Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 528



Cha Phoebe không nói được lời nào.

Đây là sự thật, Phoebe không chỉ là đứa trẻ đầu tiên trên sân hoàn thành nhiệm vụ, cô bé còn là người nhanh nhất, ít tuổi nhất và chẳng hề có cảm xúc dư thừa nào từ đầu đến cuối.

Sau mười phút, một đứa trẻ khác cũng đã hoàn thành nhiệm vụ —— Daniel.

Nhưng thật không may, sau khi Daniel nổ súng, người hầu của cậu vừa bò vừa chạy khóc lóc thảm thiết, Daniel thì vẫn ở nguyên chỗ cũ, tay cầm súng suốt từ nãy đến giờ cứ run rẩy, đầu cúi gằm xuống, có vẻ phản ứng cảm xúc của cậu rất nặng nề.

Vì vậy cha cô bé lạnh lùng bất mãn nói: "Daniel tuy là con trai nhưng lại kém xa con, tốc độ nổ súng của nó với người thân cận còn quá chậm chạp."

Phoebe không tỏ ý kiến, chỉ thản nhiên nhún vai, trong lúc quay đầu lại cô bé vô tình liếc sang mẹ mình đang được bọn người hầu nâng xuống.

Bà bị dọa sợ đến nỗi chân mềm nhũn cả rồi, nhưng thấy cô bé nhìn sang thì lại tinh nghịch chớp mắt một cái, lén lút đưa ngón tay cái lên, dùng khẩu hình nói ——【 thật lợi hại! 】

Phoebe nhếch nhẹ khóe môi.

Sau khi huấn luyện xong mọi người giải tán, Phoebe là một trong số ít những đứa trẻ vẫn còn có tâm trạng đi vệ sinh ở trường bắn. Lúc vừa bước ra khỏi toilet, cô bé nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào tấm tức của ai đó nên tò mò quay trở lại, vừa nhìn vào đã thấy Daniel đang gục đầu lên bồn rửa tay cắn chặt môi dưới, hai mắt đỏ hoe.

Cả hai im lặng nhìn nhau, sự hiểu biết từ việc cạnh tranh đối thủ trong nhiều năm khiến cả hai gần như nhanh chóng hiểu được đối phương đang làm gì.

Daniel vội quay đầu đi, giọng điệu vô cùng tồi tệ: "Anh cảnh cáo em Cinquemani · Phoebe, nếu không muốn chết thì tốt nhất là đừng nên xía vào chuyện của anh, hiện giờ tâm trạng anh không tốt lắm đâu."

Nhưng bởi vì trong giọng nói của cậu còn pha lẫn tiếng khóc nức nở nên câu nói kia chẳng có tính uy hiếp gì mấy.

Phoebe ung dung ôm ngực dựa vào tường, giọng đều đều nói: "Bắn một kẻ hầu mà anh còn không có can đảm huống chi là bắn em?"

Daniel cộc cằn nhìn chằm chằm vào cô bé, giọng điệu vừa tự ti vừa mỉa mai: "Đương nhiên là anh không có can đảm chĩa súng vào mẹ mình giống em rồi, em và cha giống nhau như đúc."

Phoebe nhìn đôi mắt ngấn lệ của Daniel, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói, "Thật ra em cũng không có can đảm chĩa súng vào mẹ."

Daniel "Hả?!" Cậu nhìn chằm chằm vào Phoebe một hồi lâu, thấy cô bé không có vẻ gì là nói dối: "Em vừa bắn mẹ mình mười phát đấy thôi."

"Em chỉ có năng lực tuyệt đối không bắn trúng bà ấy thôi." Phoebe hờ hững nhún vai, "Em không bất tài yếu đuối như anh, mục tiêu chỉ cách có 10 mét, em vẫn tự tin có thể làm được."

Daniel: "..."

Con nhóc này kiêu ngạo thật đấy.

Nhưng cho dù Phoebe gợi đòn như thế, Daniel vẫn không thể biện hộ cho mình được một câu nào —— về mặt đó, con nhóc này đúng là một thiên tài.

Trong các hạng mục do cha họ thử nghiệm, hầu như cô bé luôn luôn là người dẫn đầu với thành tích chênh lệch đến khủng hoảng, đôi khi Daniel cảm thấy người cạnh tranh với cậu không phải là con người mà là một cỗ máy đặc biệt sinh ra để thống trị gia tộc Cinquemani.

"Vậy thì sao?" Daniel giận dữ xù lông, "Em tìm anh nói mấy lời này chỉ để thể hiện phẩm chất người thừa kế xuất sắc của mình thôi đúng không?"

"Không." Giọng điệu và vẻ mặt của Phoebe trong phút chốc trở nên lạnh lùng, cô bé đột nhiên tiến lại gần Daniel, khuôn mặt giống nhau mang đến cho Daniel một cảm giác áp chế mà cậu không thể tưởng tượng nổi, cậu lùi lại một bước, đôi mắt xanh lục đậm tối màu hơn của Phoebe nhìn thẳng vào cậu, "Em nói với anh những lời đó vì hy vọng anh sẽ chạy nhanh hơn và đuổi kịp em."

"Vị trí người thừa kế duy nhất sẽ làm cho cha để mắt tới em, đối với em và mẹ thì chẳng phải là chuyện tốt lành gì."

"Cho anh một lời khuyên thân tình —— hãy từ bỏ tính trẻ con mềm yếu của mình đi, Daniel, khi anh có khả năng bắn chết người mà anh quan tâm ở phía đối diện, anh sẽ không còn giống như một con chó bị chủ nhân đá một phát phải rúc vào đây trốn khóc lóc thế này nữa."

Nói xong, Phoebe lập tức lấy lại vẻ thờ ơ lạnh nhạt, cô bé tự nhiên đẩy Daniel ra, lại gần bồn rửa tay, rồi vẫy vẫy tay quay đi: "Mà này, em ghét nhất là khi người ta nói em giống cha, lần sau anh mà nói thế thì em giết anh đấy. "

Daniel sững sờ một lúc mới từ từ ngẩng đầu lên, một giây sau liền gào thét: " Cinquemani · Phoebe!!"

"Đây là toilet nam!!!"

Ngày tháng trôi qua êm đềm với đủ loại cạnh tranh và huấn luyện khác nhau, cho đến khi Daniel 16 tuổi và Phoebe 13 tuổi, hai người chính thức được đưa lên sân khấu của gia tộc Cinquemani, tham gia cạnh tranh lần cuối cùng.

Chủ đề của cuộc thi là 【 cao bồi miền Tây 】, họ phải đi lùi mười bước về phía sau như hai cao bồi miền Tây, sau đó quay lại và rút súng đối mặt với nhau, ai bắn trúng vào những túi máu buộc vào bốn khớp xương, cổ và bụng của đối phương thì sẽ thắng.

Nhưng dùng súng thật.

Vì vậy, cuộc thi này có hai kết quả, kết quả thứ nhất là bắn trúng các túi máu nhưng không bắn chết đối thủ.

Kết quả kia là trực tiếp giết luôn đối thủ của mình.

Cha cô bé ngồi nhàn nhã trên bục quan sát, giải thích với Phoebe: "Nếu một trong hai con giết người kia, nghĩa là con có thù oán với nó và cảm thấy nó không còn giá trị sử dụng gì với con nữa. Con không muốn sau này thượng vị còn phải tranh giành quyền lực. Thế nên đây là thời điểm thích hợp nhất để kẻ mạnh giải quyết mối họa lớn nhất trong lòng mình trước khi bước lên đỉnh cao."

Nói tóm lại, nếu một bên nghi ngờ đối phương thì cứ trực tiếp giết chết hắn trong trận đấu này, rồi từ đó về sau vững vàng ngồi ở vị trí người thừa kế duy nhất.

"Nhưng nếu kẻ mạnh có lòng nhân từ, biết quý trọng và muốn lợi dụng đối phương, khống chế được họng súng của mình, thì không những không bị đối phương giết chết trong cuộc chiến, mà còn bắn trúng đủ 6 túi máu trên người nó —— điều này đủ để chứng minh bên thắng có khả năng kiểm soát đối phương, và đương nhiên là có thể lưu lại đối phương để sau này sử dụng."

Cha cô nhìn Phoebe, mỉm cười yêu thương: "Nhưng gia tộc Cinquemani từ xưa đến nay chỉ tồn tại duy nhất một người thừa kế, Phoebe, con hiểu ý cha chứ?"

"Daniel không phải là một người anh thích hợp để con sử dụng."

Phoebe chỉ im lặng không trả lời, không phải cô bé không cố ý trả lời mà Phoebe đột ngột quặn đau vùng bụng dưới. Một tiếng trước khi trận đấu bắt đầu, cô bé đứng dậy đi vệ sinh.

Một cơn đau như xé toạc vết thương từ bụng Phoebe liên tục lan truyền khắp cơ thể, cô bé đứng một mình trong phòng vệ sinh, ghé vào bồn cầu thở hổn hển, hai bàn tay nắm chặt, mồ hôi lạnh chảy ra trên khuôn mặt tái nhợt.

Cơn đau triền miên giống như vết thương chưa lành sau khi bị đấm mạnh vào bụng, từ nhỏ đến giờ Phoebe chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối như vậy.

Mình... bị gì vậy?

Chẳng mấy chốc, ngay sau khi nhìn thấy vết máu trên quần, cô bé mới phản ứng được —— chắc hẳn mình đã bước vào giai đoạn phản ứng sinh lý nào đó, mẹ cô bé vẫn liên tục nhắc nhở cô bé mang theo vật dụng cần thiết đó thôi.

Phòng vệ sinh nhà Cinquemani không có những thứ đồ vật kiểu như băng vệ sinh gì gì đó, vì vậy từ khi cô bé 12 tuổi, mẹ cô bé đã nhét nó vào sẵn trong quần áo của Phoebe. Nhưng ngược lại, trong phòng vệ sinh của nhà Cinquemani lại có đủ loại quần áo có thể thay đổi bất cứ lúc nào —— cũng do nơi đây thường phát sinh những tình huống không phù hợp với trẻ em gì mấy.

Phoebe nhanh chóng thay quần áo, cô bé nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược, ngồi trở lại trên bồn cầu, nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, cho phép bản thân thích nghi với cơn đau bụng kỳ lạ này.

"Này." Giọng Daniel ngập ngừng vang lên, "Sắp bắt đầu thi rồi kìa, em làm gì vậy?"

Phoebe mở mắt ra, liền thấy Daniel đứng ở bên ngoài toilet nữ, cậu nhìn Phoebe sắc mặt rõ ràng khó coi thì kinh ngạc nói: "Em bị thương?!"

"Không phải." Phoebe dứt khoát phủ nhận, một lúc sau mới nói, "Ừ, đại khái là cũng giống như bị thương, đang chảy máu."

Daniel do dự hồi lâu: "Vậy em đang..."

Là thứ mà cậu đang nghĩ tới phải không nhỉ?

Phoebe lạnh nhạt liếc cậu một cái: "Tử cung của em đang chảy máu, niêm mạc tử cung thì đang bong tróc, em đang tập làm quen với cảm giác này, anh không còn chuyện gì nữa thì lăn đi."

Daniel: "....."

Em nói chuyện tế nhị hơn một chút thì sẽ chết à?

Daniel muốn hỏi có ảnh hưởng gì đến thi đấu không, nhưng nhìn hơi thở gấp gáp và khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh của Phoebe, cậu biết điều thu lại câu hỏi của mình —— được rồi, nhìn tình hình thế này thì tiểu ma vương ăn khổ không ít đâu.

"Muốn hoãn trận đấu lại không?" Daniel lịch sự hỏi.

"Không cần." Phoebe nhướng mắt, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh và kiêu ngạo, "Em sẽ thắng anh, có điều anh sẽ bị chảy chút máu đấy, nhưng đừng lo, không nhiều hơn em đâu."

Daniel: "......"

"Cha cũng sẽ không đồng ý hoãn lại." Phoebe thản nhiên nói, "Đi thôi."

"Chờ đã." Daniel dừng lại, liếc nhìn Phoebe, cậu quay đầu đi, lấy một vỉ thuốc giảm đau đưa qua, giọng nói qua loa, "Có muốn... uống một ít trước khi bắt đầu không?"

Quanh năm suốt tháng cậu đã quá quen với cảnh bị Phoebe cho ăn hành cho nên lúc nào cũng thủ sẵn thuốc giảm đau trong người.

Phoebe nhìn Daniel kỳ lạ: "Sao lại giúp em?"

"Không phải giúp em." Vẻ mặt Daniel cũng lãnh đạm không kém, "Chỉ gợi ý thân tình cho em thôi, muốn ăn hay không là tùy em."

Nói xong, Daniel bỏ thuốc giảm đau xuống, định quay đi thì bị Phoebe ngăn lại, giọng cô bé đầy ẩn ý: "Anh đang cảm ơn em vì mấy năm qua em không nghe lời cha cướp đoạt những thứ đồ vật mà mẹ anh đã để lại cho anh, còn luôn bắt anh phải trưởng thành đuổi theo kịp em, đúng không?"

Daniel sững người lại một lúc rồi bỏ đi.

"Mình thiệt thòi quá đi mất." Phoebe lầm bầm lầu bầu một câu, cô bé dứt khoát uống luôn 2 viên thuốc giảm đau, chẳng mấy chốc sắc mặt đã bình thường trở lại.

"Thi đấu chính thức bắt đầu."

Daniel và Phoebe đứng tựa lưng vào nhau trên sân khấu, cả hai đồng thời bước một bước về phía trước, giơ súng thẳng lên trời, hai đôi mắt xanh lục chăm chú nhìn vào khẩu súng trước mặt.

"Mười, chín... ba, hai, một."

"Quyết đấu!"

Phoebe hít một hơi thật sâu, xoay người theo đường chéo, né phát súng đầu tiên từ trên cao, rồi nhanh chóng lăn lại gần Daniel đang đứng cách đó khoảng mười bước, ánh mắt sắc bén, bóp cò:

"Pằng ——!"

"Pằng pằng pằng pằng pằng pằng!"

Cơ hồi chỉ trong nháy mắt, Daniel ngã xuống đất, Phoebe cầm súng tái nhợt chĩa vào cổ Daniel bên cạnh đang chảy máu, hô hấp dồn dập.

Daniel mở mắt.

Phoebe vô cảm thu hồi ánh mắt, quay đầu bước ra khỏi sân khấu, cô bé đi thẳng một nước không quay đầu lại, lúc xuống bậc thang thì hơi loạng choạng một chút nhưng rồi nhanh chóng đứng vững lại.

Tất cả 6 túi máu trên người Daniel đều bị bắn trúng bể tan nát một cách chính xác, còn trên người cậu chỉ có một ít máu chảy ra do vết trầy trên chân —— đúng như lời Phoebe đã nói trước đó.

Nhìn cảnh Phoebe điềm tĩnh nói chuyện với người cha đang tỏ vẻ tán thưởng đầy mặt, Daniel chớp chớp mắt ——

—— con nhóc này đúng là, bất kể trong tình huống như thế nào thì tay rút súng vẫn nhanh đến không thể tin được.

Thực sự là một... sức mạnh thuần túy, mạnh đến mức thậm chí cậu không muốn chống lại.

Rốt cuộc mang một niềm tin như thế nào mới có thể duy trì sự ổn định như vậy trong gia tộc đầy tội lỗi này chứ?