Aoi và Bạch Lục ngoéo tay lắc lư một hồi, cô bé đưa tay lên lau nước mắt tr3n mặt, nhẹ nhàng hỏi: "... Vậy Bạch Lục, điều ước của anh là gì?"
Bạch Lục chống một tay lên bàn, cụp mắt xuống, hắn dùng khớp ngón tay gõ liên tục vào mặt bàn: "Tôi muốn hiến tế Tà Thần."
Aoi giật mình: "Hiến tế Tà Thần?!"
"Đúng vậy." Bạch Lục nhếch khóe miệng lên, "Chính vì sự tồn tại của y nên các người mới đau khổ đúng không? Chẳng phải cứ đem y hiến tế thì mọi chuyện sẽ chấm dứt sao?"
Aoi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng lại chẳng biết chính x4c đó là gì, cô bé cau mày hỏi, "... sao nguyện vọng của anh lại là hiến tế Tà Thần?"
"... vì sao ư..." Bạch Lục lười nhác nghiêng đầu sang một bên, bộ trang phục Kariginu to rộng thùng thình tuột khỏi vai lộ ra làn da xanh đen đầy vết bầm tím, hắn chớp chớp mắt, "Tất nhiên là vì tôi căm ghét Tà Thần rồi."
Aoi nghi ngờ hỏi, "Căm ghét Tà Thần...?"
Mặc dù tất cả các tế phẩm đều ghét Tà Thần, nhưng linh tính mách bảo Aoi rằng lý do Bạch Lục ghét Tà Thần phải khác với tế phẩm thông thường như họ.
"Ừm." Bạch Lục khép hờ hai mắt, "Lúc còn ở cô nhi viện, bởi vì tính cách và mạch não khác với người thường nên không ai thích tôi cả, tôi bị mọi người bài xích, cô giáo cũng ghét bỏ tôi, cho rằng tôi là một đứa trẻ hư, vì vậy lúc nào tôi cũng bị loại ra khỏi nhóm, lạc lõng một mình."
"Có một đứa trẻ khác cũng như thế. Tên cậu ta là Tạ Tháp."
"Tôi rất tò mò về Tạ Tháp, tôi thường quan sát cậu ta, phát hiện ra cậu ta cũng thích đọc sách, chơi cùng một thể loại trò chơi kinh dị, thậm chí còn bị giáo viên và trẻ em ghét bỏ giống như tôi vậy. Thế nên tôi nghĩ cậu ta rất thú vị, muốn làm quen với cậu ta và muốn biết cậu ta nghĩ gì."
Nghe vậy Aoi cảm thấy thích thú, cô bé thả lỏng người: "Anh muốn làm bạn với anh ấy."
Bạch Lục trầm ngâm dừng một chút: "Nói theo cách thông thường thì là như vậy."
"Nhưng cậu ta đã từ chối tôi."
Aoi ngẩn người: "Tại sao?"
Bạch Lục giang hai tay nhún vai: "Tôi cũng không biết. Nhưng tóm lại là bất kể tôi rủ cậu ta chơi trò chơi gì, cậu ta sẽ xem như không thấy, cho dù tôi đứng trước mặt cậu ta, cậu ta cũng phớt lờ, lạnh nhạt đi ngang qua tôi."
"Cho nên sau đó tôi rất ghét cậu ta."
Aoi cau mày: "Sao lại như vậy? Cho dù từ chối thì cũng phải nói chuyện đàng hoàng chứ, sao lại làm lơ như vậy nhỉ?"
"Về sau." Bạch Lục rũ mắt xuống, "Tạ Tháp mất tích. Có người nói cậu ta đã ch3t."
Aoi kinh ngạc ngẩng đầu: "Đã ch3t?!"
"Ừ." Bạch Lục tiếc nuối th0 dài, "Bởi vì lúc nào tôi cũng tỏ rõ sự chán ghét và thù địch với cậu ta, thế nên đêm đó lúc tôi trở về muộn, tôi bị người khác vu oan là đã giết cậu ta."
Nhìn vẻ mặt của Bạch Lục lúc này, trong lòng Aoi dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cô bé nhớ đến lúc còn ở tr3n thuyền mình đã chứng kiến tận mắt Bạch Lục cười cợt thản nhiên thừa nhận rằng mình đã giết Tạ Tháp, sau đó phanh thây đối phương.
... Một người bị vu oan không thể có thái độ như thế được.
Nhưng Aoi chưa kịp nghĩ sâu xa hơn thì Bạch Lục đã nói tiếp.
"Sau đó, ngày càng có nhiều trẻ em ghét tôi, hận thù tôi và muốn đuổi tôi ra khỏi viện mồ côi. Các giáo viên thì bắt đầu tra tấn tôi bằng nhiều cách khác nhau, chẳng hạn như liên tục dìm tôi xuống hồ rửa tội, buộc tôi phải thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Bọn họ tra tấn tôi giống với cách mà nhà Kitahara đã làm vậy."
"Điều duy nhất tôi có thể làm là trốn đến giáo đường nơi Tạ Tháp đã biến mất và cầu nguyện với tượng thần ở đó mỗi ngày. Không một ai có thể giúp tôi, vì vậy tôi chỉ có thể đặt hy vọng vào thần thánh, hy vọng ngài có thể mang tôi ra khỏi biển khổ."
"Nhưng hành động trốn tránh mọi thứ để cầu nguyện này lại bị giáo viên và đám trẻ trong viện mồ côi xem tôi kẻ sát nhân bi3n thái, sau khi phi tang x4c nạn nhân đã quay lại hiện trường vụ án để hồi tưởng lại hành vi giết người độc ác để thỏa mãn thú vui của mình."
"—— Lý do của tất cả những tin đồn này chỉ vì tôi đã mỉm cười khi cầu nguyện với thần trong giáo đường."
Bạch Lục ngước đôi mắt đen nhánh như muốn hấp thụ hết ánh sáng nhìn thẳng vào Aoi, Aoi kinh hãi không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn Bạch Lục chậm rãi chống đỡ lên bàn đến gần cô bé, khẽ tựa đầu vào vai cô bé, cụp mắt xuống thì thầm:
"Chị Aoi cũng cảm thấy như thế sao?"
"Tôi không có cách nào đau khổ nên chỉ muốn thành kính cầu nguyện với thần mà thôi, đây cũng là lỗi của tôi sao?"
... Jiro, đây chẳng phải là Jiro của cô bé sao?
Aoi cảm thấy trong lòng nhói đau, cô bé vô thức xoa đầu Bạch Lục, lớn tiếng phủ nhận: "Không phải lỗi của anh!"
"Đó là lỗi của những người đã hành hạ anh!"
Bạch Lục dựa đầu vào vai Aoi nhếch khóe miệng, giọng điệu càng ngày thêm ỷ lại: "Thật sao?"
Aoi hít một hơi thật sâu: "Ừ!"
Bạch Lục tiếp tục thì thầm câu chuyện của hắn:
"Không nhớ đã cầu nguyện với thần được bao lâu thì sau đó tôi liền có một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, tôi cũng cảm nhận được tiếng gọi của Tà Thần giống như người dân của huyện Lộc Minh vậy."
"Tà Thần đưa tôi vào một trò chơi có rất nhiều người, ông ta nói rằng chỉ cần tôi thắng trò chơi này, tôi có thể nhận được rất nhiều thứ."
"Ví dụ như tiền, đạo cụ."
"Lúc tỉnh dậy thì tôi đang ở tr3n thuyền. Tà Thần nói với tôi tên của trò chơi là 《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》và cách duy nhất để tôi thắng được trò chơi này là phải hiến tế Tà Thần trong đền thờ."
Bạch Lục chậm rãi ngẩng đầu nhìn Aoi: "Đêm đầu tiên khi tôi bước vào đền thờ, chị Aoi, chị đoán xem tôi đã phát hiện ra gì nào?"
Aoi lắc đầu, cô bé chẳng hiểu Bạch Lục đang nói gì nữa.
Bạch Lục mỉm cười: "—— Tôi tìm thấy thân thể Tà Thần đang ngủ trong đền thờ chính là Tạ Tháp, người mà tôi đã giết trong lời đồn."
Đồng tử của Aoi co rút lại.
Cô bé thất thần bước ra khỏi phòng học, mãi đến khi bước ra ngoài, Aoi mới giật mình quay đầu liếc nhìn Bạch Lục đang chuẩn bị đón tiếp tế phẩm tiếp theo vào học.
"Aoi đại nhân." Bạch Lục cười nhạt, hắn khoanh tay trước nguc tựa vào cửa, "Đừng quên lời hứa của chúng ta."
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Aoi bắt đầu thân thiết với Bạch Lục hơn. Trong giờ học, Bạch Lục sẽ cố ý hoặc vô tình nhắc nhở cô bé cách tránh bị tra tấn, thỉnh thoảng quấn lấy cô bé chơi những trò chơi kinh dị hoặc cờ năm quân, có đôi lúc hai người chẳng làm gì cả, trong giờ học, họ sẽ nằm dài tr3n chiếu tatami thẫn thờ nhìn lên trần nhà, nói lan man với nhau mấy câu chuyện không đầu không đuôi.
"Giá mà có thể gặp cô sớm hơn, Aoi đại nhân." Bạch Lục nằm tr3n mặt đất nói chuyện, "Nếu xung quanh tôi có người sẵn sàng chơi trò chơi với tôi thì có lẽ tôi đã không ở đây."
"Giá như... tôi cũng có một người chị gái thì tốt rồi." Hắn khẽ lẩm bẩm, "Sẽ không ai bỏ rơi tôi, nếu tôi ch3t đi cũng có người luôn nhớ đến tôi."
"Bởi vì nếu có người mong đợi sự tồn tại của tôi, cho dù ch3t cũng rất giá trị..."
Đôi khi Aoi sẽ nói, "Bạch Lục, anh cũng rất có giá trị."
"Thật sao?" Bạch Lục chế nhạo, "Giá trị với ai chứ?"
Càng tiếp xúc, cô càng cảm thấy Bạch Lục giống như một đứa trẻ.
——Đặc biệt giống như Jiro.
Cô bé dần thả lỏng cảnh giác đối với Bạch Lục.
Một ngày nọ, Bạch Lục nhìn Aoi và đột nhiên nói, " Kitahara Aoi, cô có muốn rời khỏi đây không?"
Aoi sững sờ một lúc lâu rồi mới trả lời, "Muốn."
"Tôi có cách đưa cô ra khỏi đây." Bạch Lục nhướng mắt, tr3n mặt không có chút cảm xúc nào, hắn nói nhanh, "Một thời gian nữa hai nhà Mifune và Kitahara sẽ có xung đột lớn, lúc đó hàng rào canh gác của nhà thuyền sẽ rất lơi lỏng."
"Nếu muốn chạy thì lúc đó có thể chạy."
Aoi c4n môi dưới, cô bé khẽ nhấp môi muốn nói gì đó, nhưng cứ mãi ngần ngừ.
Bạch Lục dửng dưng trả lời như đã biết: "Nếu muốn những tế phẩm khác cũng trốn thoát thì cứ loan tin ra, một khi đã bỏ trốn thì đừng quay trở lại."
Aoi ngẩng phắt đầu lên: "Vậy còn anh!"
Bạch Lục thản nhiên cười: "Mục tiêu của tôi đây, tôi sẽ không chạy trốn."
Aoi muốn nói điều gì đó, nhưng bị Bạch Lục cắt ngang: "Tôi đã liên lạc với chị gái của cô, chị ấy sẽ đưa cô đến huyện mà cô ấy đang sống."
"Chạy thoát được nơi này thì cứ yên tâm ở lại chỗ đó, sau đó hãy quên mọi thứ đã xảy ra ở đây và bắt đầu lại một lần nữa."
Bạch Lục nhìn Aoi, trong mắt hắn dường như có vô vàn cảm xúc kích động, hắn nhẹ nhàng nói: "Bao gồm cả tôi, chị Aoi."
Aoi vội vàng bước lên phía trước: "Anh cũng chạy trốn với chúng tôi đi!"
Bạch Lục quay lại, đều giọng ngắt lời Aoi: "Aoi đại nhân, chương trình học hôm nay của ngài chỉ đến đây thôi, trở về đi."
"Đừng tới nữa."
Aoi c4n môi muốn thuyết phục lần nữa, nhưng Bạch Lục dừng lại: "Nếu có cơ hội, nửa năm sau tôi sẽ đến gặp cô."
Vào ngày xảy ra xung đột, nhà Mifune đã đốt nhà của Kitahara, một nửa huyện Lộc Minh bị bao trùm trong ngọn lửa dữ dội. Aoi xé váy, chạy chân trần tr3n nền đất nóng hồi, khóc lớn hét lên: "Bạch Lục ——! "
"Bạch Lục ——!"
"Anh ở đâu?!"
Aoi không tìm thấy Bạch Lục trong đám cháy, cô bé bị Sota kéo ra khỏi nhà Kitahara và hội ngộ với Anzu đang đợi tr3n con đường dẫn đến đền thờ.
Anzu ôm Aoi khóc nức nở, "Cuối cùng, cuối cùng cũng tìm thấy em!"
Aoi thất thần nhìn lại, trong ngọn lửa bao trùm cả núi và đồng bằng, thấp thoáng bóng dáng một người mặc trang phục Kariginu màu trắng đứng bên đền thờ tr3n núi cao không bị tia lửa làm vấy bẩn, dường như mỉm cười và vẫy tay chúc mừng cô bé đã thoát khỏi nơi đây.
——Là Bạch Lục.
Aoi nháy mắt bật khóc, cô bé tự lẩm bẩm một mình trong vô thức, ".....Cảm ơn."
"Cám ơn anh, Bạch Lục."
Cuối cùng cô bé cũng thoát khỏi địa ngục trần gian này và đến nơi mùa xuân nở rộ cùng chị gái.
Sau nỗi sợ hãi và ngạc nhiên ban đầu, cùng với việc nhận ra người huyện Lộc Minh không đuổi theo bắt mình, cuối cùng Aoi cũng lấy lại bình tĩnh, cô bé bắt đầu làm quen với môi trường sống mới và bắt đầu một cuộc sống sinh hoạt bình thường với chị gái Anzu và người chồng tốt bụng của chị.
Những điều tốt đẹp dường như nối tiếp nhau, chẳng bao lâu, Anzu có tin vui, cô đã có thai.
Người chồng bất đắc dĩ quở trách: "Xem lại ngày tháng thì hôm đi cứu Aoi em đã có thai rồi, anh bảo để anh đi cho nhưng em nhất quyết không đồng ý, may là em và con không xảy ra chuyện gì."
Anzu vuốt v3 bụng, dịu dàng nhìn Aoi: "Cho dù biết đang mang thai thì em cũng muốn tự mình đi đón Aoi."
"Em ấy là em gái của em, cũng quan trọng như con của em vậy."
"Lúc Bạch Lục lão sư liên lạc với em đã dặn kỹ rồi, em ấy đã bị tra tấn rất nhiều, có thể không còn tin tưởng vào người lạ nữa, em nhất định phải tự mình đi đón mới được."
"Cậu ấy quả thật là một người tốt." Anzu th0 dài, "Sẵn lòng giúp Aoi của chúng ta."
Vẻ mặt của Aoi rất hạnh phúc và bất ngờ, cô bé cẩn thận sờ lên bụng của Anzu, lúc nói về Bạch Lục như thể chuyện đã xảy ra ở thế kỷ trước rồi vậy, cô bé có chút tò mò: "Không biết anh ấy đã rời khỏi huyện Lộc Minh chưa."
Anzu mỉm cười tát yêu vào mặt Aoi: "Đừng lo, Bạch Lục lão sư vừa thông minh lại tốt bụng như thế, chắc chắn đã thoát khỏi cái huyện Lộc Minh chó má đó từ lâu rồi."
"Không phải cậu ấy đã nói nửa năm nữa sẽ tới gặp em sao? Chỉ còn một tháng nữa là tới nữa năm rồi, đến lúc đó không chừng vừa mở cửa ra là em có thể nhìn thấy Bạch Lục lão sư ngay!"
Aoi mỉm cười, cô bé hít một hơi thật sâu, ừ một tiếng.
Nhưng điều mà Aoi không ngờ là Anzu lại nói chính x4c như thế. Thời hạn nửa năm vừa đến, vào một buổi chiều tối mưa tầm tã khi Anzu và chồng đi khám thai, Aoi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bé vừa đẩy cửa ra đã thấy Bạch Lục đứng trước mặt mình với khuôn mặt tái nhợt, ướt sũng.
Aoi ngạc nhiên thốt lên, "Bạch Lục lão sư?!"
Tr3n mặt Bạch Lục không có biểu cảm gì, hắn nắm lấy cổ tay của Aoi kéo cô bé đi: "Đi thôi, tôi muốn cho cô xem một thứ."
Aoi bị Bạch Lục kéo đi trong cơn mưa lớn, cô bé vừa cố giãy tay ra vừa nghi ngờ tự hỏi, cuộc sống hạnh phúc quá lâu khiến cô bé không thể tưởng tượng được điều ác khủng khiếp nào sắp xảy ra với mình: "...... có chuyện gì vậy, Bạch Lục lão sư?"
"Anh tới đây tìm tôi à?"
"Ừ." Bạch Lục bước nhanh trong cơn mưa lớn, giọng điệu lạnh lẽo như một tảng băng, "Nhưng đồng thời tôi cũng đến báo cho cô một tin rất xấu."
"Tất cả chúng ta đều đã bị lừa."
Aoi bối rối hỏi, "Bị lừa cái gì?"
"Cứ nói thế này thì cô không tin tôi đâu, theo tôi, tôi trực tiếp dẫn cô đi xem." Bạch Lục giải thích tuần tự, "Ngoài cô ra thì có 73 tế phẩm trốn thoát trong đợt cháy đó, trong đó có 4 người đang sống gần cô."
"Một trong số đó là Sota, cô biết cậu ta phải không?"
Aoi bắt đầu cảm thấy không ổn: "Tôi biết."
Sota và cô bé chạy trốn về hướng này, chẳng mấy chốc cậu nhóc đã được một cặp vợ chồng tốt bụng nhận nuôi, cuộc sống khá tốt đẹp, hiện tại được sự động viên của hai vợ chồng, cậu đang chăm chỉ học tập để chuẩn bị cho kỳ thi vào trường gần đó.
Ngoài Sota ra thì ba tế phẩm khác chạy trốn đến đây cũng đang sống rất tốt, Aoi và họ thỉnh thoảng sẽ liên lạc với nhau, mỗi lần nói về những ngày tháng ở huyện Lộc Minh cứ như là đang hồi ức về kiếp trước vậy.
"Cô không cảm thấy kỳ lạ à?" Bạch Lục bình tĩnh nói, "Vì sao tất cả tế phẩm trốn thoát đều có cuộc sống tốt đẹp như vậy chứ?"
Aoi ngập ngừng trả lời, "Thì thế giới bên ngoài tốt đẹp như thế mà."
——Đó là những gì mà giáo viên của nhà Kitahara đã dạy họ.
Ngoại trừ huyện Lộc Minh là địa ngục, thế giới bên ngoài là thiên đường, tất cả những điều và tình cảm tốt đẹp đều đang chờ họ khám phá. Chỉ cần thoát khỏi huyện Lộc Minh, họ sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc như được mô tả trong truyện cổ tích.
"Không phải." Đuôi tóc Bạch Lục không ngừng nhỏ nước, giọng điệu rất nhẹ, "Từ những lời dạy bảo đó, đến vụ hỏa hoạn, đến việc trốn thoát của cô, tất cả đều là một trò lừa đảo đã được lên kế hoạch từ lâu."
Aoi dần dần cảm thấy ớn lạnh sống lưng: "... ý anh là gì?"
Bạch Lục thản nhiên nói: "Tự mình xem đi."
Bạch Lục đưa Aoi đi hai chuyến, đầu tiên đến nơi Sota sống.
Nhà của Sota ở một nơi khá hẻo lánh, không có ai ở gần nên họ phải đi bộ một quãng đường dài mới đến được.
Xa xa phía bên kia cánh cửa, Aoi nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Sota đang cầu xin sự thương xót: "Không phải đâu, ba, mẹ, hai người đang nói dối con phải không? Không thể như thế đâu, đúng không!?"
Bạch Lục liếc nhìn Aoi, vẻ mặt cô bé đã bắt đầu dại ra, hắn nắm lấy cổ tay cô dẫn ra phía sau: "Ở đây có cửa sổ nhìn lén xem bên trong được."
Xuyên qua khung cửa sổ tản ra ánh đèn vàng cam ấm áp, Aoi thấy Sota đang quỳ tr3n mặt đất, giơ phiếu điểm A+ trong tay khóc lớn, "Con trúng tuyển vào trường kia rồi!"
"Con ngoan lắm! Con xin ba mẹ, làm ơn đừng đuổi con về đó, được không?!"
Đối diện Sota là cặp vợ chồng đã nhận nuôi cậu, đôi vợ chồng lúc nào cũng tỏ vẻ thương yêu Sota giờ đây chẳng buồn nhìn cậu đang quỳ gối trước mặt họ, mà vươn cổ nhìn chằm chằm hai người đang mặc quần áo màu đen đứng bên cạnh Sota.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai người này, Aoi sững sờ.
——Hai người này là người hầu của gia tộc Kitahara.
Hai người hầu lấy trong túi ra một xấp tiền rồi đưa cho hai vợ chồng: "Sáu tháng qua hai người đã vất vả rồi."
Hai vợ chồng gật gật đầu, mừng rỡ cầm lấy tiền: "Làm gì có làm gì có, đây là chuyện chúng tôi phải làm mà."
Hai người hầu liếc nhìn Sota đang ngồi bệt xuống đất, nước mắt giàn giụa: "Để tăng thêm sự đau khổ của Sota đại nhân thì chúng tôi còn phải làm phiền hai vị áp giải cậu ta đến đền thờ cùng với chúng tôi và xem cậu ta bị hiến tế nữa."
"Được rồi, được rồi." Cặp vợ chồng nhận tiền vui vẻ nói, "Nửa năm trước chúng ta đã thỏa thuận hết rồi, chúng tôi nhất định sẽ thực hiện mà!"
Người hầu gật đầu hài lòng.
Hai vợ chồng nịnh nọt đưa điếu thuốc lá cho người hầu: "Lần sau có chuyện lấy tiền nuôi con nửa năm tốt như vậy thì các vị đại nhân đừng quên chúng tôi nhé."
Những người hầu há miệng nhận lấy điếu thuốc, ngạo mạn ừ hử một tiếng.
Sota đang quỳ tr3n mặt đất thất thần, ánh sáng trong đôi mắt cậu dần lụi tàn.
Ngoài cửa sổ, trời mưa tầm tã.
"Chắc là cô cũng nhìn ra được rồi đấy, chuyện này là do bọn họ cố ý thiết kế, một kế hoạch chạy trốn để tăng thêm đau đớn cho tế phẩm." Vẻ mặt Bạch Lục lãnh đạm, "Thậm chí tôi còn bị bọn chúng dùng làm con tốt để truyền tin cho cô."
"Không, không phải đâu." Aoi hỏi lại, "Chị gái tôi đến đón tôi, không phải người xa lạ nào cả."
"Từ nhỏ đến lớn chị ấy là người đối xử với tôi tốt nhất, lúc tôi bị bán chị ấy còn ngăn cản cha mẹ tôi đến phát điên lên, chị ấy không đối xử với tôi thế đâu, chúng tôi là chị em ruột...."
"Vậy sao?" Bạch Lục hờ hững hỏi, "Nhưng chính cha mẹ ruột của cô đã bán cô còn gì, không phải à?"
"Lúc đón cô chị gái cô đang mang thai, tiền bạc chẳng còn dư dả lại bao nhiêu, nói trắng ra là lúc ấy cô ta đang rất thiếu tiền."
"Mấy năm ròng rã cô ta không đến đón cô, nhưng vừa mang thai được hai tháng thì lại kịp thời xuất hiện."
"Cô có chắc là cô ta sẽ không bán cô không?"
Aoi thất thần quay người lại, cô bé nhìn xuống đồng hồ tr3n cổ tay, tự lẩm bẩm một mình: "Chị gái tôi sắp khám thai về rồi, tôi phải về nhà nấu cơm đây, nếu không chị ấy mắc mưa trở về lại không có gì ăn, chị ấy và em bé sẽ đói bụng mất... "
"Thế thì không được đâu..."
Aoi lảo đảo đi về phía trước, đi được vài bước thì ngã uỵch xuống đất, lại đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, rồi lại ngã xuống đất, lòng bàn tay bị một viên đá nhỏ cắt trúng chảy máu ồ ạt, cô bé thì thào trong miệng:
"Không thể nào..."
Mưa tầm tã rơi xuống gương mặt Aoi, cũng không rõ là mưa hay nước mắt.
Bạch Lục chậm rãi đi đến bên cạnh Aoi đã khuỵu xuống, đưa tay về phía cô bé: "Còn ba tế phẩm kia nữa."
Hắn nâng đôi mắt đen nhánh không có chút ánh sáng nào, nhìn Aoi: "Muốn đến xem họ không?"
Aoi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã lạc thần: "... Được."
"Yotai, cầu xin anh, đừng rời bỏ em, chuyện gì em cũng đồng ý làm cho anh mà!"
Aoi tê tái nhìn Sonoko ôm đầu gối của bạn trai khóc đến khản cả cổ: "Em yêu anh, đừng đuổi em về, xin anh đấy!"
"Em có thể kiếm rất nhiều tiền cho anh, nhiều tiền hơn bọn họ cho anh nữa, đừng trả em về mà!"
"Anh Kawano...?" Một cậu bé ngơ ngác nhìn người anh trai đã cung cấp chỗ ở và công việc, chăm sóc cậu rất chu đáo rồi lại chuyển tầm mắt sang tên người hầu nhà Kitahara đang đưa tiền cho Kawano, cố nặn một nụ cười miễn cưỡng, "Là khách hàng mới à anh Kawano?"
"Nhiều tiền như vậy, đơn hàng lớn phải không ạ!" Cậu bé cố hết sức kìm lại giọt nước mắt chực trào ra, lớn tiếng hét lên: "Chờ đã, em không ăn cơm trưa đâu, em giúp anh Kawano làm xong đơn hàng này đã ạ!"
Kawano quay đầu lại, vẫn nở nụ cười như một người anh cả: "Ừ, tất nhiên là đơn hàng lớn rồi, vả lại chỉ có mày mới có thể thực hiện đơn hàng này."
Hắc đắc ý phe phẩy số tiền vừa có được tr3n tay: "Tao vừa bán mày đấy."
Lúc đầu cậu bé vẫn còn vùng vẫy điên cuồng liên tục gọi anh Kawano đến cứu mình, nhưng khi Kawano xắn tay áo lên tát cậu một bạt tai đến chảy cả máu răng thì cậu ngừng giãy giụa, chút ánh sáng le lói trong mắt cuối cùng cũng tắt lịm.
Kawano vừa đếm tiền, vừa chỉ vào mũi cậu bé chửi bới: "Nói thật nhé, tao giúp mày nửa năm này chỉ vì số tiền này thôi, nếu không thì ai hơi đâu mà nuôi không một thùng cơm như mày chứ."
Aoi đứng bất động trong mưa, Bạch Lục bên cạnh cầm chiếc ô đen che cho cô bé.
Thật lâu sau rất lâu, cho đến khi cậu bé giống như một cái x4c bất động bị người nhà Kitahara kéo đi, Aoi mới trợn tròn mắt, cô bé nhìn vết máu tr3n mặt đất đang bị mưa lớn cuốn trôi.
Đó là tế phẩm vừa bị Kawano đuổi đánh.
Bạch Lục lãnh đạm mở miệng: "Tôi có thể mang cô đến một nơi mà nhà Kitahara sẽ không bao giờ tìm thấy được, nhưng gia đình chị gái của cô đã biết tất cả thông tin của cô, đề phòng cô ta tìm được cô và để cho cô có thể hoàn toàn trốn thoát lần này, tôi chỉ có một cách duy nhất."
Hắn điềm tĩnh đặt một con dao găm đen vào lòng bàn tay run rẩy của Aoi.
"Lựa chọn vĩnh viễn để họ lợi dụng tình cảm của cô dành cho họ, nhốt mình trong lồng giam đau đớn và trở thành tế phẩm sớm muộn gì cũng bị hiến tế, hay lựa chọn cách cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ, bay đi và giành lấy sự tự do."
"—— là tùy thuộc vào cô."
Aoi không nhớ nổi mình đã về đến nhà như thế nào, cô bé tắm rửa, thay quần áo, giặt quần áo, dọn bàn ăn ngon lành như không có chuyện gì xảy ra, thất thần ngồi vào bàn và đợi hai người kia về nhà.
Sự khác biệt duy nhất so với cuộc sống hạnh phúc trước đây là việc cô bé có thêm một con dao găm đen tr3n ghế.
"ding dong ——"
Chuông cửa vang lên hai tiếng, cửa mở ra.
Anzu phàn nàn: "Aoi, thật là, lại không cho mở cửa."
"Có mang theo chìa khóa thì tự mình mở đi nào." Người chồng bên cạnh cười hiền lành, "Thói quen này của em không tốt đâu, riết rồi lười ch3t đi được."
Anzu bất mãn vặn lại: "Hôm nay tại em mua nhiều đồ, tay x4ch nách mang thế này mới phải ấn chuông chứ! Có phải lười đâu!!"
Người chồng buồn cười gật đầu: "Do em nôn nóng quá còn gì, con chưa sinh ra mà đã mua cả đống đồ trẻ sơ sinh."
Anzu hào hứng ngồi đối diện với Aoi: "Em bé rất khỏe mạnh! Một hoặc hai tháng nữa là chào đời rồi!"
Aoi nhìn Anzu với ánh mắt mất tập trung: "Thật không?"
Anzu cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô cau mày, "Em bị sao vậy, Aoi?"
Aoi rũ mắt xuống: "Em hơi mệt..."
"Chị kể cho em nghe chuyện này, đảm bảo em sẽ hết mệt ngay lập tức." Anzu quấn lấy cánh tay của Aoi, lại phấn khích, "Đoán xem tr3n đường chị gặp được ai nào?!"
"Là Bạch Lục lão sư!"
"Bạch Lục lão sư vừa nhìn thấy chị thì đưa cho chị bao lì xì đỏ này, bảo là theo phong tục bên kia của họ thì sẽ lì xì cho trẻ con mới sinh." Anzu gãi đầu, có chút ngại ngùng, "Chị lấy cũng ngại lắm, nhưng cậu ấy nói là tiền này cũng là của em nữa, cần hay không cần thì phải về hỏi em một tiếng đã."
Người chồng quay đầu, lấy trong cặp ra một xấp tiền: "Đây này."
Aoi nhìn thấy xấp tiền thì sững người lại.
Giấy bọc ngoài tiền và cách đánh dấu tiền đều y hệt như tờ tiền mà những người hầu nhà Kitahara đưa cho đám người kia vậy.
"Nói dối." Aoi nhẹ giọng nói: "Bạch Lục lão sư đưa tiền cho hai người bằng cách nào... Anh ấy ở bên tôi cả buổi chiều."
"Đây rõ ràng là, rõ ràng là..."
Aoi ngước khuôn mặt đầy nước mắt và đôi mắt đỏ hoe, cô bé cầm con dao sau lưng: "Là tiền mà bọn người kia đưa cho hai người!!"
"Dối trá! Các người đều là kẻ dối trá!"
"Các người có khác gì với loại cha mẹ khốn nạn của tôi chứ!! Toàn là tận hưởng niềm vui dựa vào việc bán đứng nỗi đau của tôi!!"
"Các người không xứng đáng làm cha làm mẹ!"
Anzu nhìn con dao trong tay Aoi, cô kinh hãi lùi lại, theo bản năng che bụng mình, người chồng tái mặt, hoảng sợ chạy lên phía trước, anh giang tay chắn ngang trước mặt Anzu.
Con dao lạnh lẽo lướt qua, tiếng khóc chói tai và tiếng kêu thảm thiết khiến người ta nhất thời không thể phân biệt được đó là của kẻ sát nhân hay nạn nhân.
Bạch Lục tựa vào cửa, hắn khoanh tay nhìn đồng hồ đeo tay kiên nhẫn chờ đợi, sau khi tiếng hét bên trong gần như ngừng lại, hắn không nhanh không chậm đẩy cửa ra.
Bên trong cánh cửa máu văng tung tóe, người chồng nằm tr3n mặt đất bất động, Aoi đang cầm một con dao, người bê bết máu, đôi mắt lạc thần quỳ tr3n mặt đất, trước mặt cô là Anzu đang yếu ớt cử động.
Anzu vừa che bụng vừa gắng sức vươn tay vuốt v3 khuôn mặt Aoi.
Bàn tay cô để lại dấu tay đẫm máu đáng sợ tr3n mặt Aoi, âm thanh khàn khàn đẫm nước mắt, "Aoi... đáng thương của chị."
"Chị... chị không trách em."
"Chị biết em đã bị lừa."
Bạch Lục nhẹ nhàng nhảy qua x4c người chồng, hắn nhỏ giọng ngâm nga một bài hát trong miệng, đi về phía Aoi.
"Nếu chị thật sự muốn hiến tế Aoi để thực hiện điều ước..." Ánh sáng trong mắt Anzu dần biến mất, bàn tay cô chạm vào người Aoi yếu ớt buông thõng xuống, "Vậy thì, chị sẽ ước một ai đó có thể giúp đỡ em gái Aoi của chị thoát khỏi những điều khủng khiếp này."
"Sau đó hãy sống vui vẻ và hạnh phúc em nhé."
Anzu gục đầu sang một bên, đồng tử giãn ra, bàn tay che bụng và bàn tay chạm vào Aoi đều buông lơi xuống đất, máu nhanh chóng tràn ra tr3n mặt đất thành vũng lớn.
Bạch Lục bước vào vũng máu, hắn cúi đầu sờ so4ng Aoi bất động như đang kiểm tra một món hàng hóa, sau đó ngồi xổm xuống mỉm cười:
"Chị Aoi, cuối cùng cô cũng hoàn hảo."
"Hiện giờ cô là tế phẩm đau khổ nhất trong toàn bộ phó bản này."
Aoi sững sờ chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệt trong nháy mắt, đồng tử co rút lại, cô bé mở miệng nhưng chẳng thốt nổi lời nào.
"Đúng rồi, không sai." Bạch Lục cười phá lên, "Tất cả chỉ là kế hoạch của tôi."
"Tôi không thể tự mình sinh ra đau khổ, vì vậy tôi cần một tế phẩm cấp cao có nỗi đau đủ để đánh thức Tà Thần và thực hiện điều ước hoàn mỹ nhất."
"Những tế phẩm kia quả thật là tác phẩm của nhà Kitahara, bọn họ đều nằm trong【 kế hoạch bỏ trốn】, tôi thực sự không nói dối chị, Aoi."
Tay Aoi từ từ buông lỏng, con dao rơi xuống vũng máu dưới người Anzu, đồng tử cô bé giãn ra.
Bạch Lục mỉm cười: "Nhưng Anzu là một ngoại lệ."
"Cô ta đúng là do tôi cố ý liên lạc, đến đây đặc biệt chỉ vì muốn cứu cô, cô ta không lấy tiền của ai cả, quả thực là một người chị tốt."
"Vì vậy cô cũng là một ngoại lệ."
"Chỉ riêng mình cô đã thực sự thoát khỏi địa ngục và trở thành một tế phẩm hạnh phúc."
Bạch Lục cúi người về phía trước, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng nhợt gần như đã không còn th0 của Aoi, vui vẻ mỉm cười:
"Chị Aoi, tự tay mình phá hủy hạnh phúc mà mình đã có được thì cảm giác như thế nào?"
Aoi không nhớ mình bị Bạch Lục đưa trở về huyện Lộc Minh rồi kéo đến đền thờ bằng cách nào. Đầu óc cô bé hỗn loạn đặc sệt, dọc đường đi cứ mơ mơ hồ hồ, chợt khóc chợt cười, thậm chí nhiều lần muốn giật dao để tự sát.
Đến lần thứ ba khi Aoi vươn tay muốn cướp dao, Bạch Lục đã bẻ gãy luôn cổ tay cô bé để đề phòng Aoi làm chuyện dại dột.
Cô bé bị Bạch Lục nắm tóc kéo đi xềnh xệch giống hệt như một món hàng hóa, rồi bị ném thẳng vào trong đền thờ.
Cánh cổng của đền thờ vẫn luôn đóng kín trước mặt Bạch Lục, cuối cùng cũng từ từ mở ra khi Aoi xuất hiện.
Một đôi chân trần trắng bệch nhợt nhạt không chút máu đứng trước mặt Aoi, vô số sợi tơ trong mờ lơ lửng bay ra, mái tóc dài màu xanh bạc trôi trong không khí như thể đang tan trong nước, tr3n bề mặt phủ một lớp huỳnh quang mờ mịt.
Aoi ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt xanh bạc thánh khiết không buồn không vui ấy, nước mắt vô thức rơi lã chã từng giọt.
Đây là... Tà Thần sao?
Aoi nghe thấy âm thanh hứa nguyện vui mừng của Bạch Lục vang vọng bên tai mình: "Tôi xin hiến tế tế phẩm 【 Kitahara Aoi 】cho Tà Thần đại nhân chí cao vô thượng."
"Nguyện vọng của tôi là." Bạch Lục mỉm cười, "Tôi muốn hiến tế thân thể 【 Tạ Tháp 】của Tà Thần để vượt cửa trò chơi."
Khoảnh khắc Bạch Lục vừa nói dứt câu, ánh sáng mờ mịt phủ quanh thân thể Tà Thần chói lòa tản ra bốn phía, tứ chi của y dần dần biến thành tượng gỗ, chỉ còn đôi mắt xanh bạc phảng phất vẫn đang nhìn cô bé, như đang chờ đợi tế phẩm thực sự hiến tế nỗi đau của chính mình thực hiện điều ước.
"Tôi ước..." Nước mắt của Aoi rơi lã chã, giọng nói nhẹ nhàng đến mức chỉ còn lại tiếng thì thào.
【Nếu để tôi hứa nguyện, vậy thì tôi sẽ hứa nguyện rằng ai đó có thể giúp em gái Aoi của tôi thoát khỏi điều khủng khiếp này. 】
Cô bé điên cuồng gào khóc đến khản cả cổ, dùng hết sức lực gào thét: "Thần ơi, cầu xin ngài, cầu xin ngài hãy để người có thể cứu vớt chúng tôi xuất hiện đi!"
"Giúp chúng tôi thoát khỏi chốn địa ngục này!!"
【 hệ thống nhắc nhở: Đã hoàn thành kết hợp bộ nhớ dòng thế giới của NPC ( Kitahara Aoi) 】