Tôi Sẽ Khiến Anh Phải Hối Hận

Chương 2



Phạm Thanh Băng giật mình tỉnh dậy, hai tay bất giác sờ lên mặt rồi cơ thể mình. Rồi tự tay tát mình một cái.

- Đau quá!

Cô vẫn không tin vào hiện tại mà nhéo má mình một cái nữa. Cô cảm nhận được đau? Cô chưa chết sao? Chẳng phải cô đã tự tử vào chính hôm sinh nhật của mình rồi sao? Tại sao cô vẫn còn nhận được cảm giác đau?

Hàng loạt câu hỏi được đặt ra ở trong đầu cô.

- Đang làm cái gì thế?

- Ai?

Phạm Thanh Băng ngước lên nhìn thì thấy một cô gái rất xinh đẹp, cô ấy có làn da mịn màng có chút nâu nhưng không thể cản được sức cuốn hút của cô ấy và đôi mắt ươm ướt toả sáng, tạo nên một vẻ duyên dáng khi cười. Mũi nhỏ, cùng với đôi môi hồng tự nhiên, thều thào thêm phần nữ tính. Tóc dài, bồng bềnh, và vẻ cộng điệu của cơ thể khiến cô gái này trở thành một hình tượng thu hút ánh nhìn của Phạm Thanh Băng. Cô gái này không chỉ xinh đẹp mà còn có vẻ điềm đạm không kiêu căng, tạo nên cảm giác yên bình khi ở gần.

- Tôi bạn cùng phòng của cậu.

Bạn cùng phòng?

- Đây là đâu?

- Cậu chưa tỉnh ngủ à?

Cô gái kia bước tới, búng vào trán Phạm Thanh Băng rõ đau.

Phạm Thanh Băng ôm trán mình rồi nhìn cô gái trước mặt mình, sau đó là đến mọi thứ xung quanh. Cô bất ngờ khi thấy mọi thứ khá quen thuộc. Đây...là kí túc xá của Trường?

- Hôm nay... là ngày, năm bao nhiêu?

- Ngày 19 tháng 4 năm 19XX.



Cô sững người một chút, đây không phải là trước ngày ba ngày khi cô tỏ tình Lục Tử Minh sao? Theo như kinh nghiệm đọc truyện của cô thì... Chẳng nhẽ cô trùng sinh rồi sao? Vậy là ông trời thương cô cho cô làm lại từ đầu?

Cô khẽ nhếch mép rồi ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống giường mà gấp chăn gối lại gọn gàng. Nếu ông trời đã cho cô cơ hội thì ngại gì mà cô không làm.

- À mà... Cậu tên gì?

Phạm Thanh Băng ngượng ngùng hỏi cô gái xinh đẹp trước mặt mình. Đó giờ cô ở kí túc xá nhưng chưa bao giờ gặp cô gái này lần nào, cùng lắm là nghe danh một hai lần nhưng cô không để ý. Ai ngờ người cùng phòng của cô lại xinh đẹp như vậy đâu chứ?

- Haizz, đúng nhỉ trước giờ tôi có ở kí túc xá trường đâu mà cậu biết tên tôi. Tên tôi là Hoàng Bảo Trâm.

- Hoàng Bảo Trâm sao? Tôi tên là Phạm Thanh Băng, rất vui khi ở cùng phòng với cậu.

Phạm Thanh Băng đưa tay về phía trước tỏ ý muốn bắt tay làm quen. Bảo Trâm hiểu ý của cô, khẽ cười rồi bắt tay với cô.

Phạm Thanh Băng thấy Bảo Trâm cười mà trong lòng như nở hoa. Trái tim cô lỡ đập một nhịp. Không phải đấy chứ, đừng nói là cô lỡ mê cô gái xinh đẹp này rồi nha.

- Cậu xinh thật đấy.

Thanh Băng giật mình lấy tay che miệng, không ngờ cô lại không điều khiển được cảm xúc mà khen Bảo Trâm, có khi nào có ngày cô không kiểm soát được miệng mình mà nói "Tôi thích cậu" luôn không.

Cô lắc đầu lia lịa để tránh khỏi mình nghĩ tiếp.

- Haha có gì mà phải ngại chứ. Đây cũng phải lần đâu nghe người khác khen tôi, nhưng con gái thì đếm trên đầu ngón tay tại họ ghen tị với tôi. Vậy mà cậu khen tôi lại còn xấu hổ, cậu thú vị thật.

Bảo Trâm cười thành tiếng nhưng không mất đi sự duyên dáng. Nhưng Bảo Trâm càng cười cô càng ngại. Thấy cô mặt có chút đỏ Bảo Trâm tiến đến mà trêu ghẹo cô, hết nhéo bóp má rồi đi xung quanh cô nghịch cô, khiến cô ngại càng thêm ngại, má cô đỏ ửng như quả cà chua.

- Đ... Đừng trêu tôi nữa!

Phạm Thanh Băng giữ người cô lại mà phụng phịu với Bảo Trâm.

- Cậu đáng yêu thật đấy. Thôi tôi không trêu cậu nữa mau đi sửa soạn rồi ra ngoài thôi.



Phạm Thanh Băng chạy nhanh vào trong nhà tắm, giống như cô bị ma đuổi vậy.

- Ha! Có cô bạn cùng phòng đáng yêu vậy mà mình bỏ lỡ, đáng tiếc quá.

Trong khi chờ Phạm Thanh Băng chuẩn bị đồ thì Bảo Trâm dọn lại phòng cho đỡ bụi hơn và cũng tiện tay xếp lại đồ cho ngăn nắp. Bảo Trâm dọn dẹp phòng không phải là do phòng bẩn và bừa bộn mà do Bảo Trâm là người mắc bệnh sạch sẽ và hoàn hảo nên cô dọn cho đúng ý mình hơn.

- Tôi..xong...rồi!

Thanh Băng vừa ra ngoài cũng phải ngỡ ngàng trước phòng kí túc, nó quá khác so với vừa nãy. Cô nhìn qua phía Bảo Trâm, thấy cô nàng này cười mãn nguyện.

- Cậu tự dọn chỗ này ý hả!?

- Ừ!

- Tay cậu bẩn rồi kìa!

- Aaa! Chờ tôi đi rửa tay.

Thanh Băng cười thầm rồi đi ra ngoài phòng để chờ Bảo Trâm. Trong khi chờ cô nàng kia thì Thanh Băng lấy thoại ra lướt mạng xã hội, trong khi lướt cô vô tình lướt trúng bài viết của Tử Nguyệt người "bạn thân" yêu dấu của cô.

Khi lướt trúng bài viết cô nghĩ lại quá khứ khi cô và cô "bạn thân" này thì tâm trạng của cô trở nên nằng nề, bực bội.

- Này, chúng ta đi thôi!

Bảo Trâm bước ra thấy Thanh Băng mặt mày cau có, khó chịu định hỏi cô làm sao thì cô lập tức thay đổi nét mặt nên Bảo Trâm cũng không hỏi nữa, tránh việc nhắc lại khiến cô khó chịu hơn.

Khi cả hai đang cười nói vui vẻ thì Thanh Băng va phải anh chàng nào đó, cô vội cúi người xuống xin lỗi rồi nhặt đồ lên cho người đó. Khi Thanh Băng nhìn kĩ gương mặt anh chàng kia thì cô lập tức đứng hình.

Là Lục Tử Minh?