Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 479



Thấy Bạch Liễu chỉ chăm chăm đánh vào lỗ đạn nơi yếu nhất trên thanh kiếm, Lục Dịch Trạm đau lòng muốn chết, anh thu kiếm lại, đổi tay tạo thành một tư thế Thái cực quyền, nhẹ nhàng đẩy lui Bạch Liễu xuống dưới khán đài.

Lục Dịch Trạm đứng trên khán đài bất đắc dĩ nói: "Không đấu với cậu nữa, cậu phá hỏng hết vũ khí của tôi rồi."

"Tôi đổi người chơi với cậu đây."

Lục Dịch Trạm nói xong thì biến mất khỏi khán đài, thay vào đó là Chu Thiên Hoa mặc đồng phục học sinh màu vàng tươi, mặt đeo kính rất nghiêm túc —— cậu ta chính là đội viên bổ sung thay thế của Danh Sách Sát Thủ, Chu Công.

Chu Thiên Hoa đưa tay lễ phép khom lưng cúi chào Bạch Liễu, giọng điệu thành khẩn trịnh trọng: "Chào Bạch Liễu tiên sinh, tôi là thợ săn đời thứ ba do đội trưởng tuyển chọn, đệ tử thân truyền của thầy Liêu, anh có thể gọi tôi là Chu Công."

"Nhiệm vụ của tôi trong trò chơi này là làm cho anh không thể tấn công người khác và không thể di chuyển trước mặt tôi."

Bạch Liễu nheo mắt, hắn chống một tay nhảy lên đài, đồng thời quất một roi qua, Chu Công nhanh nhẹn đổi tay lui về phía sau, nghiêm túc khởi động một động tác đánh võ, rất khí thế quăng ra một cái ——

—— Ống nghe bệnh.

"Mong Bạch tiên sinh chỉ giáo thêm." Chu Thiên Hoa trịnh trọng dùng khuỷu tay phải kẹp ống nghe bệnh, vươn tay trái về phía Bạch Liễu.

Bạch Liễu: "..."

Dưới khán đài đã hoàn toàn hỗn loạn vì cuộc đột kích của Bạch Liễu, đám học sinh hoặc là vui vẻ tránh sang một bên xem trò vui hò hét cổ vũ, hoặc là xắn quần xắn áo cũng tham gia vật lộn với nhau mà không cần lý do, toàn trường đã hoàn toàn rơi vào tình trạng mất kiểm soát.

Trường chỉ có một số ít giáo viên và nhân viên bảo vệ nên cơ bản là không thể nào khống chế được đám học sinh, vài giáo viên đang hốt hoảng báo cảnh sát, còn hiệu trưởng thì trốn sau tấm rèm của khán đài run lẩy bẩy.

Lục Dịch Trạm nhảy khỏi khán đài nhanh chóng tập hợp với Liêu Khoa, Liêu Khoa không khỏi nhìn về phía Chu Thiên Hoa và Bạch Liễu đang đánh nhau loạn xạ trên khán đài, hỏi: "Chúng ta bắt đầu luôn không?"

"Ừm." Vẻ mặt Lục Dịch Trạm không chút biểu cảm, "Bạch Liễu đánh không lại Chu Công đâu, trước tiên chúng ta xử lý các đội viên khác của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang đã."

"Tôi cứ nghĩ cậu chống đối việc để Chu Công làm thợ săn đời thứ 3 chứ." Liêu Khoa liếc nhìn Lục Dịch Trạm, "Không ngờ để Chu Công ra trận đối phó Bạch Liễu nhanh như vậy."

Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, không nói gì.

Thợ săn, lá bài thần hỗ trợ Nhà tiên tri và dẫn dắt dân thường đến chiến thắng trong trò chơi Giết người sói có hai chức năng chính —— bảo vệ Nhà tiên tri và sẵn sàng tử chiến với Người sói.

Dựa theo kết quả thì đây là một lá bài có mục đích tự hủy để người khác chiến thắng, có thể nói mọi thế hệ thợ săn sinh ra đều là để giết Người sói, điều này cũng được thể hiện qua kỹ năng của tất cả các thế hệ thợ săn..

Các kỹ năng của mỗi thế hệ thợ săn được tạo ra chỉ để giết Bạch Lục.

Sầm Bất Minh【Đao phủ vô danh】, thợ săn thế hệ đầu tiên có kỹ năng 【 Trừng phạt 】và kỹ năng quan trọng nhất là 【 Giếng tội nhân 】, có thể vây khốn những người mà anh ta cảm thấy có tội, đặc biệt là Bạch Lục, nhân vật phản diện độc ác nhất thế giới. Chỉ cần Bạch Lục rớt vào giếng này thì hoàn toàn không thể trèo ra ngoài.

Thợ săn thế hệ thứ hai Đường Nhị Đả 【 Thợ Săn Hoa Hồng】có kỹ năng 【 súng lục hoa hồng】và kỹ năng chính là 【viên đạn tự sát】, khi khởi động đĩa quay đánh bạc thì người xui xẻo nhất sẽ chết trước, một phát lấy mạng.

Giá trị may mắn của Bạch Lục là 0, vì vậy chắc chắn hắn sẽ bị trúng đạn.

Thợ săn thế hệ thứ ba... Chu Thiên Hoa, 【Thực tập sinh Chu Công 】, kỹ năng của cậu ta là 【 Thôi miên 】và 【Diễn giải giấc mơ】.

Đây là thế hệ thợ săn đặc biệt nhất. Kỹ năng của cậu sinh ra không phải để giết Bạch Liễu mà là để theo dõi Bạch Liễu.

Lục Dịch Trạm chậm rãi thở ra một hơi nặng nề.

Ban đầu, Lục Dịch Trạm không định chọn thế hệ thợ săn thứ ba, mọi chuyện bắt đầu từ 10 năm trước, thời điểm anh muốn hạ dao gi3t gi3t Bạch Liễu.

Mười năm trước.

Liêu Khoa nhìn cậu bé Lục Dịch Trạm 14 tuổi không thể tin nổi, ký ức của anh đã được đồng bộ ngay khi Lục Dịch Trạm đăng nhập vào dòng thế giới, nhưng bây giờ não anh rối rắm như thể chưa hoàn thành quá trình đồng bộ hoá vậy, anh nghi ngờ hỏi lại lần nữa, "Đội trưởng, cậu vừa nói gì?"

"Cậu không muốn giết Bạch Lục?!"

Lục Dịch Trạm dường như cũng cảm thấy mình có lỗi, trong lòng rất áy náy nhưng vẫn không chút do dự khẳng định: "Vâng, em nghĩ chúng ta không nên giết cậu ấy."

Liêu Khoa hít sâu một hơi: "Đội trưởng, mặc dù anh không theo cậu từ dòng thế giới thứ nhất, nhưng anh làm đội phó của cậu, theo cậu cũng hơn trăm dòng thế giới, cậu có biết mình đang làm gì không?"

"Đây là dòng thế giới cuối cùng rồi!"

Lục Dịch Trạm cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới khàn giọng nói: "Nhưng Bạch Lục này vẫn chưa làm gì hết."

"Cậu ấy không phải người xấu, chúng ta không thể giết cậu ấy."

Nhìn thấy bộ dạng của Lục Dịch Trạm, Liêu Khoa rũ vai như mất hết sức lực, chậm rãi ngồi phịch xuống ghế, sững sờ nhìn lên trần nhà rồi lẩm bẩm một mình, "Đội trưởng, anh không hiểu...... "

"Cho dù chỉ có 1 phần ngàn khả năng Bạch Lục này không phải là người xấu, nhưng một mạng người so với nhiều mạng người đã chết như vậy, sao cậu lại... nhất định phải chọn một mạng người đó chứ?"

"Đã chết nhiều người như vậy, hắn có phải là người xấu hay không, quan trọng như vậy sao?"

Nước mắt chậm rãi chảy dài trên khuôn mặt Liêu Khoa, anh cúi đầu nhìn Lục Dịch Trạm như thể chất vấn và lên án, giọng nghẹn lại:

"Điều quan trọng không phải là cả đời đều làm người tốt, cuối cùng chỉ còn lại dòng thế giới này là có khả năng thay đổi tất cả, cậu có thể bất tử sao?!"

"Cậu còn nhớ thân phận và mặt thẻ của mình không?!" Liêu Khoa đứng dậy, giữ chặt lấy vai Lục Dịch Trạm hung hăng ép hỏi, "Là ai đã nói với anh nhiệm vụ của Nhà tiên tri là phải bảo vệ dân thường chứ hả?!"

"Cậu ấy cũng là dân thường." Lục Dịch Trạm ngẩng đầu nhìn về phía Liêu Khoa, giọng điệu kiên định và bình tĩnh.

Liêu Khoa rống lên gần như cuồng loạn: "Hắn không phải!!"

"Cậu ấy là người tốt." Ánh mắt Lục Dịch Trạm không chút dao động, anh chậm rãi gỡ bỏ bàn tay Liêu Khoa trên vai mình, "Cậu ấy không phạm tội, cậu ấy không làm gì sai, cậu ấy là người tốt."

"Em biết anh muốn giết cậu ấy."

Giọng điệu Lục Dịch Trạm ủ rũ: "Muốn giết cậu ấy thì cứ giết em trước, nếu không em sẽ không để anh đụng vào cậu ấy."

Liêu Khoa thở phì phò, suýt nữa ngã ngửa ra ngồi trên ghế như thể bị Lục Dịch Trạm đấm vào mặt.

"Em xin lỗi." Lục Dịch Trạm nhẹ nói, anh nắm chặt tay Liêu Khoa, "Em không xứng đáng là đội trưởng."

Liêu Khoa chậm rãi bỏ bàn tay che mặt ra, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, thở dài: "Đừng nói vậy, Lục đội."

"Cậu xứng đáng làm đội trưởng, nhưng nếu cậu ích kỷ một chút thì đã giết Bạch Liễu rồi."

"Vậy cậu định làm gì hắn?" Liêu Khoa thỏa hiệp, anh thở dài, "Cậu để hắn tồn tại, kế hoạch tiếp theo là gì?"

Lục Dịch Trạm lúng túng gãi gãi đầu: "Thật ra em cũng chưa nghĩ tới."

"Nhưng cũng không thể cứ để cậu ấy như vậy được, em sẽ theo dõi cậu ấy, tốt nhất là giữ cho dục v0ng của cậu ấy ổn định, không để cậu ấy tiến vào trò chơi."

Liêu Khoa nhìn chăm chú Lục Dịch Trạm: "Cậu theo dõi hắn? Theo dõi trong bao lâu?"

Lục Dịch Trạm sững người: "Đến đâu hay đến đó vậy."

"Có nghĩa là kế hoạch tiếp theo của cậu đối với Bạch Liễu là 【 giám sát 】." Liêu Khoa giang tay, "Nhưng cậu cũng không thể giám sát không thôi mà bỏ mặc tất cả được, cậu và anh đều biết tên này mà tiến vào trò chơi, chỉ cần qua ba phó bản thôi là có thể phát triển lên mức đáng sợ như thế nào rồi."

"Cậu phải làm gì đó để đề phòng nữa."

Nhận thấy Lục Dịch Trạm có vẻ bài xích, giọng điệu của Liêu Khoa trở nên nghiêm túc: "Đây là trình tự giám sát cơ bản nhất, Lục đội."

"Nếu không thì thật là vô trách nhiệm với những người khác và ngay cả bản thân cậu."

Lục Dịch Trạm trầm mặc hồi lâu, rốt cục ngẩng đầu lên: "Anh bồi dưỡng một thực tập sinh chuyên ngành ám chỉ tâm lý đi."

"Khi tới thời điểm, em sẽ để cậu ta tiếp xúc với Bạch Liễu."

Tuy rằng Lục Dịch Trạm đã mở miệng đồng ý, Liêu Khoa cũng nhanh chóng tìm học trò để huấn luyện nhưng vẫn chẳng thu được tác dụng gì mấy.

Thời điểm Bạch Liễu 15 tuổi thi trượt, dục v0ng bắt đầu xuất hiện dao động.

Liêu Khoa đề xuất: "Để tiểu Chu tiếp xúc với Bạch Liễu đi."

Lục Dịch Trạm đứng cạnh cửa sổ, rũ mắt nhìn Bạch Liễu trong viện mồ côi, chậm rãi nắm chặt tay: "Chờ thêm đã."

"Cậu ấy sẽ không tham gia trò chơi vì một vấn đề tầm thường như vậy."

Năm 18 tuổi, Bạch Liễu bị Bào Khang Nhạc buộc thôi học, thi trượt đại học, dục v0ng dao động rất lớn.

Liêu Khoa cương quyết đề nghị: "Đừng chậm trễ nữa, Lục đội!"

Lục Dịch Trạm ngồi bên cạnh bồn hoa trong khuôn viên, nhìn que kem mà Bạch Liễu đã tích cóp để đổi cho mình, giọng nói đầy căng thẳng: "Chờ thêm đã."

"... Cậu ấy có thể chịu đựng được, sẽ không tiến vào trò chơi đâu."

Khi Bạch Liễu 22 tuổi, Phương Điểm xảy ra chuyện không may, dục v0ng của hắn dao động mãnh liệt chưa từng có, chỉ còn cách một lằn ranh mỏng manh nữa là bước vào trò chơi.

"Lần này phải để họ tiếp xúc nhau thôi." Liêu Khoa đứng ở góc cầu thang bên ngoài phòng bệnh Phương Điểm nhìn về phía Lục Dịch Trạm, "Cứ kéo dài thêm thì Bạch Liễu càng ngày càng lớn, phòng tuyến tâm lý của hắn càng ngày càng nặng, điểm thôi miên của tiểu Chu sẽ không dễ dàng chôn vùi nữa."

Lục Dịch Trạm dựa vào tường, hút hết điếu này tới điếu khác, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt tiều tụy, giọng nói khàn đặc vì khói thuốc: "Chờ thêm đã."

"Em gấp ký ức của cậu ấy rồi, đoạn trí nhớ này đã bị xóa hoàn toàn, cậu ấy sẽ không tiến vào trò chơi đâu."

Liêu Khoa nhìn Lục Dịch Trạm chấp mê bất ngộ chỉ biết lắc đầu bất lực: "... Đây là lần gấp ký ức cuối cùng, sao cậu lại lãng phí như vậy làm gì?"

"Anh và cậu đều biết sớm muộn gì Bạch Liễu cũng sẽ vào game. Bạch Lục không bao giờ để hắn sống cả đời như một người bình thường trong hiện thực."

"Không lãng phí chút nào cả." Lục Dịch Trạm thở ra một ngụm khói, hiền lành nói, "Chỉ cần Bạch Liễu vào game muộn một ngày, có thể làm người bình thường thêm một ngày trong hiện thực, thì mọi việc em làm đều không hề lãng phí."

Bạch Liễu 24 tuổi, hắn bị nghỉ việc.

Nhưng lúc đó, dục v0ng của hắn vẫn bình thường, thỉnh thoảng Lục Dịch Trạm vẫn mời hắn đi ăn cơm, hắn cũng sẽ tự mình đi tìm việc làm mới, cứ như thể tất cả những chuyện kỳ quái không liên quan gì đến hắn, sống một cuộc sống bình thường như những người bình thường khác.

Lục Dịch Trạm ngồi trên ghế sô pha, đọc tin tức trên điện thoại di động: 【 Hôm nay, hàng loạt du khách vô tội lần lượt biến mất ở một thị trấn ven biển, người dân thị trấn nơi đây bị nghi ngờ có liên quan đến những vụ cướp bóc gần đây... 】

【Thị trấn này có phong cảnh tuyệt đẹp và nổi tiếng với việc khai quật được bộ xương tiên cá hoàn chỉnh nhất... 】

Điện thoại của Lục Dịch Trạm đột nhiên vang lên, là Liêu Khoa, anh nhấc máy, giọng điệu của Liêu Khoa cực kỳ nghiêm trọng: "Cậu đọc tin tức chưa?"

"Bạch Lục đã hạ phóng phó bản 《 Thị trấn Siren》 vào thực tế, trong đó có chứa 【 mỏ neo 】của Bạch Liễu."

"Hắn sắp tiến vào trò chơi, thật sự không thể kéo dài thêm nữa, Lục đội."

Lục Dịch Trạm chết lặng trên sô pha hồi lâu, nhìn bài thi ôn tập trung học mà Bạch Liễu đã làm xong còn để lại trên bàn trà, gần đó là vài phiếu giảm giá ăn lẩu mà mấy hôm trước bọn họ vừa được khuyến mãi, trong hộp cắm bút có 2 que kem đã ăn xong, trên đó có chữ "Được tặng 1 cây."

Anh chậm rãi chớp chớp mắt, có cảm giác như ảo ảnh do chính mình tạo ra đã bị phá vỡ.

"Được rồi." Lục Dịch Trạm nói, "Để cho thế hệ thợ săn thứ ba tiếp xúc với cậu ấy đi, chôn vùi tất cả điểm của em trong trò chơi."

Nghe thấy Lục Dịch Trạm chịu buông tay, Liêu Khoa thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu nghiêm nghị: "Nhưng bây giờ không biết có phải đã quá muộn không, hiện giờ Bạch Liễu đã 24 tuổi, anh đã thử tiếp xúc với hắn rồi, sự phòng bị của hắn rất cao, cũng rất thông minh, để tiểu Chu chôn điểm thôi miên thành công thì đối phương cần phải đề phòng thấp và có độ tin tưởng nhất định vào cậu ấy. Hiện tại thì tiểu Chu khó mà chôn điểm thôi miên vào tiềm thức của Bạch Liễu được."

"Trước mắt anh sẽ để tiểu Chu cố gắng tiếp xúc hắn với tư cách là bác sĩ tâm lý cộng đồng miễn phí vậy."

Lục Dịch Trạm ừ một tiếng, nói: "Để em giới thiệu cậu ấy đến đó, em sẽ bảo là tư vấn tâm lý sau thất nghiệp."

Đêm đó, Lục Dịch Trạm đến phòng tư vấn bác sĩ tâm lý cộng đồng để gặp Liêu Khoa và Chu Thiên Hoa.

Liêu Khoa và Chu Thiên Hoa nhìn Lục Dịch Trạm lén lút đến vào ban đêm, vẻ mặt hai người phức tạp.

Lục Dịch Trạm như đã hiểu ra: "Thế nào, nhóc con Bạch Liễu rất cảnh giác, không thể chôn điểm thôi miên sao?"

"Không phải..." Chu Thiên Hoa gãi đầu chậm rãi nói, "Chôn điểm thôi miên suôn sẻ lắm ạ, thầy Liêu và em không thể tin được luôn. Bạch Liễu không hề bài xích em, còn khá tin tưởng em nữa, chôn điểm thôi miên vào tiềm thức anh ta rất dễ."

Lục Dịch Trạm sửng sốt: "Bạch Liễu tin tưởng em? Cậu ấy chưa từng gặp qua em mà."

Chu Thiên Hoa liếc Lục Dịch Trạm, cậu ta mím môi: "Bạch Liễu bảo do em là bác sĩ mà anh giới thiệu."

"Vậy nên dù thế nào đi nữa chắc cũng không sao."

"Đội trưởng Lục, Bạch Liễu rất tin tưởng anh. Anh ta chưa bao giờ nghi ngờ việc anh giới thiệu anh ta đi khám bác sĩ có thể hại anh ta hay không, cho nên từ đầu đến cuối cứ thoải mái để em chôn chặt điểm thôi miên và dò hỏi tư vấn, không hề bài xích chút nào."

"Anh nói Bạch Liễu có vấn đề về tâm lý thì anh ta thật sự cho rằng mình có vấn đề về tâm lý, vì vậy mới nghe lời anh đến tư vấn tâm lý đó ạ."

Lục Dịch Trạm run lên, anh chống tay vào cửa, có vẻ muốn cười, nhưng cuối cùng chẳng cười nổi, hai mắt đỏ hoe:

"Lúc học trung học, rất nhiều người nói cậu ấy có vấn đề về tâm thần, nhưng cậu ấy chưa bao giờ tin..."

"Vậy mà tại sao anh vừa nói thì lại tin mà không chút nghĩ ngợi gì cả chứ?"

Lục Dịch Trạm ngẩng đầu lên, hắn cười nhìn Liêu Khoa và Chu Thiên Hoa đang im lặng ở đối diện, nước mắt rơi xuống: "Sao Bạch Liễu lại dễ lừa đến thế?"

- -----oOo------