trong bồn tắm hình trứng.

Thật là.. một tư thế ngủ kỳ lạ!

Tư thế ôm dính búp bê vải như thế làm Lục Dịch Trạm có chút buồn cười, anh nhìn thêm một chút rồi hướng đến giường Bạch Liễu.

Trong lòng Lục Dịch Trạm thầm nhận xét —— Bạch Lục thật là một đứa trẻ kỳ lạ.

Nhưng anh không kì thị Bạch Liễu như những đứa trẻ khác mà lại rất hay kiếm cớ trò chuyện với hắn.

Lục Dịch Trạm càng lúc càng chú ý đến đứa trẻ âm trầm quỷ dị trong miệng người khác là Bạch Liễu.

Ngày thứ bảy Lục Dịch Trạm tới viện mồ côi, Bạch Liễu suýt chút nữa là té xỉu trên bàn cơm, cũng nhờ Lục Dịch Trạm phát hiện hắn có chút không ổn nên cho hắn ăn một viên đường, lại ép hắn ăn thêm phân nửa đồ ăn của mình —— Bạch Liễu rõ ràng là bị tuột huyết áp.

Người này căn bản là không ăn nhiều cơm, mỗi ngày đều chừa ra rất nhiều cơm rồi mang đi, nhưng cũng không biết để làm gì, mỗi tối trở về thì trạng thái tinh thần lại càng lúc càng kém.

Lục Dịch Trạm có hơi lo lắng cho Bạch Liễu, anh bắt đầu cố ý vô tình mà chia đồ ăn của mình cho hắn.

Nhưng đa số là đều bị Bạch Liễu lạnh mặt cự tuyệt nói, tôi không cần.

Đồng thời trong viện mồ côi cũng bắt đầu ngập tràn một loại không khí âm trầm quỷ dị, càng ngày có càng nhiều trẻ em trốn đi, một số thật sự chạy trốn, một số thì “bị bắt” chạy trốn, Lục Dịch Trạm nhạy bén nhận ra sự khác thường ở đây —— viện mồ côi này không được an toàn và nhân đạo như vẻ ngoài của nó.

Theo sự mất tích của ngày càng nhiều trẻ em thì Lục Dịch Trạm càng thêm lo lắng. Sau khi anh phát hiện trên người Bạch Liễu phảng phất mùi máu tươi như sau khi bị rút máu thì rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, anh muốn mang theo Bạch Liễu và các đứa trẻ khác chạy trốn.

Một lần nọ trước khi ngủ, Bạch Liễu lại tìm Lục Dịch Trạm để đổi giường, trước khi rời đi, Lục Dịch Trạm thần sắc bất động n4mcánh tay Bạch Liễu, dán bên tai hắn nhỏ giọng kể lại phát hiện của mình, nhắc nhở rằng viện mồ côi không phải là nơi an toàn, và hỏi hắn có muốn chạy trốn cùng anh hay không?

“Tớ biết một viện mồ côi công lập an toàn hơn ở đây, chúng ta có thể đến nơi đó.” Lục Dịch Trạm nhẹ giọng nói, “bên kia rất gần Cục Cảnh sát, sẽ có người bảo vệ chúng ta.”

Bạch Liễu thực lạnh nhạt đáp lại: “Không đi.”

“Tại sao chứ? “Lục Dịch Trạm có chút nóng nảy, “Nơi này thật sự không an toàn đâu!”

Bạch Liễu rũ mắt nhìn anh, đồng tử một chút tiêu cự đều không có, ngữ khí chậm chạp:” Tôi đang đợi một người tỉnh lại, khi nào cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ dẫn cậu ấy cùng đi.”

Có lẽ là tò mò, có lẽ là Lục Dịch Trạm muốn mang Bạch Liễu đi càng nhanh càng tốt, sau một lần lễ rửa tội, Lục Dịch Trạm rốt cuộc cũng phá vỡ nguyên tắc không soi mói bí mật của người khác, anh đi theo Bạch Liễu tiến vào con đường sau lưng giáo đường.

Sau lưng giáo đường của viện mồ côi là vùng cấm, viện trưởng nghiêm cấm không cho bất cứ đứa trẻ nào lai vãng ở đó, bà ta viện lý do bên đó không an toàn, rừng cây còn chưa khai phá và có cả hồ nước chưa cải tạo và tu sửa, trẻ em qua đó rất dễ bị ch3t đuối hoặc kẹt lại trong bùn, vì vậy ngày nào cũng lải nhải dặn dò phòng ngừa có đứa trẻ nào qua đó.

Nhưng Bạch Liễu tìm được một con đường nhỏ có thể nối thẳng đến mặt sau của giáo đường.

Lục Dịch Trạm đi theo Bạch Liễu, anh nhìn Bạch Liễu động tác thuần thục chui qua một cái cửa sổ rách nát vào giáo đường, sau đó lại từ cửa sau giáo đường đi ra ngoài, không chút do dự chui tọt vào đám cỏ xanh tươi rậm rạp, thoáng chút đã nuốt chửng bóng dáng của hắn.

Bạch Liễu quen đường vòng qua mấy bụi cây và tảng đá, cuối cùng hắn đi tới gần một cái hồ nhỏ lềnh bềnh lục bình.

Lục Dịch Trạm trong lòng tràn đầy nghi hoặc núp đằng sau bụi cây ——Bạch Lục tới hồ nước này làm gì? Muốn bơi à?

Nếu là bình thường thì Bạch Liễu chắc chắn đã có thể phát hiện Lục Dịch Trạm theo sau hắn, nhưng nhịn đói thời gian dài đã khiến trạng thái của hắn giảm xuống nghiêm trọng, lực chú ý cũng tiêu hao rất nhiều, cho nên hắn không phát hiện có người đi theo mình ở khoảng cách gần như vậy.

Bạch Liễu đưa lưng về phía Lục Dịch Trạm, không hề phòng bị mà cởi qu4n áo, lộ ra xương sườn rõ ràng, phần lưng trắng đến chói mắt, hắn cong lưng đem bánh mì trong lòng nguc đặt trên quần áo sạch sẽ, sau đó xoay người nhảy vào hồ nước.

Lục Dịch Trạm núp kín trong bụi cỏ, anh lẳng lặng quan sát mọi chuyện, anh có cảm giác anh sắp biết được rốt cuộc mấy ngày nay Bạch Liễu đang làm gì.

Nhưng Lục Dịch Trạm chờ rất lâu cũng không thấy Bạch Liễu trồi lên, anh phát hiện có chút không ổn, quần áo không kịp cởi mà nhảy luôn xuống nước, lặn sâu dưới đáy hồ âm u tìm kiếm Bạch Liễu, rốt cuộc anh thấy Bạch Liễu đang bị kẹt trong bùn hai chân, đôi tay lơ lửng trong nước, rõ ràng là có dấu hiệu ch3t đuối.

Lục Dịch Trạm nín thở bơi nhanh đến, bắt được bả vai Bạch Liễu liền kéo bơi lên trên.

Dường như Bạch Liễu đang níu kéo thứ gì đó, nhưng sức lực hắn quá nhỏ, nhờ sự trợ giúp của Lục Dịch Trạm Bạch Liễu mới miễn cu0ng kéo ra được, cuối cùng Lục Dịch Trạm một tay vẫy nước, một tay kéo Bạch Liễu và thứ gì đó hắn đang n4mtrong tay trồi lên mặt nước.

Lục Dịch Trạm ghé vào bên hồ mồm to thở phì phò.

Cả người Bạch Liễu đều co rút lại, hắn nôn khan mấy ngụm nước hồ, chờ một hồi lâu mới nghiêng người bò lên mặt đất.

Bạch Liễu vừa suýt ch3t chìm ở đáy hồ, lại còn bị tuột huyết áp và suy yếu, loại hoạt động thể lực với cường độ này Bạch Liễu đã cố gắng làm hết sức mình.

“Cậu nghĩ gì vậy?!” Lục Dịch Trạm tức giận mà một bên thở d0c một bên mắng Bạch Liễu, “Cậu kéo một lần không được cũng không biết trồi lên lấy hơi lần nữa à?! Sao cứ phải để mình ch3t đuối luôn vậy?!”

Nói xong, Lục Dịch Trạm quay đầu nhìn về phía thứ mình và Bạch Liễu vừa kéo lên —— vừa nhìn tới anh theo bản năng đứng phắt dậy, sắc mặt trở nên khó coi hết sức.

Nằm bên cạnh Bạch Liễu là một khối thi thể sạch sẽ, trên mắt cá chân còn bị trói dây thừng để phòng ngừa bị trôi đi.

“Cậu giấu xác ch3t trong hồ này?!” Lục Dịch Trạm muốn điên rồi, “Cậu vậy mà lá gan lớn thật, nơi này đúng là không ai phát hiện ra, nhưng thi thể này là sao? Mỗi ngày cậu kéo lên làm gì vậy?!”

Bạch Liễu trầm mặc mà quỳ gối bên cạnh Tạ Tháp, hắn giống như không nghe được lời Lục Dịch Trạm nói, bẻ từng miếng bánh mì trên quần áo của mình rồi b0p nát như cho cá ăn, sau đó dùng lòng bàn tay xoa xoa đôi môi lạnh lẽo của Tạ Tháp.

Hắn dùng hành động nói cho Lục Dịch Trạm biết hắn muốn làm gì —— hắn lại đây để cho xác ch3t dưới nước này ăn.

Lục Dịch Trạm im lặng sởn tóc gáy, hai mắt anh đăm đăm nhìn Bạch Liễu bình tĩnh đút bánh mì.

Bạch Liễu vỗ vỗ tay để phủ vụn bánh mì, lúc này hắn mới giương mắt nhìn về phía Lục Dịch Trạm, nhàn nhạt mở miệng giải thích một câu: “Cậu ấy là quái vật chứ không phải thi thể, cậu ấy không ch3t, cậu ấy sẽ sống lại cho nên tôi không để cho cậu ấy đói bụng được.”

“Cậu biết không Bạch Lục?” Lục Dịch Trạm sắc mặt cùng ngữ khí đều phức tạp đến tột đỉnh, “Cậu bây giờ khá giống quái vật.”

Ánh mắt Lục Dịch Trạm dừng ở thi thể Tạ Tháp, tay phải của thi thể đã bắt đầu thối rữa, có thể thấy được Bạch Liễu đã “đút” cho nó ăn bao lâu rồi.

“Cho dù cậu ta là thi thể hay quái vật thì cậu cũng nên biết là cậu ta đã đi rồi.” Lục Dịch Trạm cảm giác não mình sắp nổ mạnh, anh ngồi xổm xuống, đỡ bả vai Bạch Liễu nhìn thẳng hắn, muốn giải thích cho Bạch Liễu hiểu rõ tình trạng trước mắt: “Sau khi cậu lớn lên thì có thể trả thù cho cậu ta, có thể tìm thủ phạm gi3t ch3t cậu ta, nhưng bây giờ thì cậu không thể ch3t chung với cậu ta dưới nước được.”

“Cậu ta không hô hấp, tim không đập, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh.” Lục Dịch Trạm thở dài, “Bạch Lục, cậu không thể ngủ cùng với cậu ta như thế được.”

Tạ Tháp vẫn an tĩnh như cũ nằm trên mặt đất, những lỗ kim trên mu bàn tay y vẫn chưa khép lại, nhưng trong một thoáng chớp mắt Bạch Liễu tựa như thấy được Tạ Tháp mở mắt nhìn hắn, nói với hắn, rời khỏi nơi đây đi Bạch Lục, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong vô số trò chơi kinh dị và chuyện xưa mà chúng ta đã từng chơi, từng xem qua.

Cho nên bây giờ hãy để tôi rời đi, chính cậu cũng rời đi đi, có từ biệt thì mới có gặp lại, Bạch Lục.

Bạch Liễu lẩm bẩm tự nói: “Cậu thề chúng ta sẽ gặp lại nhau đi.”

Tạ Tháp cười nhạt, y dùng tay phải đã thối rữa của mình n4mlấy tay Bạch Liễu: “Tôi thề.”

Lục Dịch Trạm nghi hoặc quay đầu lại, anh nổi da gà nhìn thi thể Tạ Tháp vẫn không nhúc nhích: “Bạch Lục, cậu nói chuyện với ai vậy?”

Bạch Liễu thong thả buông lỏng bàn tay đang n4mtay Tạ Tháp, hắn rũ mắt, nước trên người không ngừng nhỏ giọt xuống lòng bàn chân, sau đó Bạch Liễu móc một con dao nhỏ trong túi ra cắt đứt sợi dây thừng cột trên mắt cá chân Tạ Tháp. Bạch Liễu khó nhọc ôm xác Tạ Tháp lên, từng bước từng bước hướng về phía hồ nước, sau đó bình tĩnh bỏ y vào trong nước.

Mái tóc Tạ Tháp đung đưa chìm dần xuống đáy hồ.

Bạch Liễu chăm chú nhìn y, Lục Dịch Trạm vừa mới thở dài nhẹ nhõm thì nhìn thấy đôi mắt Bạch Liễu chớp chớp, trên lông mi dường như còn đọng hai giọt nước mắt.

Sau đó Bạch Liễu hít sâu một hơi, lại đột nhiên nhảy vào hồ nước.

“Bạch Lục!” Lục Dịch Trạm kinh hồn la lớn, anh cũng theo sát nhảy xuống.

Bùn lầy giống như đêm đen không thể tránh né nhanh chóng bao phủ khuôn mặt Tạ Tháp.

Bùn lầy đen kịt giống như dây leo bò lên mũi Tạ Tháp, môi Tạ Tháp, sau đó đến nguc Tạ Tháp, cánh tay, cuối cùng chỉ còn lại bàn tay trắng bệch đến ghê người lộ ra bên ngoài bùn đất.

Bạch Liễu ra sức n4mlấy cái tay kia.

Cảm xúc của bàn tay đó lạnh lẽo lại ấm áp, hắn cảm thấy bàn tay Tạ Tháp n4mchặt hắn một chút, sau đó lại buông ra, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở đáy hồ.

Bai Liu thò tay vào bùn cát. Hắn cố chấp muốn đào đám bùn ra để nhìn đôi mắt đó lần cuối, nhưng Lục Dịch Trạm đã n4mchặt vai hắn, nghiến răng bắt đầu kéo hắn lên.

Phổi Bạch Liễu đã cạn kiệt oxy, không khí như thể bị rút đi rồi nhanh chóng biến mất dưới đáy nước. Trong mũi và miệng Bạch Liễu không ngừng nổi bong bóng, nhưng dường như hắn không cảm nhận được sự ngột ngạt nữa, chỉ mở to đôi mắt với đồng tử giãn nở hết cỡ, máy móc đào bới đám bùn trong nước, cố hết sức tìm kiếm một người mà sinh mệnh đã bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.

Cuốn truyện tranh được chắp dán lại sau khi bị xé nát, một con thú bông với trang phục đầy những vết khâu chắp vá, một thỏa thuận chưa được thực hiện và một khuôn mặt luôn bị che bởi tóc.

Những gì Tạ Tháp để lại cho hắn vĩnh viễn chỉ là thiếu khuyết, chẳng có thứ nào trọn vẹn.

Những điều không hoàn mỹ đó như nhắc nhở Bạch Liễu rằng Tạ Tháp không có thật.

Người này thật sự sẽ trở về sao?

Người này thật sự tồn tại sao?

Người này…… Thật sự đã từng xuất hiện sao?

Hay cũng chỉ có hắn, Bạch Lục, một đứa trẻ bị mọi người đánh giá là tâm thần, vì để khỏa lấp nỗi cô đơn của chính mình, tự lừa dối mình và tưởng tượng mà sẵn sàng n4mtay một bóng ma?

Trên thế giới này không có thần linh, thế thì vì sao sẽ có một người vĩnh viễn sẽ chờ hắn trong giáo đường để cùng nhau đọc sách, cùng hắn chơi game kinh dị không mấy người yêu thích, làm thú bông cho hắn, ôm quái vật như hắn chứ?

【 Bạch Lục, tại sao cậu nguyện ý tin vào sự tồn tại của quái vật mà lại không chấp nhận sự tồn tại của thần chứ? 】

【 Bởi vì thần linh không đối xử tốt với tôi. 】

Bạch Liễu trợn tròn mắt nhìn một mảnh đáy nước đen nhánh, hắn vô ý thức mà mở miệng ra, bọt khí từ trong miệng trào ra.

Hắn nói: “Tạ Tháp, tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại.”

Bạch Liễu nghĩ rằng trước khi Tạ Tháp rời đi hắn chưa chính thức nói lời từ biệt, không có từ biệt thì sẽ không có gặp lại, vì vậy Bạch Liễu nhảy xuống, hắn muốn nghiêm túc từ biệt với y.

Nước xộc vào khoang miệng và khoang mũi Bạch Liễu làm hắn bắt đầu hít thở không thông, bọt nước li ti từ hai bên khóe miệng hắn bay lên.

Bạch Liễu ch4m rãi gục xuống hạ mí mắt, tứ chi hắn mất đi sức lực, giang rộng tay chân ra, lơ lửng trong nước giống như lục bình trôi.

Hắn chìm vào trong luồng ánh sáng trắng chói mắt đến choáng váng.

Trong luồng ánh sáng trắng đó, Bạch Liễu nhìn thấy vô số ký ức ngắn ngủi lóe lên trong chớp mắt, cuối ánh sáng chói mắt đó có một bóng người an tĩnh ngồi ngay thẳng ở hàng ghế đầu tiên trong giáo đường, ăn mặc bộ thú bông Slenderman cũ nát rách rưới, trên tay cầm cuốn truyện tranh 《 Kẻ sát nhân Slenderman 》được chắp vá sau khi bị xé nát, lật mở từng tờ thong thả đọc.

Người kia dường như thấy được Bạch Liễu đang ngồi phía sau y, y đưa sách lên, có vẻ như muốn hỏi Bạch Liễu rằng có muốn đọc chung với nhau không.

Thật ra trước khi người kia quay đầu lại, Bạch Liễu đã chuẩn bị đồng ý cùng nhau đọc sách với y rồi.

Bởi vì Bạch Liễu rất thích quyển sách kia, tuy rằng đã rách tan nát nhưng Bạch Liễu cũng không  thèm để ý, hắn ngồi phía sau người kia, đọc chung với y, một tờ lại một tờ nhìn lén thật lâu rất lâu.

Nhưng khi người kia quay đầu lại, trong nháy mắt ánh sáng trắng biến mất.

Gương mặt lo lắng của Lục Dịch Trạm xuất hiện trước mặt hắn, anh vừa vỗ nhẹ một bên mặt Bạch Liễu vừa kêu tên của hắn: “Này! Này! Bạch Lục!”

Bạch Liễu sặc khụ hộc ra rất nhiều nước, hắn mờ mịt tỉnh lại, nằm ngửa trên mặt đất, ánh mắt tan rã, nguc không tiếng động mà phập phồng, mà Lục Dịch Trạm toàn thân ướt đẫm đứng ở một bên, đôi tay chống ở đầu gối mệt như chó mà thở phì phò.

“Bạch Lục, nếu chúng ta muốn rời khỏi nơi này thì phải đổi tên cho cậu.” Lục Dịch Trạm nói, “Đề phòng giáo viên của viện mồ côi phát hiện ra cậu, cậu gây quá nhiều rắc rối rồi, vả lại nếu để các viện mồ côi khác nhận ra cậu thì có thể sẽ bị giáo viên ở đây cản trở, họ sẽ khó chấp nhận cậu hơn.”

Bạch Liễu im lặng hai giây, nói: “Tôi không muốn sửa tên nhiều lần.”

Lục Dịch Trạm ngẩn ra: “Sao vậy?”

Bạch Liễu gục người xuống, đôi mắt hắn ngơ ngác lại hoảng hốt mà nhìn về phía hồ nước, thanh âm nghẹn ngào: “…… Tôi không biết, tôi luôn cảm thấy không chừng.. sẽ có người đến tìm tên gốc của tôi.”

- -----oOo------