Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 485



"Đù mé! Méo công bằng mà!" Mục Tứ Thành vừa lấy cây lau nhà lau sàn loạt xoạt vừa ủ rũ than thở, "Luật đíu gì mà cùng đánh nhau nhưng học sinh dở thì bị phạt lau dọn toilet, còn học sinh giỏi chỉ bị cấm túc trên núi thôi vậy!"

"Cậu là học sinh thực nghiệm, bị cấm túc 2 ngày là xong rồi." Bạch Liễu vắt khăn lau nhàn nhạt trả lời, hắn đã quá quen với loại chuyện này rồi nên chẳng có cảm giác gì đặc biệt, chỉ liếc mắt nhìn một vòng toilet rồi quay sang Mục Tứ Thành, "Không cần phải theo tôi dọn toilet."

Mục Tứ Thành ngừng lau sàn nhà, cậu chống tay lên cây lau nhà, dùng ánh mắt thắc mắc 【Bạch Liễu, anh có bệnh à? 】nhìn sang: "Anh nghĩ tôi sẽ thoải mái chịu cấm túc để anh lau chùi toilet một mình à?"

Bạch Liễu liếc nhìn vẻ mặt của Mục Tứ Thành, khôn ngoan nuốt chữ ừ muốn nói trong miệng xuống.

"Anh là lão đại của tôi đó!" Vẻ mặt Mục Tứ Thành đầy vẻ không tin, "Làm gì có chuyện bỏ mặc để lão đại chịu phạt một mình chứ hả?!"

"Không cần biết hình phạt là gì, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh anh!"

Bạch Liễu im lặng một hồi, sau đó nhìn sang chỗ khác: "Tùy cậu vậy."

Bạch Liễu nói xong không thèm để ý tới Mục Tứ Thành vừa dọn dẹp vừa lầm bầm mắng mỏ người khác, hắn nhanh chóng dọn dẹp gọn gàng toàn bộ nhà vệ sinh, động tác nhìn rất thành thục điêu luyện cứ như đã một mình quét dọn mấy cái WC bẩn thỉu này cả trăm ngàn lần rồi vậy.

Mục Tứ Thành vốn lóng ngóng vụng về quét dọn chẳng đâu ra đâu đi theo phía sau nhìn rất kinh ngạc, nhịn không được mở miệng: "Anh lau dọn nhà vệ sinh chuyên nghiệp thật đấy."

Bạch Liễu bỏ cây lau nhà vào thùng rồi nhấc thùng bước ra khỏi nhà vệ sinh, ừ nhẹ một tiếng: "Có lẽ cô giáo thấy tôi quét dọn nhà vệ sinh sạch sẽ nên thích để tôi làm."

Mục Tứ Thành sửng sốt một hồi nhưng rất nhanh hiểu được vấn đề, lập tức tức giận: "Đm, bà giáo đó có bệnh à? Cố ý đì anh phải không?"

"Nói cố ý thì cũng không phải." Giọng điệu và thái độ của Bạch Liễu rất thản nhiên, "Chỉ là tôi không ngừng phạm tội nên cô ta có lý do để phạt tôi thôi."

"Phạm tội?" Mục Tứ Thành nghi hoặc, "Anh là học sinh cấp ba thì có thể phạm tội gì chứ?"

"Xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì cô ta cũng đổ lên đầu tôi." Bạch Liễu dừng lại, ánh mắt quét về phía cửa nhà vệ sinh, lúc nhìn thấy góc váy đồng phục học sinh lộ ra sau cửa, vẻ mặt hắn có chút vi diệu hiếm thấy.

Bạch Liễu đột nhiên hỏi Mục Tứ Thành bên cạnh, "Hồi cấp ba, cậu có bị con gái theo đuổi không?"

Mục Tứ Thành tự mãn trả lời: "Tất nhiên là có rồi! Tôi đẹp trai quá mà!"

"Vậy sao cậu lại từ chối bọn họ?" Bạch Liễu quay đầu lại hỏi Mục Tứ Thành.

Mục Tứ Thành rơi vào trầm tư, cậu sờ sờ cằm: "Tôi đâu có từ chối ai đâu, mấy em đó toàn thích thầm tôi thôi, không em nào tỏ tình trực tiếp cả, có cảm giác như bọn họ chỉ đơn giản là hâm mộ trai đẹp thì phải."

Bạch Liễu: "..."

Bạch Liễu rất muốn hỏi một câu, nếu mấy em gái đó không nói ra thì làm sao cậu lại chắc chắn người ta thích cậu hả?

"Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?" Mục Tứ Thành tò mò, vẻ mặt hóng hớt thấy rõ, "Chẳng lẽ hồi cấp ba anh bị nữ sinh theo đuổi à?"

"Gần như vậy." Bạch Liễu bình thản thừa nhận, bâng quơ nói, "Cô ấy trả giá một triệu một năm để tôi làm bạn trai của cô ấy, cho đến khi cô ấy không thích tôi nữa."

"Cái gì?!" Mục Tứ Thành kinh hãi, "Này mẹ nó là bao nuôi còn gì!?"

"Nữ sinh đó là ai vậy?! Lá gan cũng lớn quá đi!"

Bạch Liễu chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa toilet.

Cô gái đang đứng trốn lấp ló ngay cửa nhà vệ sinh dường như cũng nghe được lời Bạch Liễu muốn từ chối mình, mắt ngân ngấn nước mắt nhưng vẫn kiên trì nhìn Bạch Liễu.

"Tớ không hiểu." Âm thanh Hầu Đồng mang theo giọng mũi mềm nhẹ, mắt cô hơi đỏ, vừa nhìn đã biết là vừa mới khóc xong, hai tay bấu chặt vào váy, "Tại sao cậu không thích tớ?"

Bạch Liễu bình thản: "Tôi cũng không hiểu tại sao cậu lại thích tôi."

"Tôi là học sinh yếu kém, là trẻ mồ côi xuất thân ở viện mồ côi, đi học thì bị phạt không biết bao nhiêu lần, mọi người trong lớp ai cũng tránh xa tôi, cho dù tôi thích cậu vì tiền của cậu đi chăng nữa thì chúng ta cũng thuộc về hai thế giới khác nhau, vả lại tôi cũng đâu phải là tuýp người mà cậu thích."

Bạch Liễu bước tới, hắn rửa tay rồi lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Hầu Đồng đang khóc thút thít, nhạt nhẽo nói:

"Tôi không hiểu sở thích của cậu lắm, rốt cuộc thời trung học cậu thích tôi ở điểm nào vậy?"

"Bởi vì cậu đáng yêu thật mà!" Hầu Đồng khóc sụt sịt nhận lấy khăn giấy của Bạch Liễu, cô quay mặt đi chỗ khác như không muốn Bạch Liễu nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của mình, cúi đầu nghẹn ngào, "...... cậu là nam sinh đầu tiên mà tớ thích kể từ lên trung học đấy, tớ không hiểu tại sao cậu lại nói bản thân mình tệ hại như vậy nữa."

Cô dừng lại rồi tiếp tục nói:

"Phương Điểm nói cậu không phải là loại người đó."

"Chị ấy kể mỗi lần cậu chơi thua trò chơi thì đều sẽ chơi xấu, lúc làm việc gì đó sẽ rất chăm chú, lúc nào cũng nhớ đến những người đối xử tốt với mình, nhìn thì có vẻ thờ ơ nhưng thực ra lại là một người rất trọng tình cảm, sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của người khác."

"Cậu và Phương Điểm là bạn thân của nhau nên bị chị ấy bịp bợm lừa rồi." Bạch Liễu thản nhiên trả lời, "Tôi hoàn toàn không giống như những gì chị ấy nói đâu."

"Ai thèm làm bạn thân với chị ấy chứ!" Hầu Đồng tủi thân khóc nấc lên, cô nôn nóng dậm chân, nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Liễu, "Tớ ghét nhất con gái như chị ấy đấy!"

"Chị ấy cái gì cũng giỏi, từ lúc gặp chị ấy tớ học kém hơn chị ấy, chơi bóng chuyền không giỏi bằng chị ấy, vẻ ngoài cũng không xinh bằng chị ấy nữa!" Hầu Đồng khóc không ra hơi, "Nếu cậu không làm bạn trai tớ thì bạn trai tớ cũng không bằng bạn trai chị ấy luôn!"

"Cái gì chị ấy cũng hơn tớ, còn luôn đứng trước mặt tớ khoe..."

Hầu Đồng nói xong thì ôm mặt buồn bã, cúi xuống ôm gối khóc: "Từ nhỏ đến giờ tớ chưa bao giờ đau lòng như vậy."

Bạch Liễu: "..."

Thì ra nguyên nhân thật sự khiến hắn đào hoa lúc còn học trung học là đây.

Mục Tứ Thành nghe xong cũng sững sờ: "..."

"Cậu..." Bạch Liễu có chút ái ngại hỏi Hầu Đồng đang khóc, "Sao cậu lại cho rằng nếu tôi làm bạn trai của cậu thì sẽ hơn được Phương Điểm?"

Hầu Đồng khóc đến nỗi đầy mặt đều là nước mắt, cô ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Liễu với đôi mắt ướt át: "Bởi vì lúc nào Phương Điểm cũng khoe bạn trai Lục Dịch Trạm là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, nên tớ muốn tìm một người đàn ông tốt hơn bạn trai chị ấy."

Bạch Liễu nhướng mày: "Cậu nghĩ là tôi tốt hơn Lục Dịch Trạm à?"

"Không phải." Hầu Đồng sụt sịt, cô nhớ lại một hồi rồi nghiêm túc trả lời Bạch Liễu, "Phương Điểm nói là bạn trai Lục Dịch Trạm của chị ấy đã là người đàn ông tốt nhất trên thế giới rồi, không thể tìm người tốt hơn nữa đâu, nếu tớ muốn thắng chị ấy thì chỉ còn một biện pháp."

"Đó là tìm người đàn ông xấu xa nhất trên thế giới làm bạn trai của tớ!"

Hầu Đồng quyết tâm nắm chặt tay: "Phương Điểm nói, cậu có tiềm năng trở thành người xấu mạnh nhất thế giới, đánh bại Lục Dịch Trạm, vì vậy tớ nhất định phải theo đuổi cậu mới thắng được chị ấy!"

Bạch Liễu: "..."

Bà chị Phương Điểm này, lừa dối phụ nữ cũng thành thạo chẳng kém gì đàn ông.

Mục Tứ Thành hoàn toàn choáng váng, há hốc miệng "Hả?"

Bạch Liễu rũ mắt xuống, hắn hơi cúi xuống, nhìn thẳng Hầu Đồng đang ngồi xổm trên mặt đất: "Cậu sẵn sàng để yêu một người tồi tệ nhất trên thế giới này chưa?"

"Nói thẳng ra thì đúng là tôi đầy thói hư tật xấu, nếu cậu cứ nhất định ở bên tôi thì rất có khả năng cậu sẽ bị tôi lừa đến táng gia bại sản, từ trong đến ngoài đều chẳng còn gì đâu."

Hầu Đồng nhìn vết xước đỏ dưới mí mắt của Bạch Liễu, đôi môi đỏ máu, con ngươi đen lay láy, chiếc vòng cổ có đồng tiền xưa đang đung đưa và xương quai xanh lộ liễu phơi bày dưới cổ áo sơ mi Bạch Liễu, mùi tiền giấy và mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể Bạch Liễu phảng phất đâu đây.

Trong nháy mắt đó não bộ Hầu Đồng trống rỗng, cô lắp bắp theo bản năng:

"Phương, Phương Điểm nói, nếu tớ yêu đương với cậu xong mà còn có thể tỉnh táo, thì tớ sẽ không bao giờ bị đàn ông xấu xa nào lừa dối nữa."

"Cho nên trước khi yêu người khác, thì tốt nhất là tìm cậu yêu, yêu..."

Bạch Liễu rũ mắt xuống lại gần Hầu Đồng, trong giọng nói có một ý cười thật nhẹ: "Yêu như thế nào?"

"Yêu đương với cậu là giao dịch có lời nhất." Hầu Đồng nói xong câu đó thì gần như hết cả hơi, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt bắt đầu né tránh, "... Cho dù mỗi năm bao dưỡng cậu 1 triệu, chúng ta bên nhau từ lúc cậu 18 đến năm 80 tuổi là 62 năm."

"Chỉ tốn 62 triệu là tớ đã có thể ở bên cạnh người mình thích, còn học được một khóa học đáng giá nữa."

Bạch Liễu khẽ nhướng mi: "Mấy câu này là Phương Điểm nói với cậu à?"

"Ừ." Hầu Đồng liếc mắt lén nhìn Bạch Liễu, trầm giọng nói, "Chị ấy nói là kiểu người như tớ rất dễ bị đàn ông lừa dối, nhưng nếu yêu đương với cậu, thủ đoạn của cậu còn cao cấp hơn những kẻ xấu kia rất nhiều, nếu tớ có thể học được cách đối phó với những thủ đoạn lừa tiền của đàn ông xấu từ cậu thì sẽ không bao giờ bị người khác lừa nữa, với lại sẽ không bị lừa kết hôn với đàn ông tệ hại không bằng cậu, bảo vệ được bản thân và sản nghiệp gia đình."

Bạch Liễu nhướng mi, thản nhiên liếc nhìn Hầu Đồng, hắn mỉm cười, nói nhẹ nhàng như dỗ dành: "Phương Điểm còn nói gì với cậu về tôi nữa không? Kể hết cho tôi nghe được không, bạn học Hầu Đồng?"

Hầu Đồng bị cái liếc mắt thoáng qua của Bạch Liễu câu đi linh hồn, mơ mơ màng màng nói: "Chị ấy, chị ấy cũng nói là cậu rất thích chơi game kinh dị, nếu tớ muốn theo đuổi cậu thì có thể xuống tay từ chỗ này, cho nên tôi mua rất nhiều game kinh dị rồi, nhưng mà vẫn chưa chơi hết."

"Chị ấy nói, cứ lấy tiền câu cậu là được, à nhầm, không có, không phải."

"Cảm ơn bạn học Hầu Đồng." Bạch Liễu thu lại mọi biểu hiện của mình, đứng thẳng người, lịch sự cười, "Tôi đi dọn nhà vệ sinh khác đây, lần sau nói chuyện tiếp nhé."

Hầu Đồng đột nhiên hoàn hồn lại, cô đứng dậy nhìn theo bóng lưng Bạch Liễu, hô to: "Vậy còn chuyện một triệu một năm vừa rồi tớ mới nói với cậu thì sao!"

Bóng lưng Bạch Liễu dừng lại: "Hiện tại giá trị của tôi hơn một triệu rồi."

"Vậy cậu ra giá đi!" Hầu Đồng bất đắc dĩ hỏi, "Tớ có thể trả thêm cho cậu!"

"Ra giá à..." Bạch Liễu nửa nghiêng đầu, ngẩng đầu liếc Hầu Đồng, trong mắt mang theo ý cười nhạt nhẽo, "Cậu thêm bao nhiêu tùy thuộc vào người khác muốn trả bao nhiêu tiền để cạnh tranh nữa."

"Nếu cùng một mức giá thì tôi sẽ chọn bán mình cho anh ấy."

"Bán cho ai?!" Hầu Đồng gấp gáp dậm chân, "Trong đội bóng chuyền còn ai dám trộm ra giá sau lưng tớ sao!"