"Sau này các cháu sẽ sống ở đây." Mifune xoay người rời đi chẳng buồn ngoảnh lại "Ngày mai lúc 7h30 sáng, các cháu và tế phẩm đại nhân sẽ cùng nhau đến các gia tộc lớn nhất ở huyện Lộc Minh."
"Sửa soạn lại bề ngoài rồi ăn mặc cho tử tế vào, ta không muốn nhìn thấy bất kỳ trang phục hay hành vi không phù hợp nào đâu nhé."
Sau khi Mifune rời đi, nhóm【 người hầu 】thảng thốt chỉ biết đứng nhìn chằm chằm những cái lồng gỉ sét, ngay sau đó có một người mặc quần áo màu xám của người hầu mệt mỏi bước ra khỏi nhà thuyền, cậu ta ôm một con chó con gầy còm tr3n tay, khéo léo đẩy cửa lồng đi vào, sau đó đổ một phần thức ăn thừa của tế phẩm từ túi nhựa vào bát chó rồi tự mình ăn phần còn lại.
Con chó vội vùi đầu vào bát ăn thức ăn thừa bẩn thỉu, ăn xong thì rút đầu lại, một người một chó co ro trong chuồng chật hẹp rồi ôm nhau ngủ say như điếu đổ.
Sota nhìn mà ch3t lặng.
Chẳng mấy chốc người hầu bước ra khỏi nhà thuyền càng lúc càng nhiều, bọn họ cũng đem cơm thừa canh cặn chia làm hai phần, một phần cho thú cưng của mình ăn, mình thì ăn phần còn lại, sau đó cuộn tròn người lại bằng đủ loại tư thế khác nhau trong lồng rồi ngủ thiếp đi.
Một số đứa trẻ 【 người hầu 】mới đến lắc đầu và lùi lại vì sợ hãi, trong khi một số khác dường như đã chấp nhận thực tế, bước lên đẩy cửa lồng một cách tuyệt vọng.
Những người hầu cũ liếc nhìn những người hầu mới, có người hỏi:
"Các em là người hầu mới năm nay à?"
"Tế phẩm đại nhân thì thế nào?"
Những đứa trẻ khác không biết phải trả lời thế nào nên Sota ngập ngừng trả lời:
"Họ cũng khá tốt..."
Một người hầu quay lưng về phía mọi người cười chế nhạo: "Tế phẩm có tốt bụng hay không, có hành hạ người hầu như chúng ta hay không thì còn tùy vào đánh giá nửa năm sau nữa, hiện tại thì nói làm gì chứ."
Sota bị nói lẫy thì ngẩn người ra, một người hầu khác ghé vào tai cậu thì thầm: "Lúc trước anh ta là tế phẩm, nhưng nửa năm trước không qua được kiểm tra đo lường, không đau khổ bằng người hầu của mình nên bị rớt xuống thành người hầu."
"Người hầu của anh ta đã giết mèo con của mình rồi ôm x4c nó khóc cả tuần luôn, thế là thành công được thăng cấp thành tế phẩm, còn anh ta thì bị đá xuống dưới."
"Nhưng anh nghĩ nửa năm sau anh ta có thể trở lại làm tế phẩm đấy." Người này liếc mắt nhìn người hầu phía sau, "Bởi vì nghe nói anh ta và người hầu của anh ta là bạn tốt với nhau. Lúc còn là tế phẩm, anh ta không để bạn mình ngủ trong lồng mèo ăn cơm thừa bao giờ đâu, toàn là cùng ăn cùng ở với anh ta thôi."
"Tuy nhiên, người hầu của anh ta lại khá vô ơn bạc bẽo, điều đầu tiên cậu ta làm khi thăng cấp thành tế phẩm là đuổi anh ta và chó của anh ta ra đây để sống trong lồng sắt."
Sota hơi kinh ngạc: "Người hầu có thể sống cùng tế phẩm sao?"
Người hầu gật đầu: "Chỉ cần tế phẩm đại nhân nguyện ý thì đương nhiên có thể sống chung rồi, nhưng mà..."
"Có rất ít tế phẩm đại nhân nguyện ý làm như vậy."
Sota có chút bối rối: "Tại sao?"
Người hầu này còn chưa kịp trả lời thì người hầu đang co rúm trong lồng quay lưng về phía mọi người lạnh lùng đáp: "Tế phẩm đã trả giá nhiều đau khổ như vậy mới có được một gian nhà thuyền, nếu cứ tùy tiện để người hầu sống chung với mình thì thật thiếu tôn trọng với sự đau khổ đó."
Người hầu bên cạnh trầm giọng nói thêm, "Người kia nói với người hầu vừa được thăng cấp của mình như vậy đấy, nói là nếu cứ để anh ta sống chung dễ dàng như thế thì thật có lỗi với con mèo con đã ch3t dưới tay cậu ta."
Sota nhất thời không nói nên lời, cậu thậm chí không biết phải nói gì.
Thấy Sota tái mặt vì sợ hãi, người hầu th0 dài an ủi: "Làm người hầu không đáng sợ như em nghĩ đâu, bọn anh là người hầu cấp thấp nhất, còn có nhiều người hầu được đối xử tốt hơn bọn anh nhiều".
"Ngày mai, bọn em và tế phẩm đại nhân sẽ được đưa đến các gia tộc lớn, nếu được người của gia tộc lớn lựa chọn và được gia nhập vào dòng họ của họ thì họ sẽ thuê một gian phòng nhà thuyền cho em ở, không cần phải sống trong lồng sắt nữa."
Sota có chút bối rối: " Đại gia tộc? Sao bọn em lại bị mang đến đại gia tộc để họ lựa chọn chứ?"
Người hầu hơi ngạc nhiên: "Em không biết quy định cúng tế Tà Thần ở huyện Lộc Minh sao?"
"Lễ tế Tà Thần ở đây diễn ra hai lần một năm, chia thành lễ hội mùa đông và lễ hội mùa hè, được tổ chức vào tháng 8 và tháng 1 hàng năm."
"Một tháng sau khi lễ hội mùa đông kết thúc, đại nhân Mifune, cũng chính là huyện trưởng huyện Lộc Minh, sẽ mua một đợt tế phẩm mới và bắt đầu đào tạo dạy dỗ. Sau nửa năm, khoảng tháng 6 hoặc tháng 7, lúc đó nhóm tế phẩm được xem như nửa chín muồi đã có thể lên đài cung phụng cho Tà Thần tại lễ tế Tà Thần, nếu sự đau khổ của bọn họ đạt tiêu chuẩn thì hiến tế thành công, còn không thì hiến tế thất bại."
Người hầu nhớ lại: "Nhưng mà từ khi bắt đầu lễ tế Tà Thần đến nay thì chỉ có một nửa nhóm tế phẩm là đạt tiêu chuẩn hiến tế thành công, đại đa số còn lại đều phải đợi nửa năm sau đến mùa đông mới hiến tế lại lần nữa."
"Nói chung, x4c suất hiến tế thành công của đợt tế phẩm vào mùa đông cao hơn nhiều so với mùa hè, và nếu vẫn không thành công thì lại chờ sang lễ tế mùa hè năm sau để hiến tế."
Người hầu nhún vai: "Nhưng nói chung là nếu năm đầu hiến tế không thành công thì sau đó cũng khó mà thành công được lắm."
"Tất nhiên là sẽ không thành công rồi." Người hầu quay lưng về phía đám đông khàn giọng, "Kéo dài sự đau khổ thêm một năm nữa thì ai cũng sẽ ch3t lặng cả thôi."
Người hầu th0 dài: "Nhưng nếu tế phẩm có thể chịu đựng đau khổ càng lâu sau đó hiến tế cho Tà Thần thành công thì loại đau khổ đó sẽ làm Tà Thần đại nhân cực kỳ hài lòng và thỏa mãn, chất lượng của nguyện vọng vì vậy mà cũng được tăng lên rất nhiều. Cho nên hiện tại rất nhiều gia tộc lớn đều cố ý giữ lại nuôi nấng loại tế phẩm này, không vội hiến tế ngay từ đợt đầu năm."
"Kitahara Aoi của gia tộc Kitahara chính là loại tế phẩm đó."
"Tế phẩm và người hầu mua hàng năm sẽ được phân phối ở huyện Lộc Minh tùy theo sự đóng góp của mọi người cho huyện trong năm trước. Tám gia tộc lớn hàng đầu trong huyện nộp thuế có thể chọn hai tế phẩm hoặc người hầu mà họ thích trước theo thứ tự... "
"Những tế phẩm còn lại sẽ được sẽ được phân phát cho dân chúng tại 【 đêm hội cung thuyền 】như một món quà cho mọi người trước một ngày diễn ra tế Tà Thần."
"Thường thì những tế phẩm còn sót lại này đều là những thứ phẩm kém cỏi, không có ý chí kiên định và rất khó hiến tế thành công, vả lại đa số bọn họ đều không thể chịu đựng qua những đợt 【 luyện tập đau đớn】 sau đó và rất dễ tự sát. Mà cho dù bọn họ có hiến tế thành công đi chăng nữa, thì loại đau khổ nửa mùa ấy cũng chẳng đổi được nguyện vọng cao cấp gì từ Tà Thần đại nhân, thế nên các đại gia tộc rất chướng mắt bọn họ."
Người hầu ngẩng đầu nhìn Sota: "Gia tộc nộp thuế cao nhất năm ngoái là gia tộc Kitahara. Mùa đông năm ngoái, bọn họ hiến tế thành công một đứa bé trai chịu đau khổ một năm rưỡi, nghe nói cậu bé đó là em trai Kitahara Aoi, thế nên bọn họ được thực hiện một ước nguyện chất lượng cực kỳ cao vào năm đó."
"Ước nguyện cụ thể của nhà Kitahara là gì thì đám người hầu bọn anh không biết rõ lắm, nhưng đại khái chỉ trong vòng một năm gia tộc Kitahara đã bành trướng một cách nhanh chóng, vượt qua cả gia tộc nộp thuế hàng đầu lúc trước là Mifune, trở thành đại gia tộc số một tại huyện Lộc Minh."
"Nếu em không muốn sống trong lồng thì hãy nghĩ cách để ngày mai được người của gia tộc Kitahara lựa chọn nhé."
Trong lúc hai bên đang nói chuyện thì một nhóm người lớn mặc áo khoác dài bước vào, nhóm người này mang theo mấy cái chiếc lồng phủ vải đen tùy ý ném tới trước mặt bọn Sota rồi dửng dưng nói: "Có mấy con thú cưng chữa không được nên ch3t rồi, vài con còn sống thôi, tự mà tới nhặt chúng đi."
Sota hoang mang vội vàng bước tới mở từng cái lồng màu đen ra, cuối cùng tìm thấy con mèo đen nhỏ của mình đang th0 thoi thóp trong chiếc lồng vải đen bị ném dựa vào góc tường.
Mèo đen nhỏ bé không những không được chữa trị mà còn trở nên yếu ớt hơn, nó nằm trong vòng tay của Sota th0 không ra hơi, hai bên mông đầy máu, không biết là do nó bị thương chảy máu hay là bị các con vật khác c4n."
"【 Sota 】ơi!" Sota nhìn máu tr3n mông mèo đen cùng bụng nhỏ đang trồi sụt của nó, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, lập tức rơi lệ, "Sao lại thế này!"
Những vật nuôi khác của bọn trẻ kia cũng không khá hơn mèo đen nhỏ là mấy, đa số đều là đang hấp hối gần ch3t.
Nhất thời cả sân sau tràn ngập tiếng khóc của trẻ con.
Những người hầu đang nằm trong lồng nhìn cảnh này thì chịu không nổi, người hầu vừa mới trò chuyện với Sota lúc nãy có vẻ đau lòng, thò đầu ra dặn dò: "Hôm nay có thể mưa lớn, tốt hơn hết là các em đừng mang thú cưng vào lồng ngủ, ch3t cóng luôn đấy."
"Nếu các em quen biết với tế phẩm đại nhân thì chạy tới xin bọn họ cho vào ở chung đi."
Đám trẻ con vừa nghe thế thì mắt sáng rực cả lên như vừa tìm được cứu tinh:
"Đúng rồi, ngay từ đầu bọn tôi đã giao hẹn với nhau, hai chúng tôi buộc thành một cặp, trước tiên tôi sẽ làm người hầu của cậu ấy, cậu ấy làm tế phẩm thì phải đối xử tốt với tôi, còn nếu cậu ấy bị giáng thành người hầu thì tôi làm tế phẩm sẽ đối xử tốt lại với cậu ấy, như vậy bọn tôi đều được hưởng thụ ưu đãi dành cho tế phẩm."
"Tôi cũng vậy! Tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay!"
Những đứa trẻ ôm thú cưng vào lòng chạy ra sân trước như túm được cọng rơm cứu mạng.
Thấy bọn trẻ hào hứng vui mừng, người hầu kia liếc ánh mắt phức tạp về người hầu phía sau.
Người hầu trong lồng phía sau đang quay lưng lại với anh ta đột nhiên cười khùng khục: "Lúc trước tôi cũng giao hẹn với cậu ta thế đấy."
"Tôi nói tôi không thể chịu đựng thêm nữa, tôi không muốn đau khổ nữa, cậu ta bảo để cậu ta thay tôi chịu đau khổ, để cậu ta làm tế phẩm bảo vệ cho tôi, cuối cùng thì sao?"
Người này ôm một con chó đã ch3t cóng nằm bất động, cười đến khản cả cổ: "Chó của tôi ch3t cóng ở bên ngoài rồi mà cậu ta có mở cửa cho tôi vào không?"
Đám trẻ chạy đi xa lắm rồi không nghe thấy điều này, chúng phấn khích gõ cửa từng gian phòng của tế phẩm.
Nhóm tế phẩm mở cửa, hầu hết đều mặc áo choàng tắm thoải mái, ôm một cái bồn gỗ dùng để ngâm mình trong suối nước nóng, toàn thân toát ra nhiệt ấm, tr3n mặt đất trong phòng đặt một cái nồi đun nước và tôm hùm chiên giòn vẫn chưa ăn xong còn nóng hôi hổi, nhìn thoáng qua đã thấy vô cùng phong phú.
Những con vật cưng mặc những bộ quần áo giữ ấm tinh xảo, nằm nhàn nhã tr3n tấm chăn trắng mịn, căng eo ngủ một cách ngọt ngào thoải mái.
Ngược lại người hầu đứng ngoài cửa thì vô cùng luộm thuộm, quần áo xộc xệch lôi thôi lếch thếch, cả người bốc lên mùi thức ăn thối rữa, vì trời mưa nhẹ nên vẫn còn nước bùn như dầu chảy ra từ mép tóc, cả đám đang ôm chặt những con vật nhỏ dơ dáy bẩn thỉu trong lòng nguc mình, tr3n người mấy con thú đó còn nhỏ máu tí tách.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, biểu cảm tr3n khuôn mặt và động tác của bọn họ đều sững lại trong vài giây, cho dù đó là tế phẩm bên trong cửa hay những người hầu bên ngoài cửa.
——Chỉ mới cách nhau vài giờ thôi mà mọi người dường như đã là người thuộc hai thế giới khác nhau.