“…… Tôi đợi bốn năm cho đến khi trưởng thành, mỗi ngày đều nghe ngóng tin tức trên những bài tường thuật báo đài, mãi đến khi tất cả các kênh đều ngừng cập nhật thông tin về trận chiến.”
Nguc Elena khẽ phập phồng: “Đến khi trưởng thành, tôi rời thị trấn để đi học, đi làm và sinh sống, nhưng nơi này vẫn ám ảnh tôi. Sau 30 tuổi, tôi lấy hết tiền dành dụm quay về thị trấn này, nơi chiến tranh đã xảy ra.”
“Lúc đó nơi đây rất thịnh vượng, các hư hỏng sau chiến tranh đã được sửa chữa, có người xây dựng xưởng sản xuất lớn dựa vào nguồn gỗ trù phú của rừng nhiệt đới, thu hút nhiều người đến làm việc, nhưng sự hưng thịnh này không kéo dài được bao lâu.”
Elena quay đầu nhìn về thị trấn bỏ hoang: “Các công nhân và máy móc trong nhà máy lớn hoạt động suốt ngày đêm để vận chuyển gỗ đi khắp thế giới, chẳng mấy chốc gỗ đã bị khai thác hết, cây cối chẳng còn lại mấy, cánh rừng mưa nhiệt đới dần dần bị sa mạc hóa và biến thành sa mạc.”
“…… Sau đó, tất cả những người ở đây đều rời đi, chỉ còn tôi là bà lão duy nhất ở lại đây để canh giữ ngôi mộ.” Elena vỗ vào tấm bia mộ mà bà đang ngồi, đột nhiên nói, “À đúng rồi, tôi vẫn chưa nói với cậu về nghĩa trang này phải không nhỉ?”
Bà xoa xoa huyệt thái dương, thở dài nói: “…… Già rồi nói chuyện lẩn thẩn cả lên. Nghĩa trang này được sử dụng để chôn cất những người lính đã chết trong chiến tranh, sau chiến tranh, một chủ sở hữu tư nhân đã mua lại và biến thành một nghĩa trang công cộng thương mại để buôn bán.”
“Nhưng hầu hết các xác chết được chôn cất ở đây đều là những xác chết không tên trong thời chiến, chính quyền không cho phép di dời nên vẫn được chôn cất tại đây, những xác chết có tên họ đã được gia đình đưa đi rồi.”
“Lúc tôi đến đây, tìm đến người chủ của nghĩa trang công cộng này, nói rằng tôi đồng ý bỏ tiền ra mua hai ngôi mộ không dành cho Alex và Rudy, tức là mộ không có xác, chỉ chôn một ít đồ vật bọn họ gửi cho tôi lúc sinh thời.”
Elena nói tới đây thì ánh mắt trở nên mơ hồ: “Nhưng bọn họ trả lời rằng Alex thì được nhưng Rudy Davis thì không.”
“…… Tôi hỏi bọn họ tại sao, bọn họ nói là vì Rudy Davis có lý lịch phản loạn, nên theo quy định anh ấy không có tư cách được chôn cất ở bất kì nghĩa trang nào trên cả nước.”
Elena đột ngột gào lên: “Tôi gào lên với đám doanh nhân vô lương tâm đó, bảo rằng Rudy Davis đã chết!! Anh ấy đã chết hơn mười năm rồi! Sau khi chết Chúa cũng đã tha thứ cho tội ác của anh ấy! Không đến lượt các người phán xử anh ấy!”
“Trong nghĩa trang của ông, ngay cả một con chuột mang dòng máu bản địa cũng có thể mua được mộ, tại sao một người chính trực và tử tế lại không được chôn cất chứ!!”
Elena đỡ mộ bia, ánh mắt hung hăng, bà sặc khụ một tiếng, hồng hộc th0 dốc:
“…… Lúc ấy tuổi trẻ bồng bột, tôi không cam lòng, gần như táng gia bại sản bán tất cả của cải, quần áo, trang sức để lấy tiền mua mộ cho Rudy …”
Elena đắc ý nở nụ cười, khóe mắt lại có nước mắt chảy xuống:
“Cuối cùng tôi đã thành công, người chủ nghĩa trang này hứa bán cho tôi ngôi mộ trái với quy định, cậu thấy đấy, chỉ cần có đủ tiền thì có thể lau sạch tất cả mọi quy định giẻ rách của bọn họ.”
“…… Sau khi người chủ nghĩa trang rời đi, nơi này trở nên rất hoang tàn, tôi đã trả thù ông ta bằng cách chơi khăm, đổi tất cả tên trên bia mộ ở đây thành tên của Rudy.”
Nói tới đây, Elena im lặng.
“…… Tôi bỏ vào mộ Alex một ít đồ vật lấy từ nhà anh ấy, còn mộ của Rudy ……” Elena nhịn không được hít sâu một hơi, “Tôi không tìm thấy bất cứ đồ vật nào có liên quan đến anh ấy, nên tôi bỏ vào đó chiếc váy cưới cũ mà tôi đã may cho anh ấy năm đó.”
Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Elena: “Sau đó bà phát hiện chiếc váy cưới không còn nữa phải không?”
Elena nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Liễu: “Đúng vậy, đã nhiều năm qua tôi luôn áy náy dằn vặt hối hận vì đã không đồng ý cho anh ấy lấy Alex, vì vậy tôi đã bỏ vào mộ anh ấy bức thư đồng ý của mình và váy cưới.”
“Nhưng một ngày nọ, ngôi mộ bị đào lên, chiếc váy cưới và bức thư không còn nữa, ngược lại có một bức thư trả lời của Rudy, đó đúng là chữ viết tay của anh ấy, mực trên đó vẫn còn rất tươi mới.” Hơi thở Elena trở nên gấp gáp, “Tôi nghi ngờ, nghi ngờ ….”
Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi: “Bà nghi ngờ bọn họ chưa chết, còn sống, chỉ là không muốn tới gặp bà.”
Elena im lặng thật lâu, nhẹ giọng nói: “…… Đúng vậy.”
“Tôi bắt đầu kiểm tra và phát hiện, mỗi lần tôi đặt váy cưới và thư từ trên mộ thì ngày hôm sau nó sẽ biến mất, thỉnh thoảng thì một thời gian khá lâu mới biến mất, đổi lại xuất hiện các bức thư mới, trong đó đều là nội dung tin tức của 50 năm trước.”
Elena thở ra một hơi: “Hai thứ đồ vật tượng trưng cho sự ăn năn có thể là lý do duy nhất khiến họ sẵn sàng đến gặp tôi. Vì vậy tôi bắt đầu viết thư cho họ liên tục theo nội dung bức thư, may cho họ những bộ váy cưới, hy vọng rằng họ sẽ bằng lòng tha thứ cho tôi.”
“…… Hy vọng có thể trực tiếp nói với Rudy và Alex một câu, thực xin lỗi, thượng đế phù hộ cho các anh mãi mãi hạnh phúc.”
【 thượng đế phù hộ cho các anh mãi mãi hạnh phúc】——Bạch Liễu đã nhìn thấy câu này trên váy cưới của Rudy.
Elena rũ xuống mi mắt, thở nhẹ một hơi, nói: “… Tôi đợi, đợi, đợi không biết bao nhiêu năm, may áo cưới không biết bao nhiêu cái, viết rất nhiều thư, đợi đến khi mọi người rời đi, tôi vẫn đợi ở đây cho đến khi họ đến gặp tôi.”
“…… đôi khi, tôi nghi ngờ rằng mình đã phát điên rồi.” Elena cười, đôi mắt đau buồn, “Thỉnh thoảng tôi lại thấy Rudy mặc váy cưới và cầm một bó hoa ở nghĩa trang này, trên mặt còn mang theo nụ cười hạnh phúc.”
“…… Nhưng đến khi tôi lại gần, tôi phát hiện ra anh ấy chỉ là một cái xác được khâu vá lại mà thôi.”
Đôi mắt đục ngầu của bà nhìn Bạch Liễu: “Nếu cậu thực sự là đồng đội của Alex và Rudy, xin hãy nói cho họ biết, tôi không mong họ tha thứ cho hành vi đê hèn của tôi, tôi chỉ mong được gặp họ, cho dù họ không tha thứ cho tôi cũng được.”
Elena từ từ rơi lệ: “…… Tôi chỉ muốn nhìn thấy bọn họ hạnh phúc.”
“Tôi sẽ chuyển lời cho họ.” Bạch Liễu đứng lên, hắn cười dịu dàng, “Ngài may váy cưới cực kỳ xinh đẹp, rất thích hợp với Rudy.”
Elena sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Bạch Liễu thần sắc dịu dàng nói: “Tôi đã tham gia hôn lễ của họ, Rudy rất thích váy cưới của bà, lúc anh ấy mặc váy cưới kết hôn với Alex rất hạnh phúc.”
Elena há miệng thở hổn hển, vẻ mặt hoài nghi nhìn Bạch Liễu, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Này, anh bạn trẻ, muốn tôi vui thì nói dối một lần là đủ rồi, nói nhiều …”
Bạch Liễu lấy một chiếc khăn lụa trắng trùm đầu từ trong túi áo.
Elena sững sờ im bặt.
“Đây là tấm màng che trong bộ váy cưới của ngài, một người bạn của tôi đã vô ý kéo nó xuống từ trên đầu Rudy trong hôn lễ của anh ấy.” Bạch Liễu đưa cho Elena, mỉm cười, “Tôi không nói dối để làm ngài vui lòng đâu ạ.”
Elena ngơ ngẩn nhìn tấm che đầu một hồi lâu mới run rẩy vươn tay nhận lấy, vuốt v3: “…… Sợi tóc trên này đúng là tóc của Rudy, đây là áo cưới tôi may cách đây đã lâu, sợi chỉ nơi này vẫn chưa được nối.”
“Bọn họ…… có hạnh phúc không?” Elena ôm lấy chiếc mạng che mặt, ngửa đầu hỏi.
Bạch Liễu rũ mắt: “Bọn họ thật sự đang rất hạnh phúc ở một nơi mà ngài không nhìn thấy.”
Sau khi Elena giao hết toàn bộ thư từ cho Bạch Liễu, đoàn người Bạch Liễu liền tạm biệt bà rồi trở về.
Lưu Giai Nghi nhíu mày khó hiểu: “Nếu nói ở đây là dòng thế giới trò chơi thật, những gì chúng ta đã trải qua là dòng thế giới trò chơi giả, là mối quan hệ giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài giống như Nhà máy Hoa Hồng, thì Rudy lẽ ra chỉ nên có 1 người, không thể nào có nhiều Rudy lấy hết tất cả những chiếc váy cưới của Elena đi được.”
“Có thể nào đó là chu kỳ bảy ngày không?” Đường Nhị Đả giải thích theo cách khác, “Dòng thế giới thực bên ngoài hoạt động như bình thường, còn dòng thế giới chiến tranh bên trong là chu kỳ bảy ngày, mỗi chu kỳ sẽ có một Rudy, sau khi Rudy bị giết thì Alex được chôn trong nghĩa trang.”
Bạch Liễu lắc đầu: “Không phải, giải thích kiểu này có một điểm mâu thuẫn.”
Đường Nhị Đả hỏi: “Mâu thuẫn ở đâu?”
Bạch Liễu liếc gã một cái: “Thuốc của Alex có tác dụng biến sự vật trở lại bảy ngày trước, đó không phải là một chu kỳ thực sự, cậu ta chỉ có thể khôi phục những thứ đã có về bảy ngày trước.”
“Cũng tức là nếu Rudy chạy từ dòng thế giới chiến tranh đến dòng thế giới thực thì dòng thế giới chiến tranh sẽ không còn Rudy nữa.” Lưu Giai Nghi nhanh chóng hiểu ra, “Nhưng chúng ta đã thấy Rudy ở dòng thế giới chiến tranh cho nên cách giải thích này không thể thực hiện được.”
“Vả lại chỉ có một mình Rudy là biến thành xác sống, những người khác trong dòng thế giới chiến tranh không xảy ra trường hợp như vậy.”
Lưu Giai Nghi suy tư: “Em nghĩ cách giải thích chu kỳ 7 ngày của Đường Nhị Đả khá hợp lý, nhưng chắc chắn là có vấn đề gì đó ở NPC Rudy, không hiểu tại sao anh ấy lại có thể đi từ dòng thế giới chiến tranh đến dòng thế giới thực được chứ?”
“Vậy thì phải hỏi người tạo ra dòng thế giới chiến tranh, Alex.” Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn lên màn sương lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình.