Lưu Giai Nghi lẩn trong đám đông nghe thấy âm thanh hệ thống thông báo Mộc Kha rời khỏi trò chơi thì quay phắt đầu lại, đám học sinh ồn ào náo nhiệt vẫn đi lướt qua cô bé như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Luồng suy nghĩ lướt qua trong đầu cô bé nhanh như chớp, Lưu Giai Nghi đưa ra phán đoán ngay lập tức ——
——Mộc Kha đã bị hạ gục, mục tiêu tiếp theo của Danh Sách Sát Thủ chính là cô bé!
Cô bé là học sinh xuất sắc duy nhất còn lại trong Đoàn xiếc thú!
Lưu Giai Nghi nhanh chóng nhìn về hướng Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả đang đánh nhau —— cô bé là phù thủy chơi vị trí khống chế, sức chiến đấu không cao nên ở một mình rất nguy hiểm.
Từ trước đến nay cô bé chưa bao giờ đơn độc trên sân trong thời gian dài như vậy.
Bạch Liễu chưa từng bỏ mặc cô bé lâu như thế, hắn lúc nào cũng sẽ đến cứu viện kịp thời, nhưng lần này...
Lưu Giai Nghi hít một hơi thật sâu, cô bé nhìn một dãy cuộc gọi nhỡ cho Bạch Liễu trên điện thoại, cắn chặt môi dưới.
Lưu Giai Nghi không thể liên lạc với Bạch Liễu. Lúc này đây, cô bé phải quay sang tìm kiếm sự chi viện từ người khác để đảm bảo an toàn cho bản thân. Cô bé là người trị liệu, nắm giữ đường sinh mệnh của toàn bộ đội ngũ, đối mặt với một đội mạnh như Danh Sách Sát Thủ thì tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được.
Một khi cô bé gặp sự cố, đồng nghĩa với việc sinh mệnh của cả đội bị nguy hiểm, Lưu Giai Nghi biết rõ điều này nên cô bé luôn quen với việc tự bảo vệ mình.
Nhưng thật không may, đối thủ cũng biết rõ điểm này.
"Chào con, Giai Nghi." Lục Dịch Trạm nhảy từ trên cây xuống, anh rút thanh trọng kiếm từ phía sau ra kéo lê dưới đất, để lại một vết xước dài lạnh lẽo, "Lâu lắm rồi không gặp con, con thay đổi nhanh thật đấy."
"Chú cũng vậy." Lưu Giai Nghi cảnh giác lùi lại, cô bé nheo mắt lại, "Chú thay đổi còn nhiều hơn cả con, Lục Dịch Trạm."
"—— Hoặc không thể gọi là thay đổi, mà là cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật mà bấy lâu nay vẫn giấu kín, đúng không ạ?"
Lục Dịch Trạm gãi gãi mặt có chút xấu hổ, bất lực thở dài: "Đối với con và những người kia thì đúng là vậy."
"Không phải đối với bọn con." Lưu Giai Nghi lạnh lùng nói, "Là đối với Bạch Liễu."
"Bọn con chỉ mới gặp chú vài lần, bọn con không quan tâm chú như thế nào, chỉ có Bạch Liễu mới quan tâm chú mà thôi."
Vẻ mặt Lục Dịch Trạm có chút ngượng ngùng, anh ngẩng đầu lãnh đạm cười nhẹ: "Ừ."
"Có lẽ trên đời này rất ít người thực sự quan tâm chú là người như thế nào."
"—— Bạch Liễu là một trong số đó."
Một chiếc ống nghe bay tới từ sau tai Lưu Giai Nghi, Lưu Giai Nghi nhanh nhẹn né người sang một bên, liếc mắt thấy Liêu Khoa đang tấn công mình từ phía sau, cô bé nghiến răng ném mạnh lọ thuốc độc trên người xuống đất.
Một làn sương độc tím ngắt khổng lồ cuồn cuộn bốc lên, bao phủ toàn bộ khu vực.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng kỹ năng cá nhân bùng nổ (đài phun chất độc) 】
Lưu Giai Nghi dứt khoát rút lui giữa dòng suối độc nhớt nhợt chảy xiết khắp nơi, cô bé giơ tay áo che miệng mũi rồi lao nhanh về phía khán đài.
Kế hoạch của Bạch Liễu là để cô bé và Mộc Kha, hai học sinh hàng đầu có sức chiến đấu yếu, quay trở lại lớp học, không tham gia vào trận chiến. Còn hắn, Đường Nhị Đả, và Mục Tứ Thành, ba đội viên có sức chiến đấu mạnh sẽ lần lượt tấn công ba học sinh xuất sắc là Liêu Khoa, Lục Dịch Trạm và Bách Gia Mộc, dùng chiến thuật dùng học sinh yếu kém hạ gục học sinh giỏi.
Trước đó cô bé đã thông báo cho Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành để họ tập hợp với mình, Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành theo lệnh Bạch Liễu lùng giết Bách Gia Mộc, đến giờ vẫn chưa thấy người đâu, chỉ có thể chứng tỏ một điều ——
——Hai người đã bị Bách Gia Mộc giữ chân.
Thêm vào việc mất liên lạc với Bạch Liễu...
Lưu Giai Nghi mím chặt môi dưới —— trong tình huống hai bên đang đối kháng vô cùng hỗn loạn nhưng lại mất liên lạc với Chiến Thuật Gia thì rõ ràng là không ổn chút nào, có nghĩa là phe của họ không có người chỉ huy, không thể phản ứng kịp thời theo tình hình trận chiến.
Nhất định phải liên lạc với Bạch Liễu càng nhanh càng tốt!
"Con đang muốn tìm Bạch Liễu à?" Một bóng người cao ráo thẳng tắp kéo lê thanh kiếm nặng nề ẩn hiện trong làn sương mù độc, giọng nói trong trẻo, bình tĩnh mang theo cảm giác áp chế xa lạ, "Khó lắm."
"Con có biết khống chế Chiến Thuật Gia bên con khó khăn lắm hay không, chú phải lên kế hoạch hy sinh ba thành viên trong đội mới có thể miễn cưỡng kiểm soát được cậu ta trong khoảng thời gian ngắn, vì vậy để cho sự hy sinh đó thật sự có giá trị ——
"——Ít nhất là phải gi3t gi3t con thì sau đó Bạch Liễu mới có thể thoát thân được."
Bóng người trong sương mù độc chậm rãi nâng thẳng kiếm lên, khói tím xẹt qua hai bên mép trọng kiếm trên cao đầy vẻ nguy hiểm.
Lưu Giai Nghi nhanh chóng đảo người lùi lại phía sau. Sức chiến đấu của cô bé kém xa so với Lục Dịch Trạm nên tất nhiên sẽ không cố chống cự làm gì, nhưng ngay lập tức, Lưu Giai Nghi phát hiện đường lui của mình cũng đã bị chặn lại.
Ống nghe bệnh ló ra từ trong làn khói mù mịt rồi quấn thành một vòng chặn đường Lưu Giai Nghi, cô bé nghiến răng nhìn Liêu Khoa đang đi ra khỏi làn khói, chợt nhìn lại bóng người cầm kiếm nặng nề lao tới.
Bóng người càng lúc càng gần, làn sương mù độc tím ngắt dày đặc bao phủ đôi mày khóe mắt, anh cúi đầu xuống, chẳng nhìn rõ vẻ mặt đang nghĩ gì, tay trái nắm chặt, tay phải vươn thẳng trọng kiếm, bên vai phải máu chảy đầm đìa.
—— Đó là vết thương vì đã đỡ đạn cho Bạch Liễu trong ván đấu vừa rồi vẫn chưa lành.
"Lục Dịch Trạm." Lưu Giai Nghi cố giữ bình tĩnh kéo dài thời gian, "Chú giết con, đánh bại Bạch Liễu, thì sao chứ?"
"Chú nhất định cứ phải dồn ép Bạch Liễu đến bước này sao?"
"Con là đứa trẻ ngoan, Giai Nghi." Thân ảnh Lục Dịch Trạm mờ ảo, anh nhướng mắt, trong mắt có rất nhiều cảm xúc khiến Lưu Giai Nghi không thể hiểu được nhưng cảm xúc rất sâu sắc, "Nhưng đây không phải là một trò chơi dành cho trẻ ngoan."
"Con rời khỏi đây đi."
Trọng kiếm vung lên nhắm thẳng về phía cô bé không chút do dự.
Con ngươi của Lưu Giai Nghi co lại nhỏ.
Một bóng người lóe lên xuyên vào trong sương độc với tốc độ nhanh như chớp, đôi móng khỉ chắn trước mặt Lưu Giai Nghi phát ra tiếng "keng", âm thanh đau đớn kêu lên: "Úi đệt!"
Lưỡi kiếm bằng kim loại va chạm cọ xát với móng khỉ đen nhánh sắc nhọn phát ra ánh lửa chói mắt, sương độc bị trọng kiếm cắt ngang gió thổi bay tứ tán, mọi thứ lại sáng rõ dưới ánh mặt trời.
Lồng nguc của Mục Tứ Thành phập phồng kịch liệt, cậu nắm chặt hai tay bắt lấy lưỡi kiếm, máu trong lòng bàn tay trào ra dọc theo lưỡi kiếm, cả người bị sức mạnh của kiếm đẩy ngược về phía sau, hai chân dẫm lên mặt đất kéo thành hai hàng dấu chân thật sâu, đau đớn đến nỗi mặt đỏ cả lên rồi nhưng vẫn bất chấp khiêu khích, nhếch miệng cười nhướng mày: "Xem ra tôi tới kịp lúc nhỉ?"
【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Bách Gia Mộc bị giảm về 0, rời khỏi trò chơi. 】
Trên mặt, trên tay, toàn thân Mục Tứ Thành đều bị lưỡi dao của Bách Gia Mộc rạch chém tan nát, máu loang lổ, quần áo rách bươm, nhưng cậu vẫn không giấu được nụ cười đắc ý với Lục Dịch Trạm:
"Ngại quá, anh chưa kịp giết đội viên bên tôi thì bên tôi đã đá đội viên bên anh ra khỏi trò chơi rồi."
"..." Lưu Giai Nghi đỡ trán, "Mộc Kha bị bọn họ loại ra ngoài rồi."
"Đỵt!" Mục Tứ Thành kinh ngạc, "Hồi nào?!
Viên đạn màu bạc bắn trúng ống nghe đang chặn đường tẩu thoát của Lưu Giai Nghi, phát ra tiếng "bang" giòn giã, Liêu Khoa không biết đang trốn ở nơi nào nhanh tay thu lại vũ khí.
Đường Nhị Đả toàn thân cũng đầy vết dao dựa vào tường, vừa thay băng đạn vừa miễn cưỡng trả lời Mục Tứ Thành: "Lúc đánh nhau với Bách Gia Mộc cậu không nghe hệ thống thông báo à?"
Lục Dịch Trạm cất thanh trọng kiếm, anh nhìn Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành đang đứng che trước mặt Lưu Giai Nghi chằm chằm vào mình với sự thù địch, gãi đầu đau khổ than phiền: "Thằng nhóc Bách Gia Mộc này vô dụng dữ vậy? Nhanh như thế đã bị loại ra ngoài? Không giữ chân người ta được 10" nữa!?"
"Thế thì không còn cách nào khác." Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi, anh mỉm cười, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc hắn, trọng kiếm lại xuất hiện trên tay, "Trước tiên đành phải lấy một đổi ba vậy."
"Anh kiêu ngạo thật đấy..." Mục Tứ Thành chưa kịp nói xong thì giây tiếp theo Lục Dịch Trạm đã biến mất tại chỗ, khi anh xuất hiện trở lại thì đã đứng trước mặt Mục Tứ Thành.
Lục Dịch Trạm vung kiếm từ dưới lên trên, lưỡi kiếm chạm thẳng đến cổ họng của Mục Tứ Thành đang ngỡ ngàng không kịp phản ứng. Ánh kiếm lóe sáng quét ngang qua đôi mắt Lục Dịch Trạm khiến Mục Tứ Thành không tự chủ được sởn cả tóc gáy.
Nhất thời, Mục Tứ Thành hoàn toàn không có cảm giác phản kháng, hoàn toàn thối lui mê mang sờ sờ cổ họng, toàn thân run rẩy.
Đó là một đôi mắt vô cùng lạnh lùng và nguy hiểm, hoàn toàn phá tan hình tượng Chiến Thuật Gia luôn tươi cười, thiện lương trong lòng Mục Tứ Thành. Vào lúc này đây, người đàn ông cầm thanh trọng kiếm đang kề vào cổ họng cậu không hề hiền lành như Vương Thuấn đã nói.
Gì mà không dễ dàng ra tay, gì mà có thói quen duy trì tính mạng và sự an toàn của mọi người chơi trên sân thi đấu, gì mà chiến thuật gia có phong cách ôn hòa dễ gần nhất trong game.
Tất cả đều là giả, người như vậy không thể có ánh mắt như vừa rồi được.
Ánh mắt đó giống như... giống như là... đã phán xử gi3t gi3t vô số người chơi và dị đoan, tắm mình trong biển máu rồi lại bình tĩnh tìm lại sơ tâm và cân bằng bản ngã của chính mình.
—— Ánh mắt như thể đã tự tay gi3t gi3t cậu không biết bao nhiêu lần rồi vậy.
Kiếm vung lên, máu bắn tung tóe.
"Cẩn thận, Mục Tứ Thành!" Lưu Giai Nghi hét lớn, túm lấy tóc Mục Tứ Thành thoát khỏi lưỡi kiếm trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, nhưng tay phải của Mục Tứ Thành vẫn bị chặt đứt.
Mục Tứ Thành dựa vào tường, đồng tử giãn nở tối đa, cậu che vết cắt trên tay phải đang phun ra máu, gần như run rẩy nhìn Lục Dịch Trạm đang bê bết máu.
Nhát kiếm vừa rồi suýt chút nữa là đã chém đứt đầu cậu.
"Anh... rốt cuộc anh là ai?" Mục Tứ Thành run giọng hỏi.
"Sao đang đánh nửa chừng lại thắc mắc chuyện này?" Lục Dịch Trạm ngẩng đầu lên, anh gãi đầu cười đơn thuần, trong bộ đồng phục học sinh bình thường, có vẻ như anh thực sự là một học sinh trung học không biết gì cả.
Nhưng bộ đồng phục học sinh giờ đây đã thấm đỏ đầy máu của Mộc Kha, Lưu Giai Nghi, Mục Tứ Thành, và vết thương trên vai phải của chính anh.
"Để tôi nghĩ lại xem, bên ngoài trò chơi tôi có nhiều thân phận lắm, một số người gọi tôi là Nhà tiên tri, một số gọi tôi là Thẩm Phán Nghịch Thần, và một số gọi tôi là đội trưởng." Lục Dịch Trạm sờ cằm, anh thật sự trả lời rất nghiêm túc, anh cười, "Nhưng cá nhân tôi thích được gọi là Lục Dịch Trạm, hay lão Lục cũng được."
"Nhưng hiện giờ trong trò chơi tôi chỉ có một thân phận mà thôi."
Lục Dịch Trạm một tay rút thanh trọng kiếm cắm trên mặt đất, gió thổi bay phần đuôi tóc nhuốm máu của anh, anh mỉm cười dịu dàng: