Vương Thuấn đứng bên cạnh giao diện điều khiển nổi, tr3n mặt lộ ra vẻ vui mừng nhẹ nhõm: "Hiện tại đấu đội của các cậu cũng ra hình ra vẻ rồi đó, Bạch hội trưởng và Đường đội trưởng huấn luyện các cậu rất tốt."
"Chỉ vất vả cho các cậu, mỗi ngày đều phải vừa huấn luyện cường độ cao vừa thi đấu cường độ cao nữa."
Mục Tứ Thành uể oải thả người ngồi xuống ghế, Lưu Giai Nghi gối đầu dựa vào bàn ngủ, ngay cả Mộc Kha cũng chống đầu ngáp, đôi mắt nhíu lại buồn ngủ lắm rồi.
Vương Thuấn không thể nhịn được cười: "Bất quá giai đoạn mệt mỏi nhất đã qua, sắp tới sẽ tốt hơn nhiều, bởi vì mọi người đã lọt vào bảng top tiền mùa giải rồi, tần suất thi đấu đã giảm xuống, một ngày đấu 3, 4 trận là đủ."
"Tiếp theo là báo cáo thứ hạng mức độ nổi tiếng của từng người."
"Bạch Liễu, 179."
"Lưu Giai Nghi, 186."
"Đường Nhị Đả, 194."
"Mục Tứ Thành, 236."
"Mộc Kha, 261."
Vương Thuấn nhấp vào bảng hệ thống: "Tiếp theo thứ hạng của mọi người sẽ tăng khá chậm, bởi vì đã gần đến vòng nổi tiếng giữa mùa giải rồi."
"Có tổng cộng 32 đội tham gia giữa mùa giải, mỗi đội có 5 người chơi chính, vì vậy vòng nổi tiếng giữa mùa giải chủ yếu tập trung ở top 160 có lợi thế về độ nổi tiếng áp đảo so với các đội trước mùa giải, các cậu sẽ rất khó thăng hạng."
"Đặc biệt là trong trận đấu giữa mùa giải này có rất nhiều người chơi mới đã thể hiện tốt và thu hút được sự yêu thích, hiện tại đang vững chắc chiếm giữ vị trí hàng đầu."
"Tên hề mà tôi đã đề cập với các cậu trước đó hiện đang xếp hạng 79, lọt vào top 100, là thứ hạng cao nhất trong số những người mới."
"Tiếp theo là Armand của Bình Minh Vàng và Nữ Tu Phoebe của Vương Miện Quốc Vương, một người 93, người kia 102."
"Những người mới này có sự nổi tiếng của hiệp hội chống lưng nên họ tăng lên khá nhanh, nếu vẫn giữ vững phong độ thì chắc chắn sẽ không bị rớt hạng, nghĩa là họ sẽ luôn ở trong top đầu, vì vậy bảng xếp hạng mức độ nổi tiếng năm nay cạnh tranh khá khốc liệt."
Vương Thuấn nhìn xung quanh: "Tiếp theo là thông báo top 5 bảng xếp hạng được yêu thích nhất."
"Số một bất bại, Hắc Đào."
"Vị trí thứ hai, Hồng Đào Hoàng Hậu."
"Vị trí thứ ba, Georgia."
"Thứ tư, Nghịch Thần."
"Vị thứ năm, Đao Phủ Vô Danh, hội trưởng Hiệp hội Thợ Săn Hươu, cũng là nhân vật mà tôi muốn tập trung trao đổi với các cậu hôm nay."
Vương Thuấn nhấp vào giao diện điều khiển hệ thống, dữ liệu được phóng to hiển thị tr3n giao diện điều khiển nổi.
"Vị hội trưởng này trước đây là một chủ công chính, sau khi Nghịch Thần rời chức năm ngoái thì anh ta chuyển thành Chiến Thuật Gia, đây là năm đầu tiên anh ta tham gia giải đấu với tư cách Chiến Thuật Gia luôn, theo đánh giá thứ hạng hiện tại thì anh ta đã thể hiện rất tốt."
"Đáng nói là năm ngoái mãi đến khi kết thúc giải đấu, vị này vẫn không lọt vào top 50 bảng xếp hạng mức độ nổi tiếng, thứ hạng nổi tiếng cao nhất của anh ta là 59."
Mục Tứ Thành nửa tỉnh nửa mê bừng tỉnh, giật mình nói: "Không phải chứ?! Người này là hội trưởng của một công hội lớn, thực lực còn rất mạnh, sao độ nổi tiếng lại thấp như vậy?"
Vương Thuấn cười: "Thứ hạng nổi tiếng một mặt liên quan đến sức mạnh, mặt khác còn phụ thuộc phong cách cá nhân, biểu cảm và ngoại hình nữa."
"Hội trưởng Thợ Săn Hươu tuy rằng rất mạnh nhưng phong cách cá nhân không có gì nổi bật, biểu cảm không thu hút, dáng dấp thì..."
Vương Thuấn do dự một hồi rồi bấm một đoạn video ngắn tr3n giao diện: "Các cậu tự mình xem đi."
Người trong đoạn video ngắn trực tiếp đưa tay móc vào mắt phải của mình, cảm giác hốc mắt bị kéo căng ra, các đường nét tr3n khuôn mặt bị bóp méo và biến dạng, khuôn mặt lắc lư thất thường như một loại chất lỏng nào đó, sau đó anh ta xoay nắm tay như thể đang tìm kiếm gì đó trong con mắt, cuối cùng từ từ rút bàn tay ra.
Nhưng từ đầu đến cuối toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông này đầm đìa máu thịt lẫn lộn, không thấy rõ được gì cả.
Vương Thuấn bấm nút tạm dừng: "Bây giờ mọi người hiểu rồi đó, quá trình triệu hồi vũ khí của Đao Phủ rất đẫm máu, hơn nữa còn không quan tâm đến ngoại hình của mình, cho nên độ nổi tiếng mới không cao."
"Nhưng năm nay độ nổi tiếng của anh ta thăng lên không ngờ, thậm chí còn gần bằng Chiến Thuật Gia kỳ cựu Thẩm Phán Nghịch Thần nữa."
Mục Tứ Thành nghi hoặc: "Tại sao?"
Vương Thuấn dừng một chút: "Tôi nghĩ vì Nghịch Thần bỏ đi nên anh ta mới tỏa sáng."
"Các cậu xem video cũng thấy rồi đó, phong cách cá nhân của Đao Phủ rất máu me, bộc trực và tàn bạo, anh ta cũng là một chủ công chính rất hung hãn tr3n pháp trường, thích hợp với chiến thuật hung hãn, rất thành thục trong việc gi3t ch3t đối thủ."
"Nhưng bởi vì Nghịch Thần là Chiến Thuật Gia theo phái ôn hòa, không thích giết người nên Đao Phủ cũng hoàn toàn tuân theo Nghịch Thần. Vì vậy, anh ta thường xuyên bị hạn chế tr3n sân, không thể phát huy hết sức lực, khó thể hiện những mặt thu hút được khán giả."
"Sau khi Nghịch Thần rời đi, Đao Phủ đã tuyển mộ tên hề, một người mới rất phù hợp với phong cách cá nhân của mình, vả lại anh ta làm Chiến Thuật Gia bày ra nhiều chiến thuật khá cực đoan, vì vậy mới đem tất cả những áp lực bị dồn nén trước đó bạo phát ra ngoài."
Vương Thuấn nhấp vào giao diện điều khiển, phát một đoạn video ngắn: "Đây là trận đấu đồng đội mới nhất của Đao Phủ Thợ Săn Hươu vs với 【 Rắn mặt trăng 】xếp hạng 19."
Đao Phủ mặc áo khoác, khuôn mặt đầy máu giang hai tay đẫm máu siết cổ con rắn đang quằn quại, phong thái nhẹ nhàng tự nhiên nửa quỳ bên cạnh con rắn nhưng mạch máu tr3n cánh tay và những đường gân xanh nổi lên, tàn nhẫn đập con rắn đang vùng vẫy xuống đất.
Con rắn lớn vô lực chống cự, nhanh chóng co rút, ngừng vặn vẹo, sau đó thân rắn nổ tung ra từng mảnh li ti, máu bắn tung tóe, đầu rắn thét lên thê thảm rồi biến thành hình người: " Đau quá! Đau quá! Đau!! Tôi bỏ quyền! Bỏ quyền!"
Nhưng trước khi vươn tay nhấn vào giao diện bỏ quyền, hắn ta đã ngã xuống đất bất động, tròng mắt vô hồn, dường như nước mắt đang nhỏ giọt.
Đao Phủ chậm rãi đứng dậy khi trận đấu kết thúc, ném chiếc áo khoác ướt đẫm máu lên đầu người đàn ông, anh ta rút một điếu thuốc từ trong áo khoác, mở đôi môi máu thịt mơ hồ vặn vẹo ngậm lấy rồi đốt lửa, phun ra một ngụm khói.
"Vi phạm pháp luật, làm tổn thương người khác, đáng bị hành hạ, đau đớn là thứ trừng phạt đơn giản nhất dành cho mi."
Đoạn video ngắn phát đến đây thì Vương Thuấn bấm tạm dừng, phóng to video, sau đó chỉ vào ngón giữa của Đao Phủ đang cầm điếu thuốc, nói: "Thấy không? Ở đây có một chiếc nhẫn bạc."
Mục Tứ Thành híp mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa dính máu của Đao Phủ: "Thấy rồi."
"Chiếc nhẫn này là vũ khí kỹ năng của anh ta, gọi là 【 Nhẫn Tử Thần】."
Vương Thuấn giải thích: "Theo những lời đồn đại cổ xưa thì Vua Herod, vị thánh tối cao, công bằng, công chính, tốt bụng và nhân từ đã trao chiếc 【 Nhẫn Tử Thần】 này cho Đao Phủ."
"Người ta nói rằng khi treo cổ một kẻ quyền cao chức trọng đối địch với nhà vua, Đao Phủ đã rất sợ hãi, vì thế vua Herod đã tháo chiếc nhẫn của mình ra đưa cho Đao Phủ, nói với anh ta rằng, người mi giết là một kẻ đáng tội, không cần sợ hãi như vậy."
"Kể từ đó, vua Herod đã ban cho Đao Phủ quyền gi3t ch3t tất cả những kẻ phạm tội, kể cả đức vua, chiếc nhẫn đó chính là 【 Nhẫn Tử Thần】."
"Hiện tại vẫn chưa rõ cơ chế hoạt động của 【 Nhẫn Tử Thần】, nhưng nghe nói khi Đao Phủ đeo nhẫn chạm tay vào đối thủ thì họ sẽ cực kỳ đau đớn, giống như bị tra tấn vô số lần cho đến chết."
"Tôi đã cố gắng thu thập thông tin những đối thủ bị Đao Phủ chạm vào thì phát hiện, nếu bọn họ càng đau đớn thì ít hay nhiều gì cũng đều đã làm những việc phạm pháp và gây ra tội ác trong hiện thực."
Vương Thuấn tiếp tục: "Nhưng không phải tất cả đều giống nhau. Từ thông tin tôi thu thập được, có một số người chơi quả thực là có khả năng vi phạm pháp luật, nhưng lúc Đao Phủ xử phạt họ thì họ vẫn chưa làm những việc đó, khi bị Đao Phủ dùng nhẫn chạm vào họ cũng đau đớn khủng khiếp."
"Nếu không nhờ Nghịch Thần ngăn lại thì có lẽ những người này cũng bị Đao Phủ tra tấn đến chết."
"Vì vậy, cá nhân tôi phán đoán, tiêu chuẩn phán quyết tra tấn của Đao Phủ có thể không được khách quan lắm mà là chủ quan, nghĩa là nếu Đao Phủ cảm thấy bạn nên bị tra tấn thì bạn sẽ bị tra tấn một cách thảm khốc."
"Nghịch Thần rời đi tương đương với việc nới lỏng xiềng xích cho Đao Phủ, đây chẳng phải là tin tốt lành gì cho chúng ta." Vương xuyên nghiêm nghị nói, "Một mặt, điều này sẽ làm anh ta thoải mái phô bày sức mạnh của mình tr3n sân thi đấu mà không cần kiêng nể ai, chiếm lấy vị trí đầu bảng xếp hạng độ nổi tiếng, mặt khác thì lúc tra tấn chúng ta, anh ta cũng sẽ không cần nương tay."
"Hy vọng là tất cả chúng ta đều có ấn tượng tốt trong lòng Đao Phủ."
"Cuối cùng là nhắc nhở mọi người về trận đấu ngày mai." Vương Thuấn cười khổ, "Nãy giờ tôi nói nhảm nhiều như vậy chính là để mọi người chuẩn bị cho cho trận đấu ngày mai."
"Ngày mai chúng ta chỉ có một ván đấu, đối thủ là ——"
Một người lén lút đi theo sau Bạch Liễu vừa bước ra khỏi hồ quan sát.
Người này cầm một chiếc máy ảnh to bằng nắm tay, cẩn thận hòa vào đám đông tìm góc chụp Bạch Liễu, thoạt nhìn cứ như một phóng viên paparazzi kinh nghiệm phong phú đã có thâm niên chụp lén sự riêng tư của các ngôi sao,
Bạch Liễu dường như không biết phía sau có người, vẫn thản nhiên nói chuyện với những người xung quanh.
Tay săn ảnh mỉm cười quỷ dị, điều chỉnh góc độ chụp, đợi đến khi nửa phần tr3n cơ thể Bạch Liễu lọt vào ống kính thật rõ, gã nhấn nút chụp hình, camera vang lên âm thanh "tách tách" rồi rè rè đẩy ra ngoài một tấm ảnh chụp.
Người này cầm lấy tấm ảnh, liếc nhìn rồi vui vẻ mở giao diện hệ thống gửi tin nhắn.
【Chụp được rồi! Bắt đầu hành động đi! 】
Trong bức ảnh, Đỗ Tam Anh vẻ mặt ngốc nghếch đang ngồi mút tay đối diện với Bạch Liễu, phía dưới in rõ một hàng 12 chữ số tọa độ.
Trong hiện thực.
Đỗ Tam Anh ôm tô mì bò mà Bạch Liễu gói về húp nước sột soạt, ăn xong liền tò mò nhìn Bạch Liễu đang dựa vào sô pha lười biếng xem TV.
Bình thường giờ này Bạch Liễu đã tắm rửa xong xuôi rồi nằm tr3n giường, nhưng hôm nay hắn vẫn đang xem TV.
Đỗ Tam Anh hoang mang liếc nhìn bộ phim Bảo bảo trong vườn hoa đang phát sóng.
Bạch Liễu tiên sinh thích loại phim này sao?
Thật ra Bạch Liễu có thích đâu, nhưng đã lâu rồi hắn không đóng phí dịch vụ TV nên bây giờ chỉ có thể xem mấy kênh cơ bản, Bạch Liễu bấm tới bấm lui, cuối cùng chọn đại một kênh dành cho trẻ em.
Đỗ Tam Anh hỏi: "Bạch Liễu tiên sinh, hôm nay anh không tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm sao? Ngày mai có trận đấu quan trọng rồi."
Bạch Liễu thản nhiên nói: "Tạm thời không vội tắm rửa, lát nữa sẽ có người tới tìm chúng ta, tôi muốn mang cậu ra ngoài một chuyến."
Đỗ Tam Anh bừng tỉnh: "Thảo nào lúc Mục Thần rời đi thì để lại xe motor dưới lầu, hóa ra là cho anh mượn, Bạch Liễu tiên sinh, anh muốn chở tôi bằng motor sao?"
Nói xong, Đỗ Tam Anh ngượng ngùng gãi đầu: "Motor hạng nặng của Mộ Thần nhìn ngầu quá, tôi không biết lái motor, nhưng ngồi thì được."
Bạch Liễu ừ một tiếng: "Tôi cũng không biết lái."
Đỗ Tam Anh thở phào nhẹ nhõm cười rộ lên: "Thì ra Bạch Liễu tiên sinh cũng không b..."
Nói xong mới phản ứng lại, Đỗ Tam Anh kinh hãi nói: "Từ từ, Bạch Liễu tiên sinh, anh không biết lái tôi cũng không biết lái, vậy ai lái motor?!"
Tiếng xe máy gầm gừ gào thét vang lên dưới cửa sổ, âm thanh động cơ ầm ầm, ngạo nghễ và chói tai, ánh đèn xe lóa mắt chói lọi lần lượt rọi vào cửa sổ Bạch Liễu, hất sáng lên mặt Bạch Liễu tạo thành một vòng hào quang.
Tr3n mặt Bạch Liễu lộ ra một nụ cười: "Tới rồi."
Đỗ Tam Anh sửng sốt: "Cái gì tới?!"
Bạch Liễu dùng điều khiển tắt TV, tiện tay cởi hai chiếc cúc tr3n của áo sơ mi, lật ngược cổ tay sơ mi lên hai lần, nhìn Đỗ Tam Anh: "Băng đua xe phục kích chúng ta, chúng ta xuống lấy motor thôi."
Đỗ Tam Anh rú lên: "Nhưng Bạch Liễu tiên sinh, cả tôi và anh đều đâu có biết lái!"
Bạch Liễu gật đầu: "Không sao, có cậu là được rồi, đi thôi."
Nói xong, Bạch Liễu cởi mũ bảo hiểm xe máy treo sau cửa ném cho Đỗ Tam Anh một cái, sau đó tự mình đội vào một cái khác, mở tủ giày ra, tìm một cây gậy bóng chày gỉ sét, nắm nắm ước lượng trong tay rồi cầm lên.
Bạch Liễu quay đầu nhìn Đỗ Tam Anh: "Chuẩn bị xong chưa?"
Đỗ Tam Anh một tay vội vàng cài nút mũ bảo hiểm, tay kia nâng lên: "Xong, chuẩn bị xong rồi!"
Bạch Liễu đưa tay về phía Đỗ Tam Anh: "Chuẩn bị xong thì đến đây."
Đỗ Tam Anh nhìn Bạch Liễu đang chìa tay ra với mình, sau đó liếc nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Bạch Liễu, nắm chặt tay hít một hơi thật sâu.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra, sự bất hạnh của mình sẽ không ảnh hưởng đến Bạch Liễu tiên sinh!
Đỗ Tam Anh đột nhiên đưa tay về phía Bạch Liễu, Bạch Liễu nắm cổ tay của Đỗ Tam Anh, nhìn ra cửa phòng.
Ngoài cửa vang lên tiếng va chạm đinh đinh đang đang của những thanh kim loại, rõ ràng là có người đang dùng gậy và dao đập vào hàng rào hai bên cầu thang, tiếng bước chân thịch thịch đi lên, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà Bạch Liễu.
Bạch Liễu chậm rãi đi tới cửa, nhẹ giọng nói: "Chút nữa tôi mở cửa, cậu cứ nhắm mắt lại, sẽ không sao đâu."
Đỗ Tam Anh nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu.
Cánh cửa đột nhiên bị đá một cái rầm, tiếng chửi rủa hằn học vọng vào.
"Bạch Liễu, ra đây mau!"
"Mày dám đắc tội Khổng ca của bọn tao, xem ra hôm nay tao sẽ đánh gãy chân của mày!"
Bạch Liễu tr3n mặt không chút cảm xúc, mở cửa: "Nhắm mắt lại."
Dao, nắm đấm và gậy gộc ào ào bay tới, Đỗ Tam Anh theo bản năng nhắm mắt lại, Bạch Liễu mặt không đổi sắc kéo Đỗ Tam Anh ra chắn trước mặt mình.
Ngay khoảnh khắc đám người này sắp tấn công Đỗ Tam Anh, cửa phòng của Bạch Liễu tự dưng kỳ quái rơi ra phía ngoài, đè lên mặt đám người hung thần ác sát đó.
Đối thủ vừa ngã xuống, Bạch Liễu không ngần ngại cầm hai cây gậy bóng chày đập mạnh vào bọn chúng.
Máu phun xối xả, từ áo sơ mi bắn thẳng lên mặt Bạch Liễu.
Bạch Liễu nắm lấy cổ tay Đỗ Tam Anh, đạp cửa tiếp tục đi ra ngoài, đám người phía sau hô đánh hô giết xông lên cầu thang càng ngày càng đông,, Bạch Liễu nhìn xuống đám người, vết máu tr3n gậy bóng chày đang nhỏ từng giọt, rơi xuống đất.
Giọng của Đỗ Tam Anh run run nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời không mở mắt: "Bạch Liễu tiên sinh, anh, anh không sao chứ?"
Bạch Liễu nhẹ giọng nói: "Tôi không sao, tiếp theo cho dù tôi làm gì đi nữa thì cậu cũng đừng mở mắt."
Đỗ Tam Anh run rẩy vội vàng gật đầu.
Bạch Liễu kéo Đỗ Tam Anh đến lối vào cầu thang, đỡ vai Đỗ Tam Anh đối mặt với đám côn đồ đang dùng dao ngắn và thanh sắt ầm ầm xông lên, rồi nhẹ nhàng đẩy xuống.
Đỗ Tam Anh bị đẩy ra, nháy mắt rơi vào cảm giác không trọng lượng thì ngây người một lúc: "Bạch Liễu... tiên sinh?"
Cậu bị đẩy ngã thì phải!!!
Mũi dao nhọn và thanh sắt giơ cao sắp đâm vào Đỗ Tam Anh ngã từ tr3n cầu thang xuống, thì hàng rào sắt xiêu vẹo đã lâu chưa tu sửa cạnh cầu thang bất ngờ kêu cót cà cót két rồi đổ sập xuống.
Một đám người đang bám vào hàng rào, nhảy qua hàng rào để lao lên phía trước, theo hàng rào bị sụp xuống lăn thành một đống hỗn loạn tr3n mặt đất, tay vẫn còn cầm dao kéo gậy gộc chưa kịp thu hồi đâm thẳng vào người đồng bọn của chúng.
Tiếng kêu thảm thiết đồng loạt vang lên.
"A!! Vương lão cẩu, coi chừng dao của mày! Đâm mẹ vào thận của tao rồi!"
"Ống nhựa PVC của ai! Mẹ nó, c4m vào tay ông rồi! Lấy ra nhanh đi, đau muốn chết!"
Bạch Liễu nhanh chóng nhảy xuống vài cái rồi tiếp đất vững vàng, đứng bên cạnh một gã đàn ông to con đầu đầy máu.
Đỗ Tam Anh nằm thẳng cẳng tr3n gã to con vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Đỗ Tam Anh ngã vào bao cát thịt người thì lông tóc chẳng hề tổn hao một cọng, thoạt nhìn sợ tới mức sắp khóc, cả người run bần bật, nhưng vẫn không mở mắt: "Bạch Liễu tiên sinh, bây giờ tôi mở mắt được chưa?"
Bạch Liễu liếc nhìn gã to con đang bị Đỗ Tam Anh đè lên.
Gã to con hung ác nhìn Bạch Liễu, giãy giụa bò dậy muốn dùng dao đâm chết Bạch Liễu.
Bạch Liễu giơ tay dứt khoát đập cho gã thêm một gậy.
Đầu to con lại xịt máu, đầu váng mắt hoa lăn đùng ra đất.
Bạch Liễu nắm chặt lấy cổ tay Đỗ Tam Anh, kéo Đỗ Tam Anh đứng lên, đi xuống lầu: "Mở mắt được rồi."
Đỗ Tam Anh chậm rãi, thật cẩn thận mở mắt ra, sau đó sợ hãi hét lên.
Lối đi cầu thang chật hẹp đầy rẫy cả chục tên côn đồ đang r3n rỉ, lan can giống như một hàng rào ngăn bọn côn đồ này không cho chúng di chuyển, khắp nơi tr3n mặt đất đầy vụn xi măng hòa với máu bị những thanh sắt đập vỡ.
Sườn mặt Bạch Liễu cũng bị dính một vết máu loang lổ, phối hợp với biểu cảm vô cảm của hắn, trông đặc biệt rất... đáng sợ.
Đỗ Tam Anh lo lắng nuốt nước miếng: "Tất cả những người này đều bị Bạch Liễu tiên sinh xử lý sao?"
Bạch Liễu liếc mắt nhìn Đỗ Tam Anh: "Không phải, tôi chỉ giúp cậu ra tay thôi."
Vẻ mặt Đỗ Tam Anh mê mang: "...???"
"Tất cả là do tôi làm?" Đỗ Tam Anh nào giờ vẫn luôn là một công dân tốt nghe xong thì giật bắn người, kinh hãi chấp nhận thực tế, suy sụp hét lên, "Vậy là tôi vừa phạm pháp rồi phải không!"
Bạch Liễu thản nhiên: "Không phải, tôi kiểm tra rồi, chỉ là phòng vệ chính đáng."