Mấy người xem trong chế độ multiplayer này đều là khán giả không cố định, thấy ai có biểu hiện tốt nhất thì chạy qua bên đó xem thôi.
Hiện tại Trương Khôi là người có biểu hiện tốt nhất, lượng like và donate của khán giả sẽ rất cao, cứ như là ăn mừng chiến thắng vậy.
Thế nhưng kỳ lạ là, khi Trương Khôi leo lên【Vị trí quảng bá trung tâm của chế độ multiplayer 】thì số lượng khán giả lại không tăng thêm, mặc dù khán giả ở bên Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh đang rời đi dần, thế nhưng tất cả đều đang điên cuồng chạy về phía Bạch Liễu đang ở vị trí【Khu nhảy disco trên mộ phần】mà không đến xem TV nhỏ của Trương Khôi.
Mà Bạch Liễu vừa mới bị Trương Khôi khống chế, là người chơi biểu hiện kém nhất, đáng ra không thể hút khán giả như vậy, phải là khán giả giảm đi mới đúng!
Một số ít khán giả không kiềm được sự tò mò, nhỏ giọng thảo luận:
"Bạch Liễu đang như con thiêu thân mà nhỉ? Không lẽ cậu ta còn có hậu chiêu? Không thể nào! Cậu ta đã bị tơ con rối trói lại rồi! Không thể lật kèo được!"
"... Tui cũng thấy thế, hay là chúng ta đi nhìn thử một cái rồi về?"
"Mấy người đi qua nhìn đi, tôi không muốn đi, Trương Khôi ở đây xuất sắc hơn nhiều, tụi này sẽ chờ mấy người quay về kể xem Bạch Liễu đang làm gì ở bên đó."
"Được rồi, chúng tôi đi xem rồi về nói cho mấy người, không cần lo lắng, chắc là Bạch Liễu đang vùng vẫy làm ra mấy động tác giãy chết vớ vẩn thu hút lượt xem mà thôi! Tôi đi qua đó xem kiếm chuyện cười vể kể cho mọi người!"
Một tốp nhỏ khán giả bên Trương Khôi chạy đi xem trò hề của Bạch Liễu.
Sau đó, đám người nói sẽ trở về kể chuyện cười của Bạch Liễu không thấy quay lại nữa.
Số khán giả còn lại càng thêm khó chịu:
"Chết tiệt, không lẽ Bạch Liễu thật sự có hậu chiêu à!? Không thể nào! Tui chưa từng nghe qua có cách nào có thể phá bỏ tơ con rối này!"
"... Khán giả bên Đỗ Tam Anh với Mục Tứ Thành cứ như bị điên ấy, đều chạy qua Bạch Liễu hết, bọn họ có kế hoạch gì sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy raaaa!"
"Tôi nhịn không được, tôi muốn qua đó xem!"
"Tui cũng tò mò lắm, nhưng ŧɦασ móa! Tôi là fan cứng của Trương Khôi á... Thôi quên đi, tui phải đi ngó thử cái! Xem xong sẽ lập tức về bên Trương Khôi!"
Cứ như vậy, tất cả người xem "Chuyến tàu cuối nổ tung" dần dần tụ tập lại một chỗ, người chơi từ TV nhỏ khác chạy qua bên TV nhỏ Bạch Liễu,【Khu nhảy disco trên mộ phần】vốn dĩ rất vắng lặng thưa thớt bắt đầu dày đặc người.
Thậm chí bởi vì【Khu nhảy disco trên mộ phần】không coi là quá lớn, nơi có rất ít người lui tới, nhờ có Bạch Liễu hút đến mà ở đây chật chội người.
Vương Thuấn nhìn lướt qua những khán giả mới vừa chui vào ở sau lưng anh ta, lại đưa ánh mắt về phía TV nhỏ Bạch Liễu, vẻ mặt và giọng điệu đều phức tạp chưa từng có: "... Không ngờ lượng người chơi của ba đại thần kia lại hút ngược đến đây, Bạch Liễu..."
Lúc trò chơi multiplayer "Chuyến tàu cuối nổ tung" này mở màn, vốn dĩ lượng khán giả Bạch Liễu có được hầu như đều bị mấy đại thần hút đi hết, chỉ còn thưa thớt mấy người ở lại.
Nhưng bây giờ, cái tên Bạch Liễu này đã điên cuồng hút lại được mấy khán giả rời đi trở về, nhìn số lượng khán giả có thể thấy là hút ngược lại không ít, hơn nữa khán giả miễn là tới đây thì sẽ không đi nữa.
Đây là lần đầu tiên Vương Thuấn nhìn thấy một người có thể hút lượng khán giả từ TV nhỏ của ba đại thần khác đến nhiều như vậy, cảm giác như sắp hút được tất cả khán giả trong trò chơi "Chuyến tàu cuối nổ tung" tới chỗ Bạch Liễu luôn ấy. Hầu hết khán giả ở đây đều không thể dời sự chú ý của mình khỏi Bạch Liễu trong TV nhỏ, tròng mắt bọn họ dán chặt lấy màn hình, giống như đang xem đoạn cao trào của một bộ phim điện ảnh xuất sắc, không có bất kỳ người nào cam lòng dời ánh mắt dù chỉ một giây, chỉ số ít khán giả hơi yếu tim chịu đựng không nổi sự căng thẳng mới phải dời mắt nhỏ giọng thảo luận:
"Ôi đệt tôi không dám nhìn! Bạch Liễu có thể lừa được Trương Khôi khônggg!! Trời ạ đây là Trương Khôi đấy! 93 điểm trí lực! Anh ta lại dám chơi Trương Khôi!"
"Trật tự! Đừng có hoảng! Tôi cảm thấy Trương Khôi đã mắc câu rồi!"
Cho đến khi Mục Tứ Thành bị chém đứt hai tay, nơi TV nhỏ Bạch Liễu lập tức rúng động, rất nhiều người đều che mắt:
"Trời ạ trời ạ! Mục thần thê thảm quá!! Cho dù sớm biết đây là một phần của kế hoạch, tôi vẫn không chịu được, Bạch Liễu ra tay thật độc ác! Lúc đẩy Mục thần đi qua đó hắn còn cười đó!" "Tôi cảm giác lần này Mục thần có thể ngủm luôn... Tôi không nghĩ một người luôn đặt lợi ích trên đầu như Bạch Liễu sẽ cứu hắn, hầy."
"Tui cũng vậy..."
"Đệt!!! Mục Tứ Thành anh có bị ngu không!!! Sao Bạch Liễu lại cứu anh được! ! Tôi làm fan của anh mà muốn tức chết luôn rồi!! Anh thế này là cho không người ta rồi!!"
"Mặc dù ngoài miệng Bạch Liễu nói phải cứu tất cả mọi người, nhưng tôi thấy không có khả năng lắm, phân nửa nhất định là giả nhân giả nghĩa, dỗ Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh hợp tác với hắn, Bạch Liễu và Trương Khôi rõ ràng là cùng một loại người, đợi đến lúc cần bỏ, những kẻ thông minh như này sẽ vứt người ta nhanh hơn bất kỳ ai."
"Có khả năng sống sót đến cuối là hai người Đỗ Tam Anh và Bạch Liễu, nhìn tình hình những người khác, chắc sẽ bị Bạch Liễu ném ra ngoài đối phó đám quái vật đến chết." "Mục Tứ Thành thật đáng thương... Bị Bạch Liễu lừa xoay vòng vòng luôn rồi..."
Chờ đến khi Bạch Liễu khống chế ngược lại Trương Khôi, cưỡng ép sử dụng kỹ năng với mình khiến tinh thần đứt đoạn, ở mười mấy giây cuối cùng trước khi tàu khởi động cướp được Mục Tứ Thành về từ trong tay mấy con quái vật, khán giả nhìn đám người Bạch Liễu xiêu xiêu vẹo vẹo nằm nghỉ ngơi trong toa tàu, đều rơi vào trạng thái tắt tiếng một hồi lâu.
Trong mười mấy giây nghịch chuyển tình thế, điều khiển toàn bộ, đẩy lùi quái vật, cướp người từ trong tay quái vật, quan trọng nhất là —— giống như kế hoạch của Bạch Liễu, bất kể là Trương Khôi hay là bên phe Bạch Liễu, không có bất kỳ ai chết.
Mãi lâu sau, mới có khán giả hoảng hốt khó tin mở miệng nói:
"Không ngờ Bạch Liễu thật sự giữ được mạng của tất cả mọi người..." "Tôi thấy choáng qua... Tôi cho rằng Mục Tứ Thành bị kéo ra ngoài như vậy chắc chắn sẽ chết, Bạch Liễu ấy thế mà kéo cậu ta lại được, còn đỡ thay cậu ta một đòn..."
"Má, lúc Bạch Liễu cứu Mục Tứ Thành tôi xem mà chảy cả nước mắt, tôi lại tin tưởng vào tình yêu rồi, à không quan hệ hợp tác mới đúng! !"
"Mạnh vãi, Bạch Liễu mạnh vãi, chết tiệt! Sao tui chỉ có thể like được một cái!!"
"Tôi kích động muốn xé quần áo luôn áaaaaaaa!! Bạch Liễu và Mục Tứ Thành đẹp trai voãiiiii! Tình huynh đệ chân thành phối hợp không kẽ hở này đã đánh trúng tym tôi rồi!!"
"Ôi ôi ôi tôi cảm thấy rất ngọt đó nha, cái loại tình huynh đệ ngọt ngào này lúc nào mới có thể đến lượt tôi đây ư ư ư, Bạch Liễu!! Cậu cũng hợp tác với tôi có được không!!"
"Bạch Liễu, anh chính là thần!! Thần!!!" "Bạch Liễu, mãi mãi là thần! !"
Vương Thuấn chậm rãi lấy kính mắt nhỏ đầy mồ hôi xuống lau sạch sẽ, sau đó đeo vào nhìn lên Bạch Liễu mặt đầy vết máu và nước bẩn đang nhắm mắt nghỉ qua màn hình TV nhỏ, Vương Thuấn nhìn xung quanh đang hò hét chói tai ăn mừng cho Bạch Liễu, nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
【Thêm 41776 người like TV nhỏ Bạch Liễu, thêm 40107 người follow TV nhỏ Bạch Liễu, 10401 người donate cho người chơi Bạch Liễu, điểm donate thu được là 15442 điểm】
【Thêm 60004 người đang xem TV nhỏ Bạch Liễu, người chơi thu được hơn 40000 like trong vòng một phút, chúc mừng người chơi Bạch Liễu đạt được thành tựu (Vạn người điên cuồng nhảy disco trên mộ phần của bạn)】
【Yo~ mộ phần bạn có vạn người tề tụ ~yo~ bạn lợi hại quá đi quan tài không thể giữ nổi nữa rồi ~yo~ chui ra khỏi đất một bước lên mây bạn thật là trâu bò ~yo~】 【Chúc mừng người chơi Bạch Liễu đạt được lượng like follow donate cần thiết để rời khỏi (Khu nhảy disco trên mộ phần), mở khóa vị trí quảng bá, đáng tính toán lại số liệu TV nhỏ của người chơi Bạch Liễu, phân chia lại vị trí quảng bá... 】
【Bởi vì số liệu của người chơi Trương Khôi đang giảm xuống, hệ thống cảm thấy rất thất vọng, quyết định đổi vị trí quảng bá của người chơi Trương Khôi cho người chơi Bạch Liễu】
【Chúc mừng người chơi Bạch Liễu thu được vị trí quảng bá, tiến vào vị trí quảng bá trung tâm trên trang chủ màn hình trung ương, số lượt xem đang tăng lên nhanh chóng...】
【Người chơi Trương Khôi tiến vào (Khu nhảy disco trên mộ phần)】
Nghe thấy thông báo này của hệ thống, khán giả đang hoan hô cổ vũ Bạch Liễu ngưng lại một hai giây, sau đó trong nháy mắt bùng nổ ra tiếng hoan hô còn lớn hơn nữa, những khán giả đang chìm trong sự hưng phấn ở nơi này đều trăm miệng một lời mà hét ầm lên: "Bạch Liễu, lên!!! Vị trí quảng bá trung tâmmmmm!"
—————
Bạch Liễu nghỉ ngơi một lúc lâu mới mở mắt ra.
Mục Tứ Thành đang quấn băng vải phòng hộ lên chân với tay mình, những băng vải này sẽ làm giảm tốc độ của người chơi, thế nhưng sức phòng ngự tương ứng sẽ tăng lên, có hiệu quả chữa trị cầm máu nhất định, có thể nói là đạo cụ thường dùng trong trò chơi.
Mục Tứ Thành liếc thấy Bạch Liễu tỉnh rồi rồi, theo bản năng đưa một dải băng qua, Bạch Liễu không quan tâm là cái gì, theo phản xạ tự nhiên cầm lấy, sau khi nhận mới nói một câu: "Băng vải phòng hộ, đạo cụ không tệ nha, cảm ơn." Sau đó thì tự quấn lấy, không hề nghĩ phải đưa tiền cho Mục Tứ Thành, nhận đồ miễn phí cứ như lẽ đương nhiên.
Mục Tứ Thành không còn gì để nói: "... Tôi có nói đưa anh miễn phí à?" "Tôi cho rằng cậu tặng tôi miễn phí." Bạch Liễu rất không biết xấu hổ, "Đương nhiên cậu có thể đoạt lại, chẳng qua bây giờ HP của tôi chỉ có 6 điểm, cậu đánh một quyền là đủ để đập chết tôi rồi."
Nói xong, Bạch Liễu giơ hai tay đã cột chắc băng vải ra, rất vô tội nhìn Mục Tứ Thành, ý nói rằng nếu như cậu không sợ gϊếŧ chết tôi, thì cứ tới đây mà cướp.
Mục Tứ Thành: "..."
Mục Tứ Thành bực bội "Đm" một tiếng, quay đầu đi không nhìn Bạch Liễu nữa, HP của Bạch Liễu chỉ còn có 6, Mục Tứ Thành thấy cái tên này tay chân đều đang chảy máu, mới theo bản năng mà đưa băng vải qua.
Nhưng Bạch Liễu lấy free và tiêu chuẩn kép như là chuyện đương nhiên, cậu ta đưa đồ cho Mục Tứ Thành của còn muốn thu của Mục Tứ Thành phí thủ tục, Mục Tứ Thành vừa mới trả cho Bạch Liễu 1870 điểm vì uống thuốc bổ sung thể lực và thuốc tẩy trắng tinh thần, trong đó có 170 điểm là phí thủ tục mà Bạch Liễu yêu cầu đưa. Thế mà Bạch Liễu lấy đồ của hắn nhưng không hề có chút ý thức sẽ trả tiền nào.
Mặc dù Mục Tứ Thành không định bắt Bạch Liễu trả tiền, nhưng nhìn cái dáng vẻ【Hí hửng vì chiếm được lợi 】đó, hắn thật sự rất khó chịu.
Thế nhưng khó chịu cũng vô dụng, hắn thật sự không làm gì được tên Bạch Liễu đang rất yếu chỉ còn có 6 điểm HP này.
Những người khác ở trong toa cũng đang quấn băng vải, lần này Trộm em tấn công khủng khϊếp khiến mọi người đều bị thương một phần nào đó, nhưng Đỗ Tam Anh vẫn nguyên vẹn, cậu ta có chút lúng túng ngồi ở trong góc nhìn những người khác quấn băng vải, Bạch Liễu đột nhiên gọi một tiếng: "Đỗ Tam Anh."
Đỗ Tam Anh theo bản năng quay đầu nhìn sang, thấy một bịch gương vỡ bị Bạch Liễu tùy tiện ném qua, vừa vặn rơi vào trong ngực mình. Đỗ Tam Anh ngơ ngác cầm đống gương vỡ mà mọi người phải gắng sức chín trâu hai hổ mới có thể thu thập được: "Bạch Liễu, anh đưa cho tôi làm gì?!"
"Giá trị may mắn của cậu là 100, sẽ không dễ dàng bị thương hay làm rớt đồ, để ở chỗ cậu là an toàn nhất." Bạch Liễu không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn, "Tôi mà chết, lỡ thứ này rơi ra rồi bị quái vật nhặt mất thì sẽ rất bất lợi."
Bạch Liễu thuận miệng nói, nhưng sắc mặt Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh sau khi nghe lại có hơi thay đổi.
Đỗ Tam Anh căng thẳng cất gương vỡ, lắp bắp nói: "Anh sẽ không chết đâu Bạch Liễu! Chắc chắn anh đã tính toán kỹ HP của mình, có thể qua cửa được! Sẽ giống như lần trước."
Mục Tứ Thành cũng thâm trầm quét ánh mắt qua Bạch Liễu một cái.
Thái độ Bạch Liễu rất thẳng thắn thành khẩn: "Tôi đã tính qua hp, nhưng chuyện ngoài ý muốn hoàn toàn có thể xảy ra, không phải sao?" "Ví dụ như con quái vật thứ hai trong trò chơi này so với tôi dự đoán thì mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa còn một con quái vật nữa vẫn chưa ra tay, cho nên chuyện gì sẽ xảy ra, thật sự không dễ để nói trước." Giọng điệu Bạch Liễu rất bình thản, như không cảm thấy bàn về chuyện mình chết là một thứ gì đó rất kinh khủng, "Xác suất tôi chết không phải nhỏ, cho nên Đỗ Tam Anh, đống gương vỡ này để ở chỗ của cậu là an toàn nhất, dù tôi có chết đi, những mảnh gương vỡ này cũng sẽ không lãng phí, cậu hiểu không?"
Cậu vừa nói xong, khóe miệng lại sặc ho ra một ngụm máu, trong máu rất rõ ràng trộn lẫn ít vụn nội tạng, bị Bạch Liễu không chút để ý lấy tay chùi đi.
Đám người trên tàu trầm mặc nhìn bọt máu trên bàn tay Bạch Liễu.
HP giảm xuống 6 ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể người chơi, có thể duy trì tỉnh táo được như Bạch Liễu đều rất ít, hầu hết đều sẽ suy yếu như người bị bệnh nan y, Bạch Liễu nói không sai, trạng thái của cậu như thế này chết ở trong trò chơi là chuyện cực kỳ bình thường. Đỗ Tam Anh hơi không đành lòng, viền mắt đỏ lên nhìn Bạch Liễu, Bạch Liễu nghĩ cách bảo vệ mạng sống của tất cả bọn họ, nhưng mà bản thân thì lại...
"Được!" Đỗ Tam Anh gật đầu như gà con mổ thóc, cậu ta cảm động nhìn Bạch Liễu, "Tôi nhất định sẽ cố gắng giữ nó! Đợi đến lúc trò chơi kết thúc đưa lại cho anh! Anh yên tâm, trừ anh ra tôi sẽ không đưa cho ai cả!"
Đỗ Tam Anh nói xong, còn lén lút dùng ánh mắt nhìn lướt qua Trương Khôi ngồi ở bên cạnh không nói tiếng nào, tựa hồ đang đề phòng người này cướp gương vỡ của mình.
Bạch Liễu ngạc nhiên nhìn ý chí chiến đấu của Đỗ Tam Anh đột nhiên tăng vọt.
Cậu để gương vỡ ở Đỗ Tam Anh vì quái vật hiển nhiên sẽ khóa chặt công kích trên người cầm gương, trước đó Mục Tứ Thành cũng là vì lý do này mà bị tấn công thảm. Trong số họ Đỗ Tam Anh là người có giá trị sinh mệnh cao nhất và cũng bị thương ít nhất, giá trị may mắn là 100, vậy nên Đỗ Tam Anh nhất định phải giữ gương vỡ trên người để có thể hút giá trị thù hận và công kích từ quái vật, như vậy Bạch Liễu và những người khác mới có thể an toàn một chút.
Trương Khôi nhìn Đỗ Tam Anh như kẻ thiểu năng trí tuệ, gã cười lạnh một tiếng, cũng không nói ra điều ẩn khuất trong đó.
Dù sao thì bây giờ gã ta đã bị Bạch Liễu khống chế, Bạch Liễu không chết thì gã cũng khỏi nghĩ đến mấy chuyện khác, để gương vỡ nơi trên người Đỗ Tam Anh – kẻ ngốc may mắn này, đối với gã mà nói cũng là an toàn nhất.
Chỉ có một việc Trương Khôi nghĩ không thông đó là hai người chơi trong Bảng xếp hạng Tân Tinh Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh cứ như bị hạ cổ, Bạch Liễu nói gì nghe nấy —— Trương Khôi vào nam ra bắc qua rất nhiều trò chơi, lần đầu tiên gặp được mặt hàng đã bị khống chế còn phải trả tiền như thế này. Chỉ có điều đây cũng là lần đầu tiên gã gặp được một kẻ khống chế không muốn sống cũng phải cứu bằng được "con rối" của mình.
Ánh mắt Trương Khôi dừng lại hai giây trên khuôn mặt tái nhợt của Bạch Liễu, Bạch Liễu hình như phát hiện ra tầm mắt Trương Khôi, lịch sự gật đầu với gã một cái, như thể không xem Trương Khôi là kẻ thù, dù cho một phút trước đó bọn họ còn đối chọi gay gắt.
Má, khả năng ông đây cũng bị hạ cổ, Trương Khôi dời tầm mắt ở trong lòng chửi tục hai câu ——. Thế mà gã cũng không muốn Bạch Liễu chết.
Chẳng qua Trương Khôi không muốn Bạch Liễu chết không phải xuất phát từ cảm động như tên ngốc Đỗ Tam Anh, mà là thêm cả góc độ lợi ích thực tế——. Sau khi Bạch Liễu khống chế, tên nhóc thông minh này rõ ràng đã điều tiết khỗng chế HP của mỗi người bọn họ một cách chính xác, làm cho tổn thất chung giảm đi nhiều. Cái tên này có thể đảm bảo rằng hầu hết người chơi sẽ qua màn với tổn thất nhỏ nhất.
Nhưng nếu như Bạch Liễu chết, Trương Khôi không có tự tin sẽ điều khiển được Đỗ Tam Anh và Mục Tứ Thành một cách hoàn hảo như Bạch Liễu, vốn dĩ Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh không tin tưởng gã, không thể đạt thành quan hệ hợp tác với hai người kia, chỉ dựa vào chính Trương Khôi và ba tên con rối tay sai, gã thật sự không nắm chắc mình có thể qua cửa thành công.
Trò chơi này quá khó khăn.
Đơn giản mà nói, cái khó của trò chơi là cả bảy người chơi nhất định phải hợp tác vơi nhau để có thể qua cửa, nhưng ngoại trừ Bạch Liễu thì chẳng có ai có thể làm được đến mức này.
Cái tên nhóc chỉ có 6 điểm HP này chính là nhân tố quyết định của toàn bộ trò chơi.
Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn đồng hồ đếm ngược trên sân ga: "Lại sắp đến trạm dừng rồi, tôi sẽ bố trí tổng thể một chút, chờ đến khi Mục Tứ Thành và Lưu Hoài hợp tác trộm gương vỡ trên người【Hành khách】, Mục Tứ Thành sẽ chịu trách nhiệm trộm mảnh vỡ, còn Lưu Hoài chịu trách nhiệm dẫn dụ giá trị thù hận, HP của tôi quá nguy hiểm, nên không thể giúp Mục Tứ Thành hút giá trị thù hận, hai người các cậu có được không?" Vẻ mặt Lưu Hoài và Mục Tứ Thành dần trở nên khó chịu, hai người từ đồng đội rồi trở mặt thành thù nay lại bị Bạch Liễu nhẹ nhàng sắp xếp cho hợp tác với nhau như vậy.
Lưu Hoài quay mặt đi không dám nhìn sắc mặt Mục Tứ Thành, có chút chột dạ khẽ nói: "Tôi không có vấn đề gì."
Mục Tứ Thành mặt mày vô cảm, cũng không lên tiếng, lý trí hắn biết rõ Bạch Liễu sắp xếp vậy là tốt nhất, nhưng nếu muốn hắn và Lưu Hoài hợp tác không có chút khúc mắc nào, hắn lại có loại cảm giác chán ghét bài xích không cách nào tự kiềm chế, mà cái cảm giác bài xích này sẽ hơi thể hiện ra nơi phản xạ của cơ thể, rất là trí mạng khi hợp tác tốc độ cao.
Mục Tứ Thành là một người chơi có tốc độ di chuyển hơn 7000, lại còn ở trong loại trò chơi có độ khó cấp 2 như này, dù chỉ là một hai giây do dự cũng đã đủ để lấy mạng hắn. Trước đó Mục Tứ Thành và Bạch Liễu hợp tác không thất bại, là nhờ vào Bạch Liễu không kéo chân, có thể gánh được những sơ suất của Mục Tứ Thành.
Nhưng Lưu Hoài không giống tên quái vật Bạch Liễu này, rõ ràng không giống người dù bất cứ giá nào cũng sẽ gánh lấy mấy sai lầm của Mục Tứ Thành.
Nhưng Mục Tứ Thành không phải loại người sẽ bỏ qua chuyện thực tế vì những yếu tố tâm lý, hắn dừng lại một giây rồi thành thật nói ra tình huống hiện tại của mình: "Tôi sẽ gắng tận lực, nhưng sẽ có chút bản năng bài xích khi tôi hợp tác với Lưu Hoài, tôi sẽ cố gắng khống chế hết sức."
"Không." Bạch Liễu cắt ngang lời Mục Tứ Thành, ngước mắt lên nhìn hắn chằm chằm, "Không phải cậu hợp tác với Lưu Hoài, cậu là đang hợp tác với tôi, hắn chỉ là con rối tôi điều khiển thông qua Trương Khôi mà thôi, cậu hợp tác với một con rối của tôi, tôi nói như vậy đã xóa được cảm giác bài xích trong lòng cậu chưa?" Mục Tứ Thành và Bạch Liễu nhìn nhau một lúc, hắn bỗng nhiên xì cười một tiếng: "Được rồi."
"Được." Bạch Liễu quay đầu nhìn về phía Đỗ Tam Anh, "Đỗ Tam Anh, đợi lát nữa tôi cần cậu cầm gương vỡ kéo ra bên ngoài, đừng thu vào túi hệ thống, có được không?"
Đỗ Tam Anh có chút lơ mơ, mặc dù cậu ta không hiểu Bạch Liễu vì sao lại muốn làm như thế, nhưng vẫn gật đầu: "Được, được."
Bạch Liễu: "Lý Cẩu và Phương Khả chịu trách nhiệm phối hợp với Lưu Hoài và Mục Tứ Thành, xử lý những hành khách tấn công bọn họ, giảm bớt áp lực giúp họ, đề phòng bọn họ bị thương."
Lý Cẩu và Phương Khả: "...Được."
Bạch Liễu chuyển ánh mắt đến người cuối cùng: "Trương Khôi, nhiệm vụ của anh là bảo vệ tôi."
Đỗ Tam Anh và những người khác đều ngạc nhiên, Mục Tứ Thành cau mày không đồng ý: "Bạch Liễu, Trương Khôi là một tên rất giảo hoạt, dù anh khống chế được hắn, anh cũng không thể 100% xác thực được rằng hắn sẽ không thoát khỏi khống chế gϊếŧ ngược lại anh, hơn nữa anh chỉ có 6 điểm HP, quá yếu, để anh ở cùng hắn..." Quá nguy hiểm! "Chính là vì tôi chỉ có 6 điểm HP, cho nên tôi đảm bảo anh ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ tôi." Bạch Liễu rất bình tĩnh cắt ngang lời Mục Tứ Thành, cậu không liếc mắt nhìn những người khác mà chỉ tập trung nơi Trương Khôi, ánh mắt ung dung không chút gợn sóng, Bạch Liễu đột nhiên thay đổi xưng hô, "Chủ nhân, ngài sẽ gϊếŧ tôi à?"
Bạch Liễu đột nhiên hé môi cười, nụ cười nhẹ đầy vẻ giảo hoạt, trên khuôn mặt trông rất yếu ớt bày ra một loại cảm giác tàn phá: "Tôi nghĩ là ngài chưa biết, chủ nhân, bởi vì ngài đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất có thể gϊếŧ được tôi cơ, ngài sẽ không thể gϊếŧ được tôi nữa, vậy ngài chỉ có thể làm một việc đối với tôi——."
Cậu khẽ mở đôi môi trắng bệch của mình: "—— Đó chính là cứu tôi, chủ nhân."
Một tiếng chủ nhân này Bạch Liễu gọi Trương Khôi rất tự nhiên, quả thật bây giờ Bạch Liễu đúng là con rối của Trương Khôi, nhưng Trương Khôi bị Bạch Liễu gọi như vậy tức thì nổi hết da gà. Rõ ràng đây là xưng hô có ý thần phục gã, nhưng khi bị đôi môi nhợt nhạt của Bạch Liễu đọc lên một cách từ tốn rõ ràng, lại khiến cho Trương Khôi có loại cảm giác như đang bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Một cơ hội duy nhất có thể gϊếŧ chết Bạch Liễu... Trương Khôi kinh ngạc nhìn Bạch Liễu, gã chợt nhớ ra.
Ở tám phút trước, lúc gã ta tức giận đến phát điên bóp cổ Bạch Liễu nói rằng muốn gϊếŧ cậu, Bạch Liễu cũng là dùng ánh mắt như vậy nhìn gã, dùng giọng điệu như vậy của hỏi gã【 Chủ nhân, ngài sẽ gϊếŧ tôi sao?】
Lúc đó Trương Khôi không gϊếŧ Bạch Liễu.
Vậy thì gã sẽ không bao giờ có thể gϊếŧ được Bạch Liễu nữa.
【Đoàn tàu sắp đến công viên Hồ Tinh Hải, mời các hành khách sắp xuống tàu ngồi vững, cách xa cửa tàu, lên trước rồi mới xuống, sau khi chờ thêm hành khách lên tàu, lại theo thứ tự —— rè rè (âm thanh chợt hỗn loạn)】 Phát thanh viên giọng nữ của tàu điện ngầm còn chưa đọc xong, đoàn tàu còn chưa dừng hẳn thì cửa tàu đã bị một cú đấm lửa làm thủng một lỗ, Trộm em trên đầu bị cháy đen một mảng chui gào thét, hai tay không ngừng nện vào cửa xe đã lung lay sắp đổ, dù quái vật này không thể nói chuyện, tất cả mọi người vẫn cảm nhận được nó vì bị trộm mất mảnh gương vỡ mà tức giận như thế nào.
"Không phải chứ!!" Đỗ Tam Anh vò vò túm lấy tóc của mình, dựng lên như một con vẹt xù lông, "Tên em trai sao lại tới nữa rồi!!!"
"Đỗ Tam Anh, tôi cảm thấy tốt nhất là cậu nên chạy nhanh lên chút." Bạch Liễu tốt bụng nhắc nhở: "Tôi để gương vỡ bị trộm của tên em trai trên người cậu, nhất định nó sẽ đuổi theo cậu không tha, còn nữa tôi không sắp xếp cho cậu bất kỳ người bảo vệ nào, cậu tự giải quyết cho tốt." Đỗ Tam Anh thẫn thờ trầm mặc hai giây, sau đó rưng rưng nước mắt lấy xe Kart của mình ra, mau chóng ngồi lên.
Đỗ Tam Anh vừa dùng cùi chỏ lau nước mắt vừa lớn tiếng chửi mắng Bạch Liễu: "Bạch Liễu anh cố ý!! Anh cố ý vất gương vỡ trên người tôi!! Tôi huhu dcm huhu!!!"
"Đúng." Bạch Liễu không hề thấy xấu hổ thừa nhận, "Tôi chuẩn bị dùng cậu đến thu hút sự chú ý của Trộm em, cậu kéo nó lên tàu rồi dẫn đi, sau đó chúng tôi sẽ nhân cơ hội đi trộm mảnh gương vỡ của những hành khách khác, cậu nhớ chạy xa chút, đừng làm ảnh hưởng đến chúng tôi."
"Tôi gϊếŧ anh Bạch Liễu!!!!" Đỗ Tam Anh khóc đến mặt mũi nhăn nhó, hai mắt đỏ oạch, "Hu hu hu mất công tôi tin tưởng anh như vậy, Bạch Liễu anh là người không tim à!!"
Bạch Liễu qua loa nắm tay làm thủ thế cố lên với Đỗ Tam Anh đang ngồi trên xe: "Tin tưởng chính mình nhé Đỗ Tam Anh, cậu là người may mắn nhất, cậu nhất định có thể." "Tôi không thể —— !!!" Đỗ Tam Anh hét lên đến khi giọng đứt đoạn.
Cửa xe từ từ mở ra, Trộm em vọt vào với nắm đấm nóng như lửa đốt, nhưng rất nhanh lại dừng bước, nó há miệng gầm rú liếc mắt nhìn xung quanh, dường như là đang tìm kiếm những mảnh gương vỡ.
Bạch Liễu có thể thấy xương sọ đốt đến đen kịt và phần não cháy khét teo tóp ở bên trong từ sau lưng Trộm em, cái não này như đột nhiên nhúc nhích một chút, mở ra một con mắt, nhưng con mắt này rất nhanh đã nhắm lại, biến mất trong phần não đã cháy khét.
Con mắt bên trong não... Bạch Liễu nhíu mày.
--------------------------
611: Thả cái mim nhà làm ngon như nhà làm 611: Tuần sau đổi lịch up chương rồi nha mnnn :3