Bạch Liễu nghiêng đầu dời tầm mắt tránh khỏi tầm mắt của Tạ Tháp, hắn nhanh chóng đứng lên, giọng điệu rất bình tĩnh: "Trời sắp sáng rồi, tôi về đây."
"Vậy thì..." Tạ Tháp khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh bạc phản chiếu ánh trăng ảm đạm tr3n bầu trời và Bạch Liễu đang đứng ở rìa hành lang, nhẹ giọng hỏi: "Ngày mai cậu có đến không?"
Bạch Liễu im lặng, hôm nay hắn không hỏi 【 vậy anh có muốn tôi đến không】 như hôm qua, nhưng dường như Tạ Tháp biết Bạch Liễu muốn hỏi câu đó, y tự nhiên trả lời, "Ta hy vọng ngày mai cậu sẽ tới."
Quang cảnh trong mắt y nhấp nháy, phản chiếu cụm mây sáng đầu tiên lững lờ tr3n trời cao: "Ta hy vọng ngày nào cậu cũng đến."
"Để mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy cậu."
Bạch Liễu nhất thời ngừng th0, ngón tay buông thõng bên hông cong lên, nhưng khi cất giọng lại bình tĩnh như một người xa lạ: "Tại sao mỗi ngày đều muốn gặp tôi?"
"Tôi chỉ là một tế phẩm bình thường thôi."
"Tà Thần cao cao tại thượng không cần phải gặp tôi mỗi ngày, để rồi lãng phí quá nhiều cảm xúc và sự tò mò vào một tế phẩm bình thường như tôi."
Tạ Tháp chăm chú nhìn Bạch Liễu: "Nếu như cậu chỉ là một tế phẩm bình thường."
"Vậy tại sao tối hôm qua cậu lại trộm chìa khóa để gặp ta?"
"Chẳng phải mấy tháng sau cậu sẽ được gặp ta ở lễ tế Tà Thần rồi sao?"
Bạch Liễu sững người.
Tạ Tháp bỗng nhiên nở nụ cười, y hạ đôi mi run rẩy nhìn bàn tay phải đang khẽ nắm lại của Bạch Liễu phía sau, rồi giơ tay trái lên, luồn những ngón tay mảnh khảnh của mình vào những ngón tay đang siết chặt của Bạch Liễu, sau đó chậm rãi đan những ngón tay vào nhau, nắm lấy tay Bạch Liễu.
"Người đến gặp ta, dùng đau đớn để đánh thức ta là cậu, nhưng bây giờ lại yêu cầu ngược lại một Tà Thần không thấu hiểu bất cứ chuyện gì nói cho cậu biết tại sao mỗi ngày đều muốn gặp cậu ư."
"Ta chỉ là một tấm gương kém cỏi, không đạt chất lượng."
Tạ Tháp ngước đôi mắt dịu dàng nhìn thẳng Bạch Liễu: "Bạch Liễu muốn đến gặp ta như thế nào thì ta muốn nhìn thấy Bạch Liễu như thế ấy."
"Tối mai ta vẫn đợi cậu nhé?"
Bạch Liễu mím môi thành một đường thẳng, hắn siết chặt những ngón tay lạnh ngắt của Tạ Tháp trong lòng bàn tay chỉ trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng buông chúng ra, cúi đầu bước nhanh về phía lối ra của đền thờ, chỉ để lại một câu vô cảm:
"Tối mai tôi sẽ không tới, anh không cần chờ."
Bàn tay Tạ Tháp chơ vơ giữa khoảng không, y ngã xuống hành lang.
Gió luồn lách qua ngọn cây lớn giữa sân khiến lá rụng lần lượt rơi xuống mặt hồ gợn sóng, Tạ Tháp đứng dậy, cả người y lảo đảo mỏng manh như cánh ve chìm khuất bên trong chiếc áo khoác to rộng. Lá rơi xào xạc, gió và ánh sáng mờ nhạt trong mắt mơ hồ đến mức y không thể nhìn thấy gì cả, chỉ còn lại nụ cười đang tắt dần tr3n khuôn mặt Tạ Tháp và đôi môi nhợt nhạt thiếu hơi ấm cùng sức sống.
Bạch Liễu nghe thấy tiếng xiềng xích di chuyển phía sau, sợi xích tr3n chân Tạ Tháp kéo lê tr3n mặt đất phát ra âm thanh leng keng đều đặn.
Tạ Tháp đang lặng lẽ đi theo phía sau hắn.
Bạch Liễu dừng bước nhưng không quay đầu lại, lòng bàn tay hắn vẫn còn lưu lại nhiệt độ lạnh như băng của Tạ Tháp, hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi mới hỏi: "Đi theo tôi muốn nói gì?"
"Ta không hiểu," Tạ Tháp thấp giọng nói, "Ta cảm thấy cậu muốn gặp ta."
"Nhưng tại sao lại không đến?"
Tạ Tháp dừng một chút, "Cậu đang giận à?"
"Tôi không tức giận." Bạch Liễu nói xong thì im lặng một hồi, "nhưng tôi thực sự không vui lắm."
"Đúng là khi tôi muốn gặp người nào đó, tôi sẽ dùng mọi cách, mọi thủ đoạn để đến gặp anh ấy, nhưng nếu người đó bằng lòng gặp tôi chỉ vì tôi muốn gặp anh ấy, thì tôi sẽ cảm thấy rằng nỗ lực của mình không được đền đáp xứng đáng."
"Bởi vì đó không phải là một giao dịch công bằng."
Bạch Liễu rũ mắt xuống: "Anh chỉ phản chiếu tình cảm của tôi đối với anh."
Tạ Tháp nhẹ giọng hỏi: "Vậy như thế nào thì mới gọi là thỏa thuận bình đẳng?"
Bạch Liễu cuối cùng cũng chậm rãi quay người lại, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt tinh khiết của Tạ Tháp, tr3n mặt chẳng có một chút cảm xúc nào:
"Chính anh phải muốn gặp tôi."
"Nếu một ngày nào đó, Tà Thần đại nhân có cảm giác muốn nhìn thấy tôi, tôi tự nhiên sẽ tới gặp anh."
Bạch Liễu nói xong liền nâng cao đèn lồng đặt ở cửa, hơi cúi đầu chào Tạ Tháp đang đứng yên: "Chào buổi sáng Tà Thần đại nhân, chút nữa tôi còn phải tham gia tu hành khổ luyện nữa, tôi đi trước đây."
Aoi đang ngáp dài bên cửa sổ gác mái nhìn Bạch Liễu cầm đèn lồng đi xuống, hơi nhướng mày: "Hôm nay về sớm thế."
Bạch Liễu quay trở lại căn gác mái của mình, hắn nhẹ nhàng đặt chiếc đèn xuống, c0i quần áo rồi nằm xuống tấm chiếu tatami.
Dù rằng động tác rất nhẹ nhưng vẫn đánh thức Sota bên cạnh, cậu nhóc kinh hãi nhìn Bạch Liễu mở to đôi mắt đen vô cảm nhìn trừng trừng thẳng lên trần nhà, xoa xoa da gà tr3n cánh tay, thận trọng gọi: "...... Bạch Lục đại nhân?"
"Tâm trạng anh... không vui à?"
Bạch Liễu nhẹ giọng ừ một tiếng: "Xem là vậy."
Sota tò mò nghiêng người: "Sao vậy? Anh vừa mới gặp Tà Thần đại nhân mà?"
Rõ ràng hôm qua Bạch Lục đại nhân đi gặp Tà Thần đại nhân xong trở về tâm trạng rất vui vẻ mà nhỉ.
"Bởi vì tôi ghét người khác thích tôi bởi vì tôi thích họ." Giọng Bạch Liễu đều đều, "Loại cảm xúc đó rất rẻ mạt và giao dịch không có tính an toàn, giống như tình cảm dành cho một con chó vậy."
Sota sửng sốt: "Sao lại giống tình cảm dành cho chó chứ! Chó rất đáng yêu! Em thích chó lắm!"
Bạch Liễu nằm tr3n tấm chiếu tatami liếc mắt nhìn Sota: "Vậy tại sao cậu lại thích chó?"
Sota không hiểu lắm: "Đương nhiên là vì chó rất đáng yêu!"
"Không." Bạch Liễu thu hồi tầm mắt, "Người ta thích động vật bởi vì họ cho rằng động vật yêu mình, cho nên họ chọn những con vật mà họ có thể dễ dàng đối phó nếu không yêu thích chúng, chẳng hạn như chó, mèo, thỏ."
"Bởi vì những con vật này không có khả năng phản kháng lại con người, khi đối mặt với con người chúng chỉ có 2 lựa chọn, bị thuần hóa hoặc bị bỏ rơi."
Sota trợn mắt, cậu lắp bắp: "Sao, sao lại như vậy ạ!?"
"Vậy nếu cậu nuôi một con chó không yêu cậu thì sao?" Bạch Liễu lãnh đạm tiếp tục, "Ngày nào nó cũng c4n cậu, nhe răng gầm gừ với cậu, còn làm cậu và người nhà bị thương nặng rất nhiều lần, lúc đó cậu sẽ làm gì?"
Sota bắt đầu dao động, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
... chắc là cậu sẽ thực sự đuổi nó đi, hoặc thậm chí giết con chó đó.
Bạch Liễu nhẹ nhàng nói: "Đó là lý do tại sao con người chọn vật nuôi an toàn để yêu thương. Đây thực chất là một mục tiêu theo đuổi rủi ro thấp và lợi nhuận cao."
"Nhưng đâu phải ai cũng như thế!" Sota cố hết sức phản bác, "Tình yêu của em dành cho loài chó là bẩm sinh tự nhiên mà!"
Bạch Liễu liếc nhìn Sota: "Vậy trong cùng một tình huống, có hai con vật cưng, một con chó có tính khí giống rắn và một con thằn lằn độc có tính khí giống chó thì cậu chọn con nào?"
Sota lắp bắp: "... con chó."
Bạch Liễu chậm rãi hỏi: "Nếu cả hai đều không thể chọn thì sao?"
Sota ngay lập tức trả lời: "Em sẽ không chọn!"
Bạch Liễu nhìn trần nhà: "Nhưng tôi sẽ chọn con thằn lằn cực độc kia."
Sota đã rất sửng sốt: "?!Tại sao, cả hai con đều không thể chọn cơ mà?!"
"Ừ, thật ra tôi cũng chẳng muốn chọn con nào cả." Bạch Liễu chậm rãi đưa cánh tay đầy vết thương lên che mắt, rồi từ từ th0 ra, giọng điệu rất bình tĩnh, "Nhưng tôi yêu con thằn lằn đó, vì vậy tôi rất muốn giữ anh ấy lại."
Sota lại tiếp tục trợn tròn mắt, cậu nhóc hết hồn lùi lại vài bước, sau đó lo lắng nuốt nước bọt: "Bạch Lục đại nhân, ngài yêu một con thằn lằn, một con thằn lằn sao?!"
Bạch Liễu làm ngơ trước phản ứng của Sota, nói tiếp: "Nhưng con thằn lằn này lại không biết mình là người, cho nên anh ấy không thể nào dành cho tôi tình cảm giống như con người được."
"Có lẽ tôi là con người duy nhất tr3n thế giới này có thể nuôi dưỡng một con thằn lằn có thể đầu độc tất cả mọi người chỉ bằng một cái liếc mắt."
"Anh ấy chỉ biết tôi là con người duy nhất sẽ tiếp cận anh ấy, chạm vào anh ấy, và ở bên anh ấy mãi mãi, vì vậy anh ấy mới chủ động chạm vào tôi, ôm tôi và đối xử tốt với tôi, giống như người ta sẽ yêu thích và thương hại một chú chó hay li3m tay mình vậy."
"Hẳn là thần cũng dành loại cảm xúc này cho con người nhỏ bé và yếu đuối hơn mình."
Hơi th0 Bạch Liễu chậm rãi: hẳn "Nhưng anh ấy vẫn không hiểu điều này mang ý nghĩa gì đối với tôi."
"Thật ra khó mà thừa nhận rằng... tôi lại yêu..."
Bạch Liễu nói đến đây đột nhiên lồng nguc đột nhiên phập phồng mãnh liệt, hắn nắm chặt tay thành nắm đấm che mắt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, hít sâu một hơi rồi im lặng.
Một lúc lâu sau, Bạch Liễu không lên tiếng, đến lúc Sota tưởng rằng Bạch Liễu đã lấy tay che mắt ngủ thiếp đi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn:
"Đây là giao dịch không công bằng nhất mà tôi từng làm."
Bạch Liễu cười nhẹ: "Vậy mà tôi lại yêu thần như một con chó."