"Anh bảo anh bị một con tiên cá có đuôi màu lam trong chiếc bình bạc hôn, rồi lại bị một con quỷ hồn trong gương từng phóng hỏa nguyên đoàn tàu hôn???" Nhóc Bạch Lục chậc lưỡi rồi nói: "Tình trường của anh không giống với người bình thường lắm ha?"
Bạch Liễu không hề để bụng: "Đều là NPC thôi mà, có gì đâu chứ. Tuy nhiên, hôm nay nhóc nghe tôi kể chuyện lâu như vậy mà không ngắt máy. Ý gì đây, tính nghe tôi nói tròn ba tiếng đồng hồ hử?"
"Nói sao nhỉ, đúng là tôi muốn thế đấy." Nhóc Bạch Lục nhàn nhạt đáp: "Dù sao tôi cũng được anh trả phí gọi điện thoại theo phút mà. Hôm nay hiếm khi mọi người chạy quanh để hấp dẫn sự chú ý của đám trẻ dị dạng kia. Trước mắt thì chỉ có tôi và Mộc Kha gọi điện thoại thành công để thông báo cho nhà đầu tư chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai."
"À mà cái con bé mù Lưu Giai Nghi kia hành động nhanh nhẹn thật, tuy không nhìn thấy nhưng cứ men theo bức tường mà đi. Tôi vừa giúp đỡ nó một tí, dẫn con bé đi qua đám trẻ dị dạng. Sau khi gọi điện xong thì có thể trở về."
"Còn có hai thằng nhóc chạy siêu nhanh, hình như tên là Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương. Mặc dù bảo là gọi điện thoại cho nhà đầu tư để thông báo về buổi lễ ngày mai, thế nhưng bọn nó cứ khóc hoài, chẳng nói được lời nào tử tế."
Nhóc Bạch Lục một bên chạy như bay, một bên báo lại tình huống cho Bạch Liễu, tuy thở gấp nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng: "Anh có thể yên tâm, tôi rất cảnh giác. Trước khi biết anh và nhà đầu tư của hai đứa trẻ kia kết thù oán, tôi và Mộc Kha đều cố tránh xa bọn họ, không bị phát hiện đâu. Ngoài ra, có lẽ là tại bọn nó chạy loạn cả lên nên thu hút sự chú ý của đám trẻ dị dạng, tối nay ba người bọn tôi mới gọi điện suôn sẻ như vậy."
"À đúng rồi, quên nói cái này với anh. Đêm nay không chỉ có một đứa trẻ dị tật." Nhóc Bạch Lục bình tĩnh bổ sung: "Có tổng cộng ba con. Mức độ dị dạng của bọn chúng không giống nhau, cũng chẳng giống con tối hôm qua. Một con ngồi xổm trên nền đất, bò bằng bốn chân, môi tím tái. Một con tứ chi dị dạng, tay chân bị bẻ quặp vào trong, tỷ lệ chi, thân và đầu vô cùng kỳ lạ, lúc chạy thì như bị thọt. Con còn lại da và tóc đều có màu trắng, lúc nãy tôi trốn ở chỗ cầu trượt lén nhìn nó, nếu không lầm thì mắt của nó màu tím."
Từ nhỏ Bạch Liễu đã ở trong trại mồ côi, biết được kha khá các loại dị tật bẩm sinh. Cậu trầm ngâm rồi nói: "Nghe giống như bệnh tim bẩm sinh, dị tật xương và bạch tạng."
Đây đều là các loại bệnh bẩm sinh mang tính di truyền. Hơn nữa trại mồ côi ngoài thế giới hiện thực năm đứa nhóc còn sống kia cũng có loại dị tật tương tự.
Bạch Liễu nhanh chóng phát hiện ra hai điểm kỳ lạ.
Thứ nhất: Tuy rằng bình thường có rất nhiều đứa trẻ sinh ra mang dị tật sống trong các trại mồ côi. Nhưng những đứa trẻ này dù chết hay sống vẫn là một đám trẻ mang di truyền bẩm sinh nào đó. Đây là một đặc điểm vô cùng đặc thù, nhưng đặc điểm này có ý nghĩa gì?
Thứ hai: Tại sao ngoài thế giới thật mấy đứa trẻ kia vẫn còn sống, mà ở nơi này lại biến thành quỷ?
Điều đầu tiên Bạch Liễu còn cần thêm nhiều tin tức khác để giải thích. Nhưng điều thứ hai thì cậu cảm thấy bản thân mình đã nghĩ ra đáp án.
Bạch Liễu dùng ngón tay nghịch đồng xu đeo trước ngực, rơi vào trầm tư.
Dựa vào lượng thông tin đã thu thập được trước mắt, những đứa trẻ bình thường không dị tật đều bị tiếng sáo thu hút dẫn đến mất tích. Sau khi mất tích cũng không xuất hiện lại bao giờ. Còn đứa trẻ dị dạng vẫn chưa rõ phương thức tử vong, sau khi chết vậy mà có thể hóa thành quỷ dạo chơi khắp nơi. Nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không chết.
Từ những quy tắc của phó bản 《Trại mồ côi Tình Thương》 mà Bạch Liễu biết hiện tại, sáu đứa trẻ còn sống trong hiện thực, bao gồm Lưu Giai Nghi, hẳn là kiểu NPC [Đứa trẻ dị dạng] mà 《Trại mồ côi Tình Thương》phỏng chiếu ra ngoài hiện thực. Mà trong 《Trại mồ côi Tình Thương》, toàn bộ NPC đứa trẻ dị dạng đều tử vong. Theo lẽ đó, sáu đứa nhóc chưa xảy ra chuyện gì trong thực tế phải chết thì mới phù hợp với quy luật của phó bản.
Tuy nhiên, cả sáu đứa trẻ đều đang được Lục Dịch Trạm trông chừng gắt gao, khả năng tử vong vô cùng thấp. Ngược lại, đứa sau khi chết dễ bị dị hóa thành quái vật nhất là Lưu Giai Nghi đang ở trong trò chơi.
Chẳng qua vì tính nhất quán của hệ thống, để phù hợp với logic của phó bản, quá nửa là đám trẻ kia vẫn phải chết. Vậy vấn đề nằm ở chỗ, nếu chúng chết thì sẽ chết như thế nào?
"Có khả năng cao là ở hiện thực những đứa trẻ đó cuối cùng cũng đi đến kết cục tử vong, nhưng lúc tôi bước vào trò chơi này chúng vẫn còn sống. Nếu chúng chết, thì sẽ chết như thế nào đây..."
Bạch Liễu dựa vào tường lẩm bẩm.
Trò chơi tải vào hiện thực không thể thoát khỏi lẽ thường. Nếu buộc tải số liệu của【NPC tử vong】vào, hơn phân nửa【Thế giới hiện thực】sẽ xảy ra bug. Mà 【Lục Dịch Trạm】đang trông chừng đám NPC kia sẽ nhận ra điều không đúng. Đương nhiên, hệ thống có thể sử dụng một số thủ đoạn bỉ ổi để xóa bỏ toàn bộ kí ức liên quan đến NPC này. Tuy nhiên, trí nhớ của【Người chơi】không thể bị xóa. Bạch Liễu đã biết ở đây có bug, nếu vậy thì phiên bản chính thức【Hiện thực】sẽ mất đi ý nghĩa đối với rất nhiều【Người chơi】. Cho nên, vấn đề là sáu đứa trẻ đã định phải chết kia rốt cuộc phải chết như thế nào mới phù hợp với logic phó bản và logic thế giới thật, mới không bị coi là bug ép buộc chết?
Bạch Liễu đột nhiên nhớ đến đống thi thể trong bệnh viện khi ấy. Sắc mặt của Lục Dịch Trạm rất nghiêm túc, anh đã nói với cậu:
【Lũ trẻ khi nhập viện đều được bệnh viện kết luận là trúng độc bình thường, nhưng sang ngày hôm sau đột nhiên xuất hiện vết hoen tử thi, cơ thể đông cứng, như đã chết từ lâu...】
Đúng vậy, chính là cái này, lùi thời điểm tử vong.
Bạch Liễu bỗng nhiên nghĩ tới... đây là cách thức hợp lý nhất, phù hợp logic thông thường, đồng thời không khiến cái chết của NPC bị hoài nghi.
Sáu đứa trẻ không phải không trúng độc nấm, mà là sức đề kháng của chúng tốt hơn, có thể chống chọi với độc lâu hơn. Vì thế, triệu chứng trúng độc kéo dài đến mãi sau này mới xuất hiện. Bởi vậy, trước khi Bạch Liễu vào trò chơi, chúng chưa xuất hiện triệu chứng nào. Song điều đó không có nghĩa là chúng sẽ vĩnh viễn không có triệu chứng. Hoặc cũng có thể nói, chúng đang trong quá trình tử vong, nhưng khi kiểm tra cơ thể lại không phát hiện điều gì bất thường. Cho nên, ngoại trừ Bạch Liễu trong trò chơi, không có bất cứ ai khác phát hiện ra chuyện này.
Sáu đứa trẻ may mắn còn sống kia thực chất vẫn luôn bị cái chết bao trùm.
Bạch Liễu híp mắt, nếu phó bản thế giới hiện thực là do phó bản trò chơi tải vào, vậy cách chết của lũ trẻ bên trong và bên ngoài trò chơi có giống nhau không?
Nhóc Bạch Lục cũng không quấy rầy khoảng thời gian im lặng của Bạch Liễu, nhóc không nói gì chờ đợi câu hỏi tiếp theo của Bạch Liễu, cũng chẳng cúp máy. Dù sao tính tiền theo phút mà.
Bạch Liễu trầm mặc một hồi rồi đột nhiên hỏi: "Hai hôm nay trại mồ côi có cho ăn nấm không?"
"Không." Nhóc Bạch Lục lời ít ý nhiều. "Tôi khá nhạy cảm với mùi nấm, đồ ăn tôi ăn hẳn không có bỏ nấm." "Trên người những đứa trẻ dị dạng kia có nấm không?" Bạch Liễu thay đổi suy nghĩ rồi lại hỏi.
Nhóc Bạch Lục trả lời cực kỳ nhanh: "Không biết, chúng tôi luôn né xa bọn chúng. Không đến gần sao có thể ngửi được, anh muốn tôi xác nhận điều đó sao? Tất nhiên không miễn phí đâu."
"Không, tạm thời là không." Bạch Liễu nhanh chóng phản bác đề nghị lớn mật của nhóc Bạch Lục: "Tốc độ của đám nhóc ấy không chậm. Nếu không có người phân tán sự chú ý của chúng, mà nhóc lại đến quá gần bọn chúng thì rất dễ bị bắt."
Hơn nữa, căn cứ theo miêu tả trong Sách quái vật, trẻ em một khi bị bắt sẽ hoàn toàn mất tích. Bên này, Bạch Liễu chỉ còn 6 điểm HP, những lời cậu nói trước đó với nhóc Bạch Lục không hoàn toàn là nói dối. So với bản thân cậu cậu, nhóc Bạch Lục với HP còn đầy đúng là quan trọng hơn nhiều lắm, Bạch Liễu sẽ dùng hết thảy khả năng để bảo đảm người bạn nhỏ tham tiền này được an toàn. "Nhưng anh cần tôi đến gần chúng đúng không?" Giọng nói của nhóc Bạch Lục rất bình tĩnh.
"Đúng." Bạch Liễu cực kỳ thành thật, "Tôi không chỉ cần nhóc đến gần, tôi còn muốn nhóc tìm ra nhược điểm của chúng."
Cậu cần mở khóa nhược điểm của quái vật, dựa vào nhược điểm khống chế đám trẻ dị dạng lang thang vào ban đêm này. So với việc để mặc chúng đuổi theo đứa trẻ của mình mỗi đêm thì làm được như vậy an toàn hơn nhiều. Theo như Bạch Liễu thấy, đám trẻ dị dạng công kích theo dạng mất tích này còn kinh khủng hơn bọn người thực vật hút máu kia, có thể nói là một kích tất gϊếŧ.
Hiện tại chưa có đứa trẻ nào mất tích, rất có khả năng chỉ là do mục tiêu quá nhiều khiến chúng phân tâm. Thế nhưng một khi chúng ghim thì rất dễ bị bắt đi.
Hơn nữa, điều khiến Bạch Liễu thấy nguy hiểm hơn chính là tối hôm qua chỉ có 1 con, tối nay lại tận ba con. Số lượng đứa trẻ dị dạng ngày càng tăng cao. "Đúng là tôi cần nhóc đến gần chúng để tìm nhược điểm, chuyện này rất quan trọng với tôi, dĩ nhiên là tôi sẽ trả tiền cho nhóc." Bạch Liễu nhẹ giọng nói: "Nhưng không phải tối nay. Cậu bạn nhỏ à, tối nay quá nguy hiểm, tôi sẽ không hy sinh nhóc chỉ để làm chuyện này đâu. Chờ đêm mai tôi tìm được cách bảo vệ nhóc, chúng ta làm sau cũng chẳng muộn."
Phía đầu dây bên kia trầm mặc đến lạ. Khoảng một phút sau, nhóc Bạch Lục vờ như không nghe thấy gì, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Miêu Phi Xỉ với Miêu Cao Cương vào nhà rồi, ba đứa kia đuổi theo tôi. Quý ngài nhà đầu tư, đêm nay trò chuyện tổng cộng 31 phút, bớt cho anh số lẻ, lấy 30 phút thôi, tổng cộng 3000 tệ. Anh đã thiếu tôi 6000 tệ."
Nhóc Bạch Lục nói năng lễ phép song không mất đi vẻ hùng hổ dọa người: "Thiếu tiền lương bồi nói chuyện của trẻ vị thành niên là thói quen xấu, hy vọng ngày mai khi gặp mặt anh có thể nhanh chóng thanh toán 6000 tệ cho tôi. Cảm ơn đã giúp đỡ. Chúc anh buổi tối tốt lành, quý ngài nhà đầu tư." Dựa theo tình hình tối qua, lúc này nhóc Bạch Lục hẳn nên dứt khoát cúp máy, nhưng hôm nay nhóc nói xong vẫn không cúp.
Bạch Liễu có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng bước chân chạy nhanh trong không gian trống trải. Sau lưng nhóc ấy còn truyền đến tiếng cười hì hì của trẻ em, tiếng thở dốc và tiếng khóc nức nở rất cố gắng kìm nén của nhóc Mộc Kha. Tiếng bước chân dần dần từ nhanh thành chậm, cảm giác xào xạc như đang giẫm trên cát biến thành tiếng đạp chân trên nền bê tông, tiếng cười kì quái của lũ trẻ sau lưng nhỏ lại. Hẳn là sắp về đến phòng.
Nhóc Mộc Kha vô cùng cố gắng chạy theo sau nhóc Bạch Lục. Cậu nhóc bị nhóc Bạch Lục kéo chạy nguyên đêm, vì tim không tốt nên bờ môi tím tái. Vậy mà vẫn cắn răng bám theo, không hề gây náo loạn. Hình như nhóc ta cũng biết nhóc Bạch Lục kéo mình chạy là muốn tốt cho mình. Mộc Kha biết, nếu không có nhóc Bạch Lục kéo mình chạy ngày hôm nay, chắc chắn cậu bé sẽ không chống đỡ được cho đến khi gọi điện với nhà đầu tư xong.
Nếu không có cách nào báo với nhà đầu tư, ngày mai nhóc sẽ không thể tham gia lễ rửa tội. Với trại mồ côi mà nói, việc này vô cùng nghiêm trọng, không chừng bọn họ còn sẽ bị phạt.
Mà tối nay nếu nhà đầu tư của nhóc Bạch Lục không nói muốn nhóc Bạch Lục chăm sóc cậu thì đứa trẻ lạnh lùng như nhóc Bạch Lục nhất định sẽ không quan tâm sống chết của Mộc Kha.
Nhóc Mộc Kha lén nhìn điện thoại trên tay nhóc Bạch Lục. Nhà đầu tư tốt bụng này tại sao lại muốn nhóc Bạch Lục giúp cậu?
Hơn nữa, tại sao nhóc Bạch Lục lại không cúp điện thoại? Chạy vào phòng ngủ rồi mà để giáo viên thấy là sẽ ăn mắng đấy. "Nhóc còn muốn nói gì sao?" Bạch Liễu rất thức thời hỏi một câu: "Nhóc hình như đang về phòng nhỉ? Sao không cúp điện thoại? Tính kiếm thêm ít tiền của tôi à?"
"... Không tính tiền mấy phút này của anh." Nhóc Bạch Lục hít thở không thông, như sắp chẳng nói nên lời, nhóc nói nhanh như thể muốn che giấu gì đó, "Hai cái game kinh dị anh kể đêm nay không tệ, có thể bù vào."
Bạch Liễu kinh ngạc nhướng mày: "Tối nay tốt với tôi vậy à? Không tính số lẻ còn..."
"Tút tút tút..."
Phía bên kia đầu dây chẳng hề do dự mà cúp máy.
Bạch Liễu: "..."
Rõ ràng là muốn khen cậu chơi hay mà nhỉ? Năm cậu mười bốn tuổi cũng có cái kiểu ưỡn ẹo vậy sao??
Wao, thật kinh khủng.
Bạch Liễu cất điện thoại, ánh mắt dừng nơi chiếc giường làm từ rơm rạ ẩm ướt quá độ kia, đôi mắt đột nhiên nheo lại. Đêm nay, cậu đã ngửi được mùi thực vật phân hủy như có như không trên người bệnh nhân kia. Trước đấy cậu luôn đặt sự chú ý lên trận đánh với bọn Miêu Phi Xỉ, không ngửi ra được đó rốt cuộc là mùi gì, chỉ cảm thấy là loại mùi mùn thực vật nào đấy. Giống như rơm rạ bị hư nát, nhưng còn thứ mùi khác ẩn dưới mùi của đống rơm kia.
Bạch Liễu đưa tay sờ chỗ mình bị cắn ở cổ, nơi ấy vẫn còn dính chất nhầy thuộc về cơ thể của đám người bệnh thực vật. Cậu quẹt một ít rồi đưa lên mũi ngửi. Có mùi máu của cậu, mùi rơm rạ ẩm ướt hư thối, ngoài ra còn có một mùi vô cùng nhạt...
Bạch Liễu bình tĩnh cho ngón tay vào miệng.
—— chất nhầy có mùi nấm cực kỳ nhạt.
Ngửi không rõ, nhưng nếm thì có thể nếm ra.
Trẻ con ở đây không ăn nấm, ngược lại là người bệnh ăn nấm sao? Thức ăn duy nhất của bệnh nhân trong phòng ICU chính là [thuốc] mà y tá mang vào phòng mỗi ngày.
Mà [thuốc] rõ ràng không phải nấm, bởi nó là chất lỏng, mặc dù không loại trừ trong chất lỏng chứa các thành phần của nấm, nhưng so với khả năng này, Bạch Liễu cảm thấy có khả năng khác cao hơn.
Ánh mắt Bạch Liễu dừng trên chiếc giường rơm trước mặt.
Cậu bước tới, đi vòng quanh chiếc giường rơm này, càng nhìn càng có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ. Quả nhiên thứ này giống như một cái giường, nhưng với ánh đèn mờ ảo cộng thêm hơi nước bốc lên 24 giờ không ngớt, rơm bắt đầu bị mốc - tất cả những điều kiện này hợp lại khiến Bạch Liễu cảm thấy nơi này giống một phòng trồng nấm tiêu chuẩn hơn là cái giường, và chiếc giường rơm này chính là môi trường nuôi cấy nấm. Bạch Liễu vén ga trải giường màu trắng lên, lộ ra một mảng rơm rạ lớn khô héo. Cậu khảy đại hai cái là thấy được nấm nhỏ với bộ rễ bám chặt vào đám rơm hư thối, có vài loại nấm Bạch Liễu biết, một vài loại ăn được, một vài loại không ăn được. Tổng thể mà nói thì đều là chủng loại thường gặp, ăn cũng chẳng thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí có vài loại còn có độc, ăn vào thăng ngay. Năm đó, trại mồ côi Bạch Liễu ở cũng có đứa trẻ ăn nhầm nấm độc, suýt chút nữa không cứu lại được.
Bạch Liễu tìm kiếm nấm đang mọc trong đống rơm này bằng tay không, xác nhận số nấm đang mọc đều là những loại nấm thông thường, cậu dường như có điều suy tư.
Thứ những người bệnh kia ăn hẳn không phải đống nấm mà Bạch Liễu nhìn thấy này. Vậy rốt cuộc họ ăn nấm gì? Tầm mắt Bạch Liễu đặt trên giường rơm. Trước đó khi cậu ở phòng ICU, bởi người bệnh thực vật luôn nằm trên giường bệnh, không nhúc nhích hệt như người thực vật bình thường. Mà HP của Bạch Liễu không cao, cho nên Bạch Liễu cũng chẳng đơn thân độc mã đi quấy rầy đám người bệnh này để tìm kiếm dưới giường họ xem có phải đều mọc ra các loại nấm thông thường như ở đây hay không.
Hiện tại, xem ra rất có thể [môi trường nuôi cấy], cũng chính là giường rơm, mọc những loại nấm khác nhau.
Nhưng vấn đề mấu chốt là tại sao lại không giống nhau? Nấm mọc trong ICU thuộc chủng loại gì?
Bạch Liễu cảm thấy hết thảy đáp án đều được giấu trong thứ mà hệ thống gọi là【Phương thuốc kéo dài tính mạng】.
"Mộc Kha." Bạch Liễu lẩm bẩm, tựa như đang thở dài, "Bây giờ thì phải coi cậu có thể tìm ra【Phương thuốc kéo dài tính mạng】là gì trong một đêm hay không." --------------------
Phòng bệnh ICU.
Hơi thở Mộc Kha thoi thóp, cậu bò ra từ dưới gầm giường hỗn loạn, vừa đỡ thành giường đứng lên vừa thở hổn hển khó nhọc.
Cậu đứng dậy nhưng đầu hãy còn váng, đi chưa được mấy bước lại thở phì phò ngồi xuống giường.
Mộc Kha ngồi trên chiếc giường Bạch Liễu đã nằm trước đó, cả người mệt lử ngã xuống, vùi đầu vào chăn bông còn vương mùi của Bạch Liễu, như con chim non chưa trưởng thành vùi đầu vào cánh chim mẹ. đây là hành động mang ý nghĩa tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tìm được đường sống trong chỗ chết khiến tay chân Mộc Kha run rẩy. Mặc dù vừa rồi Mộc Kha núp dưới gầm giường đã uống mấy chai thuốc tẩy trắng tinh thần để hồi phục giá trị tinh thần, về cơ bản thì lý trí đã trở về như ban đầu. Song HP của Mộc Kha tiêu hao quá mức, dẫn tới trạng thái cơ thể bây giờ vô cùng kém. Cậu bị hút quá nhiều máu nên rơi vào trạng thái rét lạnh và sốc do mất máu, tay chân co quắp không ngừng run rẩy.
Mộc Kha cắn răng cuộn tròn trong cái chăn vương mùi Bạch Liễu mà run lẩy bẩy, tay trái nắm chặt tay phải, muốn nhanh chóng khôi phục bình thường, hốc mắt đỏ bừng. Khi bị quái vật hút máu, cậu thật sự cho rằng mình sẽ chết, đến phút cuối cùng mắt Mộc Kha nổ đầy đom đóm, mạch máu trên mu bàn tay đã xẹp xuống hết.
Song để hình dạng bên ngoài của cậu và Bạch Liễu giống nhau thì cậu buộc phải bị hút máu đến mức như thế. Có vậy Bạch Liễu mới giả trang thành cậu và lẻn vào đội của Miêu Phi Xỉ một cách thuận lợi được.
Mộc Kha nhắm mắt, cậu nhớ lại kế hoạch Bạch Liễu nói với cậu trước đó để phân tán sự chú ý, tự giúp bản thân cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Kế hoạch của Bạch Liễu vô cùng đơn giản nhưng lại rất liều lĩnh, chính là trò ly giấy và quả quýt.
Giấu một quả quýt trong ba cái ly giấy, sau đó xáo trộn vị trí của ba ly giấy rồi cho đối phương đoán đâu là ly chứa quả quýt. Nhà đầu tư chính là ly giấy, giấu dưới ly giấy chính là Bạch Liễu - quả quýt mà bọn họ muốn tìm.
Nhưng kế hoạch đơn giản này có rất nhiều vấn đề phức tạp cần giải quyết.
Đầu tiên, Mộc Kha nhìn ba chiếc ly giấy có kích thước khác nhau mà Bạch Liễu đặt trên bàn, cậu cau mày: "Anh và bệnh nhân trong khu có hình dáng hoàn toàn khác nhau, họ còn mảnh mai hơn cả anh. "
"Đúng vậy, không sai. Hơn nữa không phải chỉ có chuyện này, bọn Miêu Phi Xỉ là người chơi cấp S-, hoàn toàn có thể không tuân theo quy tắc trò chơi của chúng ta." Bạch Liễu nhanh chóng thay đổi vị trí ba chiếc ly giấy, giọng điệu từ tốn chậm rãi, "Họ có khả năng bóp nát cả ba chiếc ly giấy, và sau đó lần lượt kiểm tra xem ai là quả quýt mà họ muốn tìm bên dưới chiếc cốc giấy - đó là tôi." Trong khi nói, Bạch Liễu bình tĩnh thu lại ba chiếc cốc giấy có kích thước khác nhau, để lộ ra quả quýt đã bị bóp nát bên dưới, rồi ném ly giấy vào thùng rác như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mộc Kha chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt: "... Vậy thì phải làm sao bây giờ?"
"Vì lẽ đó, bước đầu tiên, chúng ta phải khiến bọn họ nghĩ rằng ba chiếc cốc giấy này không thể bị bóp nát một cách dễ dàng, có như thế, họ sẽ phải tuân theo quy tắc của trò chơi." Bạch Liễu gõ ngón tay lên một chiếc ly giấy và viết chữ A+ trên đó: "Tôi sẽ cải trang thành quái vật với năng lực A+, đồng thời giả làm ba con quái vật cùng lúc. Các y tá ở đây chỉ có mười lăm phút để thay ca. Ngay cả khi họ là người chơi cấp S-, đối mặt với ba con quái vật cấp A+ cùng một lúc, tôi nghĩ chúng sẽ chỉ chọn đánh chết một con." "Nhưng anh chỉ có một, làm sao giả trang thành ba..." Mộc Kha chưa nói xong câu đã dừng lại...
Bạch Liễu xáo ly giấy bằng tốc độ nhanh đến hoa cả mắt, trong lúc nhất thời chỉ thấy được tàn ảnh. Chính vì thế mà cả ba ly giấy trông như đều có viết【A+】vậy, Bạch Liễu mỉm cười giương mắt: "Dựa vào tốc độ."
"Còn vấn đề về bề ngoài mà cậu nói, bệnh nhân ở đây bệnh càng nặng người càng gầy càng dài. Đối với người chơi như chúng ta, có hai chỉ tiêu cần cân nhắc." Bạch Liễu ngước lên nhìn thẳng vào Mộc Kha, "Hai chỉ tiêu đó là HP và giá trị tinh thần, suy luận theo hướng khách quan và logic thì chúng ta chỉ cần giảm HP với giá trị tinh thần xuống mức từa tựa quái vật là được."
"HP giảm rất đơn giản, cơ mà muốn giảm giá trị tinh thần thì phải lợi dụng quái vật bệnh nhân." Mộc Kha mím môi, trên mặt cậu viết rõ ràng hai chữ phản đối, cậu lên tiếng phản bác ngay lập tức: "Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương đều là người chơi lâu năm, cái trò đơn giản này rất khó lừa gạt họ. Một người chơi mới như tôi cũng có thể phân biệt chiếc ly giấy nào là chính xác bằng trí nhớ. Thế nhưng khi HP và giá trị tinh thần của chúng ta giảm xuống quá thấp, mà chẳng may đối phương đánh một đòn..."
"Anh sẽ chết, Bạch Liễu." Mộc Kha nhìn Bạch Liễu, ánh mắt thậm chí như đang khẩn cầu, "Anh sẽ chết thật đó."
"Mộc Kha, điều quan trọng của kế hoạch không phải sự sống chết của tôi, tôi chỉ có 50% HP mà thôi." Bạch Liễu dùng chất giọng bình tĩnh gần như tàn khốc nói với Mộc Kha, "Mục đích chính của kế hoạch là giúp cậu an toàn ở trong phòng ICU một đêm để tìm Phương thuốc kéo dài tính mạng." "Sau khi cậu tìm được【Phương thuốc kéo dài tính mạng】, nhiệm vụ thân phận chính của cậu sẽ hoàn thành. Mà nhiệm vụ bên tuyến thân phận phụ, cũng chính là bên đám trẻ, thì trước mắt người hoàn thành nhanh nhất là nhóc Bạch Lục. Chỉ cần tiền là cậu có thể sai khiến nhóc ấy làm việc, nó sẽ phối hợp giúp cậu qua cửa. Nếu tôi chết, cậu lập tức mang 50% HP còn lại của tôi qua cửa, hiểu không?"
Mộc Kha sắp khóc tới nơi, cậu điên cuồng lắc đầu: "Tôi không làm được! Tôi thật sự không làm được!"
"Làm không được thì chúng ta cùng chết, Mộc Kha." Bạch Liễu bình thản nhìn thẳng vào Mộc Kha. Khi nói những lời này, cậu thậm chí còn nở nụ cười như chẳng có vấn đề gì to tát.
Bạch Liễu cũng không phải đang uy hϊếp Mộc Kha, cậu chỉ đang bình tĩnh trần thuật sự thật. Nếu Mộc Kha không làm được, rất có khả năng bọn họ sẽ dắt tay nhau xuống suối vàng. Mộc Kha bị nụ cười của Bạch Liễu dọa rùng mình, cậu cúi đầu, cắn chặt môi dưới, im lặng đấu tranh tư tưởng. Một lúc lâu sau, cậu ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nước nhìn Bạch Liễu: "Tôi, tôi sẽ cố gắng..."
Tốc độ nói của Bạch Liễu chậm lại, cậu vỗ vỗ vai Mộc Kha: "Nhưng chuyện tôi chết sẽ là trường hợp xấu nhất, chúng ta phải đề phòng. Trò chơi đơn giản như ly giấy quả quýt quả thực rất dễ bại lộ trước mặt những người chơi cũ. Lúc nhỏ tôi chỉ cần chơi thử mười mấy lần là có thể đoán trúng 100%. Vì vậy, chúng ta sẽ không chỉ chuẩn bị trò ly giấy quả quýt đơn giản thế để đối đầu với họ."
Mộc Kha rơm rớm nước mắt nhìn Bạch Liễu: "Không chỉ chuẩn bị trò ly giấy quả quýt đơn giản?"
Bai Liu: "Đúng vậy, chúng ta sẽ chuẩn bị trò chơi ly giấy quả quýt hai tầng, giống như hai tuyến thân phận trong trò chơi này vậy." "Hơn nữa chúng ta chuẩn bị tốt đáp án vòng thứ nhất của trò chơi quả quýt ly giấy cho bọn họ." Bạch Liễu lấy sáu chiếc ly giấy mới giống hệt nhau đặt lên bàn.
Cậu cúi đầu lấy bút đánh dấu trong ngăn kéo, viết【Bạch Liễu】trên một chiếc cốc giấy, và viết【Mộc Kha】trên một chiếc cốc giấy khác, rồi bình tĩnh đặt cốc giấy có viết【Bạch Liễu】lên trên cốc giấy có viết【Mộc Kha】.
Bạch Liễu viết【Mộc Kha】lên cốc giấy, chồng lên cốc giấy có viết【Quái vật】.
Cuối cùng, Bạch Liễu đặt một chiếc cốc giấy viết【Quái vật】lên chiếc cốc giấy viết【Bạch Liễu】.
Mộc Kha bối rối nhìn thao tác của Bạch Liễu.
"Đây là đáp án cho vòng đầu tiên của trò chơi quả quýt." Bạch Liễu chỉ vào dòng chữ trên cốc giấy và lần lượt giải thích cho Mộc Kha, "Ba chiếc cốc giấy là Bạch Liễu, Mộc Kha và quái vật, đúng không? Họ chắc chắn không dễ dàng tin tưởng mà sẽ nghi ngờ danh tính của tôi, vì vậy chúng ta chuẩn bị sẵn câu trả lời cho tầng thứ hai." Bạch Liễu nhấc tầng cốc giấy bên trên, lộ ra ly giấy bên dưới: "Đây chính là đáp án tầng thứ hai mà bọn họ nhìn thấy, sau đó..." Bạch Liễu mặt không biểu tình bắt đầu xáo ly giấy rồi dừng lại, hất cằm, mỉm cười hỏi Mộc Kha: "Bây giờ đoán xem quả quýt đại diện cho tôi ở ly nào?"
Mộc Kha rất tự tin với trí nhớ của mình, cậu chỉ vào cái cốc viết【Mộc Kha】: "Là cái này."
"Đoán sai rồi." Bạch Liễu cong cong khóe miệng, mở cả ba cái ly giấy ra, "Quả quýt nằm dưới cốc【Quái vật】."
"Tại sao??!" Mộc Kha kinh ngạc, "Rõ ràng tôi thấy anh đặt quả quýt ở dưới cái cốc tầng hai【Mộc Kha】cơ mà?"
"Người quả nhiên là động vật bị lừa dối bởi tin tức bản thân có. Cậu nhớ không lầm, nhưng tôi gian lận." Bạch Liễu rũ mắt, cậu cười, từ từ nhấc ly giấy【Bạch Liễu】lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của Mộc Kha, ngón út và ngón trỏ Bạch Liễu kẹp lấy mép ly nhẹ nhàng kéo ra, cậu chia hai chiếc ly thành ba chiếc. Bạch Liễu nhướng mi mắt khẽ cười: "Một trò bịp bợm mà thôi, thật ra cậu đã nhớ rất kĩ, cũng đoán chính xác nốt. Nhưng tôi còn chuẩn bị thêm một tầng nữa. Tôi úp lên trên ly giấy thân phận【Bạch Liễu】ba cái ly giấy, cậu chỉ thấy tầng ly thứ hai, nhưng thực ra có đến ba tầng ly. Cho nên thực ra【Quả quýt】là tôi được giấu ở dưới tầng ly thân phận thứ ba."
Bạch Liễu cầm quýt lên: "Đổi cách nói khác, lúc kết thúc trò chơi ly giấy quả quýt, tôi sẽ còn lợi dụng những tin tức khác để tạo thêm một tầng thân phận, làm thêm tầng【Ly giấy】thứ ba để bảo vệ bản thân, mê hoặc cặp cha con Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương này."
"Mà bọn họ tuyệt đối sẽ không nghi ngờ tin tức bản thân họ tìm được." Bạch Liễu lấy quả quýt dưới ly giấy bẻ làm đôi, đưa một nửa cho Mộc Kha. Cậu cười nhẹ: "Bởi vì tin tức này do một nửa quả quýt nói cho bọn họ. Mộc Kha, ăn quýt không?"
Mộc Kha có hơi ngơ ngác lắc đầu, từ chối nửa quả quýt Bạch Liễu đưa, cậu đã bị thao tác của Bạch Liễu làm cho choáng váng, còn chưa kịp tiêu hóa xong. Sau khi bị Mộc Kha từ chối Bạch Liễu cũng chẳng sao cả, nhún nhún vai. Lột một múi quýt bỏ vào miệng.
Lúc cắn vào, trong nháy mắt, mặt Bạch Liễu hơi vặn vẹo một chút, cậu nhăn mặt nhè múi quýt vào cốc giấy 【Bạch Liễu】: "... Chậc, quýt ở bệnh viện này sao mà chua thế."
Kết quả thành công nhất của trò chơi này là người bệnh thực vật dưới thân phận Bạch Liễu chết, Mộc Kha lấy thân phận người bệnh an toàn ở trong phòng ICU một đêm.
Còn quả quýt【Bạch Liễu】lấy thân phận Mộc Kha chờ ở nơi nguy hiểm nhất, ngay dưới tầm mắt của hai cha con Miêu Phi Xỉ. Để đạt được mục đích ấy, Bạch Liễu khiến ba người, hoặc nói là ba 【quái vật】đội hai tầng【ly giấy thân phận】trở lên.
Sau khi【trao đổi ly giấy】lần thứ nhất, Bạch Liễu cho Miêu Cao Cương một đáp án đơn giản về thân phận rằng quái vật bị gϊếŧ chết là【Bạch Liễu】, quái vật ẩn núp dưới giường là quái vật thật, mà quái vật gã ta dẫn đi là【Mộc Kha】.
Nhưng Miêu Cao Cương đương nhiên sẽ không tin tưởng đáp án rõ ràng đến bất ngờ mà Bạch Liễu đưa cho.
Vì vậy Bạch Liễu chuẩn bị cho Miêu Cao Cương vòng chơi【ly giấy quả quýt】thứ hai.
Tại vòng chơi thứ hai, Bạch Liễu đánh cược đưa quyền【trao đổi ly giấy】cho Miêu Cao Cương. Cậu và Mộc Kha dùng nhiều loại phương thức ám chỉ cho cha con họ về thân phận bất thường của mình. Chẳng hạn như hành động trợ giúp rất rõ ràng của Mộc Kha dành cho Bạch Liễu, hay hành động bất thường trợ giúp người bệnh của Bạch Liễu. Bọn họ kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự nghi ngờ của Miêu Cao Cương, khiến gã không ngừng sửa đổi【Nhãn ly giấy】trên người ba quái vật. Cuối cùng, Miêu Cao Cương sẽ vô cùng tín nhiệm trí nhớ mình giống Mộc Kha, phạm sai lầm y hệt Mộc Kha. Quá tin tưởng kinh nghiệm và tin tức của chính mình lấy được để đi đến kết luận, Miêu Cao Cương hoài nghi Bạch Liễu sẽ giấu quả quýt dưới ly giấy【Mộc Kha】, từ đó kích hoạt tầng ba【thân phận ly giấy】Bạch Liễu đã chuẩn bị từ sớm: Cuộc gọi tự chứng minh đến từ nhóc Mộc Kha.
Mộc Kha thở phì phò nhìn thoáng qua thời gian. Trước mắt đã là 9 giờ rưỡi, tất cả y tá bắt đầu tuần tra. Nnhưng Mộc Kha không nghe được thông báo người bệnh nào tử vong, cũng không nghe thấy tiếng đánh nhau gì, cho nên xác suất lớn là【tầng ly giấy cuối cùng】 bảo vệ của Bạch Liễu phát huy tác dụng.
Cậu nằm trên giường, hai mắt bởi vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ mà trở nên thất thần, vô ý thức mà thở dài một cái.
Toàn bộ quá trình diễn ra theo kế hoạch, Mộc Kha phụ trách dẫn hai cha con họ Miêu vào ICU, bị dị hóa và giảm HP tới mức bề ngoài trở nên tương tự quái vật, cùng với đó là phải giữ tỉnh táo trong khi giá trị tinh thần bị dị hóa để phối hợp với Bạch Liễu. Cuối cùng và cũng là quan trọng nhất, cậu có thể ở phòng ICU nghỉ ngơi an toàn suốt một buổi tối, tìm kiếm Phương thuốc kéo dài tính mạng được giấu trong sách dựa theo chỉ thị của Bạch Liễu. Mà phần còn lại của cái kế hoạch này đều do Bạch Liễu phụ trách.
Mộc Kha nhắm mắt, nhịp tim cậu còn chưa khôi phục hoàn toàn. Cậu đặt tay trước ngực, cảm nhận được trái tim yếu ớt của mình đang đập kịch liệt liên hồi, càng nghĩ càng sợ chết khϊếp.
Bởi lẽ, trong quá trình thực hiện kế hoạch này có rất nhiều lần xém tí nữa là lật xe.
Căn bản là Miêu Phi Xỉ không dựa theo kịch bản ban đầu Mộc Kha nghĩ đến, gã ỷ vào thuộc tính và giá trị vũ lực cao của bản thân muốn gϊếŧ sạch tất cả quái vật, còn suýt chút nữa đã thành công. Nếu không phải Bạch Liễu dựa vào kỹ năng và đạo cụ đấu với Miêu Phi Xỉ mười phút, nói không chừng gã đã đạt thành tựu "gϊếŧ ba" trong ICU. Mà Mộc Kha hiện tại cũng đi đời nhà ma luôn rồi.
Sau khi trái tim yếu ớt của bản thân bình phục trở lại, Mộc Kha nhẹ nhõm thở phào. Cậu rúc trên giường nghỉ ngơi chốc lát, miễn cưỡng thích ứng trạng thái thân thể hiện tại, cắn răng lảo đảo đứng lên, bắt đầu sửa sang lại đống hỗn độn trong phòng bệnh. Thời gian không nhiều lắm, cậu phải tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ.