Lưu Giai Nghi nắm bắt ngay từ khóa: "Trái tim phù thủy?"
"Đừng nghe Bảo Lạp nói." Phù thủy bên cạnh tận tình thuyết phục, "Đó chỉ là một vật phẩm trong truyền thuyết. Nghe nói có thể phá hủy mọi sự phòng ngự của Tòa thánh đối với chúng ta, nhưng không biết nó có thật sự tồn tại hay không, cũng chưa từng có ai nhìn thấy thứ này, chúng ta đừng nên đặt hy vọng vào nó!"
"Nhưng tôi cảm thấy 【 Trái tim phù thủy】có thể chiến thắng tất cả nhất định có tồn tại." Đôi mắt của Toàn Bảo Lạp rất kiên định, cô mỉm cười, như thể đang nói đùa, "Đám người của Tòa thánh gọi tôi là 【 đệ nhất phù thủy 】, biết đâu 【 Trái tim phù thủy】 ở trên người tôi thì sao?"
Toàn Bảo Lạp giơ hai tay đầu hàng, nhỏ giọng nói: "Được rồi, được rồi, tôi biết các chị em không thích, tôi không nói nữa."
Cùng lúc đó, Lưu Giai Nghi nhìn vào giao diện hệ thống vừa được làm mới của mình:
【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Lưu Giai Nghi nhận được thông tin quan trọng —— nếu có được (Trái tim phù thủy). 】
【Chỉ khi một phù thủy chết đi, linh hồn bị tách khỏi thể xác không tiêu tan mà ngưng kết lại thành trái tim thì mới được gọi là (trái tim phù thủy). Trái tim phù thủy có thể phá vỡ sự bảo vệ của tất cả các thành viên Tòa thánh. 】
Lưu Giai Nghi híp híp mắt trong giây lát —— điều này có nghĩa là...
Chẳng lẽ bọn họ phải giết phù thủy thì mới có thể lấy được trái tim của nhau sao?
"Bảo Lạp!" Giọng Ấu Chân từ xa vọng đến, có chút phấn khích, "Bọn em trở lại rồi đây!"
Toàn Bảo Lạp quay đầu, sau khi xác nhận mọi người đã an toàn quay trở về đầy đủ thì mới mỉm cười: "Xem ra lần này mọi người đều rất thành công thì phải."
"Tất nhiên rồi!" Ấu Chân tự hào mỉm cười, đôi mắt lấp lánh, "Lần này bọn em mang về hết những phù thủy bị xét xử! Không bỏ sót một người nào!"
Bảo Lạp nhìn Leah bên cạnh: "Vậy người nhà của họ thì sao? Hai người có mang về không?"
Cả Leah và Ấu Chân đều im lặng một lúc. Trước đây, mặc dù đã giải cứu những người đàn ông nhưng đa số giải cứu xong là bọn họ cứ bỏ đó chứ không mang về khu phù thủy, vậy mà lần nào Bảo Lạp cũng hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Toàn Bảo Lạp bất đắc dĩ không biết nên cười hay nên khóc, cô thở dài: "Hai người lại vứt bỏ người ta ngoài tòa án rồi à?"
"Bọn họ cũng là nạn nhân của Tòa Thánh, không cần phải giận chó đánh mèo trút giận lên đầu họ." Toàn Bảo Lạp dừng lại, "Trong đó có rất nhiều trẻ con chỉ mới có vài tuổi, hai người không nên làm vậy. "
Có rất nhiều trẻ em là 【 con của phù thủy】bị phán xử, chân trước mẹ chúng vừa bị tuyên án là phù thủy, phải bị xử tử hoặc trốn chạy, chân sau đến chúng cũng bị phán xử, đa số đều không quá 15 tuổi.
Ấu Chân nhỏ giọng biện hộ: "... Bọn em cũng thường đem trẻ con về mà."
Tất cả đều biết Bảo Lạp bị phán xử như thế nào, con trai của Bảo Lạp hiện giờ vẫn bị xem là 【 con của phù thủy】, bị giam cầm trên hòn đảo trên không để trở thành... Hoàng Hậu của đám người đó.
Vì vậy, cho dù Ấu Chân không thích đàn ông như thế nào đi nữa, nhưng khi thấy bọn trẻ bị phán xét là 【 con của phù thủy】, cô lại cầm lòng không được nhớ đến đứa bé mới sinh đã bị tên linh mục vu khống có 【 Trái tim phù thủy】kia, mà ra tay giải cứu chúng và mang chúng về đây.
——Nếu như không mang chúng về, ai mà biết được những đứa trẻ này có bị đưa lên thành phố trên không vì ngoại hình quá xinh đẹp hay vì lý do nào khác hay không.
"Nhưng lần này tại sao không mang về?" Toàn Bảo Lạp nhẹ giọng hỏi.
Ấu Chân hơi ngập ngừng, cô và Leah nhìn nhau, hít sâu rồi nói, "Bởi vì có một tổ chức kỳ quặc đã tiếp nhận bọn họ, em nghĩ họ thu dụng những người đàn ông bị phán xét thích hợp hơn chúng ta."
"Một tổ chức kỳ quặc?" Toàn Bảo Lạp khẽ cau mày, "Tổ chức gì?
Leah và Ấu Chân kể cho Toàn Bảo Lạp nghe mọi chuyện, ngay lập tức Toàn Bảo Lạp nhận ra điều gì đó, cô quay đầu lại nhìn về Lưu Giai Nghi đang đảo mắt quanh quất sau lưng mình, cười nói: "Đó là những người đàn ông đến từ quốc gia khác có thể dùng làm điểm vào mà con nói à?"
Lưu Giai Nghi cố nén lại ý muốn che mặt, khó khăn ừ một tiếng.
... thừa nhận bản thân quen biết một nhóm đàn ông quái đản như vậy thiệt là mất mặt quá đi.
"Em biết nhóm đàn ông đó?!" Ấu Chân nhìn Lưu Giai Nghi kinh ngạc, cô nhanh chóng hiểu ra, không thể tưởng tượng hỏi, "Em đừng nói em chính là phù thủy đã trị liệu cho hắn, mà hắn sẽ tự nguyện giết thần vì em đó nhé?"
Lưu Giai Nghi mím môi gật đầu: "Nếu anh ấy không quen biết những phù thủy khác thì người đó là em đấy."
Ấu Chân gãi đầu có chút ngượng ngùng: "Haiz, thì ra là người quen của em hử? Sao không nói chị sớm..."
Từ đầu đến đuôi cô chỉ toàn mắng chửi bọn họ, xong còn vứt đám đàn ông kia cho bọn họ, cuối cùng lại đuổi họ đi nữa.
"Không cần." Lưu Giai Nghi ngẩng đầu, giọng điệu bình thản, "Nếu thậm chí chung sống hòa bình với mọi người mà bọn họ cũng không làm được thì họ sẽ không thể trợ giúp gì cho phù thủy hết, chị không cần nể mặt em mà đối xử tử tế với họ."
"Nếu họ không thể hiện được sự chân thành của mình, họ không xứng đáng được chị đối xử tử tế."
Ấu Chân sững sờ một lúc, ánh mắt Toàn Bảo Lạp hướng về phía Lưu Giai Nghi, sau đó mới nở một nụ cười chân thật, cô quay lại nhìn Giai Nghi, đưa tay ra tỏ thái độ hợp tác, "Cô có thể gặp họ được không?"
Lưu Giai Nghi đưa tay ra, dè dặt bắt tay Toàn Bảo Lạp: "Nếu cô ra lệnh, bọn họ sẽ tuân lệnh bất cứ lúc nào."
Toàn Bảo Lạp chớp mắt, cô mỉm cười: "Vậy thì hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
Lưu Giai Nghi thở phào nhẹ nhõm trong lòng —— cuối cùng nhóm phù thủy cũng bằng lòng gặp bọn Bạch Liễu.
Trước đó mặc dù cô bé đã đề nghị rồi, tuy rằng Toàn Bảo Lạp nói rằng mình sẽ cân nhắc, nhưng rõ ràng là cô cũng không mấy mặn mà gì —— người phụ trách phù thủy trông có vẻ hiền lành và dễ gần này thực sự rất chu đáo và cảnh giác, đầu óc cô rất sáng suốt, một khi mối quan hệ giữa nhóm đàn ông và phù thủy bị phán xét này chưa được xử lý thì sẽ không bao giờ dễ dàng để đàn ông bước vào địa hạt phù thủy.
Điều này cũng có nghĩa là cô sẽ không thản nhiên tiếp nhận một nhóm đàn ông ngoại quốc không rõ nguồn gốc giúp đỡ mình.
Nhưng bây giờ thái độ của Ấu Chân khiến Bảo Lạp phải xem xét lại vấn đề này —— là một tổ chức bên thứ ba ngoài khu vực của phù thủy, nhóm người này vẫn có khả năng bảo vệ con cái của phù thủy và những nạn nhân nhỏ tuổi khác đang bị phán xét, thậm chí còn sắp xếp cho những người đàn ông kia vào vùng an toàn, huấn luyện cho họ khả năng tự vệ, đồng thời hỗ trợ các phù thủy nội ứng ngoại hợp quét sạch các tòa thẩm giáo. Vả lại, bởi vì họ chỉ tham gia ở vị trí hỗ trợ, cho nên nếu đội nhóm này phản bội lúc phù thủy tấn công thì cũng không gây nhiều sát thương cho bọn họ.
Điều này giải quyết tất cả các vấn đề hiện tại một cách hoàn hảo, hơn nữa đã thực hành ngay và luôn một lần rồi, và có vẻ như nó đang hoạt động khá tốt —— đây cũng là chiến thuật mà từ đầu cô đã nghĩ ra để đối phó với Tòa thành.
Nhưng đồng thời, cô cũng báo trước rằng chiến thuật này không có kế hoạch dự bị, bởi vì cô không rõ Bạch Liễu và đội phù thủy hợp tác tốt như thế nào và liệu họ có thể gây ấn tượng thành công với đối phương hay không.
Lưu Giai Nghi nhìn bóng lưng Toàn Bảo Lạp đang xoay người tiếp tục thảo luận, khóe miệng không khỏi giật giật.
Nhưng hiện tại thì có vẻ đám đàn ông kỳ quặc hành động không tệ nhỉ.
Cùng lúc đó, nhóm đàn ông quái gở này đang ngồi quanh quần thành vòng tròn đối mặt nhau.
Cả bọn dọn dẹp một nhà kho bỏ hoang bên ngoài Tòa thẩm giáo, rửa sạch đám cá chình bên trong, sau đó đem những người đàn ông và trẻ em đã được giải cứu khỏi tòa án hôm nay vào nhà kho, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Theo lý mà nói thì đây là một quá trình tương đối dễ dàng, sẽ không làm Mục Tứ Thành phải hốt hoảng kêu cứu inh ỏi: "Bạch Liễu, phải làm sao bây giờ! Giúp tôi với!"
Bạch Liễu trợn mắt nhìn cậu: "Dễ thế mà giúp cái gì."
"Nhưng tôi không biết trông trẻ thật mà!!" Mục Tứ Thành thật sự sắp phát điên rồi, cậu đang ẵm một đứa bé trông chỉ khoảng 4, 5 tuổi trong lòng. Bé nhóc vùi đầu vào ngực Mục Tứ Thành, tay túm chặt lấy tóc cậu, miệng khóc gào ầm ĩ, "Mẹ ơi! Con muốn mẹ! Các anh bảo đi với các anh sẽ gặp mẹ mà!"
"Mẹ của em đâu!"
Mục Tứ Thành sắp phát điên rồi, não cậu ong ong chấn động vì tiếng khóc: "Từ từ sẽ có mẹ! Anh nhất định sẽ tìm được mẹ của em! Em đừng khóc, được không!"
Vâng, đúng vậy, tất cả bọn họ đều đang phải trông trẻ.
Trong đợt giải cứu 【 Con của phù thủy】lần này có bảy đứa trẻ, đứa lớn nhất chỉ mới hơn 6 tuổi và hai đứa mới 2 tuổi, đi còn chưa vững đã bị đem lên tòa án phán xử, tuổi còn chưa biết gì, thế là khi thẩm phán dùng giọng điệu dỗ dành hỏi chúng chọn Tòa thánh hay chọn những bà mẹ phù thủy bẩn thỉu tội lỗi, bọn trẻ đều bật khóc gào lên:
"Con muốn mẹ!"
"Ông là người xấu! Ông bắt mẹ con đi! Trả mẹ lại cho con!"
Vì vậy, quá trình xét xử bọn trẻ cực kỳ đơn giản và nhanh chóng, trừ khi người cha bên cạnh nghiêm khắc yêu cầu chúng thay đổi lời thú tội, hầu như tất cả những đứa trẻ đều sẽ bị tuyên là "con của phù thủy" trước tòa, sau đó chúng bị phạt làm một số công việc nặng nhọc cấp thấp và lớn lên như một nô lệ tại đất nước này.
Đường Nhị Đả một tay ôm đứa trẻ hai tuổi, đung đưa qua lại, bé con mệt mỏi vì khóc, ngủ thiếp đi trong vòng tay anh nhưng vẫn không quên nắm chặt lấy cổ áo anh, khóc thút thít trong giấc mơ, đôi mắt đỏ hoe.
"Lũ súc sinh." Vẻ mặt Đường Nhị Đả uy nghiêm nghiêm nghị, nhưng lời nói lại rất nhẹ, tựa hồ như sợ đánh thức bé con "Xét xử một đứa bé nhỏ xíu như vậy mà còn dùng hình phạt."
Trong số 7 đứa trẻ có hai bé gái, một bé 4 tuổi, bé kia 6 tuổi, sau khi ra tòa, có lẽ vì đã tận mắt chứng kiến quá trình xét xử của mẹ mình, chúng rất chống đối và sợ hãi Tòa thánh, vừa lên tòa đã bắt đầu khóc gào ầm ĩ, quyết liệt từ chối yêu cầu gia nhập Tòa thánh để tẩy rửa ô uế của giám mục, cũng không muốn uống nước thánh để chứng minh mình vô tội, cuối cùng bị toàn bộ bồi thẩm đoàn tuyên án 【 có tội 】.
Không phải tuyên án 【Con của phù thủy】mà trực tiếp khẳng định bọn nhỏ là 【 phù thủy 】. Bọn họ nói là lũ phù thủy độc ác đã dùng thân thể ô nhiễm của người mẹ để đến thế giới này, chỉ là hiện giờ chưa thức tỉnh ý thức phù thủy mà thôi, phải dùng lửa thánh đốt chết lũ trẻ ngay từ bây giờ để trừ hậu hoạn.
Lúc này, một trong hai bé gái đang nằm trên lưng Bạch Liễu, tựa đầu vào vai Bạch Liễu, bé còn lại nằm trong lòng ngực của Bạch Liễu, được hắn vỗ vào lưng nhẹ nhàng, nó cuộn tròn người thành một khối nhỏ không có chút cảm giác an toàn nào, tay chân khẽ co giật, trên mặt vẫn còn sót lại chút tro tàn, nước mắt ướt đẫm mi ngủ thiếp đi.
Bạch Liễu rũ mắt liếc nhìn vết bẩn trên mặt bé gái nhỏ, lấy tay áo nhẹ nhàng lau sạch.
Mộc Kha chỉ ẵm mỗi một đứa, bé con tuy yên lặng nhưng ngủ rất trằn trọc, lâu lâu lại tỉnh dậy khóc ré lên, sau đó mệt mỏi ôm chặt Mộc Kha ngủ tiếp, cậu xót xa nhìn đứa trẻ trong vòng tay, lòng ngổn ngang đủ mọi cảm xúc phức tạp. Một hồi lâu, nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của Mục Tứ Thành, Mộc Kha ngẩng đầu lên, không khỏi cười nói: "Cứ mặc nó đi, hiện giờ nó đang sợ hãi nên khóc thế thôi, khóc mệt rồi thì sẽ ngủ ấy mà."
Mục Tứ Thành cũng muốn khóc thành tiếng tới nơi, cậu bị bé con đầy tinh lực quàng qua cổ, cưỡi trên lưng khóc rống lên kêu cha gọi mẹ, chỉ biết nghẹn ngào nhìn qua Bạch Liễu và Đường Nhị Đả rất yên bình thanh tĩnh: "Hai anh... sao hai anh trông trẻ rành vậy?"