Hồng Đào dường như cảm thấy hứng thú, cô nói tiếp: "Bạch Liễu một đường toàn thắng mà không lợi hại à."
"Đây chính là sai lầm của Bạch Liễu." Người nọ giễu cợt, "Người mới không ổn định thì nguy hiểm như thế nào, chắc tôi không cần phải nói cho cô biết nhỉ, Hồng Đào?"
"Bạch Liễu không chịu tham gia đấu đội vài trận để ổn định tính bấp bênh của đội ngũ, mà ngược lại chỉ muốn kết thúc thi đấu sớm để lấy danh tiếng, lãng phí rất nhiều cơ hội huấn luyện đội để chuẩn bị cho giai đoạn sau này."
Người đàn ông mỉm cười chế giễu, nhận xét một cách ngạo mạn: "Ánh mắt thiển cận ngu ngốc."
"Cô chờ xem, sau này đánh đội Bạch Liễu chắc chắn sẽ gặp vấn đề lớn, chiến thuật của hắn cơ bản là đồ bỏ."
Trong khi cả hai đang nói chuyện, màn hình ở giữa hồ quan sát nhấp nháy:
【 hệ thống nhắc nhở: Đoàn Xiếc Thú Lang Thang có tổng cộng 8 điểm, kết thúc thi đấu sớm, được tiến vào vòng tiếp theo】
【Đội Biệt thự bão tố bị loại】
Toàn khán đài bao phủ một không khí phấn khích và kích động, những tiếng la hét chói tai lấn át tiếng nói chuyện của họ, ngay cả người khán giả fan Hồng Đào ngồi bên cạnh cũng quên bẵng cả cô.
Hắn ta đứng dậy múa may vẫy tay vẫy chân điên cuồng, hai tay giơ lên gọi tên Đoàn Xiếc Thú Lang Thang và Bạch Liễu.
Trong giải đấu, chiến thắng có nghĩa là tất cả.
Hồng Đào thu hồi ánh mắt: "Cho nên anh vẫn tiếp tục sử dụng chiến thuật đánh lén đối thủ trong thực tế?"
Chiến Thuật Gia Sơn Dương Cuồng Nhiệt ngồi tại chỗ, nhìn chăm chú Bạch Liễu vừa đăng xuất đang vỗ nhẹ áo sơ mi của mình, chậm rãi nhếch môi để lộ nụ cười mỉa mai, vẻ mặt đầy sát ý:
"Tất nhiên."
"Trong tình huống đấu đội có nhược điểm, chỉ cần một trong những đội viên chủ chốt của Bạch Liễu bị thương và sơ suất thì hắn nhất định sẽ thua."
Hồng Đào thờ ơ nói: "Chiến thuật của anh có một nhược điểm trí mạng."
Người này liếc nhìn Hồng Đào, khinh thường nói: "Phù Thủy Nhỏ phải không?"
"Chỉ cần tôi chưa giết hoàn toàn những người khác thì họ có thể tiến vào trò chơi để Phù Thủy Nhỏ dùng thuốc giải chữa cho họ."
"Đúng vậy." Hồng Đào khẽ nghiêng người về phía trước, trong tay cô xuất hiện một quân bài poker sắc bén, dùng hai ngón tay kẹp lấy kề sát vào cổ người đàn ông, áp tai thì thầm, "Nếu anh dám động vào Phù Thủy Nhỏ, tuy rằng tôi không giết được anh ở đây, nhưng tôi cũng không ngại dùng thủ đoạn của anh đâu."
"Giết anh bên ngoài hiện thực."
Người đàn ông này lười nhác giơ tay ra vẻ đầu hàng, cảm giác như chẳng hề để sự uy hiếp của Hồng Đào vào mắt: "Tôi sẽ không đụng đến Phù Thủy Nhỏ, kỹ năng của cô bé quá hiếm, tôi đang có ý định mời chào cô bé cho giải đấu năm sau đây."
"Người tôi muốn xuống tay không phải là cô bé."
"Tôi thích Chiến Thuật Gia hơn." Ánh mắt của gã rơi vào Bạch Liễu, "nhất là những kẻ huênh hoang như thế này."
Sau trận chiến với Biệt thự bão tố, Mục Tứ Thành duỗi người rời khỏi hồ quan sát đi sau Bạch Liễu: "Hôm nay vẫn đánh à?"
"Không đánh nữa." Bạch Liễu nói, "Đi Hồ Trò Chơi luyện tập đấu đội."
Mục Tứ Thành ngớ người: "Hả? Sao vừa nãy không luyện đấu đội luôn đi?"
"Bỏ đấu đơn hoặc đấu đôi là đấu đội được mà?" Mục Tứ Thành thắc mắc, "Sao lại vào Hồ Trò Chơi luyện làm gì, trong Hồ Trò Chơi đâu có đối thủ."
Bạch Liễu nhàn nhạt: "Sao lại không có đối thủ? Đối thủ của các cậu là Đường đội trưởng."
Mục Tứ Thành sửng sốt: "Đường Nhị Đả???"
"Đúng vậy." Vương Thuấn gật đầu phụ họa lời nói của Bạch Liễu, "Tôi đã thảo luận với Bạch hội trưởng rất lâu mới nghĩ ra giải pháp này."
"Mục Thần, cậu và Lưu Giai Nghi, Mộc Kha đều là người mới thuần túy chưa từng thi đấu trong giải đấu bao giờ, nên trong lúc thi đấu sẽ có sự bất ổn mạnh mẽ, đặc biệt là thi đấu đồng đội, có thể cậu sẽ phối hợp với người khác không kịp, dẫn đến nhịp điệu tấn công hoặc phòng thủ hỗn loạn."
Mục Tứ Thành cau mày: "Luyện tập trong tiền mùa giải không được sao?"
"Không được, khả năng bị bại lộ thông tin quá cao." Vương Thuấn lắc đầu, "Đó là lý do đầu tiên, lý do khác là các đối thủ trong giai đoạn tiền mùa giải. Hôm nay các cậu cũng cảm nhận rồi đó, nếu cứ đấu đội với những chiến đội như thế thì năng lực của các cậu sẽ được cải thiện được bao nhiêu?"
Mục Tứ Thành khựng người im lặng.
Thành thật mà nói, đối thủ hôm nay quá yếu khiến cậu có một loại cảm giác 【 giải đấu? chỉ có như vậy thôi sao? 】.
Vương Thuấn thở dài: "Có phải cảm thấy bọn họ quá yếu đến nỗi không có giá trị đối kháng đúng không?"
"Đối với những người mới có thực lực như các cậu, thì việc sử dụng các đội quá yếu làm đá mài dao để mài giũa sẽ chỉ khiến các cậu quen dần với những trận chiến cấp thấp mà thôi."
"Nhưng sắp tới các cậu sẽ phải đối mặt với các công hội cấp cao, trình độ của đối thủ đột ngột nâng cao sẽ khiến các cậu không thích ứng kịp, cho nên tôi và Bạch hội trưởng đều nhất trí không dùng những hiệp hội đó để huấn luyện đấu đội."
Mục Tứ Thành bực bội cào cào sau cổ: "Nhưng tôi và Bạch Liễu phối hợp tốt với nhau rất tốt mà, sao phải mất công huấn luyện làm gì nữa cho tốn thời gian?"
Vương Thuấn lại bất đắc dĩ thở dài: "Không phải cậu và Bạch Liễu phối hợp tốt, là Bạch Liễu phối hợp tốt với cậu."
"Không riêng gì cậu, Bạch Liễu có thể hợp tác tốt với bất kỳ tuyển thủ nào trong đội, Đường đội trưởng cũng thế, anh ấy là một chủ công chính rất giàu kinh nghiệm, có thể chịu đựng những sai lầm của các cậu ở một mức độ nhất định."
"Vấn đề là ở ba người các cậu phối hợp với nhau, Bạch Liễu và Đường đội trưởng không có vấn đề gì, cho nên Bạch Liễu không cần tham gia huấn luyện với các cậu."
Mục Tứ Thành không phục chỉ vào Bạch Liễu: "Nhưng con hàng này cũng là người mới mà! Sao lại không tham gia!"
Lưu Giai Nghi trợn to hai mắt: "Anh cho rằng chúng ta với Bạch Liễu bi3n thái cùng đẳng cấp với nhau à?"
Mộc Kha gật đầu: "Tôi có thể huấn luyện."
Bạch Liễu cười tủm tỉm nói: "Tôi cũng muốn huấn luyện, nhưng khác phe các cậu."
Mộc Kha ngẩn ra, sau đó ánh mắt nhanh chóng đảo đi đảo lại giữa Bạch Liễu và Đường Nhị Đả, cậu nuốt nước bọt, cẩn thận nói: "Bạch Liễu muốn..."
"Đúng vậy, tôi bên phe của Đường đội trưởng." Bạch Liễu cười, "Ba người các cậu một đội, địch thủ là đội của tôi và Đường đội trưởng."
Đường Nhị Đả đi phía sau Bạch Liễu vẻ mặt trịnh trọng, khoanh tay lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, vừa nhìn đã biết là sẽ không hạ thủ lưu tình chút nào rồi.
Bạch Liễu nở nụ cười rất thân thiện: "Tôi nghĩ là sự kết hợp của Đường đội trưởng và tôi cũng đủ mài giũa tính bất ổn của các cậu rồi."
Mục Tứ Thành, Lưu Giai Nghi, Mộc Kha: "..."
Vương Thuấn quay đầu nhìn Bạch Liễu: "Hôm nay công hội chúng ta chụp được Hồ Trò Chơi rồi, muốn tới lúc nào cũng được, nhưng mà..."
Bạch Liễu nhìn Vương Thuấn: "Còn có chuyện gì không?"
Vương Thuấn do dự một chút, nhưng vẫn nói: "Hôm nay có trận thi đấu của Danh Sách Sát Thủ, đối thủ là 【 Quân đoàn bộ xương 】xếp hạng 27 năm ngoái, sắp bắt đầu rồi, các cậu có muốn đi xem một chút không?"
Bạch Liễu dừng lại: "Đi."
Hồ quan sát đấu trường Danh Sách Sát Thủ.
So với hồ quan sát số 98 của Bạch Liễu trước đó, mật độ dân số của hồ quan sát khổng lồ này còn cao hơn gấp 10 lần.
Bạch Liễu đứng ở mép tr3n của hồ quan sát từ xa nhìn xuống cảnh đánh nhau tr3n màn hình lớn ở trung tâm.
Trước màn hình lớn có một người dẫn chương trình cầm micro lớn tiếng giải thích:
"Hiện tại các vị đang thấy chính là người chơi mạnh nhất của chúng tôi 【 Hắc Đào 】của Danh Sách Sát Thủ đấu với đội viên 【 môn đồ 】của Quân đoàn bộ xương, họ đã đạt được rất nhiều thành tích ấn tượng trong thi đấu đơn năm ngoái..."
Mục Tứ Thành không khỏi than thở, "Người này ồn ào thật đấy."
Vương Thuấn trầm giọng giải thích: "Các trận đấu đỉnh cao đều sẽ có người giải thích để thu hút sự chú ý, từ từ cậu sẽ quen thôi, nhưng mà đang lúc thi đấu trong game thì không nghe thấy đâu."
Người dẫn chương trình đột nhiên cao giọng: "Hắc Đào, Hắc Đào của chúng ta dùng roi siết cổ đối phương! Chẳng lẽ là muốn giết đối thủ kết thúc thi đấu sớm sao!"
Hắc Đào tr3n màn hình lớn quỳ một gối tr3n vai người chơi khác, vẻ mặt lạnh lùng, một tay cầm roi siết chặt, đối phương bị siết cổ đến nỗi mặt mày tím tái, nhưng nhanh chóng ngã về phía trước, đẩy Hắc Đào ra khỏi người mình.
Hắc Đào tiếp đất thuận thế xoay người, dường như vừa lấy được món đồ gì đó tr3n người 【 môn đồ 】 này, màn hình lớn đột nhiên tắt ngấm.
【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Hắc Đào đã thu thập đủ các đạo cụ quan trọng, trò chơi kết thúc. 】
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Hắc Đào kết thúc thi đấu sớm, chiến thắng thi đấu đơn, nhận được 2 điểm】
Khán giả im lặng hơn một phút, sau đó là tiếng reo hò đinh tai nhức óc vang lên ầm ĩ.
Giọng nói the thé của người dẫn chương trình lấn át tiếng gào thét: "Kết thúc thi đấu trong vòng 5 phút! Kỷ lục thời gian thi đấu đơn giữa mùa giải đã được làm mới! Chỉ mới trận đấu đầu tiên của Danh Sách Sát Thủ!!"
"Đội vô địch năm ngoái không phụ kỳ vọng của chúng ta, trở lại với phong thái lợi hại hơn bao giờ hết!"
Hắc Đào đăng xuất khỏi trò chơi dưới ánh nhìn ngưỡng mộ của người xem, đi thẳng về chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.
Nghịch Thần ngồi bên cạnh quay đầu nói chuyện với y, Hắc Đào thờ ơ gật đầu, cụp mắt xuống, dùng băng vải quấn tay và cán roi.
Những ánh mắt cuồng nhiệt của khán giả đều tập trung vào Hắc Đào, nhưng đôi mắt của Hắc Đào trước sau vẫn không hề liếc nhìn bọn họ, sự cổ vũ và phấn khích của những người ngoài cuộc này chẳng liên quan gì đến y, tiếp nhận chúng rất hiển nhiên.
Thoạt nhìn như một vị thần luôn được tôn thờ, quyền năng và xa lạ.
Tiếp đó trận đấu đôi cũng được bắt đầu.
【Hệ thống nhắc nhở: Trận đấu đôi sắp bắt đầu】
【 Đội viên Bách Dật, Bách Gia Mộc của Danh Sách Sát Thủ VS đội viên Người chỉ huy, Kỵ binh khiên xương của Quân đoàn bộ xương 】
Người dẫn chương trình lải nhải hào hứng giải thích: "Thi đấu đôi là điểm yếu của Danh Sách Sát Thủ năm ngoái, không biết năm nay sẽ có gì thay đổi..."
Mục Tứ Thành nhìn tr3n màn hình lớn xem Bách Dật và Bách Gia Mộc nước chảy mây trôi đối chiến phản kích, từng bước ép đối thủ vào chỗ chết, sắc mặt cậu dần dần âm u.
Bạch Liễu thản nhiên dò hỏi: "Nhìn ra được gì à?"
Mục Tứ Thành nghiến răng: "Hai người kia dùng chung bộ não sao?"
"Mức độ phối hợp cũng bi3n thái quá." Vẻ mặt Lưu Giai Nghi cũng trở nên nghiêm nghị, "Nếu một người xảy ra chuyện thì người kia dù ở cách xa 108.000 dặm cũng có thể nhanh chóng ứng phó, hai người hành động lưu loát như thể một người vậy."
"Với lại cũng không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ bọn họ đang trao đổi với nhau." Mộc Kha hít sâu một hơi, "Sao làm được vậy chứ?"
Bốn người tr3n màn hình lớn đang chiến đấu trong một không gian nhỏ.
Khoảnh khắc móng vuốt của bộ xương khô chuẩn bị chạm vào phía sau Bách Dật, Bách Gia Mộc đảo mắt qua, trong bàn tay xuất hiện một con dao mổ.
Cùng lúc đó, khi Bách Gia Mộc quay đầu tấn công, đối thủ trước mặt đã bị Bách Dật trở tay dùng máy đánh trứng quất thẳng lên trời.
Trong một không gian nhỏ như vậy, hai người này luân phiên nhau tấn công đối thủ trơn tru mà không hề làm tổn thương nhau, đồng thời cũng chẳng trao đổi với nhau lời nào.
Đối thủ từng bước bị dồn vào thế bí, cuối cùng thua trận.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bách Dật, Bách Gia Mộc kết thúc thi đấu sớm, chiến thắng thi đấu đôi, nhận được 6 điểm】
【 hệ thống nhắc nhở: Danh Sách Sát Thủ có tổng cộng 8 điểm, kết thúc thi đấu sớm, thi đấu kết thúc】
【Đội Quân đoàn bộ xương có 0 điểm trong trận thi đấu này】
Toàn bộ khán phòng hoàn toàn sôi sục.
Tất cả mọi người đều khản cổ cổ vũ Danh Sách Sát Thủ và Hắc Đào, một số người còn uốn éo nhảy múa tại chỗ tr3n ghế, cứ như đây là giây phút chào đón nhà vô địch mới ra đời.
Vương Thuấn nhìn cảnh tượng với tâm trạng phức tạp: "Đây là sức hấp dẫn của các trận đấu công hội cấp cao."
"So với Danh Sách Sát Thủ năm ngoái, Danh Sách Sát Thủ năm nay trưởng thành hơn nhiều." Lưu Giai Nghi bình tĩnh phân tích, "Đây hẳn là công lao của vị Chiến Thuật Gia kia, anh ta đã huấn luyện đội ngũ này rất tốt."
Bạch Liễu xem một hồi, sau đó bình tĩnh xoay người: "Đi thôi, chúng ta đi huấn luyện, hiện tại chúng ta còn kém xa lắm."
Sau thi đấu, phòng nghỉ Danh Sách Sát Thủ.
Nghịch Thần ôm đầu, hai mắt đờ đẫn, tự lẩm bẩm một mình: "Tôi phải làm sao đây, tôi nên làm cái gì đây, lần sau gặp đội top tám rồi, thực lực rất mạnh, không có cách nào kết thúc thi đấu sớm, phải đấu đội thôi... "
Những người còn lại chẳng hề cảm nhận được sự lo lắng của Nghịch Thần chút nào. Hôm nay Bách Dật lần đầu tiên kết thúc thi đấu sớm nên anh ta cực kỳ phấn khích, cứ đi vòng quanh tới lui bên cạnh Nghịch Thần.
Chỉ có Liêu Khoa nhìn Nghịch Thần đầy thương cảm: "Nghiêm trọng lắm sao?"
Nghịch Thần trịnh trọng gật đầu: "Ừ."
Bách Dật ngồi bên cạnh tò mò: "Hôm nay không phải chúng ta kết thúc thi đấu sớm sao, có chuyện gì nghiêm trọng vậy?"
Nghịch Thần thở dài: "Tôi không kết thúc thi đấu sớm vì mánh lới quảng cáo mà là để tránh đấu đội."
"Thi đấu đội của chúng ta căn bản chưa thành thục, nếu đối kháng với các chiến đội của công hội lớn được mài giũa thì chắc chắn sẽ bị đánh cho tơi tả."
"Tại cậu hết cả đấy!" Nghịch Thần phẫn uất nhìn Hắc Đào đang ngồi tr3n ghế sô pha ngủ gà ngủ gật.
Hắc Đào trở mình tiếp tục ngủ.
Nghịch Thần bất lực thở dài: "Bỏ đi, bây giờ mắng cậu cũng vô dụng, tóm lại tình huống của chúng ta rất nguy hiểm, cần phải luyện tập đấu đội nhiều hơn."
Anh quay lại nhìn Liêu Khoa: "Hôm nay chúng ta có chụp được Hồ Trò Chơi không?"
Liêu Khoa giang tay: "Không, chúng ta chậm chân rồi, hôm nay Đoàn Xiếc Thú Lang Thang chụp được, đội đó cũng thắng một đường nhờ kết thúc thi đấu sớm."
"Ước chừng tình huống cũng tương tự như chúng ta, đấu đội cũng thiếu sót nên phải chụp Hồ Trò Chơi để luyện tập."
Nghịch Thần liếc nhìn Hắc Đào đang nằm ngủ gật tr3n sô pha, cố ý cao giọng: " Đoàn Xiếc Thú Lang Thang à, Chiến Thuật Gia là Bạch Liễu phải không?"
Hắc Đào đang ngủ tr3n ghế sô pha mở to mắt, đột ngột ngồi dậy.
Tr3n mặt y còn hằn vết đỏ hồng vì ngủ, nhìn chăm chăm vào Nghịch Thần, hỏi: "Bạch Liễu ở đâu?"