Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 241



Ba ngày sau.

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mục Tứ Thành đã hoàn thành phó bản trò chơi 《chuyện lạ đô thị 》】

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mục Tứ Thành đủ điều kiện đăng ký giải đấu】

Mục Tứ Thành nắm lấy một sợi dây thừng vô hình giữa biển lửa và khói thuốc súng lướt thật nhanh trong cơn gió, nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống thì huýt sáo nhếch khóe miệng.

Âm nhạc tiết tấu nhanh điếc tai đang vang lên trong tai nghe, dưới ánh lửa, vẻ mặt sung sướng của Mục Tứ Thành mang một vẻ dữ tợn kỳ lạ.

【 xác định. 】

Trong nháy mắt TV nhỏ của Mục Tứ Thành vừa tắt, một tấm áp phích mới xuất hiện ở phần cuối đăng ký giải đấu của hệ thống. Trên tấm áp phích là Mục Tứ Thành giơ cao móng khỉ, hai mắt nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt hung ác tà khí, bối cảnh là một đoàn tàu sắp nổ tung ——  đây là cảnh Mục Tứ Thành bị Bạch Liễu đâm và giá trị tinh thần của cậu bùng nổ trong Trạm cuối bốc lửa.

Trước chiếc TV nhỏ của Mục Tứ Thành là một người thanh niên đang ngẩng đầu nhìn chăm chú, con bướm trên vai cậu vẫy cánh nhẹ nhàng, mang theo làn gió thổi bay mái tóc dài xõa trên vai.

Trên TV nhỏ, Mục Tứ Thành tự hào tuyên bố với Bạch Liễu: “Đăng ký thành công, chúng ta chờ giành chiến thắng giải đấu thôi!”

Armand rũ mắt xuống, hàng mi dài phủ bóng dày đặc trên khuôn mặt, cậu quay người rời đi với nụ cười rất nhạt trên môi.

—— Mục Tứ Thành, lần này bất kể cậu muốn chơi trò chơi nào ——

Giống như trước đây, tôi sẽ chơi với cậu đến cuối cùng,.

Thắng bại trò chơi của đời trước chúng ta bất quá chỉ là 50-50, cùng nhau bỏ mạng.

Muốn thắng tôi ư, không dễ dàng như vậy đâu.

Đứng thứ 3 trong danh sách Ác mộng bảng Tân Tinh sau Armand là một người chơi đeo mặt nạ chú hề xấu xí tự vẽ, cậu ta cười toe toét, sử dụng một khẩu súng đồ chơi dài nửa mét bắn bừa bãi vào những con quái vật và người chơi trước mặt, thịt máu bấy nhầy văng tung tóe.

Khán giả đứng trước TV nhỏ của cậu ta một hồi lâu mà vẫn bàng hoàng không nói nên lời.

“Được rồi, đáng sợ quá, người này có bị điên không?! Tôi nhớ cậu ta vẫn còn là người mới, đúng không? Sao vượt cấp kiểu liều mạng vậy chứ? Đây là lần thứ 7 tôi nhìn thấy cậu ta ở bảng Tân Tinh mới 2 ngày thôi đó, cậu ta không ngủ luôn à?”

“… Hôm qua tui cũng thấy có người từ hiệp hội Kabbalah vào game để chiêu mộ cậu ta, nhưng bị cậu ta trực tiếp gi3t ch3t luôn …”

“Hôm nay, cả đám người Hiệp hội Kabbalah bao vây cậu ta, đúng không? Má ơi, cậu ta giết sạch hết luôn …”

“Rốt cuộc đây là loại kỹ năng gì vậy mấy ông? Bắn một phát là không thành viên dự bị nào của hiệp hội Kabbalah chịu nổi. Cậu ta chỉ là người mới thôi mà nhỉ, giá trị sát thương kỹ năng làm sao cao hơn 10,000 được chứ …”

Daniel bước ra từ cổng đăng nhập đầy máu.

Đám người chơi xung quanh kinh hoàng lùi lại tránh ra —— con hàng này là người chơi duy nhất sống sót trong trò chơi vừa rồi.

Không phải vì tỷ lệ phá game thấp, mà là cậu ta đã giết tất cả những người chơi khác! Gần như xay thành thịt băm!

Nhưng Daniel không quan tâm đến phản ứng của người khác.

Ngay từ lần đầu tiên đăng xuất game, cậu đã yêu cái cảm giác đắm chìm trong máu nóng khi đăng xuất khỏi trò chơi —— điều đó khiến Daniel cảm giác như cậu vẫn còn sống như trước đó vậy.

Trước khi gặp Bạch Liễu, trước khi giấc mơ ngọt ngào biến thành một cơn ác mộng.

Daniel bóp nát ném đi chiếc mặt nạ tự tạo dính máu dùng một lần trên mặt, quay người lại, một người đàn ông lặng lẽ đứng trước mặt cậu, nửa khuôn mặt bên trái của anh ta được giấu dưới một bộ giáp kim loại, đôi mắt dán chặt nhìn Daniel ——  rõ ràng là đang chờ cậu.

Nếu là trong game thì chắc giờ này Daniel đã rút súng bắn ch3t anh ta rồi, nhưng đây là sảnh game, Daniel làm ngơ như không nhìn thấy, đi ngang qua người đàn ông này, nhưng người đàn ông đó đưa tay kéo cậu lại.

“Cậu có muốn tham gia hiệp hội của tôi không?” Người đàn ông nói.

“Người nói chuyện kiểu như thế này với tôi lần trước.” Daniel khóe miệng mở to một cách phóng đại, nhưng trong mắt lại không có ý cười “Đã trở thành một đống máu thịt trên mặt nạ tôi rồi”.

Nam nhân không chút dao động, cười hừ một tiếng không để bụng: “Nếu tôi nói, tôi có thể làm cho Bạch Liễu tiếp nhận cậu, cậu có nguyện ý đi theo tôi không?”

Daniel đối mặt với người đàn ông một lúc, cuối cùng hỏi, “Tên hội của anh là gì?”

Người đàn ông này dường như đã đoán trước được sự thỏa hiệp của Daniel: “Hiệp hội thứ sáu, Thợ Săn Hươu.”

“Tôi không hợp tác với những người không dám dùng gương mặt thật.” Daniel liếc nhìn chiếc mặt nạ trên mặt, gắt giọng, “Cởi mặt nạ ra đi, tôi sẽ cân nhắc xem một kẻ nhát gan giấu đầu giấu đuôi như anh đủ điều kiện để hợp tác với tôi hay không. “

“Tôi tưởng là cậu thích người đeo mặt nạ như mình chứ. Rốt cuộc, không có loại quái vật nào sợ đối mặt với ý nghĩa tồn tại hơn cậu cả, Daniel.”

Người đàn ông không bị lời nói của Daniel làm xúc phạm, ngược lại còn phản bác bằng một lời chế nhạo ác ý, từ từ cởi bỏ mặt nạ, nhìn cậu bằng con mắt phải mờ nhạt như chim ưng, con mắt trái dưới chiếc mặt nạ là một lỗ đen trống rỗng làm cho da đầu người nhìn phải ngứa ran.

” Sầm Bất Minh, hội trưởng hiệp hội thứ sáu.”

……

Sáu ngày sau.

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu / Mộc Kha đã hoàn thành phó bản trò chơi 《 Con gái đầm lầy 》】

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu / Mộc Kha đủ điều kiện đăng ký giải đấu】

【Hệ thống nhắc nhở: Chiến đội Đoàn Xiếc Thú Lang Thang đã tập hợp được năm người chơi cơ bản, chính thức bước vào quá trình sàng lọc giải đấu. Hy vọng các bạn sẽ đạt được kết quả tốt trong giải đấu … 】

Đường Nhị Đả nhìn mọi người xung quanh gật đầu, “Được rồi, giá trị bảng điều khiển cơ bản đã tăng lên hơn 8.000, vào Hồ Trò Chơi đi.”

Cánh cửa đóng của Hồ Trò Chơi từ từ mở ra, ánh sáng màn hình đầy màu sắc chiếu vào mặt mọi người.

Khoảnh khắc cánh cửa vừa đóng lại, vị trí đầu tiên trong danh sách Ác mộng bảng Tân Tinh ở khu vực TV nhỏ đã trở thành gương mặt đeo mặt nạ chú hề của Daniel, cậu hì hì cười lớn: “Tôi đến giải đấu chơi với mọi người đây, hãy ủng hộ tôi thêm nhé.”

Cậu lễ phép cúi đầu, đơn phương giơ một tay lên thực hiện động tác hạ màn rất chuẩn cho màn biểu diễn, hơi hơi ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt màu xanh lá cây táo trong veo sạch sẽ, cong mắt mỉm cười:

“Nếu không thì tôi sẽ tìm cơ hội giết hết những người xem không ủng hộ tôi.”

Cùng lúc đó, Hiệp hội Thợ Săn Hươu đưa ra thông báo —— 【 Người chơi No1 bảng Tân Tinh là một trong những thành viên chính thức của chiến đội Hiệp hội chúng tôi năm nay. 】

Trong thế giới thực, trụ sở của Cục xử lý dị đoan.

Sầm Bất Minh mặc đồng phục đi ngang qua văn phòng trống của Đường Nhị Đả, anh nghiêng người, đảo mắt nhìn quanh văn phòng trống trải, cuối cùng dán mắt vào khẩu súng trên bàn làm việc, im lặng vài giây, rồi cười nhạo chế giễu:

“Số phận của thợ săn, chính là bị các nhà tiên tri vứt bỏ sao?”

“Cho dù đó là thế hệ đầu tiên hay thế hệ thứ hai, kết quả đều biến thành những con quái vật bị quan sát —— thật là … đủ thảm hại không chứ.”

Nói xong, anh ta híp mắt, dùng ngón chân đóng cửa lại, vẻ mặt u ám không rõ, rời đi không thèm quay đầu nhìn lại.

Văn phòng này từng là văn phòng của Nhà tiên tri đội trưởng chi đội 1, sau này trở thành văn phòng của Đường Nhị Đả, trên máy tính để bàn là một túi hồ sơ tối mật chỉ có Nhà tiên tri mới có thể phát hiện ra, bên cạnh là một mặt kính nhìn xuyên thấu để xem túi hồ sơ tối mật.

Rõ ràng là Đường Nhị Đả đã định dùng chiếc kính để dò xét thông tin trong hồ sơ lưu trữ tối mật được niêm phong này trước khi gã rời đi, nhưng cuối cùng, trong lòng gã vẫn không thể vượt qua khảo nghiệm, và gã vẫn không điều tra..

Lúc này, chiếc kính một mặt trên bàn bị gió lật úp trên một hồ sơ với mặt trước quay lên. Qua thấu kính lồi, có thể nhìn rõ tiêu đề nội dung trên hồ sơ ——

—— 【dị đoan số 0009】

【 Tên của Dị đoan: Thợ săn thế hệ 1 Sầm Bất Minh】

【… cựu phó đội trưởng của chi đội 1, trong dòng thế giới 0006 bắt đầu tiếp quản quyền lực của Nhà tiên tri, thực hiện nhiệm vụ thợ săn, trong dòng thế giới 0317 tinh thần hoàn toàn bị giảm chiều sâu kích thước, xảy ra lần bạo động đầu tiên, hủy bỏ chức vụ thợ săn, thủ tiêu quyền hạn Nhà tiên tri, trở thành đội trưởng của chi đội 2, tất cả các quyền hạn đều giao lại cho đội trưởng của đội 3, tức là thợ săn thế hệ 2 Đường Nhị Đả... 】

【… Cho đến nay, chưa có ý định làm tổn thương bất kỳ ai trong dòng thế giới này, có xu hướng phục hồi, việc quan sát đang được tiến hành … 】

Trong Hồ Trò Chơi.

Khu vực này hoàn toàn khác với TV nhỏ bên ngoài, trên mặt đất chỉ có một cái màn hình cực lớn chiếu xuống, tựa như một cái hồ bơi cực lớn, rìa của “hồ bơi” được bao bọc bởi một con đập cao chừng nửa mét.

Toàn bộ khu vực Hồ Trò Chơi được bao phủ trong ánh sáng mê hoặc âm u đầy màu sắc ảo giác kỳ lạ ——  cảm giác giống như phòng khiêu vũ dưới lòng đất từ những năm 1980.

Trong màn hình mặt đất đầy màu sắc, vô số trò chơi xoay tròn nhanh chóng, giống như một đàn cá chép lắc lư trong ao, khiến người xem hoa cả mắt.

Thỉnh thoảng, người chơi nhảy vào, hoặc nhảy ra khỏi nó, cảnh tượng cực kỳ mộng ảo.

“Ánh sáng ở đây … chói quá …” Nhìn được không bao lâu Mộc Kha bắt đầu dụi mắt, “Nhìn hồi lâu đầu tôi choáng váng luôn.”

“Đương nhiên rồi.” Lưu Giai Nghi xòe tay, “Ánh sáng trong Hồ Trò Chơi có tác dụng hạ thấp giá trị tinh thần, cũng là một phần yêu cầu nâng cao thực lực.”

Mục Tứ Thành liếc nhìn Lưu Giai Nghi: “Đây không phải là lần đầu tiên em đến đây à? Sao lại rành như vậy chứ?”

Lưu Giai Nghi dừng lại một cách tinh tế: “Trước đây Hồng Đào có yêu cầu em sử dụng thẻ kỹ năng biến thành cô ấy, trà trộn vào Hồ Trò Chơi  để huấn luyện em —— huấn luyện trò chơi ở đây khốc liệt hơn, đa số thời gian em đều chơi ở đây.”

“Hèn chi anh không thường thấy em trên bảng xếp hạng.” Mục Tứ Thành bừng tỉnh vỗ tay một cái, “Thì ra em ở trong đây —— có thời gian mãi không thấy em xuất hiện, anh còn tưởng em ch3t trong trò chơi nào rồi chứ.”

Lưu Giai Nghi: “…”

Thôi bỏ, tên ngốc này nói chuyện méo dùng não, nhịn.

Đứng bên cạnh màn hình mặt đất cực lớn, Bạch Liễu trầm ngâm nói: “Mấy tấm áp phích trò chơi chuyển động nhanh này cũng là một phần của khóa huấn luyện phải không? Đánh giá về tầm nhìn động và khả năng tiếp thu thông tin à?”

Đường Nhị Đả trả lời câu hỏi của Bạch Liễu: “Đúng vậy, việc chọn game phù hợp là rất quan trọng đối với đội mới làm quen như chúng ta, bởi vì các hiệp hội mạnh sẽ chọn cố định một số game để huấn luyện, chúng ta phải tránh chơi những game này, nếu không thì ngay từ đầu đụng vào …”

Gã còn chưa dứt lời thì một đám người chơi đột nhiên ào ạt đăng xuất từ Hồ Trò Chơi.

Người chơi đăng xuất thì không có gì lạ, nhưng những người chơi này như gặp phải ma, vẻ mặt hoảng sợ bò ra bên ngoài, vừa bò vừa la hét chửi bới thảm thiết:

“Dcm nó vận may kiểu gì thế này? Chọn đại một trò cũng dẫm trúng mìn nữa!”

“Mẹ nó cũng may là ông đây chạy nhanh, nếu không đã bị một roi ném ch3t!”

“đm đm đm, vừa nhìn thấy Hắc Đào ở bản đồ trò chơi là mị muốn đái ra quần!”

“Không phải gần đây Danh Sách Sát Thủ chọn phó bản băng tuyết làm nơi cố định huấn luyện à! Sao hôm nay đột nhiên lại đến phó bản Kỷ Băng Hà dzậy!”

Bạch Liễu nhướng mày nhìn đám người chơi ướt sũng nhảy lộn nhào ra khỏi Hồ Trò Chơi, tiếp lời Đường Nhị Đả: “——  thì sẽ giống như mấy người này à?”

Trong khi đang nói, một bàn tay trắng nõn thon dài đầy đặn nắm lấy thành Hồ Trò Chơi chống xuống, người trong hồ giống như cá trồi lên khỏi mặt nước, thân trên cao dài mảnh mai nổi lên từ mặt hồ.

Người này mặc một chiếc áo đen đơn giản và một chiếc quần yếm rất rộng có nhiều túi ở phía dưới, tay còn lại cầm một chiếc roi dài màu đen kéo lê trên mặt đất.

Cả người y ướt sũng, tóc không ngừng nhỏ giọt từ đuôi tóc che mắt đến ống quần bó chặt —— như thể y vừa bước ra từ một phó bản băng tuyết nào đó như người chơi vừa trốn thoát đã nói, nhiệt độ quanh người tỏa ra rất lạnh, làm người khác không dám dễ dàng tiếp cận.

Người này co một chân lên mép bể trò chơi, một tay chống lên nhảy ra bên ngoài nhẹ nhàng, đứng vững trước mặt Bạch Liễu.

Y chỉ nhạt nhẽo dùng khóe mắt khẽ liếc nhìn Bạch Liễu một cái, giống như cách y đang đối xử với hàng chục người chơi xa lạ khác đang sợ hãi, cọ qua vai Bạch Liễu đi về phía trước.

Trong nháy mắt y vừa đi ngang qua, Bạch Liễu đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay lạnh lẽo không có chút ấm áp nào của y.

- -----oOo------