Đường Nhị Đả mím môi, nắm chặt tay dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì chỉ lắc đầu: “… Không có gì.”
Bạch Liễu là một người chơi muốn chiến thắng, cho nên lợi dụng NPC trong trò chơi để đạt được mục đích là điều đương nhiên, hắn thực sự không có nghĩa vụ phải xem xét cảm xúc của các NPC.
Nhưng sao cảm thấy bất an kiểu gì ấy …
Bạch Liễu vỗ vai Đường Nhị Đả, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu anh không thích cách tôi lợi dụng Alex thì tôi sẽ đổi cách khác vậy.”
Đường Nhị Đả muốn nói mình không bận tâm, nhưng nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Bạch Liễu không hề chứa ý cười, gã lại buột miệng hỏi: “Cách gì vậy?”
——Vì hắn cũng đã sử dụng phương pháp này với Đường Nhị Đả.
Bạch Liễu vén lều bước vào.
Alex ngồi bất động giữa căn lều đẫm máu, cậu ta gục đầu xuống, máu dính đầy hai tay chống trên xe lăn, chảy xuống đầu ngón tay, cái đầu nhắm nghiền mắt của Rudy nằm trên lòng bàn chân của cậu ta.
Giường bệnh trong cùng đẫm máu, khăn trải giường trắng như tuyết nhuộm đỏ, trên đó tứ chi tán loạn, nội tạng lòi ra ra khoang bụng, cảnh tượng như thể một con sơn dương bị người xẻ thịt chưa kịp mang đi.
Mùa mưa nóng bức ẩm ướt, Rudy vừa chết một lát mà ruồi nhặng đã bu đen kịt xác chết.
Bạch Liễu đứng trước mặt Alex, Alex vẫn cúi đầu xuống, ánh mắt hoàn toàn mất tập trung, như thể cậu ta không còn phản ứng được với bất cứ điều gì ở thế giới bên ngoài.
Nhưng Bạch Liễu chỉ nói một câu khiến Alex phải ngẩng đầu lên.
“Cậu đoán được mà nhỉ?” Bạch Liễu nói, “Tôi đã sắp xếp để Rudy chết như thế này”.
Alex chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: “… tại sao?”
“Tôi tin là cậu cũng đoán được điều này, vì vậy muốn đến Hội Chữ Thập Đỏ để bảo vệ Rudy.” Bạch Liễu cụp mắt xuống, hắn nhìn Alex như thương hại, “Bởi vì Rudy muốn chết theo cách này. “
“Anh ta muốn chết bằng chính cách mình gi3t ch3t những đồng đội để trả giá tội lỗi của mình, anh ta đã bắn họ tan xác thành nhiều mảnh, vì vậy anh ta cũng muốn mình bị cắt xẻ thành nhiều mảnh.”
Alex cúi đầu che mặt, nghẹn ngào nói: “Rudy…”
Khóc lóc một hồi, Alex cố gắng hết sức bình tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Bạch Liễu đầy vẻ kinh tởm và nỗi sợ hãi không thể che giấu: “Rudy muốn chết để trả giá cho tội lỗi của mình, nhưng cậu muốn anh ấy chết chắc chắn không chỉ vì lý do đơn giản như vậy, phải không?”
【Hệ thống nhắc nhở: Sự yêu thích của NPC Alex đối với người chơi Bạch Liễu đang giảm dần … 】
Bạch Liễu làm lơ lời nhắc nhở, vẫn bình tĩnh đáp lại lời của Alex: “Đúng vậy, tôi làm tất cả vì mục đích của tôi.”
Alex cong lưng, nửa người từ trên xe lăn đứng lên, khàn khàn hét lên: “—cậu dẫn dắt Rudy tìm chết, cậu cố ý để tôi nhìn thấy cảnh này, ngay từ đầu cậu đã lợi dụng chúng tôi!”
“Đồ dối trá hèn hạ, kẻ thao túng bẩn thỉu!” Alex thở hổn hển, đôi mắt đầy hận thù và tia máu, “—— cậu còn ác hơn nhiều so với vị thần không tồn tại đó.”
Nước mắt cậu ta tuôn rơi không kìm chế được, như thể tự lẩm bẩm một mình: “… Rudy đã tin tưởng cậu, cậu đã nhận lấy bó hoa của anh ấy, tổ chức hôn lễ của mình dưới sự chứng kiến của anh ấy.”
“… Một người như cậu không xứng đáng có bất kỳ tình cảm thuần khiết nào trên thế giới này.”
Alex hung dữ chửi bới: “Nếu có một ngày Hắc Đào phát hiện ra bộ mặt thật của cậu, y nhất định sẽ rời bỏ cậu!”
Bạch Liễu ngón tay buông thõng bên hông hơi nắm lại, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo nụ cười ôn hòa: “Chuyện này đối với tôi không có gì mới cả.”
Alex gào thét trút giận sỉ nhục Bạch Liễu hơn nửa tiếng, vị sinh viên y khoa thư sinh này có vẻ không giỏi chửi thề lắm, có mấy từ cứ lặp đi lặp lại mãi, cuối cùng gục xuống khóc. Cậu ta nắm lấy vạt áo của Bạch Liễu hỏi hắn:
“Tại sao lại để anh ấy chết, tại sao anh ấy phải chết chứ!!”
“Sự tồn tại của tôi không đáng để anh ấy buông bỏ mặc cảm, hận thù và bắt đầu lại từ đầu hay sao!”
Alex khóc đến run cả người, nhìn lòng bàn tay trống rỗng không khỏi rơi nước mắt: “… Không còn gì nữa, không để lại gì cho tôi hết.”
Bạch Liễu quay đầu nhìn cái xác nát vụn trên giường: “Anh ấy đã để lại thân thể của mình cho cậu.”
Alex rùng mình một cái, không kiềm chế được vẻ mặt vặn vẹo, kinh hãi ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu.
Nhưng Alex rất nhanh bình tĩnh lại, cậu ta đẩy xe lăn lui về phía sau: “Tôi sẽ không dùng thuốc này trên người anh ấy, Rudy vĩnh viễn là Rudy, anh ấy là người, cho dù chết cũng là người, tôi sẽ không biến anh ấy thành một con quái vật không có linh hồn.”
Bạch Liễu cười khẽ: “Tại sao không thể chứ? Có sự khác biệt nào giữa Rudy sống lại và Rudy yêu cậu không?”
“Họ hoàn toàn không giống nhau!!” Alex dường như cuối cùng đã phát hiện ra sự điên cuồng của Bạch Liễu, cậu ta cất giọng the thé như thể làm vậy thì có thể kìm nén nỗi sợ hãi kỳ lạ làm lạnh sống lưng, “—— cái xác đã dùng thuốc chỉ là một cái xác, nó chỉ là một con quái vật không có linh hồn!”
Đường Nhị Đả đang đứng ngoài cửa nhíu mày lắng nghe, cảm xúc Alex kích động đến nỗi gã tự hỏi không biết Bạch Liễu có thật sự dùng cách gọi là nhẹ nhàng hay chưa.
Có người vỗ vai Đường Nhị Đả, gã quay lại, tròn mắt ngạc nhiên.
Hắc Đào đứng trước Đường Nhị Đả mặt không chút cảm xúc, nhìn chằm chằm lều trại một hồi, quay đầu hỏi Đường Nhị Đả: “Con người không thể yêu quái vật không có linh hồn sao?”
Đường Nhị Đả ngớ người ra không hiểu Hắc Đào có ý gì.
Bạch Liễu gật đầu ra hiệu Alex tiếp tục: “Vậy thì sao?”
Alex nhìn Bạch Liễu đầy hoài nghi: “Chẳng lẽ cậu sẽ yêu một vật chứa không có linh hồn à?”
Bên trong yên tĩnh hồi lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng bình tĩnh của Bạch Liễu —— hình như hắn đang suy nghĩ.
Bạch Liễu cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi không biết.”
Lần này ngay cả Đường Nhị Đả cũng ngạc nhiên, trong trí nhớ của gã, Bạch Liễu chưa bao giờ đưa ra một đáp án ba phải như vậy khi đàm phán với người mà hắn lợi dụng.
Không biết tại sao Đường Nhị Đả lại thấy nhẹ lòng ——
——Bạch Liễu làm thế không hoàn toàn vì lợi dụng Alex và Rudy.
Hắn khác với Bạch Lục.
Đường Nhị Đả thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Trên gương mặt vô cảm của Hắc Đào thoáng hiện lên chút buồn bực, y đá khẩu súng nằm chắn ngang cửa lều, lạnh lùng hỏi: “Sao em ấy lại không biết?”
Đường Nhị Đả đi tới cầm súng, đầu đầy dấu chấm hỏi: “Sao cậu không vào mà hỏi Bạch Liễu, làm sao tôi biết cậu ta không biết chứ.”
Hắc Đào ừ một tiếng, y bước tới gần lều, nét mặt căng thẳng đi tới đi lui hai vòng, vẫn không đi vào, cuối cùng lùi lại một bước, ngồi xổm bên cạnh Đường Nhị Đả, cúi đầu, dùng ngón tay chọc chọc những lỗ nhỏ trên đất, chọc ra hai hàng ngay ngắn, không biết đang suy nghĩ gì.
Đường Nhị Đả vẻ mặt bối rối: “Sao cậu không vào đi?”
Hắc Đào khuỵu gối ngồi xổm trên mặt đất, như một đứa trẻ ngơ ngác ngồi xổm trên mặt đất sau khi bị bạn bè bỏ rơi.
Đường Nhị Đả hỏi y, nhưng Hắc Đào chỉ ậm ừ một tiếng, nói, “Tôi cũng không biết.”
Hắc Đào nhìn những cái lỗ nhỏ trên mặt đất, giọng điệu buồn bã trả lời: “… Tạm thời không muốn nhìn thấy Bạch Liễu, em ấy vẫn chưa có câu trả lời.”
Đường Nhị Đả nhìn theo tầm mắt của Hắc Đào, ngẩn ra một lúc rồi buồn cười thở dài.
Hắc Đào chọc ra những cái lỗ nhỏ nối liền với nhau tạo thành hai chữ xiêu vẹo —— Bạch Liễu.
Nói không muốn gặp nhưng trong lòng vẫn muốn gặp.
Alex bên trong cũng khó hiểu trước câu trả lời của Bạch Liễu: “… không biết?”
“Không thể nói là hoàn toàn không biết.” Bạch Liễu giọng đều đều, “Chỉ là rất khó phân biệt được liệu rằng tôi chỉ hoài niệm tình cảm mà tôi đã từng dành cho anh ấy thông qua thân thể đó, hay là tôi đã thật sự có tình cảm với chính thân thể đó.”
“Đôi khi tôi cảm thấy anh ấy là kỷ vật do thần linh thương hại tôi mà để lại.”
Bạch Liễu trầm mặc hồi lâu, sau đó lại nói: “Nhưng đôi khi tôi lại nghĩ anh ấy chính là con quái vật mà tôi yêu.”
“Không phải anh ấy không có linh hồn, chỉ là linh hồn ẩn giấu dưới thể xác đó, tôi phải đợi đến ngày linh hồn xuất hiện mới có thể gặp lại.”
Alex nhìn Bạch Liễu sửng sốt, cậu ta miễn cưỡng pha trò: “… cậu nói rất đúng, cứ như đã trải qua những chuyện giống như tôi vậy …”
Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn Alex: “Tôi đã từng trải qua.”
“Vì vậy, tôi có thể nói với cậu rằng, hai người yêu nhau có thể bị cái chết chia cắt.” Đôi mắt Bạch Liễu nhìn xuống đầu Rudy dưới chân Alex, “nhưng hai con quái vật yêu nhau thì không.”
Lều đột nhiên bị vén lên, Bạch Liễu dời tầm mắt qua, Hắc Đào đứng trước luồng sáng ở cửa, bất động nhìn chằm chằm Bạch Liễu, lồng nguc hơi phập phồng.
Bạch Liễu dường như đã biết y ở bên ngoài từ lâu, thấy y xông vào cũng không giật mình, nhàn nhạt hỏi: “Về rồi sao? Anh vừa đi đâu đó?”
“Ừ.” Hắc Đào dừng lại giải thích, “Trên người của tôi dính bùn, khó coi lắm, tắm rửa sạch sẽ rồi mới tìm em.”