Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 559



Quốc vương, tư tế và các thủ vệ Cổ La Luân hoảng loạn nhìn Bạch Liễu đột nhiên xuất hiện ở lối vào vương quốc, ngơ ngác dò hỏi: "Xin hỏi, đây là khách của ngài sao?"

—— đồng hồ cát đảo ngược đã đưa Bạch Liễu đến thời điểm nhà vua đang giao dịch với Bạch Lục mười năm trước.

"Không, cậu ta không phải khách của ta." Bạch Lục cười giải thích nói, "Nhưng ta rất chờ mong cậu ấy tới thăm."

"Ta đã mong đợi suốt 10 năm rồi."

"Mười năm trước khi tới đây giao dịch với những người này, ông đã biết mười năm sau tôi sẽ tiến vào trò chơi, lấy được đồng hồ cát, nghịch chuyển thời gian và tới tìm ông sao?" Bạch Liễu điềm tĩnh hỏi, "Hao phí tâm tư không ít nhỉ."

Bạch Lục cười tủm tỉm, bất đắc dĩ nhún vai: "Đành phải vậy thôi. Ta đã giao hẹn với 【Nhà tiên tri】 không được chủ động xen vào chuyện của con."

"Nhưng nếu con tiến vào trò chơi, chủ động xuyên không đến tìm ta, thì lại không tính là ta đã can thiệp."

"Con đoán được ta là quái vật trong phó bản này từ khi nào?" Bạch Lục cười hỏi, ông ta đưa tay ra đỡ roi của Bạch Liễu, "Thù địch với ta vậy à, vừa tới đây đã muốn đánh ta để kích hoạt Sách quái vật."

Phó bản nào cũng sẽ có quái vật, nhưng Bạch Liễu lại không tìm thấy bất kỳ con quái vật nào trong phó bản 《 Vương quốc vàng đã mất 》

Cho dù đó là bụi vàng trên mặt đất, hay những con vật vàng ở khắp mọi nơi, hay những tượng người vàng ở lối vào khu vực khai thác, đều không phải quái vật, nhưng phó bản không thể không có quái vật —— vậy thì đáp án đã quá rõ ràng.

"Mấu chốt là thời gian." Bạch Liễu ngước mắt lên, nhìn về phía thông báo trên hệ thống giao diện điều khiển khi xuất hiện quái vật, "Vương quốc vàng 10 năm sau không có quái vật."

"——mà là 10 năm trước sau khi đồng hồ cát bị đảo ngược."

【Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu mở khóa Sách quái vật —— 《 Vương quốc vàng đã mất 》(1/2)】

【Tên quái vật: Tà Thần của vương quốc vàng】

【Giá trị tấn công:??? ( không phát hiện ra, không thể mở khóa) 】

【Phương pháp tấn công:?? ( không phát hiện ra, không thể mở khóa)】

【Nhược điểm:?? ( không phát hiện ra)】

"Tốc độ phản ứng thật nhanh." Bạch Lục dùng hai ngón tay kẹp chặt chiếc roi vung tới của Bạch Liễu, nghiêng đầu cười nói: "Ta đã hợp tác với con để con mở khóa Sách quái vật rồi đấy, đổi lại chúng ta nói chuyện hòa bình một chút được không?"

"—— Ví dụ như hoàng tử Georgia trên tường thành sắp bắn tên vào ta?"

Một mũi tên vàng bắn ra giữa không trung, xuyên qua giữa hai người, Bạch Liễu thu roi về, liếc nhìn thiếu niên Georgia đứng trên tường thành kéo căng dây cung.

Sự xuất hiện của Bạch Liễu hiển nhiên đã xua tan thái độ thù địch của hoàng tử đối với Bạch Lục —— Georgia, lúc này mới 16 tuổi, đang cau mày, chĩa cung tên cảnh giác về phía Bạch Liễu, một vị khách không mời đột nhiên xuất hiện ngoài cổng Cổ La Luân.

"Trong một chiều không gian không thể tồn tại hai linh hồn giống hệt nhau." Bạch Lục cười nói, "Con đem Georgia mười năm sau về đây vì vậy cậu ta liền biến trở lại thành dáng vẻ mười năm trước."

"Xem ra, nỗ lực đoạt lấy linh hồn hoàng tử điện hạ của con thất bại rồi thì phải."

Bạch Lục dang hai tay ra, cười nói: "—— Georgia mười năm trước không có ký ức con giúp cậu ta bảo vệ Cổ La Luân, cậu ta có địch ý với cả ta và con."

"Phó bản này có hai trang Sách quái vật." Bạch Liễu rời mắt khỏi Georgia nhìn về phía Bạch Lục, "Trừ ông ra, còn có một quái vật khác, chính là điểm kim thạch đúng không?"

"Ừ." Bạch Lục thở dài, "Ngoại trừ việc con lúc nào cũng từ chối, con đúng là ứng cử viên kế thừa Tà Thần hoàn hảo."

"Đây là đồng hồ cát chứa đầy nước mắt." Bạch Liễu vươn tay, ngước mắt nhìn Bạch Lục, "Dựa theo giao dịch ngàn năm trước, giao dịch giữa vương quốc vàng Cổ La Luân và ông đã kết thúc, tôi đưa đồng hồ cát cho ông, ông giao điểm kim thạch cho tôi."

Khi Bạch Liễu mở lòng bàn tay ra, chiếc đồng hồ cát chứa đầy nước mắt xuất hiện trước mắt mọi người, ai nấy đều sững sờ, ngay cả Georgia đã kéo sẵn cung tên trên tường thành cũng dừng lại, từ từ đặt cung tên xuống.

"Đây là ——!" Nhà vua không thể tin được kêu lên, ông nhìn đồng hồ cát với vẻ kỳ lạ, không biết là mong chờ hay phản kháng, sau đó cẩn thận nhìn kỹ lại, "Đồng hồ cát thời gian!"

"Tất nhiên ta có thể đình chỉ giao dịch." Trong nụ cười Bạch Lục ẩn giấu rất nhiều điều mơ hồ, ông ta liếc mắt nhìn tư tế có sắc mặt khó coi bên cạnh, cười khẽ nói: "Nhưng sau khi giao dịch dừng lại, nếu như có người vẫn còn nguyện ý tiếp tục giao dịch ngàn năm vàng với ta lần nữa, ta sẽ không cự tuyệt."

Bạch Lục mở lòng bàn tay ra, trên đó là điểm kim thạch đang nổi lơ lửng, ông ta cười hỏi: "Hoàng đế Cổ La Luân, ngươi muốn chọn 【Đồng hồ cát thời gian】 hay là 【Điểm kim thạch】?"

Nhà vua nhìn hai thứ này, trong mắt tràn đầy giãy giụa —— một bên là chiếc đồng hồ cát cũ kỹ bể nát chứa đầy nước mắt đã trải qua vô số thăng trầm, bên còn lại là điểm kim thạch mới tinh sáng bóng, vàng óng và đầy quý giá.

Bất cứ ai lớn lên ở vương vàng đều sẽ theo bản năng khao khát được nắm lấy điểm kim thạch có thể mang lại vàng.

"Bệ hạ!" Tư tế cao giọng, lão nôn nóng nhìn nhà vua đang do dự đến nỗi sắp nhảy dựng lên, "Lượng vàng khai thác được trong mùa xuân năm nay không bằng một phần mười so với năm ngoái, nếu không có vàng, rất nhiều người sẽ chết đói!"

Thủ vệ cũng khẩn trương khuyên: "Bệ hạ, chọn điểm kim thạch đi!"

"Cha!" Georgia quay người nhảy khỏi tường thành, anh rất hiếm khi bồng bột như vậy, nhưng giờ phút này đây, vị hoàng tử trẻ tuổi lại không thèm quan tâm đến lễ nghi vương thất, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại thở hổn hển, "Xin cha đừng chọn điểm kim thạch."

"Hãy chọn đồng hồ cát đi cha."

Georgia dùng đôi mắt nâu chấp nhất nhìn nhà vua: "Vào cái đêm mà người mất đi mẹ con, người đã biết việc lấp đầy chiếc đồng hồ cát này khủng khiếp như thế nào, chẳng lẽ người muốn tất cả người dân Cổ La Luân phải chịu đựng đau đớn để trả lại thống khổ cho thần sao?"

"Hoàng tử điện hạ!" Tư tế vừa sốt ruột lại vừa bất đắc dĩ, "Ngài đừng quấy rối nữa mà, nếu không có điểm kim thạch, mùa đông năm nay rất nhiều người Cổ La Luân sẽ chết đói chết cóng! "

"Nhưng nếu chọn điểm kim thạch." Georgia nhìn thẳng vào vua cha không hề tránh né, "Hàng ngàn năm sau, mùa đông của Cổ La Luân sẽ không bao giờ trôi qua nữa."

"Đến lúc đó Cổ La Luân còn tồn tại ư?"

"Hay nó sẽ trở thành một đất nước chỉ toàn là đau thương vì phải trả món nợ ngàn năm vàng, sẽ bị chôn vùi dưới đáy biển và biến mất?"

Tư tế sửng sốt, ngay cả thủ vệ đang muốn góp lời cũng im bặt.

Ánh mắt nhà vua phức tạp giãy giụa, yếu ớt nói: "Nhưng Georgia, đó là chuyện ngàn năm sau..."

"Đối với tiên đế Cổ La Luân đã giao ước lúc ban đầu, chúng ta cũng là chuyện ngàn năm sau đó thôi." Georgia ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Nhưng đối với chúng ta mà nói, vào giờ phút này, ngay tại thời điểm này, không phân biệt ngàn năm nào hết, mùa đông vẫn là mùa đông."

"Vậy thì trong một thiên niên kỷ sau thời điểm này, khi người dân Cổ La Luân phải đối mặt với việc trả lại số vàng ngàn năm, mùa đông của họ không phải là mùa đông sao?"

"Thưa cha, cha đã dạy con trở thành một vị vua có trách nhiệm với người dân và tồn tại vì hạnh phúc của người dân Cổ La Luân."

Georgia nắm chặt cây cung trong tay: "Thần dân ở đây không chỉ có hiện tại mà còn có tương lai nữa, không phải sao ạ?"

Nhà vua rơi vào một khoảng lặng dài.

Tư tế và thủ vệ cũng im bặt, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Cuối cùng, nhà vua thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu lên, ngàn vạn cảm xúc phức tạp rối rắm trong mắt tiêu tan như cát bụi: "Ta lựa chọn đồng hồ cát."

"Đúng là nằm ngoài dự liệu của ta." Bạch Lục cười thu hồi điểm kim thạch, quay đầu nhìn Bạch Liễu, "Con đoán được Georgia có thể thuyết phục cha cậu ta sao?"

"Không." Bạch Liễu bình tĩnh trả lời, hắn đưa đồng hồ cát tới trước mặt nhà vua, cụp mắt xuống, "Tôi chỉ tin tưởng nước mắt con người sẽ mang đến một ít tác dụng ngoài ý muốn."

"Tôi có thể thắng ông hai lần trước đều dựa vào những cảm xúc bất ngờ, vì vậy ——"

"—— Vì vậy lần này con vẫn lựa chọn như vậy, lựa chọn tin tưởng vào lòng người, sau đó thắng ta lần thứ ba." Bạch Lục cười thích thú, đem điểm kim thạch đưa cho Bạch Liễu, "Mặc dù ta không hiểu, nhưng đúng là rất thú vị."

"Con đã thắng ta, điểm kim thạch sẽ là phần thưởng của con. Tất nhiên, ta còn một thứ khác dành tặng cho con nữa, khi nào rời trò chơi con sẽ thấy."

"Nhưng bây giờ." Bạch Lục liếc sang Georgia đang nhìn chằm chằm đầy thù địch về phía mình, nho nhã lễ phép hạ mũ xuống, sau đó nói lời từ biệt với nhà vua, cuối cùng nhìn về phía Bạch Liễu, cười nói: "Xem ra nơi này không chào mừng người làm ăn như ta cho lắm."

"Ta đi trước vậy."

Bạch Lục tùy ý phất tay về bên trái, tạo thành một cánh cửa lốc xoáy màu lam bạc, ông ta cười vẫy tay với Bạch Liễu, xoay người rời đi: "Rất mong lần sau gặp mặt."

"—— Chắc là mười năm sau."

Bạch Liễu nhìn cánh cửa màu lam bạc đóng lại, sau đó từ từ buông lỏng roi ra —— cảm giác áp bách mà Bạch Lục mang đến quá sức khủng khiếp, nếu không hành động cẩn thận thì nói không chừng vị thần nhàn rỗi có sở thích đi lung tung gây rối kia lại cưỡng ép nhà vua giao dịch, đến lúc đó hắn cũng phải đành bó tay không thể ngăn chặn Cổ La Luân xảy ra chuyện.

Nhưng bây giờ... Bạch Liễu rũ mắt nhìn viên điểm kim thạch trong tay, xoay người chuẩn bị đăng xuất trò chơi.

【Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu thu thập toàn bộ Sách quái vật —— 《 Vương quốc vàng đã mất 》(2/2)】

【Tên quái vật: Điểm kim thạch】

【Người chơi có thể nhận phần thưởng vật phẩm đặc biệt khi thu thập tất cả Sách quái vật của Vương quốc vàng sau khi thoát khỏi trò chơi. 】

Bạch Liễu bù đầu bù cổ bận rộn một hồi, tuy rằng không lấy được linh hồn Georgia —— nhưng hắn cũng đã sớm đoán trước là vậy. Tính phòng bị của người này quá cao, hơn nữa lại rất cảnh giác với hắn, lúc hắn đưa ra yêu cầu kia, Georgia nhìn hắn với ánh mắt đầy dò xét và sát khí.

Nói thế nào nhỉ, không hổ là cục trưởng cục thẩm vấn thứ ba. Rõ ràng hắn đã thể hiện thành ý đến mức đó rồi mà anh ta vẫn không hề mất cảnh giác, nhìn Bạch Liễu cứ như đang nhìn phạm nhân ấy.

—— Ai daaa, hắn thực sự chỉ là một công dân nhiệt tình thích thu thập linh hồn thôi mà.

Bạch Liễu tiếc nuối trong lòng thở dài.

... Kỹ năng linh hồn của Georgia cực kỳ hữu dụng, lấy không được cũng tiếc quá đi mất, nhưng đành chịu thôi vậy, đâu phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ đâu.

Bên ngoài trò chơi, đồng đội hẳn là đang sốt ruột chờ đợi, không cần chần chờ lãng phí thời gian nữa, Bạch Liễu thu dọn xong vừa định rời đi, thì một giọng nam ngần ngừ lên tiếng ngăn lại: "Chờ một chút."

Bạch Liễu quay đầu lại nhướng mày.

Vị hoàng tử nhỏ miễn cưỡng giữ được phong độ trước mặt hắn, nhưng sắc mặt hơi ửng hồng, vươn tay thành khẩn xin lỗi: "Vừa rồi tôi không cố ý tấn công ngài, thực xin lỗi."

"Tuy rằng không biết ngài từ đâu đến, nhưng ngài đã cứu Cổ La Luân. Đáng lẽ tôi không nên vô lễ với ngài như vậy."

Bạch Liễu giữ một biểu cảm vi diệu nhìn Georgia, nhìn cho đến khi hoàng tử nhỏ đang giả vờ bình tĩnh đỏ mặt, lông mi run rẩy nhận tội: "Nếu ngài không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, chút nữa quay về tôi sẽ nhận phạt, phạt bao nhiêu cũng được, đến bao giờ ngài đồng ý nhận lời xin lỗi của tôi mới thôi."

Bạch Liễu: "..."

Hàng đưa tới tận cửa rồi này.

Lâu rồi hắn không lừa già dối trẻ, riết tay nghề cũng đã lục dần, có lẽ câu nói 【 Không được tùy tiện nói dối trẻ con 】 của Lục Dịch Trạm đã thực sự in sâu vào đầu óc hắn nên vừa nãy hắn không nghĩ đến chuyện đánh lừa bạn nhỏ Georgia.

Nói chính xác hơn thì, hắn thực sự không ngờ rằng vị Georgia phụ trách cục 3 nghiêm túc lạnh nhạt kia lúc còn bé lại rất...

Ngây thơ thuần khiết.

Đối với Bạch Liễu, từ "ngây thơ" thường gắn liền với "rất dễ lừa".

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh." Bạch Liễu vội nở một nụ cười thân thiện hiền hòa như gió mát mùa xuân, nắm tay Georgia lắc mạnh, "Đừng khách sáo nói kính ngữ với tôi như vậy, 10 năm sau quan hệ của chúng ta không xa lạ thế đâu."

"Có thể nói, mười năm sau tôi được anh ủy thác đến đây đưa đồng hồ cát cho anh đấy."

"Mười năm nữa..." Georgia có vẻ khó hiểu, "Ý ngài là sao?"

Bạch Liễu rũ mắt cười khẽ: "Anh có thể xem tôi là người đến từ 【tương lai】, mà mười năm sau anh sẽ trở thành một người cực kỳ ưu tú, vì cứu đất nước, anh đã dùng nước mắt để lấp đầy đồng hồ cát, sau đó nhờ tôi đi ngược về thời gian này để chấm dứt giao dịch của Cổ La Luân trước mười năm."

"Và anh đã thành công."

"Thật sao?" Georgia yên lặng nhìn Bạch Liễu, anh hít sâu một hơi, "Vậy mười năm sau tôi làm phiền ngài rồi."

"Không phiền phức chút nào." Bạch Liễu nghiêm túc nói, "Chúng ta là tri kỉ, giúp anh chuyện này cũng rất bình thường."

"Bạn..tri kỷ." Georgia bình tĩnh mím môi, vành tai ửng đỏ, "Tôi và ngài thân thiết như vậy à?"

Georgia là thái tử, từ nhỏ đã rất nghiêm khắc với bản thân, hầu như không có bạn cùng tuổi, bởi vì bạn bè trong mắt anh đều là thần dân của anh, anh có trách nhiệm với họ, cho nên anh không thể lại gần bọn họ, điều này không phù hợp với quy tắc ứng xử của thái tử.

Người bạn thân nhất cùng lứa tuổi của anh chỉ có một người em trai tôn thờ anh một cách mù quáng, Armand.

Lần đầu tiên gặp một người mang theo đồng hồ cát mạo hiểm du hành xuyên thời gian và không gian để cứu Cổ La Luân khỏi biển lửa, lại là bạn tương lai của anh, vả lại còn là bạn tri kỷ nữa.. Georgia hít một hơi thật sâu, thậm chí có chút mất mát đứng dậy: "Nếu tôi có thể giao phó chuyện của Cổ La Luân cho ngài, ngài....ngài... nhất định là người mà tôi tin tưởng."

Bạch Liễu trịnh trọng gật đầu y như thật: "Đúng vậy."

"Mười năm sau, anh mời tôi và đội của tôi đến Cổ La Luân chơi game, sau đó chúng tôi thắng, em trai anh bởi vì thua game mà khóc lóc thảm thiết, chúng ta còn phải an ủi cậu ta một hồi lâu nữa."

Bạch Liễu mặt không đổi sắc thản nhiên bốc phét.

"Armand thật là... " Georgia bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt nhu hòa rất nhiều, "Mười năm sau mà vẫn còn trẻ con như vậy."

"Nhưng cho dù là bạn bè cũng không thể để cậu giúp tôi chạy một chuyến không công vậy được."

Georgia chân thành hỏi, "Cậu có yêu cầu gì không?"

"Tuy rằng hiện giờ Cổ La Luân đang trong tình thế khó khăn, nhưng cũng không có đạo lý để người cứu giúp đất nước lại trở về tay không. Tôi có cất giữ một nguồn tài nguyên vàng bên ngoài, chuyển một phần cho cậu cũng được, nhưng mà đó chỉ là tục vật thôi, chắc cậu cũng không thích lắm đâu." Georgia nhanh chóng giải thích, "Đây chỉ là phong tục của Cổ La Luân, chúng tôi thường tặng vàng cho những người bạn thân nhất của mình, đó là tiêu chuẩn cao nhất của sự trân trọng và lịch sự."

Bạch Liễu thở dài trong lòng —— Georgia à, từ nay về sau, anh và tất cả mọi người ở cùng Cổ La Luân đều là bạn tốt của tôi.

Anh và mọi người cứ lấy vàng ra tiếp đãi tôi đi mà.

"Không cần vàng." Bạch Liễu nhướng mắt, "Tôi muốn linh hồn của anh."

Georgia ngẩn ra: "Linh hồn?"

"Nếu dùng vàng để tiếp đãi nhau là tiêu chuẩn kết giao cao nhất của Cố La Luân." Bạch Liễu mỉm cười, "Vậy thì trao đổi linh hồn là tiêu chuẩn kết giao cao nhất của tôi với bạn thân của mình."

"Bạn tri kỷ không chỉ là lời nói suông mà phải là một sự kết nối thực sự."

"Cho nên Georgia." Bạch Liễu ngẩng đầu, nhìn Georgia vươn tay, nhẹ giọng hỏi: "Anh có nguyện ý bán linh hồn cho tôi không?"

Georgia sửng sốt thật lâu, thật lâu mới vươn tay trái ra nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay Bạch Liễu: "... Nếu như chỉ cần linh hồn của tôi mà không phải nỗi đau của tất cả mọi người, vậy thì cảm ơn cậu đã cứu vớt Cổ La Luân."

"Tôi sẽ giao linh hồn của tôi cho cậu."

"Nhưng cậu không được sử dụng nó để làm những việc tổn thương mọi người và khiến mọi người đau khổ."

"Tôi chỉ làm chuyện xấu khiến người ta vui vẻ thôi." Bạch Liễu cười tủm tỉm: "Cám ơn anh đã tin tưởng, đội trưởng Georgia."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu giao dịch thành công, rời khỏi trò chơi. 】

Trong khi đó, thế giới thực.

Trên hòn đảo biệt lập, Lục Dịch Trạm vội vàng theo đội viên vào phòng điều khiển, trên mặt đất là cả đám đội viên đang nằm lăn lóc hỗn loạn, khuôn mặt của điều tra viên tái nhợt vì sợ hãi. Liêu Khoa lập tức ngồi xổm xuống đưa tay kiểm tra mạch đập trên cổ họ rồi ngẩng đầu báo cáo với Lục Dịch Trạm: "Chỉ ngất đi thôi, đều còn sống."

Lục Dịch Trạm thở phào nhẹ nhõm.

May mắn người đến là【Mục Tứ Thành】, nếu các thành viên khác của đoàn xiếc thú đến thì chắc bây giờ thi thể đầy đất rồi.

"Bảng điều khiển bị rút công tắc nguồn điện, cà phê bị đổ ra ngoài, còn lại thiệt hại không nghiêm trọng." Một đội viên kiểm tra các thiết bị và đồng hồ đo xong thì ngẩng đầu báo cáo, "Tôi kiểm tra và sửa chữa là hoạt động lại ngay!"

"Tốt!" Đội viên thấy màn hình thao tác sáng lên thì vui vẻ, "Để tôi xem robot tuần tra dưới nước có hoạt động bình thường không!"

Những vòng gợn sóng radar khuếch tán trên màn hình.

"Ở đây!" Điều tra viên thở phào nhẹ nhõm, anh ta đỡ lấy bàn điều khiển, "Nhìn tình huống dị đoan 0073!"

"Lớp bảo vệ năng lượng vẫn còn nguyên vẹn chưa bị tổn hại, chúng ta đã đuổi kịp!" Đội viên trên mặt tràn đầy vui mừng, "Chắc hắn ta chưa lặn xuống độ sâu 3000 mét dưới nước, rô bốt cũng không phát hiện ra!"

"Bởi thế mới nói." Đội viên bên cạnh che đi trái tim đang đập loạn xạ của mình, miễn cưỡng cười nói: "Chúng ta dùng tàu ngầm mà cũng chỉ đáp được độ sâu 800 mét dưới nước, một tên trộm vặt không có trang bị mà muốn tùy tiện lặn xuống 3000 mét, lại còn định trộm dị đoan lớn như vậy...."

"Bíp bíp ——! Bíp bíp ——!"

Trên màn hình rà xét đột nhiên xuất hiện một chấm đỏ chói mắt, nó nhanh chóng tiếp cận lá chắn bảo vệ 0073 với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nụ cười của tất cả đội viên đều đông cứng lại trên mặt, tay người đội viên đang vận hành run cầm cập, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi không thể khống chế, lắp ba lắp lắp, "Đội trưởng, phát... phát hiện một vật thể không xác định đang tiếp cận lá chắn của 0073 với tốc độ cao!"

"Nếu đối phương vẫn tiếp tục với tốc độ này, không đến một phút nữa sẽ đụng phải lá chắn bảo vệ!"

"Loại quái vật gì vậy... ở độ sâu 3.000 mét dưới biển mà vẫn có thể di chuyển với tốc độ cao như vậy, chẳng lẽ không bị ảnh hưởng của áp lực nước sao?!"

"Không biết là loại sinh vật gì?! Chẳng lẽ là dị đoan?!"

"Tuyệt đối không để người này phá hủy tấm chắn cướp lấy dị đoan!" Điều tra viên hai mắt đỏ hoe, thở hổn hển, nhìn chằm chằm điểm đỏ đang di chuyển vun vút, lồng ngực phập phồng, sau đó quay đầu nhìn về phía người điều khiển nói, "Tôi nhớ rồi, lúc đội trưởng Georgia xây đảo để bảo vệ dị đoan 0073, anh ấy đã lấy quy mô quân sự điều động tài chính, dựa theo tiêu chuẩn quốc gia để tăng cường lực lượng vũ trang."

"Trên đảo có trang bị tên lửa và ngư lôi theo dõi dưới nước, có thể bắn nát tên kia thành mảnh vụn!"

"Cái gì?!" Đến lượt Lục Dịch Trạm bị dọa đến tái mặt, anh thất kinh hồn vía, "Georgia trang bị những thứ đó cho hòn đảo này sao?!"

Từ bao giờ?!? Có tên lửa luôn?! Này cũng quá khoa trương rồi!

Nhưng các thành viên khác của cục 3 không ngạc nhiên: "Đội trưởng Georgia lúc nào cũng trang bị kho chứa hàng của cục 3 với quy mô như vậy mà."

"Trong văn phòng chúng tôi cũng có."

Lục Dịch Trạm choáng váng, chân tay bủn rủn —— bởi thế mới nói vì sao lúc nhận được thư thông báo Georgia lại bình tĩnh như vậy, thậm chí còn không thèm không báo cáo về trụ sở chính, hóa ra là đảo nhỏ được trang bị vũ khí hạng nặng thế này đây!

Xây dựng lại Cục 3, xây dựng đảo nổi, sau đó võ trang hạng nặng từ đầu đến chân cho nhà kho, trước đó còn giúp Tô Dạng một phần kinh phí cho năm tòa nhà. Nhưng bởi từ trước đến nay Georgia nhưng chưa bao giờ nộp đơn cho tổng cục xin kinh phí, lúc nào cũng tự mình bỏ tiền ra tiêu xài nên anh hoàn toàn không gì về những thứ này...

Rốt cuộc trong tay Georgia có bao nhiêu tiền vậy hả?

Không không không, bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó!

"Dùng cái này thì cũng hơi quá!" Lục Dịch Trạm điên cuồng lắc đầu, cố gắng giữ chặt tay điều tra viên đang muốn nhấn nút phóng tên lửa, "Đối phương không có ý định làm hại ai cả, biết đâu chúng ta vẫn còn thương lượng được!"

Điều tra viên lạnh lùng trả lời: "Không kịp rồi."

"Bắn hắn trước rồi thương lượng sau cũng được!"

Lục Dịch Trạm: "!!!"

Bắn xong thì còn thương lượng quái gì nữa?!! Bắn xong rồi bảo thần xuống thương lượng với hắn hay gì!

Sao lại thế này! Không phải cục 3 chỉ phụ trách lưu trữ thôi sao? Sao lại hung hăng thế!

Lục Dịch Trạm cố gắng hết sức để ngăn anh ta lại, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, trong lòng gào thét —— Bạch Liễu, nhanh lên, tôi sắp ngăn không được rồi!

Bắn tên lửa chưa chắc đã giết được 【Mục Tứ Thành】.

Các đội viên đoàn xiếc thú của các dòng thế giới khác đều có giao diện quái vật trong hiện thực. Trong tình huống mở Sách quái vật, tốc độ di chuyển của 【Mục Tứ Thành】 cực kỳ nhanh, chắc chắn sẽ né được tên lửa bắn về mình. Tuy nhiên, nếu hắn biết được trên biển có người đang ngắm bắn mình, nhất định sẽ rất tức giận, và dựa theo tính tình bốc đồng của người này, rất có thể thật sự sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn!

Thông thường, 【Mục Tứ Thành】 trộm đồ sẽ không phá hủy đồ ăn trộm, nhưng nếu bị khiêu khích, tên này có thể sẽ trực tiếp chọc thủng lớp bảo vệ dưới mặt biển, lúc đó coi như xong!

"Còn cách 500 mét nữa là chạm vào mép ngoài lá chắn bảo vệ!" Các đội viên lo lắng hét lên, "Đội trưởng điều tra, chúng ta nên làm gì bây giờ?!"

"Xin đừng ngăn tôi, thưa ngài." Điều tra viên vô cùng tức giận, anh ta đẩy Lục Dịch Trạm ra, đi đến bảng điều khiển rồi giơ tay nhấn nút màu đỏ tượng trưng cho trường hợp khẩn cấp.

Cùng lúc đó, dưới biển.

【Mục Tứ Thành】 trôi bềnh bồng dưới đáy biển, hắn nhìn Vương quốc vàng nguy nga trước mặt, nhíu nhíu mày —— khó trách lão Bạch Lục đó nhất định đòi trộm thứ này, hóa ra lại là một thứ quý giá như vậy.

...Nhưng lấy đi kiểu gì bây giờ?

【Mục Tứ Thành】 suy nghĩ một hồi lâu, hắn nhìn tấm chắn bảo vệ óng ánh sáng vàng bên ngoài vương quốc vàng —— tóm lại là cho dù cắt nhỏ mang đi hay dùng đạo cụ đóng gói mang đi thì phải đập vỡ tấm chắn này trước đã.

Nhưng mà... lão Bạch Lục kia rất phiền phức, ông ta không thích đồ vật trộm được bị lộn xộn hư hỏng, nếu như vỏ bảo vệ bị hỏng, đồ vật bên trong bị đổ loạn lung tung thì chắc chắn sẽ lại phàn nàn rằng hắn trộm đồ lỗ mãng. Lần trước lúc hắn lỡ tay làm xước một góc bức tranh nổi tiếng, lão ta cứ nhìn hắn cười tủm ta tủm tỉm đến hai ngày, nhìn mà ớn lạnh hết cả sống lưng.

Chẹp.

Phiền quá đi mất.

Suy nghĩ một hồi, 【Mục Tứ Thành】quyết định không chọc thủng lớp vỏ bảo vệ, mà dùng đạo cụ không gian lớn nhất của mình bọc lại —— nhưng tiếc là độ dẻo và độ dài của đạo cụ không gian lại không đủ, nếu có thêm lớp vỏ bên ngoài thì kéo giãn kiểu gì cũng không bọc hết được.

Hết cách rồi.

——đành phải miễn cưỡng để lão Bạch Lục nhiều chuyện kia nhận lấy chiến lợi phẩm ướt dầm ướt dề này vậy.

Dưới mặt biển, Mục Tứ Thành xoa xoa nắm tay, ném móng khỉ ra, tiến lên phía trên lớp bảo vệ. Trên đảo, thế giằng co giữa Lục Dịch Trạm và các điều tra viên cũng trở nên gay gắt, nhưng sau khi nhìn thấy chấm đỏ nhỏ, Lục Dịch Trạm hơi sững người lại, sắc mặt tối sầm, nghĩ bụng không ổn rồi.

Có lẽ vì không vừa nên 【Mục Tứ Thành】 quyết định chọc thủng lớp vỏ bảo vệ!

Lục Dịch Trạm hít một hơi thật sâu chuẩn bị rút trọng kiếm ra, định nói với điều tra viên rằng anh sẽ xuống nước để ngăn cản 【Mục Tứ Thành】, đội viên thao tác bên cạnh đột nhiên cất giọng bối rối sợ hãi: " Đội trưởng..."

"Độ sâu mặt biển của dị đoan 0073 đang giảm dần..."

"Hình như là..." Đội viên thao thác mờ mịt nhìn đội trưởng điều tra, "đang nổi lên."

【Mục Tứ Thành】 đang chuẩn bị ra tay trợn mắt nhìn vương quốc mà mình sắp đánh cắp từ từ trồi lên khỏi mặt biển, khung cảnh vốn dĩ chết chóc và im lặng bên trong bắt đầu thay đổi nhanh chóng như thể thời gian bị đảo ngược, những mảnh vàng rơi lả tả từ trên những pho tượng vàng hình người, bầu trời đầy bột vàng bay ngược lại từ mặt đất lên bầu trời cứ như cơn mưa được thần thu hồi.

Thời gian đảo ngược, vàng đang tan chảy, đảo nhỏ sôi sục và vương quốc ngủ quên dưới đáy biển trong mười năm thức dậy vào thời điểm giao dịch với Thần kết thúc.

Hai hàng lông mày của【Mục Tứ Thành】 xoắn tít vào nhau, hắn lùi lại không buồn di chuyển, để hòn đảo nổi lên trước mặt mình, bất mãn nhìn người dân Cổ La Luân đang ôm nhau tung tăng nhảy nhót, la hét ầm ĩ dưới lớp vỏ bảo vệ.

Còn sống à?

Cái gì vậy trời! Bạch Lục! Đã bảo hắn không trộm người sống kia mà, nghe không hiểu à?!

Trên đảo, Lục Dịch Trạm ngồi trên ghế thở phào nhẹ nhõm, tay run rẩy cầm cốc rót nước nóng nghỉ ngơi. Một đám đội viên bên cạnh nhìn dị đoan 0073 đang từ từ bay lên, vẻ mặt hoàn toàn ngây dại.

"Đội, đội trưởng." Đội viên điều khiển ngơ ngác hỏi, "Dị đoan 0073 sắp trồi lên mặt biển rồi, chúng ta phóng tên lửa bắn hạ nó nhé?"

Lục Dịch Trạm đang uống nước bị sặc một cái, nước trào vào phổi và khí quản: "Khụ khụ!!"

Các thành viên tổ điều tra bàng hoàng lắc đầu: "...Thôi khỏi đi."

"Tôi nghĩ... nếu chúng ta mà làm vậy, ngày mai đội trưởng Georgia sẽ ném chúng ta xuống biển luôn mất."

"Đội trưởng..." Người điều khiển nhìn chằm chằm màn hình hiển thị, kỳ quái a một tiếng, "Dấu chấm đỏ gần lá chắn dị đoan 0073 dưới biển đã biến mất."

Lục Dịch Trạm ho khan nhìn qua, sau đó quay đầu nhìn Liêu Khoa, hai người cuối cùng cũng có vẻ thả lỏng.

【Mục Tứ Thành】 không ăn trộm người sống, cũng không thích ăn cắp 【vật sống】. Nhìn cảnh Cổ La Luân sống lại, tên trộm phản nghịch trời sinh này chắc chắn không bao giờ ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh của Bạch Lục nữa, hiện giờ chắc đã quay trở lại dòng thế giới của mình, tìm Bạch Lục cãi vã một trận rồi sau đó chịu phạt rồi.

Mặc dù 【Mục Tứ Thành】 làm chuyện sai lầm nhưng đối với Lục Dịch Trạm, sai lầm này không đáng chết.

Liêu Khoa phức tạp nhìn Lục Dịch Trạm đang xụi lơ ngồi trên ghế, tay ôm cốc uống nước, mắt nhìn trống rỗng —— cho nên ngay cả trong tình huống khẩn cấp như vậy, lão Lục vẫn cố hết sức để giữ cho 【Mục Tứ Thành】 sống sót.

Cho dù họ là kẻ thù với nhau, Lục Dịch Trạm cũng sẽ không kết án tử hình trước khi họ mắc sai lầm chết người.

——Bởi vì 【Thẩm phán】 cần phải tỉnh táo và lý trí.

Vị thẩm phán Lục Dịch Trạm hoàn toàn tỉnh táo và lý trí nhưng tay chân thì mềm nhũn hết cả rồi được Liêu Khoa đỡ ra khỏi cục 3. Chuyện là sau khi đội viên cục 3 tiến hành nhắc nhở, cảm ơn hai người thì bắt đầu khua chiêng gõ mõ điều tra Liêu Khoa và Lục Dịch Trạm —— Cuộc thẩm vấn kéo dài suốt đêm, và hơn 3.000 câu hỏi đã được đặt ra.

Hỏi đến câu cuối cùng, Lục Dịch Trạm cảm thấy sự riêng tư và phẩm giá con người của mình đã hoàn toàn biến mất.

Lục Dịch Trạm trắng đêm chưa ngủ, hôm sau nhìn thấy mặt trời thì chóng hết cả mặt, lúc đi đường chân trái đá chân phải, loạng chà loạng choạng.

Liêu Khoa bất đắc dĩ buồn cười, thở dài nói: "... Trận trước cậu bị thương nặng, linh hồn chỉ còn một nửa, đáng lẽ phải nên nghỉ ngơi thật tốt, nhưng ban ngày thì đi làm, buổi tối thì lại mang bọn Hắc Đào luyện tập để chuẩn bị cho vòng loại trực tiếp, đồng thời còn phải đối phó với Bạch Lục, bây giờ còn đi giải quyết chuyện của cục dị đoan, sắp tới là chuẩn bị kết hôn nữa, cậu có là sắt thép thì riết cũng hao mòn thôi."

"Nhưng cũng may là mọi chuyện đều kết thúc bình yên." Lục Dịch Trạm thở ra một hơi dài, lắc đầu cười nói: "...gần đây đã giải quyết ổn thỏa rồi."

"Hắc Đào đã có thể đảm đương một mình trong giải đấu, phối hợp với đồng đội cũng tốt hơn nhiều rồi."

"Ừ." Liêu Khoa nói xong cũng buồn cười, "Cuối cùng cũng biết dừng lại chờ đồng đội."

Vừa xuống tàu, Lục Dịch Trạm và Liêu Khoa nhanh chóng đăng nhập vào trò chơi, sau khi xác nhận Danh Sách Sát Thủ đã thi đấu xong thì hai người mới tiến vào cục 3 tham gia quá trình điều tra.

"Kết quả của trận đấu đúng như cậu dự đoán." Liêu Khoa nói, "Áo Choàng Tàng Hình đã bỏ quyền giữa trận thi đấu đôi, chúng ta kết thúc thi đấu sớm được gấp đôi số điểm. Hiện giờ mọi người đều đang thảo luận về Danh Sách Sát Thủ, nói chúng ta là người khơi mào xu thế kết thúc thi đấu sớm, bởi thế nên tỷ lệ cá cược bây giờ của chúng ta là thấp nhất."

Tỷ lệ đặt cược thấp nhất có nghĩa là hiệp hội có cơ hội chiến thắng cao nhất, vì vậy đặt cược vào hiệp hội này sẽ không nhận được nhiều tiền —— tức là, trong mắt nhiều người xem, đội có khả năng giành chiến thắng nhất năm nay là Danh Sách Sát Thủ.

"Cũng quá phô trương thanh thế rồi..." Lục Dịch Trạm đau đầu, "Em còn muốn luyện đấu đội thêm nữa đây."

"Đành phải chịu thôi." Liêu Khoa an ủi anh, "Chuyện đột ngột xảy ra thì cậu trở tay sao kịp, nhưng mà cậu cũng đừng lo, mặc dù chúng ta gây chú ý thật đấy nhưng cũng không phải là nhiều nhất."

Lục Dịch Trạm sực nhớ ra hỏi, "Chiến đội của bọn Bạch Liễu à?"

"Ừm." Liêu Khoa cười phá lên: "Nghe nói Georgia sau khi đi ra ngoài thì đến tìm Bạch Liễu, hỏi Bạch Liễu đã làm gì mình. Mọi người xung quanh kể lại là tuy nhìn Georgia rất bình tĩnh nhưng giọng điệu lại giống như thẹn quá thành giận thì phải, cậu ta nói là Bạch Liễu lừa mình, tự xưng là bạn tri kỷ gì đó."

"Rồi sau đó nói Bạch Liễu cướp đi linh hồn của mình, toàn bộ hội trường náo loạn, hai bên thiếu chút nữa là đánh nhau luôn."

"Rồi sau đó?" Lục Dịch Trạm nghe xong hứng thú bừng bừng, "Xảy ra chuyện gì?"

Liêu Khoa gật đầu: "Sau đó Bạch Liễu dẫn cả đội đăng xuất khỏi trò chơi, bỏ lại một mình Georgia lạnh lùng đứng đó, nói nhất định phải đòi Bạch Liễu trả lại cho mình, sau đó cũng đăng xuất khỏi trò chơi, chắc là muốn đi tìm Bạch Liễu trong hiện thực."

"Hiện giờ có lời đồn là trong lúc DLC game, Bạch Liễu đã đùa giỡn với tình cảm của Georgia nên Georgia mới tìm Bạch Liễu, bắt hắn chịu trách nhiệm."

Lục Dịch Trạm: "... =.= Tin đồn quỷ gì vậy?"

"Nhưng rất nhiều người tin." Liêu Khoa khoát khoát tay, "Ngay trong hiệp hội chúng ta cũng có kha khá đội viên tin vào lời đồn đấy."

"Lúc chúng ta đăng nhập trò chơi thì Hắc Đào cũng rời đi luôn, Bách Dật bảo là cậu ấy đăng xuất trò chơi để tìm Bạch Liễu, nếu nhanh chân thì biết đâu lại đụng phải Georgia đang lùng sục Bạch Liễu."

Lục Dịch Trạm: "..."

Rồi xong!!!

Phòng thuê của Bạch Liễu.

"Em và anh ta thật sự không có gì mà." Bạch Liễu bình tĩnh giơ tay, "Em chỉ chơi một trận bình thường, sau đó đánh bại anh ta thôi."

"Nhưng ánh mắt em nhìn anh ta tràn đầy dục vọng." Hắc Đào sắc mặt trắng bệch khiển trách, "Em thèm muốn anh ta."

Bạch Liễu nhìn đi chỗ khác, vi diệu nói: "... Đừng nói kỳ quái vậy chứ, em chỉ thèm muốn vàng của anh ta thôi."

Ngày thường lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ, sao lúc này lại nhạy bén như vậy nhở?