Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 13: Tiềm thức



An Du đổi một chỗ nghỉ ngơi khác, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Sữa Canxi: “Bạn đến đâu rồi?”

Sữa Canxi gửi cho cô tấm ảnh chụp lại hiện trường một chiếc xe bị tông vào đuôi: “*Khóc* Đang đợi cảnh sát tới xử lý này.”

Cô ấy lại gửi: “*Quỳ xuống tạ lỗi* Thật sự xin lỗi, có thể hôm nay mình không đến được rồi.”

An Du lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, Sữa Canxi ngắt máy: “*Khóc* Mình phải đợi điện thoại của công ty bảo hiểm.”

An Du khẩn trương nhắn lại: “Được được, bạn không sao mà đúng không? Giờ mình lập tức qua tìm bạn!” 

Sữa Canxi cũng gửi tin nhắn thoại cho cô: “Không sao mà, bạn không cần qua đâu, chỗ của mình cách chỗ bạn tận 20km, bạn ở đó chơi vui vẻ đi, tụi mình hẹn lần sau nhé.”

An Du lần đầu tiên nghe được giọng nói của Sữa Canxi, âm thanh ở đầu dây bên kia ồn ào làm tôn thêm giọng nói mạnh mẽ trong veo của cô ấy.

An Du khoa trương nịnh hót nói: “Oa! Chị Sữa Canxi chịu voice chat rồi sao! Giọng của chị với giọng của nhân vật trong <Huyền thoại Pokemon> đều hay như nhau!”

Cô nhanh chóng cập nhật hình dáng của Sữa Canxi: Tóc xoăn màu hạt dẻ, trên người mặc bộ đồ màu đen, mi mắt giật nhẹ, trên môi đại khái sử dụng son màu đỏ nhạt của Chanel Velvet 58.

An Du nói: “Sữa Canxi, tuy là mình vẫn chưa gặp được bạn, nhưng mình có thể vẽ cho bạn một tấm ảnh chân dung, soái tỷ y như nhân vật trong vậy.”

“Quảng Tạp thái thái đích thân vẽ cho mình, giá trị liên thành, mình nhất định phải đóng khung nó mới được.” Sữa Canxi nhẹ giọng cười nói: “Cảnh sát đến rồi, mình phải qua trình báo đây, bạn chơi luôn phần của mình nhá.”

An Du hổ thẹn đáp: “Sớm biết như vậy thì đã không hẹn bạn đến CLB suối nước nóng rồi! Chỉ trách Lâm Thành quá lớn, nếu mình chọn nơi gần nhà bạn thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện vậy rồi.”

Sữa Canxi: “Sau này còn có cơ hội mà.”

An Du có chút mất mát đồng ý: “Được thôi.”

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Sữa Canxi, An Du tìm thấy một cái ghế massage nên cô tới ngả lưng, thời gian cô đến đây nghỉ ngơi là trong giờ làm việc nên CLB suối nước nóng chỉ có lác đác vài người.

Cô chưa ăn gì cả, vốn có ý định để bụng trống cùng đi ăn lẩu với Sữa Canxi, nhưng giờ người không thể đến nên bụng lập tức kêu cồn cào. An Du kiếm trong các app gọi đồ ăn, quyết định tìm một nhà hàng ở thành phố để giải quyết cái bụng của mình.

“Giám đốc An.” Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên.

Trần Thương đi tới, ngồi xuống ghế massage bên cạnh cô, hỏi: “Người cô chờ đâu?”

“Còn chưa tới.” An Du cố gắng mở mắt, vẻ mặt mệt mỏi: “Anh cũng đi nghỉ ngơi sao? Ở câu lạc bộ suối nước nóng này mà cũng có thể gặp được anh.”

Trần Thương thay bộ đồ màu lam thành áo choàng tắm trắng, tóc ẩm ướt, da đỏ lên vì nóng, đai lưng thắt giữa hông, vai rộng, eo hẹp rất dễ dàng nhận được sự chú ý của người khác.

An Du cũng chưa gặp qua bộ dáng này của anh, bèn ngắm nhìn trong chốc lát, tầm mắt không ngừng lướt qua từng chi tiết trên cơ thể anh. Yết hầu của Trần Thương khẽ nhúc nhích, một giọt nước từ xương quai xanh chảy xuống cổ áo rồi biến mất, dung nhan tuấn tú sạch sẽ mang theo một chút gợi cảm.

Thân hình này đẹp ghê, nhưng chỉ có điều ai đụng tới chủ nhân của nó thì thật không ổn, An Du thầm nói trong lòng.

Lúc này Trần Thương đang biểu lộ rõ ra vẻ mặt bị ai đó nhìn lén, cô lấy nguyên nhân khiến mình bị leo cây đổ lên đầu anh, lạnh lùng nói: “Giám đốc Trần sao không đi du ngoạn ở chỗ khác vậy?”

“Tâm trạng không tốt?” Trần Thương không thèm để ý thái độ muốn đuổi mình đi của cô, nhân từ nói: “Nhìn cô nhàm chán thế, vậy tôi cũng sẽ cố gắng cùng cô đợi người nhé.”

Anh đưa hai hộp giấy chứa đầy xiên que nướng và mì oden cho cô: “Ăn chút đi.”

Đồ ăn nóng hổi, mùi thơm bay vào mũi khiến cho dạ dày của An Du không thể kiềm nổi, bụng cô cũng chẳng thua kém, phát ra một tiếng ục ục nhỏ.

An Du nghiêng mắt nhìn, bên trong là canh nấm hương với rong biển, thịt gà và thịt bò, ngay lập tức rung động, trong đầu đột nhiên nghĩ tới Trần Thương từ chối bản hợp đồng của cô vào tuần trước, chẳng chịu phê duyệt kinh phí, khiến hai người ở trong công ty bàn luận cả ngày.

Chính xác mà nói, là cô đơn phương tranh luận, Trần Thương cũng chỉ có gật hoặc lắc đầu. Dương Mạn Ni nói rằng bộ dáng cô đi ra khỏi phòng của Trần Thương có thể thúi chết một con ruồi.

Vì thế khóe miệng cô rũ xuống, mạnh mẽ áp chế cơn đói, thu bàn tay sắp vươn ra lại, đứng dậy muốn rời đi: “Không ăn, tôi sẽ tự đi mua.”

“Chỉ còn một phần cuối cùng, hết rồi.” Trần Thương nói xong, nắm chặt lấy tay cô, cầm lấy một xiên đậu hũ nướng đưa lên miệng cô: “Đại tiểu thư hay cáu gắt, há miệng nào!”

Môi chạm phải đồ ăn, An Du đành phải mở miệng, nhíu mày nói: “Anh nói ai… ai là đại tiểu thư hả?!”

Đậu hũ vẫn còn nóng, cô vừa ăn vừa hà hơi, câu nói bị nghẹn, không hề có tí lực.

Trần Thương buồn cười, muốn đút phần đậu hũ còn lại cho cô nhưng An Du lập tức tránh đi: “Không muốn ăn nữa!”

Trần Thương cũng không miễn cưỡng cô, bỏ đậu hũ vào miệng, thấp giọng nói: “Sao tôi lại nhớ cô rất thích nói… ‘còn muốn’ nhỉ?”

“Trần Thương… Anh!” An Du phản ứng cực nhanh, ngón trỏ chỉ vào anh, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng: “Vô sỉ!”

“Ting ting ting…” Tiếng di động của An Du vang lên, cô nhìn rồi ấn nghe, hai tròng mắt vẫn trừng anh như cũ, dùng ánh mắt muốn tiếp tục tính sổ với anh. Khóe miệng của Trần Thương nhếch lên, nhướng mí mắt, ý bảo cô nghe điện thoại trước.

Người gọi đến là người phụ trách hạng mục đã hoàn thành hai tháng trước.

Người nọ nói vài lời khách sáo, An Du lập tức đổi giọng tươi cười, ôn hòa, giọng nói ấm áp giống như ánh mặt trời tháng 3: “Không có, không có, có điều các anh thật vất vả. Tôi hẳn là nên phối hợp với các anh, sửa chữa nhiều lắm sao? Làm gì có, sản phẩm bên kia đề nghị rất tốt, hơn nữa điều chỉnh phù hợp với yêu cầu của bọn họ là công việc của chúng tôi mà. Hạng mục đó tiến triển thuận lợi là tốt rồi, lần sau gặp mặt tôi sẽ mời anh ăn cơm, rất mong chờ vào lần hợp tác tiếp theo!”

Trần Thương cười như không cười nhìn cô. Sau khi An Du tắt điện thoại mười giây thì thu lại nụ cười, thay bằng khuôn mặt hung dữ nói: “Làm gì đó? Chưa thấy người ta nói chuyện điện thoại bao giờ à?”

“Sao cô không dùng thái độ lúc nãy nói chuyện với tôi?” Trần Thương làm bộ bất đắc dĩ, buồn rầu than thở: “Xem ra ở trong lòng cô, đối phương có vị trí cao hơn tôi.”

Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “cao hơn”.

Vì sao người đàn ông này có thể nói mấy lời đó mà mặt không biến sắc được nhỉ?

“Trần Thương… anh cái tên lưu manh này!” An Du đứng lên bước đến trước mặt anh, làm bộ muốn đánh.

“!” Trần Thương nhanh chóng dọn đống đồ ăn đi, vừa dẹp đồ ăn vừa giơ tay lên, dễ dàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

Anh ngửa đầu, lập tức mang thân phận trong công việc ra nói: “Tốt xấu gì tôi cũng là đối tác của cô, chúng ta có thể hòa hợp chút được không?”

An Du lắc lắc tay, không thể vùng ra được, lập tức đá vào chân anh: “Chưa từng thấy qua đối tác nào như anh, là anh không hòa hợp trước!”

Trần Thương vô tội: “Tôi làm gì không hòa hợp? Tôi nhìn việc chứ không nhìn người.”

An Du làm việc được vài năm, toàn bộ thất bại đều xuất phát từ anh, cơn tức giận không có chỗ để giải tỏa, cô bắt đầu kể tội anh: “Tuần trước tôi vất vả tìm người vẽ truyện tranh để hợp tác, anh nói bỏ liền bỏ, nói cái gì chất lượng không đảm bảo, hơn một chục video tuyên truyền, anh đều chỉ ra từng chi tiết rồi chỉnh sửa hết, anh là Cống Tinh* chuyển thế hay sao? Còn có cả bản kế hoạch tuần trước của tôi nữa, rõ ràng là rất tốt, anh sống chết không chịu gật đầu, khiến tôi thức cả đêm nghĩ chỗ nào quan trọng! Vậy anh đến làm luôn công việc của tôi đi!”

(Cống Tinh: Từ ngữ mạng Trung Quốc, nhằm chỉ những người cố tình giữ ý kiến trái ngược khi tranh luận)

Cô còn nói: “Anh không trực tiếp tiếp xúc với những người đó thì tất nhiên anh không thể nào biết được rồi, anh nói một chữ “sửa”, tôi là người đi truyền đạt ý kiến, người họ mắng tất nhiên là tôi rồi, tôi suýt nữa là quỳ trước mặt họ đấy, anh nghĩ là chuyện của anh, sợ tranh luận lại còn muốn suôn sẻ, rào trước cản sau, trước cũng sợ, sau cũng sợ, đỏ đen cũng là đỏ vậy! Anh là đối tượng khó chơi nhất mà tôi từng gặp đấy!!”

“Kế hoạch của cô không phải không tốt, tôi chỉ nói là có điểm không thích hợp để tiến hành.” Trần Thương giải thích với cô: “Còn về phần cô nói, nội dung lúc sau sửa lại rất tốt, cô cần phải thừa nhận. Không phải là tôi soi mói. Hạng mục này mới được ra mắt, cần phải chuẩn bị thật tốt.”

“Đúng là An đại tiểu thư vất vả rồi.” Tay An Du bị anh nắm chặt, đôi chân nhỏ bị anh kẹp giữa đùi, tư thế thoạt nhìn rất thân mật, giống như một đôi tình nhân đùa giỡn, không chịu ngồi yên.

Người đàn ông tiếp tục dịu dàng dỗ dành: “Lần này rất thuận lợi, cảm ơn sự bao dung của cô, cô làm tốt lắm. Nhưng giờ không phải là thời gian làm việc, cô là đại nhân thì không nên chấp nhất kẻ tiểu nhân, được chưa?”

Vẻ mặt của Trần Thương lúc này giống núi băng ngàn năm đang tan thành dòng nước ấm áp, không hề có thái độ lạnh lùng như ở công ty. An Du từ trên cao nhìn chằm chằm xuống, trong lòng dần thả lỏng, ngoài miệng lại không tin: “Mức bán ra cao thì phần anh được chia cũng nhiều, quảng bá cũng chẳng thể nào vượt trội đến vậy, anh không cần giả vờ nói lời ngon ngọt với tôi.”

Trần Thương cười đến thành thật: “Tôi nào có giả vờ? Nếu không thì tôi chia cô một phần tiền?”

An Du chợt nhớ tới cô định dùng một tài khoản phụ để nhận đơn hàng, phẫn nộ nói: “Không cần đâu.”

“Mặt trời mọc ở phía tây mới có thể nghe được lời khen của Trần tổng đây.” An Du khẽ nhích người, Trần Thương buông cô ra. Cô xoa xoa cổ tay, lực anh thật lớn, khiến cho cổ tay cô ửng đỏ.

An Du hừ một tiếng, xoay người cầm lấy xâu nấm hương: “Anh không cần cảm ơn tôi, nếu anh có thể buông tay thì quá tốt rồi.”

Nấm hương thấm đầy nước canh, chỉ cắn một ngụm đã khiến nước canh chảy ra, giống như là đã đoán trước được, Trần Thương ngồi bên cạnh lấy khăn tay chờ, trước khi nước dính vào áo thì nhanh chóng lau đi.

Thân hình An Du cứng đờ, nhận lấy khăn tay: “… Để tôi tự lau.”

Trần Thương nhìn cô ăn hết rồi đáp tiếp câu của cô: “Ừm, tạm thời không được.”

Tiếng điện thoại vang lên. An Du mở máy, là tin nhắn từ nhóm chat của bộ phận marketing.

Thực tập sinh – Vương Yến: “Hợp đồng này ai ký tên vậy? An tổng nghỉ phép rồi, bằng không ngày mai trực tiếp tìm Trần tổng xem qua ạ?”

Dương Mạn Ni: “Đừng, vẫn là chờ An tổng về xem lại một lần, nếu không mẹ Trần lại cằn nhằn tiếp đó.”

An Du nhìn đến “mẹ Trần”, nhịn không được cười ra tiếng. Từ sau lần mọi người đồng cam cộng khổ cùng nhau thức đêm tăng ca, quan hệ đồng nghiệp của các bộ phận đều tăng lên, trên dưới công ty đều lén sau lưng kêu “mẹ Trần”, lớn nhỏ gì cũng chả quan tâm, cái gì cũng không quản.

Trần Thương: “Cô cười cái gì?”

An Du ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ trước mặt, liên tưởng đến cách gọi “mẹ Trần”, lại “Phì” một tiếng cười ngang cười dọc, cô ôm bụng cười một lúc lâu mới bình tĩnh lại nói: “Không có gì.”

An Du tiếp tục cúi xuống, nhìn thấy tấm ảnh lộ ra bóng dáng yểu điệu.

Trương Giai: “Hôm nay một cô gái đẹp như này đến tìm Trần tổng, hỏi Trần tổng có phải đang làm việc ở đây không, sau đó đi thẳng đến phòng đợi, bộ dạng cực kỳ quen thuộc nơi này.”

Từ Hàng Chi: “Chắc không phải bạn gái chứ.”

Dương Mạn Ni: “Chưa nghe Trần tổng có bạn gái nha!”

Trương Giai: “Khẳng định có, khuôn mặt của Trần tổng như vậy không thể không có.”

Không nghĩ nhiều, cũng không kiềm chế được, An Du phóng to tấm ảnh ra nhìn: Người phụ nữ trong ảnh mặc áo lông màu trà dịu dàng, thân hình cao gầy, có điều mặt mũi mờ mờ, nhưng cũng có thể nhìn ra nét xinh đẹp, làn da trắng nõn, chính xác là mỹ nữ.

An Du ấn tắt di động, xoa xoa tay nói: “Không ăn nữa.”

Trần Thương không hiểu: “Ăn hết đi, một hồi sẽ nguội.”

An Du ném tăm tre xuống, không nhìn anh: “Tôi nói không ăn là không ăn, không đói nữa.”

Không nói tới ngày họp lớp thì thôi, chỉ vỏn vẹn một ngày hôm nay, trước đó có Giản Văn Xu, sau đó còn có cả người đẹp bí ẩn, đây là lần đầu tiên chính mắt cô trông thấy khả năng trêu hoa ghẹo nguyệt của Trần Thương. 

“Tôi ăn cái này.” An Du lấy ra hạt mận, bỏ vào miệng ăn. Cô quay về ghế nằm rồi nhắm mắt, mùi vị của hạt mận ở đầu lưỡi tan ra, hương vị ngon ngọt khiến trong lòng thư thả không ít.

Đang muốn nhả hạt ra, đột nhiên bị nuốt ngược vào, cổ họng bị nghẹt, An Du lập tức ho: “Khụ, khụ…”

Trần Thương vội vàng kéo cô ngồi dậy, vỗ nhẹ lên lưng cô, xòe tay trước miệng cô: “Nhả ra.”

Cổ cùng với mặt của An Du đỏ bừng, cố gắng né xa anh.

“Bướng bỉnh.” Trần Thương không muốn nói với cô nữa, đột nhiên tăng lực ở trên tay vỗ lưng cô, hạt từ trong miệng cô rơi vào lòng bàn tay anh.

An Du ho một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại, cô chỉ về phía hạt mận vừa nhổ ra dính đầy nước bọt trong lòng bàn tay anh: “Anh không chê thứ này của tôi sao?”

Trần Thương khẽ cười, tùy tiện nói: “Chỗ nào của cô mà tôi chưa từng nếm qua?”

An Du tức khắc không muốn nói chuyện với anh, ngừng lại một lát, rồi lạnh nhạt hỏi: “Sao anh lại không đi với Giản Văn Xu?” 

“Tôi không đến đây cùng cô ta.”

“À.” An Du cảm giác trong lòng mình hình như nghẹn lại, cô thuận miệng nhắc tới: “Người ở trong công ty nói, hôm nay bạn gái anh đến tìm anh.”

Trần Thương nhíu mày: “Lúc nào?”

An Du cứng người: “Anh hỏi tôi làm gì? Hỏi cô ấy mới đúng!”

“Lúc nãy vừa cứu cô, giờ cô lại hung dữ với tôi.” Trần Thương lắc đầu: “Tôi nói là, tôi có bạn gái lúc nào?”

An Du cũng hiểu được sự thay đổi thất thường gần đây của mình, sự tức giận bị câu nói đó của anh đánh tan, cô quyết định không thể ở cùng anh quá lâu được, cứng rắn bỏ lại câu nói: “Anh có bạn gái hay không thì liên quan gì tới tôi? Tôi phải chờ bạn, tạm biệt.”

“Lại sao nữa?” Cánh tay Trần Thương vươn ra, ôm lấy thắt lưng cô: “Ở đâu chờ mà chẳng như nhau? Nói hai câu đã ngửi thấy mùi thuốc súng của cô, trước kia chúng ta còn có thể nói chuyện hơn hai câu mà.”

Nói chuyện? Trước kia nói chuyện nhiều nhất cũng chỉ là lúc tán tỉnh ở trên giường, ngoài nói chuyện với anh thì còn có quan hệ gì? Anh muốn nói chuyện phiếm như thế này?

An Du lựa chỗ ngồi cách xa anh ra, một tay chống cằm, hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt đẹp nhìn chằm chặp vào mắt của anh, đôi môi hồng căng mọng, viền môi cong lên vừa đủ.

An Du tháo đồ cột tóc ra, tóc đen dài hơi xoăn được thả ra, xỏa ra sau lưng và hai bên má, khuôn mặt không trang điểm trắng nõn, khiến cho cô càng thêm mị hoặc, kết hợp tất cả lại không thể chê vào đâu được.

Cô nũng nịu nói: “Anh à, anh muốn nói chuyện gì?”

Trần Thương nhìn cô một lúc lâu, đáy mắt hiện lên tia lửa, giọng nói hơi lạnh lẽo: “Cô tự đợi đi, tôi có việc phải đi trước.”

Vừa dứt lời, anh lập tức đứng lên rời đi, ngay cả lời từ biệt cũng chẳng thèm nói với cô.

“Không phải là muốn nói chuyện sao? Thỏa mãn ý nghĩ của anh ta mà còn không được? Người đàn ông này quả nhiên kỳ lạ khó hiểu.” An Du nhìn bóng lưng xa dần của anh, cảm thấy anh càng thêm khó hiểu, lúc lạnh lúc nóng, không thể hiểu rõ.

Sau khi lấp đầy bụng, An Du cũng không còn nóng lòng kiếm đồ ăn nữa, chuẩn bị tiếp tục đi xông hơi và massage lần nữa rồi ra về.

Các hạng mục bảo dưỡng nhan sắc của khu suối nước nóng này rất đầy đủ, An Du chọn dịch vụ xoa bóp tẩy tế bào, trả tiền xong thì cởi quần áo, khỏa thân nằm trên giường thẩm mỹ.

Xoa bóp giúp cô là một dì hơn năm mươi tuổi, nói: “Cô gái trẻ, làn da của cô rất đẹp, tôi không đành lòng dùng lực xoa bóp.”

An Du bị dì ấn đến ngứa ngáy, cười khanh khách: “Không sao đâu dì, con vội đến đây cũng chưa có rảnh để tắm nữa, dì cứ dùng sức ạ.”

Dì khen cô: “Ngực ra ngực, chân ra chân, chồng của cô thật có phúc.”

An Du nói: “Con không có chồng, ngay cả bạn trai cũng chẳng có.”

Lát sau, hai giường bên cạnh lập tức có hai người phụ nữ đến làm dịch vụ bảo dưỡng nhan sắc của những người có chồng, không gian dưỡng nhan toàn là nữ, tất cả đều trần truồng như nhau, nội dung của cuộc nói chuyện không vượt quá chuyện thân thể của mình, so sánh kích cỡ, đề tài nói chuyện từ thân hình, dần dần sang đời sống sinh hoạt.

Trong đó có một người phụ nữ nói: “Mai Mai em nói xem, nếu em nói chuyện với một người bạn trai, anh ấy đối xử tốt với em, nhưng chỗ đó rất nhỏ, vậy em có còn muốn tiếp tục không?”

Người phụ nữ tên Mai Mai đáp: “Tốt với em là được rồi, chỗ đó lớn thì có ích gì đâu?”

Dì giúp An Du xoa bóp cũng gia nhập cuộc nói chuyện phiếm: “Cô nói đúng lắm, đối xử tốt với mình là được, dù cho làm việc đó tốt cỡ nào cũng vô dụng, cô gái trẻ, cô nói xem đúng không?”

An Du từ từ nhắm mắt lại để cho toàn thân mình thả lỏng, bị dì ấy ấn xoa thoải mái cũng lễ phép trả lời: “Con thấy cũng không đúng lắm nha.”

Mấy người phụ nữ đó lập tức nhìn về phía cô, An Du trợn tròn mắt rồi ho khan vài tiếng: “Mọi người nghĩ xem, chỗ đó của người đàn ông nhỏ như vậy, năng lực trên giường kém khiến người đó tự ti, vậy anh ấy đối xử tốt với các chị em chẳng phải là bù đắp về phương diện đó hay sao? Nếu hai người xảy ra mâu thuẫn, anh ấy có thể vì bản thân mình không được mà hoài nghi sự tin tưởng của mọi người thì thế nào? Anh ta vì chứng minh mình, có khi còn ra tay với mọi người, thuận lợi phát triển thành bạo lực gia đình?”

Cô nói đạo lý rõ ràng: “Cho nên, nếu vì chỗ đó của người đàn ông nhỏ, mà đối với các cô thật tốt cũng không hẳn là ổn đâu nha! Cái gọi là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, cuộc sống sinh hoạt hài hòa, có thể giải tỏa, có thể tăng thêm tình cảm. Vì tránh sau này gặp nguy hiểm…”

Hai người phụ nữ lập tức “À” dài một tiếng, tỏ vẻ đồng ý nói: “Cô nói cũng đúng.”

Dì trêu ghẹo nói: “Xem cô kìa, tuổi không lớn mà phương diện này thì rất rành nha, nói chuyện này với mấy người bạn trai rồi à?”

An Du thất thần nghĩ tới Trần Thương, cô và Trần Thương mỗi lần đều có thể nói là hài hòa một cách kỳ lạ. Cô chưa từng trải qua những chuyện kịch liệt như thế bao giờ, không thể nào so sánh được, nhưng có điều qua những bộ phim mà cô đã xem, chỗ đó của Trần Thương là thiên phú, thời gian làm không ngắn, nếu không phải là cô cầu xin, chắc chắn cũng không biết anh ấy có thể làm đến bao lâu.

Nghĩ như vậy, dục vọng nói đến là đến, chỗ tư mật lập tức ướt át, bộ ngực của cô đang bị dì ấy lau chùi như bức tranh sơn dầu, động tác nhẹ nhàng thoải mái, nhưng thế nào cũng không bằng động tác bá đạo, lực nặng nhẹ như Trần Thương được.

Dì ấy gọi cô một tiếng: “Cô gái trẻ?”

An Du bừng tỉnh nói: “Dạ? Con mới nói là chưa có bạn trai bao giờ mà, những gì vừa nói toàn là nói bừa thôi.”

Dì ấy nói: “Chờ sau này có bạn trai rồi thì làn da chắc chắn sẽ đẹp hơn nữa!”

Trong đầu cô hiện lên vẻ mặt của Trần Thương. An Du lập tức lắc lắc đầu, tự an ủi mình do hôm nay ở cạnh Trần Thương nên mới khiến cho đầu óc bị như vậy.

Từ phòng xoa bóp đi ra, vai và cổ của An Du đều được thả lỏng, cô vuốt ve cơ thể, vừa lòng với những dự định đã thực hiện được vào ngày hôm nay, rồi lại đến địa điểm cuối cùng của kế hoạch là phòng xông hơi.

Phòng xông hơi nam nữ dùng chung, xung quanh yên tĩnh, An Du chọn một góc nhỏ rồi ngồi xuống.

Não tạm dừng hoạt động, mạch máu giãn nở, từng giọt mồ hôi trên khắp cơ thể toát ra, không bao lâu thì quần áo của An Du ướt đẫm.

Không khí vừa ẩm vừa khô, trong phòng tứ phía bít bùng, còn chưa trải qua sự thoải mái, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt. An Du dần dần thiếu dưỡng khí, mí mắt nặng trịch nhắm lại, bỗng thấy trời đất quay cuồng rồi lập tức mềm oặt ngã ra phía sau.

“An Du, An Du, An Du…”  Trong lúc mơ màng, cô cảm giác có ai đó đang lo lắng gọi tên cô không ngừng rồi ôm cô đi ra khỏi phòng xông hơi, một giọng nói quen thuộc kêu to tên của cô.

An Du theo trực giác ôm lấy tấm lưng dày rộng mà an toàn, lập tức dựa sát vào người kia, dù lạnh lẽo nhưng rất mạnh mẽ, giảm bớt cảm giác khó chịu của cô.

Ánh sáng xẹt qua trên mặt, đại khái là đến một căn phòng nhỏ thông thoáng, An Du được đặt nằm trên giường.

Cô khó khăn mở mắt, bóng người đong đưa như trong màn sương, có tiếng bước chân, cũng có tiếng bình nước vang lên róc rách, chắc người đó đang rót một ly nước.

“Mới rời khỏi chưa đầy hai tiếng thì đã như vậy.” Cô nghe thấy giọng nói trách cứ mình: “Mười năm rồi cũng chẳng tiến bộ gì.”

An Du bị một nụ hôn mềm mại ấm áp chế trụ đôi môi, khoang miệng lập tức bị một ngụm nước lạnh ập vào, ở phòng xông hơi đã khiến cô khát khô, cô lập tức nuốt lấy nguồn nước đó.

Sau khi bổ sung nước và không khí, An Du chẳng còn cảm thấy không thoải mái nữa, cô cố gắng mở to mắt, mơ màng nhìn được khuôn mặt anh tuấn của Trần Thương, lông mi anh khẽ run, môi còn đang kề sát môi cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Thương lập tức tách ra. An Du nóng nảy, ôm lấy cổ anh khiến cho anh không thể nào rời đi.

Cô nâng thân mình lên, học theo nụ hôn của anh rồi ngang ngược đòi thêm, nói: “Nhìn anh thế này rất….vừa mắt.”

An Du chọt chọt khuôn mặt anh, lại hôn thêm một cái: “Cũng chỉ có trong mơ mới vừa mắt đến vậy, bình thường đều rất đáng ghét.”

Trần Thương kéo cô ra, hỏi: “Em có biết anh là ai không?”

An Du cười ha hả: “Biết chứ, nhà số 79 đường Hoa Mộc, anh Trần Thương.”

Trần Thương ngừng hô hấp hai giây, bắt lấy cằm cô, lập tức dùng sức hôn thật mạnh lên môi cô.

***