Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 308



... đi dứt khoát như vậy, chỉ để lại cho hắn một vật chứa không có linh hồn.

Bạch Liễu hiểu rõ, tất cả những gì hắn làm chỉ để lừa gạt Hắc Đào thích hắn, để y phải đau khổ vì cái chết và sự phản bội của hắn.

Hắc Đào là người chơi rất đặc biệt, không có linh hồn và chỉ tồn tại dưới hình thức vật chứa nên Bạch Liễu không thể hoàn thành giao dịch linh hồn với y để khống chế đối phương.

Mà vật chứa mang tên Hắc Đào này có khả năng phòng thủ cực kỳ mạnh mẽ, cho dù bất kỳ đòn tấn công nào xuyên thủng hàng rào phòng thủ và đánh trúng Hắc Đào, hoặc thậm chí đánh chết Hắc Đào, nó cũng sẽ không làm cho Hắc Đào sinh ra cảm giác 【 thống khổ 】.

Đầu óc của tên này trơ trụi đến mức chỉ có chiến thắng và thất bại, không hề sinh ra chút đau đớn nào về thể xác trước bất kỳ sự tấn công nào từ bên ngoài.

Muốn hiến tế sự thống khổ của Hắc Đào, chỉ có thể đánh vào tâm lý.

Đó là để cho Hắc Đào chủ động có sự gắn bó tình cảm với người nào đó, tiếp theo thông qua đó làm cho Hắc Đào cảm thấy đau khổ.

Bạch Liễu chính xác đã làm như vậy.

Nếu Hắc Đào có linh hồn, toàn bộ quá trình sẽ đơn giản hơn nhiều.

Bạch Liễu chỉ cần giao dịch linh hồn của mình với Hắc Đào, bởi vì sau khi giao dịch linh hồn, người chơi bán linh hồn của mình cho hắn sẽ có cảm xúc phụ thuộc vào hắn không thể cưỡng lại, Bạch Liễu có thể dễ dàng khiến đối phương cảm thấy đau đớn qua "cái chết" của mình.

Chẳng hạn như Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả.

Cũng may là Hắc Đào rất đơn thuần, Bạch Liễu thuận lợi chiếm lấy tình cảm của Hắc Đào không quá khó khăn, mặc dù mức độ yêu thích không rõ ràng lắm nhưng Hắc Đào thực sự đã có cảm tình với hắn ít nhất là trên mức bạn bè.

【 ngoài em ra, ai cũng sợ hãi tôi. 】

【 tôi rất thích em. 】

【 khi nào em đồng ý thì mới được hôn em sao? 】

【xin lỗi em, đừng chán ghét tôi. 】

【 em nguyện ý kết hôn với tôi không? 】

【 đừng lừa gạt tôi. 】

Sự đau đớn của Hắc Đào chẳng qua chỉ là tế phẩm quý giá và thành kính nhất mà Bạch Liễu dâng cho Tà Thần mà thôi.

Thế nên bây giờ hắn đang lơ lửng dưới đáy nước, nhớ về vật chứa đó, giãy giụa với chính mình...

Có giá trị không?

Không có giá trị.

Sau hiến tế, tế phẩm là thứ vô giá trị nhất.

Chẳng đáng để hắn nhớ đến chút nào.

Ngón tay buông rơi bên người Bạch Liễu hơi gập lại cầm roi, màu đen bị khống chế ban đầu trên roi lại bắt đầu từ từ leo lên, chỉ một xíu nữa thôi là nhuộm đen toàn bộ roi xương.

Hắn bình tĩnh thu lại đôi mắt rơi xuống đáy hồ, xoay người ở trong nước, ngẩng đầu lên như không có chuyện gì xảy ra.

Bạch Liễu vung tay lên, bàn tay xác chết khổng lồ nhẹ nhàng bay lên, chuẩn bị đưa Bạch Liễu ra khỏi mặt hồ.

Roi rơi dưới đáy hồ từ từ nổi lên, ngay lúc sắp hoàn toàn rời khỏi mặt hồ, một bàn tay trắng bạch đột nhiên trồi lên từ dưới đáy hồ, nắm chặt lấy roi, hung hăng kéo xuống.

Bạch Liễu bị kéo khỏi bàn tay xác chết quay lại nhìn bàn tay kia, bọt khí trào ra khóe miệng.

....sao có thể chứ, hắn không cảm nhận được sự tồn tại của Hắc Đào trong trò chơi này.

Bàn tay kéo hắn lúc này mang lại cho Bạch Liễu một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, như thể đó chính là Hắc Đào, nhưng đồng thời cũng không phải là Hắc Đào.

Lại thêm một bàn tay khác trồi lên khỏi bùn cát, cũng nắm lấy roi Bạch Liễu kéo xuống, động tác vừa nhanh vừa mạnh, Bạch Liễu mất cảnh giác liền rơi ầm xuống đáy hồ, ngay lúc hắn chuẩn bị đập vào cát, có thứ gì đó từ dưới đáy hồ lao ra, ôm chặt lấy Bạch Liễu.

Vị thần có mái tóc xoăn dài màu xanh bạc phấp phới dưới đáy hồ nước đục, đôi mắt trong veo nhân từ, ôm chặt tín đồ duy nhất trong tay, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.

"Em là tín đồ duy nhất của tôi, cho nên em không thể tín ngưỡng người khác."

Một bên mắt của Tawil lấp lánh màu lam bạc, còn một bên là màu đen kịt như hố sâu không đáy, y cúi xuống, bình tĩnh cầm roi trong tay Bạch Liễu kéo lại, khiến cơ thể Bạch Liễu áp sát vào mình:

"Tùy tiện suy đoán tôi bỏ rơi em, gây sát thương khắp nơi, quay lưng lại với tôi, tín ngưỡng vào người khác, tự làm tổn thương chính mình, xóa bỏ chính mình."

"Tôi rất tức giận, Bạch Liễu."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Hắc Đào sử dụng kỹ năng cá nhân ( quái vật sa đọa), cưỡng chế giảm giá trị tinh thần của mình xuống 0 】

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Hắc Đào trang bị thân phận sách quái vật 《 Sách Quái Vật: Tà Thần cũ sụp đổ 》】

Đồng tử Bạch Liễu co rút mạnh.

Trên mặt hồ.

Nghịch Thần đang ngồi xổm trên bờ hồ chờ đợi, cảm nhận được sự thay đổi của hồ nước thì đứng phắt dậy, thần sắc thay đổi: "Con hàng Hắc Đào này lại gây rắc rối rồi!"

"Chỉ vì muốn ở lại trò chơi đối đầu với Bạch Liễu mà lại dùng kỹ năng đó ở Hồ Trò Chơi, dòng thế giới Hồ Trò Chơi làm sao chịu nổi kỹ năng hóa quái vật của cậu ta chứ, muốn phá hủy luôn dòng thế giới trò chơi này luôn hay gì!"

"Tất cả các người lập tức rời khỏi game cho tôi!" Nghịch Thần quay đầu rống to, "Nhanh lên!"

Bách Gia Mộc và Bách Dật vừa nghe Hắc Đào sử dụng kỹ năng cá nhân thì tái mặt, Bách Dật nhịn không được chửi thề một tiếng: "Dùng kỹ năng đó ở chỗ này, Hắc Đào muốn đoàn diệt luôn chắc!"

"Đừng lải nhải nữa, đi mau! Nếu không thì cậu thực sự trở thành đồng đội xác sống của Hắc Đào đấy!" Bách Gia Mộc tát vào đầu Bách Dật.

Bách Dật và Bách Gia Mộc mở giao diện, dứt khoát thoát khỏi trò chơi.

Nghịch Thần thấy Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi vẫn chưa rời đi thì mặt nhăn như đít khỉ, anh ta suy sụp: "Sao các người còn ở đây! Đi mau lên!"

Lưu Gia Linh nhìn chằm chằm mặt hồ, "Bạch Liễu còn chưa đi ra."

Đường Nhị Đả quay đầu nhìn Nghịch Thần: "Nếu Hắc Đào dùng kỹ năng thì Bạch Liễu sẽ gặp nguy hiểm, chúng tôi muốn chờ cậu ấy rồi mới cùng nhau rời game."

"Đợi cậu nhìn thấy Hắc Đào sử dụng kỹ năng thì không biết có còn mạng mà chờ được Bạch Liễu không nữa!", Nghịch Thần ôm trán bất đắc dĩ, "Kỹ năng cá nhân của tên đó có sức công phá khủng khiếp, cậu ấy lại không có đủ khả năng kiểm soát kỹ năng của mình, chỉ có thể duy trì nhận thức ngắn hạn sau mỗi lần sử dụng kỹ năng, sau đó là mất ý thức tấn công bừa bãi rất nguy hiểm."

"Bản thân Hắc Đào cũng biết rõ sức mạnh hủy diệt của kỹ năng đó, vì vậy trước giờ bất kể tình huống như thế nào, cậu ấy hầu như chưa bao giờ sử dụng kỹ năng của mình trong trò chơi." Nghịch Thần quay đầu nhìn về phía hồ, vẻ mặt tái nhợt, "....... Nhưng lần này cậu ấy lại cậy mạnh, tới nông nỗi này rồi, muốn rời đi không còn dễ dàng nữa..."

"Lần này ăn hành chắc rồi... hai nhân vật cấp Tà Thần cùng xuất hiện trong một trò chơi, cậu còn không chịu rời đi." Nghịch Thần đặt tay lên gáy, ánh mắt lạnh lùng nhưng giọng nói vẫn mang một ý cười nhẹ nhàng, "Tôi không biết mình có thể khống chế được không."

"Hai tên nhãi ranh yêu đương cuồng nhiệt kiểu gì chỉ toàn gây phiền phức cho người xung quanh." Nghịch Thần thở ra một hơi, "Bây giờ cũng phải cố thôi."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Thẩm Phán Nghịch Thần có đồng ý sử dụng vũ khí kỹ năng ( Kiếm chữ thập thẩm phán) không? 】

【 đồng ý 】.

Một thanh kiếm chữ thập khổng lồ xuất hiện vắt chéo trên lưng của Nghịch Thần, cán kiếm vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay Nghịch Thần đặt sau gáy.

Thanh kiếm này cực kỳ lớn, chiều dài của kiếm khoảng hai mét, chiều rộng bằng hai bàn tay của người lớn, cán kiếm cũng khoảng 50-60cm, đục lỗ giống như một cây thánh giá, trông rất nặng nề, ép trên vai Nghịch Thần có cảm giác như anh ta lùn hẳn đi.

"Nặng như quỷ..." Nghịch Thần phàn nàn, "Tại sao vũ khí kỹ năng lại nặng như vậy chứ? Không phải sinh ra từ dục v0ng của tôi à? Biến nhẹ dùm tôi một chút đi."

Anh ta chưa kịp nói xong, mặt hồ phẳng lặng trước mặt đột nhiên hình thành một dòng xoáy ở trung tâm, biến mọi thứ xung quanh dù là cỏ, cây khô, xác chết hay những thứ trên bờ đều thành những đường màu sặc sỡ trừu tượng bị hút vào.

Cả thế giới giống như một trò chơi tan rã và thất bại sau khi có bug, bắt đầu biến mất từng chút một với trung tâm là dòng xoáy trong hồ, sau đó nhanh chóng lan đến chân của Nghịch Thần và Đường Nhị Đả đang đứng trên bờ hồ.

Đường Nhị Đả nhanh chóng cõng Lưu Gia Linh trên lưng rồi nhảy tới nơi khác, vẻ mặt căng thẳng.

"Đi ra ngoài đi." Nghịch Thần bình tĩnh nói, không nhìn lại, "Tôi sẽ đưa chiến thuật gia của các người ra ngoài an toàn."

"Tôi không thích thương vong."

Dòng màu chảy ra điên cuồng bị hút vào trong vòng xoáy, Đường Nhị Đả liếc mắt nhìn Nghịch Thần và thanh trường kiếm nặng nề trên vai anh ta, vỗ vỗ Lưu Gia Linh, trấn định nói: "Đi trước thôi, chúng ta ở lại đây cũng không giúp được gì đâu."

Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nghịch Thần, cắn chặt môi dưới, cuối cùng mở giao diện điều khiển: "Tôi hiểu rồi."

Họ chưa bao giờ có thể can thiệp vào những vấn đề mà Bạch Liễu sẽ không để họ can thiệp.

Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả rời khỏi trò chơi.

Nghịch Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng rời đi.

Anh không chắc mình có thể bảo vệ Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả dưới hai nhân vật cấp Tà Thần hay không.

Nghịch Thần liếc nhìn vòng xoáy trong hồ càng lúc càng lớn, bất lực hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống với thanh kiếm trên tay, bơi về phía trung tâm của vòng xoáy hút đang hết mọi thứ.

.... Hắc Đào thật sự là quá xằng bậy rồi.

Biết rõ Tà Thần đang tìm kiếm thân phận linh hồn sách quái vật của mình ở khắp mọi nơi —— Tawil Tà Thần cũ, để làm ô nhiễm hoàn toàn thẻ bài thân phận này.

Vậy mà Hắc Đào lại thực sự giải trừ phong ấn linh hồn của y trong một trò chơi đầy ô nhiễm của Tà Thần, còn triệu hồi thân phận quái vật của Tawil, kết quả là kích hoạt hủy diệt dòng thế giới, buộc y phải hấp thụ và lưu trữ mọi thứ trong thế giới này.

Nếu thân phận quái vật Tawil bị Tà Thần làm ô nhiễm hoàn toàn thì không thể cứu được linh hồn của y nữa, y sẽ thực sự trở thành một NPC chỉ biết tấn công vô tri vô giác trong game.

——sẽ trở thành một con quái vật hoàn chỉnh không thể rời khỏi trò chơi được nữa.

Trung tâm lốc xoáy đã cuốn tới đáy hồ, lộ ra hai bóng người, hoặc là hai quái vật đang ôm chặt nhau quỳ trên mặt bùn.

Toàn bộ thế giới hòa trong nước hồ liên tục đổ sau lưng Tawil, y ôm Bạch Liễu, ánh mắt càng ngày càng tan rã: "Tôi không bỏ rơi em, tôi đã... rất cố gắng, muốn ở bên cạnh em, muốn nhìn thấy em."

Bạch Liễu dùng hai tay ôm chặt vai Tawil, vùi đầu vào trong vòng tay Tawil: "... Em biết."

"Đừng ghét tôi." Giọng nói của Tawil nhẹ đến mức như gió thoảng, y giơ tay định ôm Bạch Liễu, nhưng nâng lên một nửa lại yếu ớt buông thõng xuống, "Đừng... hiến tế nỗi đau của mình cho Tà Thần, đừng làm những chuyện mà em chán ghét vì tôi."

"Tôi sẽ rất tức giận... rất khổ sở." Tawil thì thầm.

Bạch Liễu hít sâu một hơi: "Em sẽ không, sẽ không làm vậy nữa."

Tawil cúi đầu đặt trên vai Bạch Liễu, môi tái nhợt không còn chút tơ máu.

Y nhìn thấy roi vẫn còn đang chuyển thành màu đen bên cạnh Bạch Liễu, nhẹ giọng nói: "Em đang nói dối, em gạt tôi."

"Em không thể khống chế dục v0ng của mình, vẫn muốn sức mạnh Tà Thần ban cho em, sao vậy chứ?"

Bạch Liễu mím môi thành một đường thẳng.

Tawil rũ xuống hàng mi dài: "Em đã ghét bỏ tôi đến mức không muốn trả lời tôi sao?"

Nước hồ sau lưng bị Tawil hấp thu càng ngày càng đỏ sền sệt, bức tượng khắc gỗ Tà Thần của trong hồ mỉm cười, lỗ hổng ngay trái tim bức khắc gỗ càng ngày càng lớn, biến toàn bộ nước hồ thành một màu đỏ thẫm.

Khi những dòng nước hồ này tràn vào cơ thể Tawil, đôi mắt màu lam bạc vốn đang lấp lánh của y trở nên lạc lõng, giọng nói ngày càng trở nên ngập ngừng và hoảng hốt: "—— em thực sự không muốn tín ngưỡng tôi nữa sao?"

【 hệ thống cảnh báo: Dục v0ng thân phận sách quái vật của người chơi Hắc Đào 《 Tà Thần cũ sụp đổ 》 sắp vượt khỏi tầm kiểm soát! Vui lòng tháo trang bị thân phận kịp thời! 】

"Em thực sự muốn mọi thứ gã cho em sao?" Giọng Tawil nghẹn ngào, lộ ra cảm xúc bất an, "Mọi thứ gã cho em, tôi cũng có thể cho em."

Tawil đột nhiên đè lên Bạch Liễu, một tay giữ Bạch Liễu đang choáng váng, đ3 xuống đất, trong mắt hiện lên sự cố chấp không thể kiểm soát, nhưng giọng điệu lại rất hiền hòa:

"Tôi là thần duy nhất mà em tín ngưỡng, thần không cho phép em từ bỏ tín ngưỡng của mình."

"Nếu em thật sự muốn bị Tà Thần nào đó làm ô nhiễm, thì Tà Thần đó cũng phải là tôi."

Tawil lông mi dài khẽ run lên, y cúi xuống, áp trán vào nguc Bạch Liễu, đồng thời ngập ngừng luồn tay vào vạt áo Bạch Liễu: "Tôi muốn hoàn toàn làm ô nhiễm em, Bạch Liễu."

- -----oOo------